Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

chương 50: 50: không cố gắng thôi mà tội không đáng chết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

***

Giản Hành Chi vừa vào sân vườn, Tần Uyển Uyển đã kéo Nam Phong chạy nhanh tới cây đại thụ kế bên cách đó không xa.

“Ngươi mau đi hỏi thăm đám người đến Quần phương yến hôm nay có thân phận gì, trình độ toán học thế nào.”

Tần Uyển Uyển dặn dò Nam Phong xong, bản thân trèo lên cây, quan sát tình hình trong vườn.

Vừa nhìn, nàng đã cả kinh.

Mặc dù nhóm người này đều thay đổi khuôn mặt, che giấu thân phận, nhưng nàng lập tức nhận ra nơi này ngoại trừ Thẩm Tri Minh và Quân Thù, còn có một Hóa Thần và một Độ Kiếp từ hồn quang của họ.

Chuyện gì thế này? Sao ở đây lại có nhiều cao thủ thế?

Tần Uyển Uyển đơ người.

Nàng nuốt nước bọt, nhanh chóng trấn tĩnh lại, thay đổi sách lược.

Nếu nhiều cao thủ như thế tại đây, thân thể Giản Hành Chi hiện tại cũng chỉ Kim Đan, e rằng luyện khí không thể chiếm ưu thế, ý nghĩ sử dụng luyện khí kéo toán học cơ bản bất khả thi.

Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ, giơ tay lên xoa tai.

Pháp trận nho nhỏ trên lỗ tai nàng sáng lên, nàng nhỏ giọng gọi Giản Hành Chi: “Giản Hành Chi, có nghe thấy không?”

Giản Hành Chi đang lo lắng gõ bàn.

Nghe thấy tiếng Tần Uyển Uyển, động tác của y khựng lại, lập tức ngẩng đầu nhìn bốn phía, hơi kinh ngạc vì không ngờ Tần Uyển Uyển có thể đặt pháp trận liên lạc dưới tình huống y không nhận ra.

“Ta ở trên cây.”

Tần Uyển Uyển nhắc nhở y, Giản Hành Chi vội nhìn đại thụ xung quanh, xác định Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển nhỏ giọng trấn an y: “Ta đặt pháp trận trên người người.

Đợi lát nữa thi luyện khí, người cứ luyện đại đi, đừng nên lãng phí thần thức hóa linh lực để thi với họ.

Thức hải người bất ổn, cần phải nghỉ ngơi, đặt trọng tâm lên bài thi toán học.

Lát nữa, ta trà trộn vào, người chép lại đề, ta làm bài giúp người, sau khi làm xong, người dựa theo đáp án ta nói mà viết.”

Nghe vậy, lòng Giản Hành Chi lập tức bình tĩnh lại, y chưa từng cảm thấy Tần Uyển Uyển đáng tin cậy đến thế.

Lòng bàn tay vẽ một trận pháp, ngăn cách người bên cạnh nghe lén.

Y giơ tay che miệng, khẽ đáp: “Ừ.”

“Mọi người đều là tân khách của Thành chủ à?”

Giản Hành Chi đang nói chuyện với Tần Uyển Uyển, người đàn ông mặc áo hồng bên cạnh dường như nhàm chán, bắt đầu tán gẫu với mọi người.

Y tự giới thiệu: “Tại hạ Liễu Phi Nhứ, trông mọi người không giống người Quỷ Thành lắm.”

Nói xong, Liễu Phi Nhứ nhìn sang thanh niên ho khan ngồi bên cạnh.

Thanh niên ngẩng đầu cười với Liễu Phi Nhứ, báo gia môn: “Ninh Bất Ngôn, Hoang Thành.”

Hai người báo tên họ, Tạ Cô Đường cũng lịch sự báo danh theo: “Tạ Cô Đường, Thiên Kiếm Tông.”

“Giản Hành Chi, tán tu.”

“Thẩm Minh, Vấn Tâm Tông.”

“Quân Phàm, Nhạc Thành.”

Cả đám người đều dùng tên giả, nhưng những tên giả này mang đầy đặc trưng, Tần Uyển Uyển vừa nghe đã biết: “Các môn phái khác đều đưa người tới.

Thẩm Tri Minh tới, e là vì Ngọc Linh Lung, chắc bọn họ đều nhận được tin tức mảnh Ngọc Linh Lung thứ hai xuất thế.”

Trong lúc nói chuyện, Thúy Lục đã đến.

Mọi người dời mắt nhìn sang, chỉ thấy Thúy Lục ngồi ghế chủ tọa: “Hôm nay, sức khỏe Thành chủ không tốt, ta giúp Thành chủ chọn người.

Chư vị hẳn đã nghe rõ quy tắc rồi, muốn trở thành nam sủng của Thành chủ không phải là chuyện dễ dàng.

Thành chủ thường nói, văn nhân hại quốc, luyện khí hưng bang.

Trận so tài đầu tiên hôm nay là luyện khí, vật liệu tự chọn tại chỗ, xem thứ ai làm ra tinh diệu hơn, giá trị hơn.”

Nghe thấy lời này, ai nấy bắt đầu đứng dậy lựa chọn vật liệu.

Trước đây, Giản Hành Chi chỉ từng đúc kiếm, y đã học luyện khí nhưng không giỏi lắm.

Nhìn trái nhìn phải, đang suy nghĩ nên làm gì, ngọn lửa bên cạnh “phừng” lên, dọa Giản Hành Chi nhảy dựng.

Y ngỡ ngàng hỏi Tạ Cô Đường: “Cậu… cậu làm gì đấy?”

“Ta không biết làm thứ khác...” Tạ Cô Đường mỉm cười: “Chỉ biết rèn kiếm, bèn dùng Tam muội chân hỏa rèn một thanh kiếm.”

Tam muội chân hỏa, nếu là y trước đây, liếc mắt cũng chẳng thèm.

Nhưng giờ phút này nghe thấy, y lại có chút ước ao, gật gù: “Được lắm, không tồi.”

Vừa dứt lời, một trận cuồng phong xen lẫn tuyết đối diện quét về phía Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi lăn một vòng, lạnh mắt ngẩng đầu, nhìn thấy một khối băng to lưu chuyển linh lực lấp lánh trong suốt trước mặt Ninh Bất Ngôn.

Ninh Bất Ngôn ho khan, mặt trắng bệch ngẩng đầu, áy náy cười với Giản Hành Chi: “Xin lỗi.”

Dứt lời, y cầm một con dao, cúi người trước khối băng, bắt đầu điêu khắc.

Giản Hành Chi vừa nhìn đã biết đây là một chiếc giường Ngọc Hàn Băng, nằm bên trên tu luyện chẳng những thanh tâm ngưng thần, còn đông ấm hạ mát.

Trước đây, Giản Hành Chi cũng có chiếc giường này, điêu khắc rất sơ sài, quan trọng ở chỗ Ngọc Hàn Băng linh lực mạnh mẽ, không phải kỳ Độ Kiếp thì không thể luyện thành.

Đây là đồ tốt, nhưng không phải thứ y có thể làm.

Nhìn thấy món đồ của Tạ Cô Đường và Ninh Bất Ngôn, Giản Hành Chi hơi hoảng.

Y cố ra vẻ bình tĩnh nhìn lướt qua, thấy Thẩm Tri Minh giơ tay lên dẫn thiên lôi giáng xuống, bổ thẳng lên bàn.

Dòng điện xoèn xoẹt ngưng tụ một cục, thứ này còn chưa làm xong mà khí thế đã dữ dội.

Liễu Phi Nhứ bên cạnh đang xoay vòng, hắn vừa xoay vừa thu hút bướm bay rập rờn, vờn quanh người hắn.

Còn Quân Thù ra sức thổi sáo với quả trứng trên bàn, linh lực hóa thành phù văn rơi nhanh xuống, không biết là đang ấp trứng hay là làm gì.

Người tại đó bận rộn, chỉ có Giản Hành Chi sững sờ bất động nhìn bọn họ.

Thúy Lục lãnh đạm nhìn lướt qua, rồi nhìn Giản Hành Chi: “Giản Hành Chi, cậu còn chưa ra tay sao?”

Ra tay, y ra cái gì tay đây?

Thực lực cách xa, thứ luyện được cũng tự rước nhục, y chẳng muốn xấu mặt chút nào.

Nhưng Thúy Lục đang nhìn, y ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn đứng dậy, bước sang bên cạnh cầm cưa, kéo ghế qua.

Cái gì cũng không biết, vậy thì biểu diễn nghề mộc đi.

Làm cái ghế Tần Uyển Uyển dùng để đối phó y, thứ kia dễ làm, mặc dù xấu nhưng rất hiệu quả.

Giản Hành Chi nghiêm túc cưa mặt ngồi của ghế, vẽ một pháp trận bên dưới, lấy dao thép bên cạnh cắm từng cây vào.

Đợi sau khi y chuẩn bị xong, mọi người cũng xấp xỉ, Thúy Lục ngồi trên cao uể oải lên tiếng: “Mang đồ lên đi.”

Dứt lời, hạ nhân cầm thứ sáu người làm ra đặt trên bàn.

Thúy Lục dẫn đoàn giám khảo cầm giấy bút xem lần lượt từng thứ luyện ra.

“Đây là Thanh tâm châu…”

“Đây là Đạn sấm sét…”

“Đây là giường Ngọc Hàn Băng…”

“Đây là Pháo hoa hồ điệp…”

“Đây là kiếm.”

Đoàn giám khảo lần lượt phê bình những thứ kia, bắt đầu từ Quân Phàm, Thẩm Minh, Ninh Bất Ngôn, Liễu Phi Nhứ đến Tạ Cô Đường.

“Quá bình thường.”

“Quá bạo lực.”

“Quá lớn.”

“Quá lòe loẹt.”

“Quá đơn giản.”

Nói xong, đoàn người đi đến trước chiếc ghế Giản Hành Chi làm ra, Thúy Lục nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?”

“Ghế này tên là Ghế tiến lên.”

Giản Hành Chi nghiêm túc nói bậy nói bạ: “Tác dụng chủ yếu của nó là đốc thúc người khác cố gắng học.

Người sử dụng ngồi trung bình tấn bên trên, một khi thiếu tập trung, dao thép bên dưới lập tức đâm lên, bảo đảm người đó tỉnh táo tại chỗ, lập tức chữa trị.

Ta dựa vào chiếc ghế kia mà học thuộc bảy nghìn thi tập trong bảy ngày, dùng tốt lắm.”

Nghe vậy, đoàn giám khảo trố mắt, Thúy Lục đơ người chốc lát, không nhịn được mở miệng: “Dao thép lớn như vậy… không đâm chết người chứ?”

“Không muốn chết thì học đi.”

Giản Hành Chi nói một cách đương nhiên: “Nếu đã quyết định rồi, chẳng phải nên liều mạng sao?”

Câu hỏi ngược lại này khiến người tại đó ngây ngốc.

Tần Uyển Uyển ở trên cây nghe thấy lời Giản Hành Chi, giơ tay che mặt.

Tiêu rồi, trận này xem như đi toong.

Đang nghĩ vậy, nàng bỗng nghe thấy một tiếng nói bật lên giữa đám người: “Hay!”

Tất cả nhìn sang, kinh hoàng nhìn Thúy Lục, chỉ thấy ánh mắt Thúy Lục xúc động: “Cậu nói đúng, ở Tu chân giới, nếu đã quyết định mà còn không làm, chi bằng chết đi.

Ta đã muốn làm thế lâu rồi, nhưng cứ mãi không biết làm sao.

Ra lệnh xuống dưới, chế tạo hai nghìn chiếc ghế thế này, đưa đến các học viện trong thành!”

Dứt lời, Thúy Lục dứt khoát quay đầu, bật ngón tay cái với Giản Hành Chi: “Ta thích cậu rồi đấy, điểm tuyệt đối!”

Tần Uyển Uyển sững sờ.

Nàng nhìn Thúy Lục trong vườn hoa tràn đầy tán thưởng Giản Hành Chi, không khỏi cảm khái thế giới rộng lớn.

Vốn cho rằng Giản Hành Chi rất điên, không ngờ Thúy Lục này còn điên hơn.

Quyết định này vừa ra, tất cả mọi người đều hoảng hốt, tức khắc dưới đất quỳ một hàng.

“Đại nhân Thúy Lục!”

Một ông lão trong đoàn giám khảo ngẩng đầu lên: “Đại nhân Thúy Lục, học mất tập trung thôi mà, tội không đáng chết đâu!”

Không sai.

Lòng Tần Uyển Uyển sợ hãi, học mất tập trung, ai chưa từng bị?

“Vậy thì sao?” Thúy Lục nhíu mày: “Ta không muốn thấy kẻ khác lười biếng.”

“Hay là…” Giản Hành Chi chen miệng vào: “Đổi dao thép thành mũi nhọn, đâm một chút thôi?”

So với xiên phát chết luôn, đâm một chút lập tức trở nên nhỏ bé không đáng kể.

Đám người nhanh chóng tiếp lời vâng dạ, ném ánh mắt cảm kích về phía Giản Hành Chi.

Thuý Lục ngập ngừng chốc lát, thấy mọi người phản đối, đành nói: “Được rồi, cứ thế đi.”

Thúy Lục xoay đầu qua, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, cầm bút viết chữ: “Chấm điểm đi.”

Dứt lời, nàng không hề lưỡng lự chấm điểm tuyệt đối tại cột Giản Hành Chi.

Xuất phát từ sự kính sợ Thúy Lục và cảm kích Giản Hành Chi, những người khác theo sau nàng cũng chấm điểm tuyệt đối cho Giản Hành Chi.

Phen biến cố này khiến Tần Uyển Uyển không ngờ tới.

Sắc mặt đám người bên cạnh không tốt mấy, bọn họ nhìn nhau, chẳng ai lên tiếng.

***

Nghỉ ngơi một lát, Thúy Lục bảo tất cả ngồi xuống, tuyên bố bắt đầu bài sát hạch thứ hai.

“Trận so tài thứ hai là toán học, tổng cộng mười đề, tính đúng một đề mười điểm, tính sai trừ mười điểm, thời gian một nén nhang, bắt đầu đi.”

Thúy Lục nói xong, bảo người gõ chiêng.

Thị nữ đi từ hai bên ra, bắt đầu phát đề.

Bài thi vừa đến tay, sắc mặt đám người đều không đẹp mấy.

Nhưng sau một hồi lưỡng lự, bọn họ vẫn cầm bút lên, bắt đầu viết viết vẽ vẽ trên giấy nháp.

Giản Hành Chi cũng nghe theo lời Tần Uyển Uyển, bắt đầu chép đề.

Nhưng chép một hồi, y phát hiện, tiêu rồi, đề dài quá.

Y bắt đầu tăng tốc độ sao chép, mà Tần Uyển Uyển cũng đã chờ sẵn bên ngoài từ khi trận thứ hai bắt đầu.

Nàng đợi thị nữ bưng trà đi ra, giơ tay đánh ngất thị nữ, sử dụng Thiên diện biến mặt mình thành mặt thị nữ rồi bưng trà vào.

Nàng bắt đầu đổi trà từ vị trí Thẩm Tri Minh.

Vừa lướt mắt qua bài thi, vẻ mặt Thẩm Tri Minh nặng nề, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ.

Nàng nhìn trang giấy, thấy bên trên đều viết:

“Thanh tâm trừ dục, không nóng không giận.”

“Vô dục ắt cương(1), không biết liền thôi(2).”

(1) Không có dụ.c vọng ha.m muốn thì ắt sẽ mạnh mẽ kiên cường

(2) Câu gốc là 不会就算, nhưng mình không hiểu nên mình dịch sát nghĩa đen luôn, ai biết thì comment để mình sửa nhé.

Tần Uyển Uyển bĩu môi, bước tới trước mặt Quân Thù.

Nàng nhìn thấy Quân Thù vẽ đường ngang trên giấy nháp, vẽ ngang xong lại vẽ dọc, vẽ dọc rồi lại vẽ ngang, nhưng vẻ mặt bình thản giống như đã giải ra đáp án.

Tần Uyển Uyển: “…”

Ưa bày vẻ.

Nàng lại bưng trà đến trước mặt Liễu Phi Nhứ.

Liễu Phi Nhứ vô cùng nhàn nhã, vừa uống trà vừa vẽ vẽ, xem ra đã hoàn toàn từ bỏ.

Bên cạnh Liễu Phi Nhứ là Ninh Bất Ngôn, vị cậu ấm này rất nghiêm túc trả lời câu hỏi, viết viết vẽ vẽ trên giấy.

Nhưng những thứ viết ra đều giống như kiểu “Ba cộng năm bằng tám” an ủi chính mình, xem ra cũng chả được.

Nhìn bài thi đám người này xong, nàng dừng trước mặt Tạ Cô Đường, rốt cuộc giấy nháp cũng coi được một chút.

Khoảnh khắc đó, Tần Uyển Uyển cảm giác Tạ Cô Đường tạo thành sự nghiền ép chỉ số IQ đối với người bên cạnh.

Nàng đặt trà trước mặt Tạ Cô Đường, nhỏ giọng nói: “Công tử dùng trà.”

Tạ Cô Đường không nhận ra nàng, ngẩng đầu lịch sự cảm ơn: “Đa tạ cô nương.”

Nói xong, nàng đi tới bên cạnh Giản Hành Chi, Giản Hành Chi vừa nhìn đã nhận ra nàng.

Tần Uyển Uyển đặt chén trà xuống, Giản Hành Chi bèn nhận lấy tách trà.

Trong tích tắc, tờ giấy chuyển từ tay Giản Hành Chi sang tay Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển cầm giấy đi ra.

Đợi sau khi ra cửa, nàng nhanh chóng tìm một nơi mở tờ giấy, đọc một một hồi, phát hiện tờ giấy viết chằng chịt nhưng chỉ có một đề!

Đây là một đề tổ hợp, một đề lớn bao hàm mười đề nhỏ.

Tần Uyển Uyển nhìn nhang trong sân viện, nhang đã cháy hơn nửa, thời gian còn lại của nàng không nhiều!

Nàng cắn răng, bắt đầu tính nhanh, tính tới tính lui.

Giản Hành Chi ngồi trên trường thi, làm bộ làm tịch tô giấy nháp.

Bản giấy nháp bị y tô thành đen kịt.

Không đợi được đáp án của Tần Uyển Uyển, y mất kiên nhẫn giơ tay lên chống cằm, che miệng, thấp giọng hỏi: “Đáp án đâu?”

“Đừng ồn, đang tính!”

Tần Uyển Uyển tính tới tính lui, Giản Hành Chi nhìn nhang từ từ cháy hết, nghiến răng, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc con được không vậy?”

“Không được thì người quay cóp của Tạ Cô Đường đi.”

Tần Uyển Uyển bực mình đáp.

Giản Hành Chi nhìn Tạ Cô Đường, bỗng nhiên tức giận vô cớ: “Ta không thèm quay cóp y, không chừng còn chẳng hơn gì ta.”

“Ai da, người đừng nói chuyện.”

Tần Uyển Uyển giải đề đến căng thẳng: “Ta sắp giải không ra rồi!”

Mặc dù Hoa Dung là người tu chân nhưng trình độ toán học rất cao, Tần Uyển Uyển làm bài sắp khóc tới nơi.

Nàng tình toán nửa ngày, chỉ tính ra một đề nhỏ là chắc ăn.

Nàng không dám đưa đáp án không chắc chắn cho Giản Hành Chi, nàng chỉ đành tính lại lần nữa.

Mắt thấy nhang sắp tàn, tay Giản Hành Chi đổ mồ hôi lạnh, thúc giục: “Mau lên đi, nhang sắp hết rồi.

Năm, bốn, ba…”

“Hai con gà!”

Rốt cuộc Tần Uyển Uyển tính kỹ ra đáp án đề thứ nhất: “Đáp án đầu tiên đề thứ nhất là hai con gà!”

Giản Hành Chi nhận được đáp án, lập tức nghe thấy tiếng chiêng vang lên, thị nữ bắt đầu bước xuống thu bài thi.

Thị nữ kéo tờ giấy, Giản Hành Chi giữ lại, lấy tay che bài, viết nhanh lên trên: Hai.

Vừa viết xong, bài thi đã bị rút đi.

Giản Hành Chi thở phào, phó mặc cho trời.

Nói đúng hơn là chờ chết.

Thúy Lục cầm bài thi đi sang một bên chấm điểm.

Tất cả mọi người tại đây trừ Giản Hành Chi đều cảm giác giống như trải qua một trận đại chiến, kẻ uống trà, kẻ lau mồ hôi.

Giản Hành Chi lạnh nhạt nhìn đám người, giơ tay che mép môi, sử dụng pháp thuật ẩn giấu âm thanh bản thân, tán gẫu với Tần Uyển Uyển.

“Bắc Thành, ta cảm thấy ta xong rồi, chắc chắn thi không qua.”

“Sư phụ, người chớ coi thường bản thân.”

Tần Uyển Uyển mặc quần áo tử tế cho thị nữ ngất xỉu lần nữa, an ủi Giản Hành Chi: “Không chừng bọn họ còn tệ hơn người.”

“Ta chỉ viết một chữ Hai, tối đa là một điểm.”

Giản Hành Chi chống chằm: “Ta e rằng chúng ta phải đổi phương án.”

“Sư phụ, đổi góc độ mà xét…” Tần Uyển Uyển chỉnh lý thị nữ xong, biến về mặt mình, vỗ tay xuống đất: “Tối đa ít nhất một điểm, người cứ đợi đi.”

Dù gì đám Hóa Thần chưa tốt nghiệm toán tiểu học bên trong cũng chẳng đủ uy hiếp.

Tuy Tần Uyển Uyển an ủi như thế, Giản Hành Chi vẫn không yên tâm.

Y thấp thỏm chờ một lát, rốt cuộc Thúy Lục cầm bài thi ra.

Nàng vẫy tay, thị nữ bên cạnh bắt đầu tuyên bố điểm số.

“Thẩm Minh, sai hết, trừ 100 điểm.”

Vừa nghe thấy lời này, mặt Thẩm Minh biến sắc.

Quân Thù bắn ánh mắt nghi hoặc về phía ông ta.

Thẩm Minh gân cổ cãi: “Bài thi các người có vấn đề.”

Thúy Lục lạnh mắt nhìn sang: “Toán bản thân không giỏi còn nói bài thi có vấn đề, có xấu hổ hay không.”

Thị nữ không để ý khúc nhạc đệm này, tiếp tục tuyên bố: “Quân Thù, trừ chín mươi.”

“Liễu Phi Nhứ, không điểm.”

“Ninh Bất Ngôn, trừ năm mươi.”

“Tạ Cô Đường, trừ mười điểm.”

“Giản Hành Chi…”

Thị nữ đang đọc ngước mắt nhìn về phía Giản Hành Chi, tất cả mọi người quay sang, trông thấy thị nữ mỉm cười: “Một điểm.”

Buổi sát hạch các lão Đại, một điểm làm vua.

Giản Hành Chi nhẹ nhõm, nở nụ cười.

Thị nữ nhẹ nhàng tuyên bố: “Quần phương yến lần này, Giản Hành Chi đoạt giải với tổng điểm cao nhất.

Thỉnh Giản công tử nghỉ ngơi tẩy rửa hôm nay cho tốt, buổi tối Thành chủ sẽ cho người tới cửa đón công tử thị tẩm, xin công tử chuẩn bị sẵn sàng.”

Nói xong, thị nữ ngẩng đầu, nụ cười bỗng tăng thêm chút lạnh lẽo: “Chúc mừng.”

Vừa dứt lời, giọng nói hệ thống vang lên trong đầu Giản Hành Chi.

【Chúc mừng ký chủ hoàn thành “Nhiệm vụ bảy”, thuận lợi bước vào Phong Nhã Lâu, tiến vào phủ Thành chủ, trở thành người đàn ông được Thành chủ Hoa Dung yêu thích nhất.

Điểm tích lũy +500, tổng điểm tích lũy 1900.】

【Mời nhận nhiệm vụ tám: Con tin hoàn mỹ, giúp đỡ Đại nữ chính giành lấy thời khắc vinh quang, đạt được Ngọc Linh Lung.】

【Nhiệm vụ tuyến tình cảm: Để nữ chính và Tạ Cô Đường ở một mình từ nửa canh giờ trở lên, điểm tích lũy +100.】

Nghe thấy nhiệm vụ này, Giản Hành Chi sững người: “Vì sao là Tạ Cô Đường?”

Chẳng phải trước đây đều là tùy ý chọn lựa người chỉ số nhan sắc 90 trở lên à?

Hơn nữa ——

“Tại sao điểm tích lũy lại cao như vậy?!”

Y nghiêm túc đánh quái đến giờ cũng chỉ mới 500 điểm, học trò nhỏ yểu điệu kia của y ở cùng Tạ Cô Đường nửa canh giờ đã được 100?!

“Ừ thì…” 666 hơi sợ hãi: “Thì tổng đài tính ra độ thiện cảm hiện tại của nữ chính đối với Tạ Cô Đường cao nhất, tuyến tình cảm bản thân nữ chính tương đối có giá…”

Nghe thế, Giản Hành Chi không tin lắm: “Độ thiện cảm đối với Tạ Cô Đường cao nhất? Ta thì sao?! Ta là sư phụ nó mà!”

666 trầm mặc không nói.

Giản Hành Chi sực nhận ra: “Lẽ nào ta còn chẳng bằng Tạ Cô Đường?!”

“Chuyện đó…” 666 an ủi y: “Chắc phép tính của tổng đài phân biệt tình yêu và tình sư đồ.”

Câu an ủi này khiến Giản Hành Chi nghẹn họng, nhưng vẫn có chút không vui.

Thị nữ bên cạnh bắt đầu sắp xếp đồ đạc, Tạ Cô Đường đứng dậy, cung kính gọi Giản Hành Chi: “Tiền bối, chúng ta đi thôi, Tần cô nương vẫn còn chờ chúng ta ở ngoài.”

Nghe nói thế, Giản Hành Chi liếc qua, lạnh lùng trừng mắt với Tạ Cô Đường.

Y nhìn số 45 trên đầu Tạ Cô Đường, nháy mắt nổi lửa.

Tạ Cô Đường thấy Giản Hành Chi không nói, lại gọi thêm tiếng nữa: “Tiền bối?”

“Ta cảnh cáo cậu.” Giản Hành Chi giơ tay lên chỉ Tạ Cô Đường: “Đừng hòng tán đồ đệ ta…”

Lời còn chưa dứt, dòng điện lâu ngày không gặp xoèn xoẹt chạy dọc toàn thân, mái tóc cài trang sức của Giản Hành Chi lập tức nổ tung.

Giản Hành Chi vẫn giữ nguyên động tác chỉ vào Tạ Cô Đường, cứng đờ tại chỗ.

666 gian nan nói: “À ừm… không được phá hỏng tuyến tình cảm của nữ chính.”

Giản Hành Chi: “…”

Tạ Cô Đường nhìn Giản Hành Chi đột nhiên cứng ngắc, đầu tóc nổ tung, không hiểu xảy ra chuyện gì, ngập ngừng hỏi: “Vừa rồi tiền bối nói tán Tần cô nương gì cơ?”

“Nó là đồ đệ ta…” Giản Hành Chi chậm rãi lui ra, quyết định địch tiến ta lui, địch lui ta đánh, không thèm đối chọi trực diện với dòng điện.

Y nghẹn một hồi mới nói hết câu: “Không cho cậu tán nó.”

Nghe thấy lời này, Tạ Cô Đường cười.

Y cúi đầu, dường như hơi ngại ngùng: “Tiền bối nói đùa, tính tình Tần cô nương tốt như vậy, sao vãn bối dám đánh cô ấy.”

Tính tình tốt?

Không đánh nàng?

Tần cô nương?

Giản Hành Chi nghe vậy, không kiềm được siết chặt nắm đấm.

Không biết tại sao, y cảm thấy Tạ Cô Đường không muốn đánhTần Uyển Uyển, nhưng y muốn đánh vào mặt Tạ Cô Đường.

Thế nhưng y không thể biểu hiện sự tức giận vô cớ này của mình, như vậy quá ấu trĩ, mất hình tượng.

Y chỉ có thể phản kích bằng ám ngữ.

“Nó không phải Tần cô nương.” Y ngầm mỉa mai Tạ Cô Đường không hiểu Tần Uyển Uyển, lấy đó đề cao địa vị bản thân: “Nó tên CỐ – BẮC – THÀNH.”

***

【 Vở kịch nhỏ 1 】

Hiện trường Quần phương yến, lúc vào trận: Một đám lão Đại, phong vân khó lường.

Lúc thi: Lão Đại trâu bò, Giản cẩu nguy hiểm.

Sau thi: Gà mờ mổ nhau, một đám mù chữ.

Tổng kết: Không phải Giản cẩu không có học thức.

Tu chân giới, chẳng ai có học thức cả.

【 Vở kịch nhỏ 2 】

Tạ Cô Đường: “Tần cô nương bảo ta gọi nàng là Tần Vãn Vãn.”

Giản Hành Chi: “Không, nàng tên Cố Bắc Thành.”

Tạ Cô Đường: “Tần cô nương rất để tâm ta, chưa từng vứt bỏ ta, chưa từng bán ta.”

Giản Hành Chi: “Nàng bạo lực, nóng nảy, thường xuyên đánh ta, vứt bỏ ta, bán ta.”

Tạ Cô Đường: “Ta chưa từng đả thương Tần cô nương, lại còn cứu nàng.”

Giản Hành Chi: “Ta từng đánh nàng, nói cho nàng biết, phải mạnh hơn mới không cần ta cứu.

Chúng ta có thể bắt tay đánh lên Tịch Sơn, bảo thù cho sư phụ!”

Tạ Cô Đường: “Cho nên độ thiện cảm của ta cao nhất, chẳng phải bình thường sao?”

Giản Hành Chi: “…”

------oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio