Tây Mạc bốn phía là cát vàng, từ xa nhìn tới, tựa như là một chảo dầu lớn nung nấu giữa thương khung.
Nhiệt khí kinh người bốc lên, phảng phất muốn đem người ta đốt thành than bùn.
Trăm vạn năm về trước, Tây Mạc đã từng chính là đại bản doanh của Ma giáo.
Khi đó, nơi này có thể nói là phong quang vô hạn, Ma giáo giáo chủ Độc Cô Duy Ngã còn là giáo chủ hùng bá một phương, ma uy cái thế.
Nhưng năm đó, trong lúc Ma giáo hưng thịnh nhất, hắn lại đột ngột tuyên bố giải tán, khiến Ma giáo trực tiếp tan đàn xẻ nghé.
Mà kể từ đây, khí vận của Tây Mạc cũng chậm rãi bị rút cạn, tích lũy trăm vạn năm, liền biến thành bộ dạng cằn cỗi như bây giờ.
Không có sinh cơ, không có người sống, bốn phía chỉ là hoang mạc không nhìn thấy điểm dừng.
Đương nhiên, không chỉ riêng Tây Mạc, mà cả đại lục Tiên Ma, từ lâu cũng đã sớm lâm vào biên giới sụp đổ.
Linh khí ngày càng mỏng manh, hơn vạn năm qua, đều chưa từng có người thành công vũ hóa phi thăng.
Thậm chí, còn có tin đồn truyền tới, cho rằng tình trạng của Tiên Giới cũng không khá hơn nơi đây là bao, thậm chí, lụi tàn cũng càng thêm nhanh chóng.
Không quá mười vạn năm, tuyệt đối sẽ hủy diệt, tựa như Thần Giới năm xưa.
Lúc này, Quân Du Ninh cùng Dạ Minh đã xuống xe ngựa.
Bởi vì nơi đây là một mảnh hoang du, nên bọn họ liền không chút cố kỵ triệu hoán phi kiếm, cưỡi phi kiếm bay vào trong.
Đã lâu không ngự kiếm phi hành, nhìn tầng mây lướt qua trên đỉnh đầu, cùng vô hạn cát vàng ở bên dưới, Dạ Minh liền nheo mắt nhìn về phía chân trời, mặc cho phong bạo lùa qua mặt.
Quân Du Ninh đứng ở phía trước, điều khiển phi kiếm thẳng hướng phía tây.
Ở dưới mặt trời oi bức chói chang, bọn họ phi hành chí ít cũng đã hơn hai canh giờ, rốt cuộc mới từ trong hoang mạc tìm tới một khung cảnh khác biệt.
Nơi đó, là một khe nứt kéo dài hơn vạn trượng trên mặt đất, khoảng cách giữa hai bên vách đá ít nhất cũng phải có hơn mấy ngàn thước.
Từ trên cao nhìn xuống, chẳng khác gì một vết nứt dẫn xuống địa ngục, đem đại địa đều chia cắt thành hai mảnh, không thấy điểm dừng.
Rất khó tưởng tượng, vực thẳm này, rốt cuộc là vì sao lại xuất hiện.
Có lẽ là do thiên tai tạo nên, cũng có thể là do người dùng vô thượng thần thông cắt ra.
Dù sao, người trong thiên hạ căn bản là không hề biết nó tồn tại từ bao giờ, chỉ đặt cho nó một cái tên - Ma Tiêu.
Đứng ở trên vách đá, nhìn xuống vực sâu không đáy, bao phủ tầng tầng sương khí bên dưới, Quân Du Ninh liền nghiêng mắt nhìn người đang đứng bên cạnh mình.
"Chúng ta đi." Trên đầu phủ lên mũ choàng, Dạ Minh liền bắt lấy cổ tay hắn, hướng về trái, tiếp tục dọc theo vách đá hung hiểm tiến về trước.
Con đường trước mắt phảng phất như vô tận, bầu bạn dọc đường, cũng chỉ có từng sợi khí tức hoang liêu tiêu điều từ dưới vách núi tỏa ra.
Cũng không biết đã đi bao lâu, đến khi mặt trời đã từ đường chân trời treo đến giữa thương khung, lúc này ánh mắt lộ ra bên dưới mũ choàng của Dạ Minh rốt cục mới lóe lên kinh hỉ, lập tức kéo lấy Quân Du Ninh, chạy nhanh :"Ở bên đó!"
Lạp xạp, lạp xạp Giày vải va vào trên cát vàng, cuốn theo vô số bụi mù.
Theo tầm mắt của y nhìn lên, Quân Du Ninh cũng không khỏi bị hình ảnh trước mắt làm sửng sốt.
Phía trước, là một cây sồi cao khoảng tám chín trượng ( -m ), tán cây xiu vẹo, lẻ tẻ vươn ra khắp nơi.
Nếu đổi thành nơi khác, một cây sồi thế này có lẽ sẽ chẳng đáng là gì.
Nhưng đối với hai người đã đi khắp đại mạc như bọn họ mà nói, sự xuất hiện của nó lại vô cùng đặc biệt.
Mặc dù nó đã có chút khô héo.
"Ca ca, ngươi đang tìm cái cây này?" Nhìn Dạ Minh đứng ở dưới gốc quan sát thân cây sồi, Quân Du Ninh liền khẽ hỏi.
"Đúng vậy, chính là nó."
Kiếp trước, sau khi nhờ có Lan Lan đem cái mạng nhỏ cứu về.
Khó khăn lắm mới làm quen được với bóng đêm, y lại bị một đám sát thủ truy sát.
Y cứ chạy, chạy mãi, hướng về phía Tây bỏ chạy, rất nhanh liền xông loạn vào nơi này.
Nói đi cũng phải nói lại, Dạ Minh là thật sự bội phục vận may của mình ở kiếp trước.
Tùy tiện đào vong cũng có thể tiến vào nơi mà mình nên đến.
Lúc đó, bởi vì không thấy đường, y đã trực tiếp đụng đầu vào trên tán cây này.
Ở phía sau, đám sát thủ đó cũng đồng loạt buông xuống, đem y dồn tới đường cùng.
"Kế tiếp phải làm gì?" Nhìn xem xung quanh, Quân Du Ninh liền thăm dò ý định của Dạ Minh.
Lúc này, thấy y cất bước đi về trước, hắn liền lập tức đuổi theo.
Rất nhanh, cả hai đã đi đến bên bờ vực thẳm.
Từ phía trên nhìn xuống, bốn phía tối tăm, lại càng tăng thêm vẻ khiếp người.
Nhìn chằm chằm vết nứt dưới chân, Dạ Minh liền đột ngột nâng mắt nhìn Quân Du Ninh, có chút trêu chọc đạo :"Ta muốn nhảy vực, cùng ngươi tuẫn tình.
Thế nào? Có sợ không?"
"..............." Quân Du Ninh im lặng không nói, chỉ đưa mắt nhìn xuống thâm uyên.
Thầm tính toán một chút, từ nơi này nhảy xuống, sau khi tiếp đất, rất có thể sẽ trực tiếp thịt nát xương tan...
Nghĩ tới chuyện này, ngay tức khắc, hắn liền gật đầu, chỉ là lại nghiêm mặt bổ sung thêm :"Ta sợ.
Ngươi phải nắm chặt tay ta."
Đúng vậy, Quân Du Ninh không chỉ say sóng, mà còn có bệnh sợ rơi tự do.
Không ngờ rằng hắn lại thừa nhận một cách nghiêm túc như vậy, cảm giác hờn dỗi mấy ngày trước của Dạ Minh cũng liền tiêu tan.
Năm ngón tay của y đưa tới, chậm rãi đan vào trong tay hắn, siết chặt.
Lúc này, y cũng mỉm cười, vô cùng tiêu sái nhẹ nhàng.
"Cung kính chi bằng tuân mệnh, như vậy, ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng nắm tay quân đi hết hoàng tuyền mà thôi."
Thời gian tuyến giữa các truyện hiện tại : Ma Sư => Xuyên Qua => Vì Quân Mà Sinh => Tả Sứ => Sư Đệ => Lệ Quỷ.
.