Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

chương 131: 131: giết hết rồi đây là tên cuối cùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này gió thổi lá reo, hải đường e ấp, nguyệt ẩn vân tàng.

“Uyển Uyển…” Trong mơ hồ, Tần Uyển Uyển nghe thấy Giản Hành Chi ngập ngừng hỏi: “Ta có thể… có thể sờ nàng không?”

Tần Uyển Uyển ôm lấy cổ y gật đầu, hô hấp của y nặng nề hơn mấy phần.

Ngay lúc y đặt tay lên, Tần Uyển Uyển giật mình, phản xạ có điều kiện, cảm giác xương ngực thoáng đau.

Nàng định tránh né theo bản năng nhưng lại thấy không ổn lắm, trong lúc lưỡng lự dường như Giản Hành Chi nhận ra chuyện gì, đột ngột buông nàng cứ như gặp phải chuyện gì cực kỳ đáng sợ.

Y lăn một vòng ra giữa giường, cuộn mình lại, đưa lưng về phía nàng: “Ta… ta không ép nàng, nàng đi ngủ đi.”

Tần Uyển Uyển ngây ra, ngơ ngác nhìn người giật chăn của nàng quấn thành một con trùng to đùng ngay giữa giường, mất hồi lâu với hoàn hồn, không khỏi tức giận: “Người… người...”

Nàng còn không tránh, y lại dám chạy?!

Giản Hành Chi không dám mở miệng, cuộn tròn cơ thể, gục đầu đưa lưng về phía nàng nhẩm đọc Thanh tịnh kinh.

Tần Uyển Uyển nghẹn nửa ngày, rốt cuộc quát: “Người trả chăn cho ta!”

Nghe nói thế, Giản Hành Chi sực nhớ, vội vã ném chăn qua, vẫn đưa lưng về phía Tần Uyển Uyển như cũ.

Tần Uyển Uyển đắp chăn, nhắm mắt lại, càng nghĩ càng tức, xoay người đưa lưng về phía Giản Hành Chi im lặng.

Nàng vừa muốn đuổi người, nhưng lại cảm thấy mình mà nói ra, y chắc chắn đi ngay lập tức.

Người này suy nghĩ không giỏi, chứ thực thi là đệ nhất.

Nàng bức bí trong lòng, ngước mắt nhìn chòng chọc hoa ngọc lan đặt ở đầu giường, đột nhiên cảm thấy hoa cũng chẳng đẹp mấy.

Nàng nhớ đến lúc nãy, không khỏi cúi đầu nhìn ngực mình.

Nhỏ quá ư? Ghét bỏ đến thế à?

Không đúng, y yêu cầu cao vậy sao?

Nàng càng nghĩ càng tức, đột ngột ngồi dậy, đá mạnh bên cạnh một cái.

Giản Hành Chi bị dọa nhảy dựng, luống cuống quay đầu: “Nàng… nàng làm gì đấy?”

“Lúc nãy người có ý gì?”

Nàng nhìn chằm chằm y chất vấn, sắc mặt Giản Hành Chi hơi mất tự nhiên, y kéo chăn che đậy nửa thân dưới của mình, lắp bắp đáp: “Không… không có gì.”

“Có phải người chê ta không?”

“Không phải!” Nghe hỏi thế, Giản Hành Chi tức khắc ngồi dậy, kích động nói: “Ta rất thích nàng!”

Vừa dứt lời, Giản Hành Chi nhận ra tầm mắt của Tần Uyển Uyển, tấm chăn trượt xuống, lộ ra vị trí y muốn che.

Tần Uyển Uyển đơ người nhìn y, Giản Hành Chi cướp lại chăn, lúng túng nói: “Ta...!ta… ta không cố ý!”

Tần Uyển Uyển cũng hơi xấu hổ.

Giản Hành Chi tựa vào mép giường, túm chặt chăn, căng thẳng giải thích: “Ta không có nghĩ gì, ta thật sự chỉ muốn sờ một cái, ta thật sự không muốn làm gì cả.

Chúng ta trở về Tiên giới, ta sẽ đến đề thân, ta…”

Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển bổ nhào vào lòng Giản Hành Chi, vươn tay ôm lấy cổ y, thấp giọng bật cười thành tiếng.

Giản Hành Chi nhất thời ngây ngốc, thầm nghĩ Tần Uyển Uyển vui là được.

Y thả lỏng hơn nhiều, vươn tay đỡ nàng, sợ nàng cười đến té xuống giường.

Tần Uyển Uyển tựa vào lòng y, lắng nghe nhịp tim y một lát.

Hồi lâu sau, nàng dịu dàng lên tiếng: “Ta cảm giác được vị trí của phụ mẫu ta rồi.”

“Ừ.”

Giản Hành Chi rủ mắt: “Lúc nãy ta cũng cảm giác được rồi.”

“Cám ơn người.”

“Chuyện phải làm mà.”

“Vậy ta cũng tặng người một món quà.” Tần Uyển Uyển suy nghĩ, nàng buông y ra, cầm nhánh hoa ngọc lan lên, ngắt hoa xuống, giữ lại một cành khô nho nhỏ.

Cành khô trên tay nàng được ánh sáng bao phủ.

Một lát sau, cành khô biến thành hình dáng ngọc thạch, Tần Uyển Uyển đục một lỗ nhỏ trên cành, tìm một sợi dây đỏ trong túi Càn Khôn, xỏ xuyên qua lỗ nhỏ.

Giản Hành Chi quan sát nàng làm, nhích tới gần, ngạc nhiên hỏi: “Đây là gì?”

Tần Uyển Uyển xỏ dây đỏ xong, chìa tay cầm dây đỏ, để mặt dây chuyền rũ xuống, lắc lắc trước mặt Giản Hành Chi: “Tặng người.”

Giản Hành Chi sững sờ nhìn dây chuyền, bỗng nhiên không dời nổi mắt.

Tần Uyển Uyển giơ tay gạt tóc Giản Hành Chi, vòng qua cổ y.

Giản Hành Chi hiểu chuyện cúi đầu để Tần Uyển Uyển thắt nút phía sau cổ mình.

Tần Uyển Uyển vừa thắt vừa thấp giọng nói: “Đợi trở về Tiên giới, ta sẽ chọn một mảnh ngọc thật đẹp làm quà tặng người.”

“Ta…” Giản Hành Chi rủ mắt, giấu đi cảm xúc trong mắt: “Ta cảm thấy mảnh này đã đẹp lắm rồi.”

Tần Uyển Uyển thả tay xuống, điều chỉnh vị trí mảnh ngọc, nhìn kỹ chốc lát, ngẩng đầu cười nói: “Đẹp lắm.”

Giản Hành Chi được khen bèn ngượng ngùng cười, đột nhiên y nghĩ tới gì đó, vội vàng cầm hoa ngọc lan mà Tần Uyển Uyển đặt bên cạnh lên, học theo động tác của nàng làm một mặt dây chuyền hoa ngọc lan, vui vẻ đeo cho Tần Uyển Uyển: “Ta cũng tặng nàng.”

Tần Uyển Uyển mỉm cười không nói.

Đợi Giản Hành Chi buộc xong dây chuyền cho nàng, Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn ngắm, dịu dàng nói: “Ta thích lắm.”

Nói xong, nàng nhìn sắc trời, nằm xuống giường: “Ngủ thôi, ngày mai bàn bạc với mọi người xem làm sao tìm phụ mẫu ta.”

Giản Hành Chi đáp lời, nằm xuống bên cạnh nàng.

Hai người đắp chăn, nhắm mắt lại.

Một lát sau, Tần Uyển Uyển dần ngủ sâu, nàng nghiêng người, đưa lưng về phía Giản Hành Chi.

Trong mơ màng, nàng cảm giác có người ôm lấy mình từ phía sau.

“Uyển Uyển.” Giọng Giản Hành Chi rất khẽ: “Đây là món quà đầu tiên người khác tặng ta mà không liên quan đến tu hành.”

Tần Uyển Uyển hơi mệt, nàng ậm ừ lên tiếng đáp: “Sau này tặng người nhiều hơn nữa.”

“Uyển Uyển.” Giản Hành Chi tựa đầu vào lưng nàng, ôm chặt: “Ta thật sự rất thích nàng.”

Rất thích, nàng cho ta nhiều lần đầu tiên trong cuộc đời như vậy.

Hai người ngủ một giấc đến sáng.

Giản Hành Chi mở mắt trước tiên, y thấy Tần Uyển Uyển đang ngủ ngon lành, hơi không muốn buông ra, ngẫm nghĩ rồi bèn nhắm mắt lại.

Lúc y mơ màng thiếp đi, Tần Uyển Uyển lại mở mắt ra.

Thấy Giản Hành Chi sau lưng còn ngủ, nàng lưỡng lự chốc lát.

Việc tìm cha mẹ mất nhiều thời gian bàn bạc kỹ lưỡng, nhưng không gấp chi nửa canh giờ, Giản Hành Chi ngủ lâu như thế hẳn là đêm qua bị thương quá nặng, vì thế nàng cũng không quấy rầy, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Nàng nhắm mắt một lúc lại ngủ thiếp đi.

Giản Hành Chi tỉnh giấc, mơ màng mở mắt, thấy Tần Uyển Uyển vẫn đang ngủ, y không khỏi nghi hoặc trong lòng, sao Tần Uyển Uyển ngủ nhiều thế?

Những nghĩ lại, y cũng không muốn quấy rầy Tần Uyển Uyển ngủ, bèn nhắm mắt bắt đầu nhập định.

Qua một lát, Tần Uyển Uyển mở mắt, phát hiện hình như Giản Hành Chi bên cạnh còn chưa tỉnh.

Nàng cũng không dám quấy rầy y, bèn đưa lưng về phái Giản Hành Chi, bắt đầu ngẩn người.

Cả hai nằm trên giường chờ đợi người kia tỉnh giấc hết sức buồn chán, đợi tới đợi lui, đợi đến sáng bảnh.

Thúy Lục chịu hết nổi, chạy tới đập cửa.

“Giản Hành Chi, Giản Hành Chi!”

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển đồng thời giật mình bật dậy, nghe thấy Thúy Lục hung dữ la lên: “Giản Hành Chi, cậu không được quá đáng.

Bây giờ đã mấy giờ rồi, cậu còn không chịu ra?!”

“Cô câm miệng!”

Giản Hành Chi nghe thấy Thúy Lục quát, nháy mắt đỏ mặt, vội vã ngồi dậy, chụp lấy quần áo xông ra ngoài mở cửa, thấp giọng giận dữ quát: “Giọng cô nhỏ một chút thì chết hả?!”

“Chàng trai trẻ…” Thúy Lục nghiêm túc dạy dỗ: “Chính sự quan trọng, không được trầm mê, biết chưa?”

“Ta…” Giản Hành Chi đỏ đến tận mang tai, nghiến răng: “Ta không làm gì cả! Tối qua là do có việc!”

“Ta biết ngay cậu không dám!” Thúy Lục cũng không bất ngờ, một câu đã chọc Giản Hành Chi tức đến váng đầu: “Đã chẳng làm gì mà còn có thể trầm mê trong đó, cậu thiếu hiểu vừa thôi.”

“Cô!”

“Mọi người ở nhà ăn chờ hai người.” Thúy Lục không tranh cãi với y, chỉ ghé tới gần, thấp giọng nói: “Ta thấy Tạ Cô Đường trộm cá đù vàng chiên ngập dầu, tới trễ là y lén ăn hết đấy!”

Dứt lời, Thúy Lục xoay người vẫy tay: “Nhanh lên!”

Đợi Thúy Lục rời đi, Giản Hành Chi tức tối ở cửa chốc lát, rốt cuộc truyền âm cho Tần Uyển Uyển: “Uyển Uyển, hôm nay có cá đù vàng chiên ngập dầu, mau tới nhà ăn!”

Dứt lời, y lập tức tẩy rửa sơ lược, một lúc sau liền phóng ra cửa.

Y sợ Tần Uyển Uyển đến chậm, y phải chạy tới trước bảo vệ cá đù vàng!

Mà lúc Tần Uyển Uyển nghe thấy truyền âm lại thoáng ngẩn người.

Từ khi nào mà ngay cả cá đù vàng chiên, bọn họ cũng phải truyền âm riêng vậy?

Nhưng nghĩ đến bánh bao hai ngày qua, nàng quyết định nhanh lên!

***

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển chạy một trước một sau đến nhà ăn, nhìn thấy một thau cá đù vàng chiên bày trên bàn.

Ánh mắt hai người ăn bánh bao dưa muối mấy bữa nay sáng rực, Giản Hành Chi đẩy Thúy Lục và Nam Phong ra, kéo Tần Uyển Uyển tới ngồi xuống, bắt đầu gắp cá cho Tần Uyển Uyển, vừa gắp vừa cảm ơn Tạ Cô Đường đối diện: “Lão Tạ, ta nghe nói cá này là cậu lấy hả, được lắm đó!”

“Ta vốn định tự mình ăn.”

Mặt Tạ Cô Đường không cảm xúc, nói một cách bình tĩnh: “Gần đây, ăn chay quá rồi.”

“Vậy mà cậu bằng lòng chia cho mọi người…” Giản Hành Chi vừa ăn cá, vừa tiếp tục cảm ơn: “Thật có đức độ!”

“Không phải có đức độ.” Nam Phong vừa ăn cá vừa tranh công: “Là ta nhìn thấy Tạ đạo quân bưng cá trở về, vội nói cho Thúy Lục tỷ tỷ, Thúy Lục tỷ tỷ mới chặn cá lại!”

“Mọi người ăn cá…” Thúy Lục vui vẻ nói: “Đều nhờ ta hết!”

Tạ Cô Đường nghe nói thế, ngước mắt nhìn Thúy Lục, kiềm chế phẫn nộ không nói ra của mình.

Thúy Lục kiêu hãnh lôi nguyên vẹn xương cá trong miệng ra, quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Tối qua cậu làm gì vậy?”

“À, ám sát Tôn giả Diệu Ngôn.”

Nghe nói thế, cả đám im phăng phắc.

Một lát sau, Thúy Lục ho khù khụ: “Mắc xương rồi…”

Tạ Cô Đường giơ tay đánh một chưởng vào lưng Thúy Lục, hỗn hợp máu lẫn xương cá phun ra.

Tần Uyển Uyển cầm xương cá, nhìn đến trố mắt.

Thúy Lục cầm lấy khăn từ tay Nam Phong, quay đầu lại, chùi miệng nói: “Cậu… cậu giết người rồi?”

“Chưa.” Giản Hành Chi gặm cá: “Ta làm sao giết được hắn? Thử thôi, tìm ra vị trí phụ mẫu Uyển Uyển rồi.”

“Ở nơi nào?”

Thúy Lục lập tức hỏi, Giản Hành Chi hất cằm về phía hướng Đông: “Ở sau núi đấy.”

Nghe nói thế, Thúy Lục và Tạ Cô Đường nhìn nhau, cả hai đều trầm mặc.

Tần Uyển Uyển lập tức nhận ra có vấn đề: “Sau núi là nơi thế nào?”

“Là vùng cấm của Vô Tương Tông – Huyền Sơn.”

Tạ Cô Đường mở miệng giải thích.

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đều không biết đây là nơi nào.

Tần Uyển Uyển hỏi tiếp: “Huyền Sơn?”

“Huyền Sơn là tên của nó.” Thúy Lục giải thích: “Tương truyền vạn năm trước, Vô Tương Tông chưa thành lập, nơi này vốn là đồng bằng.

Một ngày nọ, một ngôi sao rơi từ trên trời xuống, hình thành ngọn núi.

Ngôi sao kia không phải vật của thế giới này, vì thế núi này trở thành nơi Thiên Đạo bỏ quên, linh khí dồi dào, không chịu sự quản lý của Thiên Đạo, cây cỏ sinh trưởng khác thường, nhưng cũng chính vì thế rất nhiều linh thảo dị bảo mọc lên trên núi, trong đó có một con linh thú tên là ác thú.

Nó thích ác ghét thiện, là chúa tể một phương trên núi.

Một hôm, một nhóm người lên núi muốn thu gom linh thảo, trời giáng tuyết lớn, bọn họ gặp phải con ác thú này.

Ác thú hứa với bọn họ rằng chỉ cần có một người bằng lòng ở lại, những người kia có thể tùy ý lựa chọn một bảo vật rời đi, mà trong số những người rời đi chỉ cần có một người bằng lòng mang trăm lượng hoàng kim trở lại chuộc y, người ở lại này có thể an toàn xuống núi.”

“Nếu như không trở lại thì sao?” Giản Hành Chi hỏi tiếp.

Tạ Cô Đường thấp giọng đáp: “Lúc đó núi ngập tuyết dày, ác thú giữ người này lại một năm, nếu không ai trở lại, người này sẽ đông chết trên núi.”

“Vậy có người ở lại thật sao?” Giản Hành Chi nhướng mày.

Thúy Lục gật đầu.

“Lúc ấy có một vị thư sinh, trời sinh tính tình lương thiện, gia cảnh bần hàn, vì tìm một gốc linh thảo cho mẫu thân nên đi theo tiểu đội lên núi.

Trong lúc đám người lưỡng lự, y lựa chọn ở lại, sau đó nhờ một vị Đại ca chọn gốc linh thảo có thể cứu mẫu thân y xuống núi, lại nhờ một vị thương nhân lấy trăm lượng hoàng kim trở về chuộc y.

Mọi người đều hứa với y, bảo y ở lại, nhưng thực tế gốc linh thảo cứu mẫu thân y cũng chẳng đáng tiền, không người nào chịu dùng cơ hội duy nhất chọn gốc linh thảo kia.”

“Vì vậy mẫu thân y chết.”

Tần Uyển Uyển đã hiểu.

Thúy Lục thở dài, kể tiếp: “Đúng vậy, đám người không cứu được mẫu thân y, một là sợ y oán hận, hai là không muốn dùng trăm lượng hoàng kim để cứu một người bèo nước gặp nhau, ba là dáng vẻ lúc đùn đẩy cầu xin ở trên núi quá mất mặt, mà những người kia sau khi bán bảo vật đều đã thành người có tiếng tăm, không muốn người khác biết chuyện quá khứ này.

Thư sinh không thân không thích, chết ở trên núi cũng chẳng ai truy cứu, vì vậy đám người đó đều không trở lại, để một mình thư sinh ở trên núi chờ đợi đến chết.”

“Chuyện này liên quan gì Huyền Sơn?”

“Sau khi thư sinh chết, Huyền Sơn đổ một trận tuyết lớn.” Thúy Lục quay đầu nhìn về phía Huyền Sơn: “Tuyết màu đen rơi xuống đất lập tức trở thành tà khí, từ đó tà khí vây quanh Huyền Sơn, xâm chiếm thần trí con người.

Nơi này không bị Thiên Đạo quản chế, ác niệm chúng sinh tụ tập.

Nhiều năm sau, Tà Thần xuất thế tại đây, người sáng lập ra môn phái Vô Tương Tông phụng theo ý trời đến, phong ấn Huyền Sơn, thành lập Vô Tương Tông, từ đó ngoại trừ Chưởng môn Vô Tương Tông thì chẳng ai biết làm sao bước vào Huyền Sơn nữa.”

“Cho nên năm đó Tà Thần bị nhốt tại Huyền Sơn?” Giản Hành Chi tò mò: “Thế sao bây giờ hắn lại sống phây phây bên ngoài vậy?”

“Chạy thoát.” Tạ Cô Đường giải đáp: “Nghìn năm trước, nhân gian có một vị quân vương quá tàn bạo, đến mức sinh linh đồ thán, ác niệm hoành hành nhân gian.

Sau khi sức mạnh Tà Thần mở rộng, hắn biết được cách gieo ma chủng, Chưởng môn đi đến Huyền Sơn bị hắn gieo ma chủng khống chế, thả hắn ra ngoài, từ đó họa loạn Tu chân giới.

Mãi đến một trăm năm trước, hắn bị Minh Tịnh thần quân phong ấn mới biến mất.”

“Vậy…” Tần Uyển Uyển đã hiểu: “Chuyện Tà Thần đúng là mối hận một người, nhưng trút xuống muôn dân.”

Mọi người trầm mặc.

Giản Hành Chi uống một ngụm trà, cười khẽ: “Làm gì có mối hận một người, trút xuống muôn dân? Chẳng qua là trùng hợp gặp phải một cọng rơm đè sập lầu bã đậu(*) mà thôi.”

(*) Lầu bã đậu: chỉ tòa nhà bị ăn xén ăn bớt nguyên vật liệu trong quá trình xây dựng nên không kiên cố, nguy hiểm.

“Thảo luận chuyện xưa cũng chẳng thú vị.” Thúy Lục thấy bọn họ bùi ngùi, giọng điệu lại nhẹ nhàng hơn: “Bây giờ chuyện quan trọng là làm sao vào đó.”

“Hay là…” Giản Hành Chi suy nghĩ: “Chúng ta trói Nguyệt Hà lại?”

“Ta cảm thấy ý kiến này khả thi.”

Thúy Lục vỗ tay: “Ta ngứa mắt hắn lâu rồi.”

“Đúng vậy.” Tạ Cô Đường gật đầu: “Chưởng môn một phái lại keo kiệt đến vậy, trói hắn là quá hợp lý.”

Tần Uyển Uyển nghe quyết định của bọn họ, hoảng hốt hỏi: “Mọi người dám chắc trói Chưởng môn người ta không sao chứ?”

“Không sao.” Thúy Lục đang kéo dây khóa tiên của mình, Tạ Cô Đường và Giản Hành Chi đang bắt đầu quan sát kiếm mình có cần mài hay không.

Thúy Lục xoay đầu qua, nghiêm túc nói: “Dây khóa tiên của ta được chế tạo đặc biệt, có thể trói được!”

“Ta không hỏi cái này…”

Tần Uyển Uyển gắng gượng nói: “Ý của ta là…”

“Mọi người…” Nam Phong ngồi nghe cả nửa ngày, không nhịn được rụt rè lên tiếng: “Huyền Sơn mà mọi người nói…”

Nó vừa nói vừa đặt cáo thị lên mặt bàn: “Là Huyền Sơn, trận địa cuối cùng của đại hội tuyển chọn Minh chủ sao?”

Nhóm người nghe vậy, động tác chững lại.

Giản Hành Chi bước đến trước tiên, đọc kỹ một lát, vui vẻ reo lên: “Không sai! Uyển Uyển!” Y xúc động quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Ta đã nói mà, nàng đã định sẵn phải trở thành nữ Minh chủ Liên minh Tiên giới!”

“Báo danh.”

Thúy Lục buông dây, tức khắc lên tiếng: “Báo danh ngay lập tức!”

Lúc nhóm người Giản Hành Chi nhắm về phía Minh chủ Liên minh Tiên giới báo danh, tại đại điện trên hòn đảo trôi lơ lửng của Vô Tương Tông, Tôn giả Diệu Ngôn ngồi trên cao, Nguyệt Hà quỳ gối dưới đất, báo cáo kết quả đêm qua: “Đệ tử đuổi theo trận dịch chuyển đến chỗ ở của Giản Hành Chi, tu vi Giản Hành Chi quá cao, nếu đệ tử ra tay, e là tổn thất nghiêm trọng.

Mong lão tổ đích thân ra tay, lập uy cho Vô Tương Tông!”

Tôn giả Diệu Ngôn không đáp, hắn đỡ trán, lắng nghe Nguyệt Hà bên dưới lải nhải.

Nói cả nửa ngày, tổng kết lại là:

Đánh không thắng, cần giúp đỡ, mời Đại ca ra tay.

Tôn giả Diệu Ngôn siết nắm tay, kiềm chế cảm xúc sau tấm lụa mỏng: “Những môn phái khác đâu, nghe hắn ám sát ta, bọn họ không giúp sao?”

“Không bằng không chứng, e là những môn phái khác sẽ không ra tay.” Nguyệt Hà cố căng da mặt: “Huống chi quan hệ của chúng ta cũng không tốt như vậy…”

Nghe thấy lời này, Tôn giả Diệu Ngôn liền nhức đầu.

Hắn không nói, Nguyệt Hà cũng không dám lên tiếng.

Hồi lâu sau, Tôn giả Diệu Ngôn rốt cuộc mở miệng: “Chuyện tuyển chọn Minh chủ thế nào rồi?”

“Đã chuẩn bị ổn thỏa như ngài căn dặn, trận chung kết sắp xếp tại Huyền Sơn, không biết lão tổ dự định khi nào ra tay bắt Giản Hành Chi lập uy?”

“Có báo danh cho bổn tôn không?” Tôn giả Diệu Ngôn tránh né câu hỏi bắt Giản Hành Chi, cố nói lảng sang chuyện khác.

“Đệ tử đã báo danh cho Tôn giả, không biết Tôn giả dự định bắt Giản Hành Chi thế nào?”

Tôn giả Diệu Ngôn không lên tiếng.

Một lát sau, rốt cuộc hắn mở miệng.

“Chắc chắn Giản Hành Chi sẽ tham gia tuyển chọn Minh chủ Liên minh Tiên giới.

Trên Huyền Sơn, bổn tôn tự có tính toán.”

Nghe tháy Tôn giả Diệu Ngôn hứa bắt Giản Hành Chi, Nguyệt Hà thở phào, bái lạy một cái, cao giọng hô: “Lão tổ uy vũ, lão tổ anh minh!”

“Lui xuống đi.” Giọng Tôn giả Diệu Ngôn lạnh lùng: “Nhớ cắt luôn dưa muối của bọn chúng đi.”

“Vâng!”

Trong chuyện cắt giảm khẩu phần của đám người Giản Hành Chi, Nguyệt Hà làm vô cùng suôn sẻ.

Nguyệt Hà kính cẩn hành lễ rời đi.

Tôn giả Diệu Ngôn đột ngột ho khan.

Sau khi hắn ho ra máu, người hầu hình dáng con rối bên cạnh kính cẩn dâng khăn cho hắn.

“Trừ tên lỗ mãng kia…” Tôn giả Diệu Ngôn th.ở dốc, hung dữ hỏi con rối bên cạnh: “Vô Tương Tông không còn ai khác đảm đương Chưởng môn được sao?!

“Bẩm chủ nhân…” Giọng nói con rối đều đều: “Đã giết hết rồi, đây là tên cuối cùng.”

Tên cuối cùng…

Tôn giả Diệu Ngôn nhắm mắt lại, run run cánh môi.

Vậy đợi sau Đại hội Liên minh Tiên giới… sau Đại hội Liên minh Tiên giới…

Hắn đột ngột mở mắt, lộ vẻ dữ tợn.

Kẻ đầu tiên hắn giết là tên đó!

------oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio