Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lan Lan suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn đi ra mở cửa.
Bởi vì trong suy nghĩ của nàng, sẽ chỉ có con người mới có thể làm ra được hành động gõ cửa này.
Nói không chừng, bên ngoài cửa liền chính là phụ thân hay Quách thúc thúc.
Chỉ là, đợi khi Lan Lan khó khăn mở ra cửa gỗ, trước mặt nàng lại chỉ là một bao tải thật lớn.
Thậm chí, so với hình thể của nàng còn phải lớn hơn.
Mang tâm tính tò mò của trẻ con, Lan Lan liền không chút do dự đi đến, đem dây cột bên trên miệng bao cởi ra.
Đợi khi nhìn thấy đồ vật chứa ở bên trong, hai mắt của nàng liền lóe lên tia sáng.
Thức ăn...thật nhiều thức ăn!
Trong nháy mắt, Lan Lan liền vui đến nở hoa.
Nhưng rất nhanh, gương mặt nhỏ của nàng liền nghiêm lại, sầu mi khổ kiểm nhìn xem xung quanh.
Thức ăn này là ở đâu ra nha.
Vì sao không thấy người mang tới, chẳng lẽ là thần tiên lão gia gia ban cho sao?
Chỉ là, vô tình, ánh mắt Lan Lan lại rơi vào trên một đôi mắt đang nấp ở phía sau đại thụ.
Con ngươi của nàng tựa như ngọc thạch, bắt đầu sáng lên, không hề nghĩ ngợi liền nâng chân nhỏ, chạy về phía đối phương.
"Bị phát hiện?" Bản thân rõ ràng đã thu liễm khí tức hết mức có thể, nhưng vẫn bị một cái liếc mắt của tiểu nha đầu này nhìn ra.
Dạ Minh liền không khỏi thầm mắng trong lòng.
Lập tức xoay người bỏ trốn.
"Đợi Lan Lan với...thần tiên thúc thúc..."
Nghe thấy tiếng hô của Lan Lan, Dạ Minh không chỉ không dừng chân.
Trái lại, lại càng thêm hối hả, trong nháy mắt đạp lên cành cây, hai ba bước liền biến mất dưới bóng đêm.
Bịch bịch Nhìn thấy thân ảnh của Dạ Minh nhoáng qua rồi mất tích, Lan Lan liền trực tiếp xông vào trong rừng cây, bắt đầu ngước mắt tìm kiếm bóng hình của y.
"Thần tiên thúc thúc! Thần tiên thúc thúc!"
Giữa màn đêm tĩnh mịch, âm thanh của Lan Lan liền vô cùng có lực xuyên thấu, xen qua tầng tầng cây rừng.
Đem một vài thứ đánh thức.
Bắt được khí tức của con mồi, nhanh chóng phóng về hướng này.
"Thần tiên thúc thúc!"
Đứng dưới tán cây, Lan Lan chỉ cảm thấy như tiến nhập vào thế giới của người khổng lồ.
Bóng tối ở tứ phía, tựa như ma quỷ đang trực chờ, dòm ngó nàng.
"Thần tiên...thúc thúc, là ngươi sao?" Bất chợt, từ lùm cây bên cạnh lại truyền tới tiếng xào xạc, như có thứ gì đó vừa lướt qua.
Làm nàng không khỏi mừng rỡ hỏi.
Chỉ là, trong lùm cây không có người trả lời.
Cho nên, dù đã có điểm sợ hãi, nàng cũng không thể làm gì khác hơn ngoại trừ cẩn thận tiến về phía đó, một bên lại không yên tâm nhu nhu gọi :"Thần tiên thúc thúc..."
Theo Lan Lan chậm rãi đến gần, bên trong lùm cây lại bỗng dưng xuất hiện hai khỏa lục quang vô cùng chói mắt.
Phảng phất có một thứ gì đó đang tiềm phục ở bên trong, đợi nàng đến gần.
Ba thước, hai thước, một thước.
Rốt cuộc, khi Lan Lan chỉ còn cách bụi rậm chưa đến một cánh tay.
Vô số lá cây liền đồng loạt b ắn ra, theo sau đó, một đạo hắc ảnh cũng từ phía sau vọt tới, vồ về phía nàng.
"A!" Bị dị biến bất ngờ phát sinh này dọa sợ, Lan Lan cũng chỉ có thể hét toáng lên.
Bởi vì đập vào mắt nàng, chính là hình dạng của một con sói cao hơn một mét, toàn thân phủ lên một lớp lông nâu, tựa như thổ nhưỡng.
Hai mắt phát sáng như lưu tinh, mõm há to, phảng phất một ngụm rơi xuống liền có thể đem nàng nuốt trọn vào bụng.
Thậm chí, theo nó ngày càng đến gần, mùi thối từ trong miệng nó tỏa ra, kém chút liền làm nàng choáng ngất.
Từ nhỏ tới lớn chưa từng gặp phải chuyện như vậy, hai chân nhỏ của Lan Lan liền run lẩy bẩy, không tài nào nhúc nhích được.
Song đồng chỉ có thể giãn ra, phản chiếu ra hình ảnh miệng máu của nó đang tới gần.
Nhưng đúng lúc này, Lan Lan chỉ cảm thấy bị một luồng gió lạnh thổi qua người.
Tiếp theo đó, cơ thể liền đã bị nhấc bổng lên.
Bên tai còn truyền tới tiếng quát khẽ của một người :"Muốn chết!!!"
Đối phương nhấc chân, lực lớn vô cùng, trực tiếp đá vào bên tai của dã lang, đem nó đá bay ra ngoài.
Rống Hình thể to lớn của Tật Ma Lang trùng điệp rơi vào trên một cây đại thụ cách đó một trượng, trực tiếp đem nó đụng ngã.
Bốn chi của nó bởi vì đau đớn mà khẽ co vào, nhưng vẫn còn chưa chết.
Không chút do dự, Dạ Minh liền bồng lấy Lan Lan, nhanh chóng hướng về bên ngoài bìa rừng lao đi.
Nơi đây cách nhà gỗ gần đến vậy, một lát nếu phát sinh chiến đấu, rất dễ dàng liền sẽ tai bay vạ gió đến đó.
Cho nên, phải mau chóng tìm một chỗ thích hợp.
"Thần tiên thúc thúc..." Lan Lan lúc này đang bị Dạ Minh dùng tay trái bồng, tựa như một con gấu nhỏ, chỉ có thể dùng hai tay hai chân bấu chặt lấy y, tránh cho bị rơi xuống.
Dạ Minh lướt nhanh trong không trung, theo sát phía sau là từng đầu Tật Ma Lang.
Theo một tiếng rống của con sói đầu đàn, số lượng sói truy sát y cùng Lan Lan liền ngày một tăng nhiều.
Đến tận khi Dạ Minh dừng lại ở một mảnh đất trống cách xa nhà gỗ hơn ngàn trượng, bầy sói cũng đã có mười bảy, mười tám con, nhanh chóng bao vây lấy y.
"Lan Lan, ôm chặt ta."
Dạ Minh không dám đem nàng đặt lên trên tán cây để tránh sói.
Bởi vì y biết rõ, ở trên không trung, so với mặt đất, cũng không an toàn hơn bao nhiêu.
"Một lát nữa nếu sợ hãi liền nhắm mắt lại."
Dứt lời, bàn tay Dạ Minh liền khẽ xoay nhẹ, triệu hoán Cung Ly.
Ánh mắt khi nhìn về phía mấy mươi đầu Tật Ma Lang cũng triệt để biến đổi, bên trong đồng tử phảng phất là vừa hiện lên một tia huyết quang, thị huyết băng lãnh.
Sát khí phô thiên cái địa cũng bắt đầu len lỏi quanh thân y.
Phảng phất thời khắc này, bản thân y mới là một đầu cô lang chân chính.
.