Edit: Lune
Tay Nha Thấu bám chặt vào cánh cửa đến nỗi trắng bệch.
Cậu há miệng muốn giải thích lại bị Ứng Tinh Uyên ngắt lời.
"Hứa Dã và Phương Chí có lẽ sẽ tin cậu, nhưng tôi thì không, ngay từ đầu tôi đã nghi ngờ cậu rồi."
Do cơ thể Ứng Tinh Uyên co lại nên quần áo trên người hắn trở nên rộng thùng thình. Hắn cúi đầu xắn tay áo, sau khi nhận thấy Nha Thấu không bước đến mới ngước mắt lên nhìn cậu.
Giọng hắn không hề thay đổi vì cơ thể thu nhỏ: "Tôi không muốn nói thêm lần thứ hai."
Mặc dù vóc người của Ứng Tinh Uyên nhỏ đi nhưng vẻ mặt lạnh lùng của hắn vẫn rất đáng sợ.
Ít nhất vẫn dọa được Nha Thấu vốn nhát gan.
Bị hắn nhìn chằm chằm, Nha Thấu thấy hơi hoảng, khuôn mặt xinh đẹp cũng cứng đờ, cậu khẽ mím môi rồi chậm rãi đi vào.
Ghế sô pha rất rộng nhưng rõ ràng là Ứng Tinh Uyên muốn mình ngồi cạnh hắn.
Lúc mình ở cùng Ứng Tinh Uyên trong phòng y tế cũng chẳng tốt mấy, nhất là Phương Chí còn vì cậu mà đánh nhau với Ứng Tinh Uyên. Ánh mắt lúc cậu rời khỏi phòng y tế và biểu cảm sau cùng trong khu rừng nhỏ đều sâu xa vô cùng, Nha Thấu cảm thấy hình như hắn có thù hằn gì với mình.
Điểm thiện cảm bây giờ là - 80.
Mức độ này không còn là ghét nữa mà là muốn lột da rút gân đối phương, sau đó tiễn đối phương xuống địa ngục luôn.
Cho nên nếu Ứng Tinh Uyên nghĩ như vậy thật, lại còn để mình ngồi cạnh hắn, chẳng lẽ là muốn mình ngồi gần rồi mới giết chết?
Bé con xinh đẹp bị suy diễn của mình làm cho hết hồn, trong đầu cậu có rất nhiều thắc mắc, mà nhiều hơn nữa là nỗi lo lắng không dám đối mặt với hắn.
Ứng Tinh Uyên ngồi dựa vào ghế sô pha nhìn cậu, thấy thiếu niên hơi nhăn mặt do dự đi tới, từng bước đều cực kỳ nặng nề.
Cậu quả thật rất đẹp, trên người còn có một mùi thơm kỳ lạ, từ lúc ở phòng y tế hắn đã ngửi thấy rồi.
Bại lộ thân phận rồi, thấy không giả vờ được với hắn thì dứt khoát không giả vờ nữa. Không còn lớp vỏ hung dữ giả tạo bên ngoài, phần mềm mại ngọt ngào bên trong lập tức lộ ra, thơm ngon như chiếc bánh ngọt nhỏ màu vàng.
Tính cách vốn có của cậu là vậy, tựa như một chiếc bánh ngọt mới ra lò, ấm áp, bông mềm, còn tỏa ra mùi thơm khiến người ta chỉ muốn đắm chìm vào bên trong.
Chẳng trách Phương Chí và Hứa Dã đều muốn cắn một miếng.
Ngay cả bản thân hắn cũng chịu ảnh hưởng theo.
Ứng Tinh Uyên khựng lại, bỗng thấy bực bội với cảm xúc hứng thú đột nhiên xuất hiện trong lòng.
Bé bánh ngọt xê dịch rất chậm, mãi sau mới thấy cậu lên tiếng:
"Cậu bị cảm rồi."
Ứng Tinh Uyên: "Thì sao?"
Nha Thấu: "Tôi vừa bị sốt nên không muốn đến gần, tôi sợ cậu lây cho tôi."
Cậu chậm rãi giải thích, nói cứ như chuyện đương nhiên.
Ngồi bên cạnh người không rõ ý đồ với đứng ở đây, kết quả sau cùng của hai lựa chọn này chẳng khác nhau là mấy.
Nhưng nếu được chọn một trong hai thì Nha Thấu vẫn chọn cái sau.
"À." Ứng Tinh Uyên sờ trán mình, sau khi cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng mới nhận ra cơ thể này bị ốm: "Không để ý."
Có lẽ do ảnh hưởng tiêu cực từ thẻ ban đầu lúc mới đến đây nên cậu hơi bị ám ảnh, Nha Thấu bỗng sinh lòng đồng cảm với Ứng Tinh Uyên, cậu chân thành đề nghị: "Tốt nhất là giờ cậu nên đến phòng y tế để bác sĩ kiểm tra."
Một chiếc bánh ngọt ngu ngốc chỉ nhớ ăn không nhớ đánh.
Ứng Tinh Uyên như đang suy nghĩ điều gì: "Với ai cậu cũng thế này à?"
Nha Thấu ngẩng đầu lên, không rõ hắn đang nói gì.
"Xinh đẹp, ngu ngốc, nhưng lại biết cách tỏ ra yếu thế. Giờ mà vẫn lo lắng cho người đã đối xử tệ với mình được, trong đầu cậu đang chứa cái gì thế?"
Ác ý giống hệt lúc mới gặp, ập thẳng vào mặt.
Nha Thấu nhìn hắn, còn chưa kịp thấy tủi thân đã nghe thấy Ứng Tinh Uyên kêu một tiếng đau đớn, sau đó máu chảy ra khỏi khóe miệng, ngất xỉu ra sô pha.
Gần như khác mỗi cách xuất hiện, còn đâu giống hệt cảnh ăn vạ hồi sáng.
Lần này ngày cả phòng livestream cũng sốc.
【??? Tình huống gì đây, sao hắn lại ngất nữa vậy?】
【Cố tình ngất trước mặt vợ ông, tôi nghi ngờ hắn có động cơ không đơn thuần!】
【Sao tôi không có ấn tượng gì với NPC này nhỉ. Trông hắn có vẻ không phải là học sinh của trường Hồng Lâm, nhưng xuất hiện ở đây thì có lẽ cũng là một nhân vật rất quan trọng trong phó bản, nhưng sao tôi không thấy có tí ấn tượng nào nhỉ? Với lại các ông có cảm thấy mặt Ứng Tinh Uyên, Hứa Dã và Phương Chí hơi giống nhau không?】
【Trước đó tôi còn đặt hắn, ai ngờ người đâu rõ đẹp trai mà miệng lại không nói được lời nào tốt đẹp cả, tức muốn chết!】
【Chị em phía trên đặt làm gì cho khổ, chọn hết không tốt hơn à? Tên độc miệng Cố Dung Thời giờ đã quỳ trượt xin lỗi rồi. Ứng Tinh Uyên, tôi khuyên cậu đừng giãy giụa nữa, nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi đi.】
【Tôi có cảm giác cơ thể Ứng Tinh Uyên sẽ lớn trở lại sau khi toàn bộ người chơi chết sạch và phó bản đóng lại.】
Ứng Tinh Uyên nằm trên ghế sô pha, vì cơ thể khó chịu nên lông mày nhíu chặt, nhưng kiểu gì cũng không tỉnh.
Hắn ngất nhanh quá, sự việc xảy ra cũng quá bất ngờ làm Nha Thấu bị giật mình, cảm xúc vừa nãy còn chưa kịp tiêu hóa.
Bị Ứng Tinh Uyên nói vậy, Nha Thấu cảm thấy rõ tủi thân.
Giờ trên thanh nhiệm vụ còn hai loại, một loại liên quan đến Cố Dung Thời thì đã xong được một nhiệm vụ. Loại còn lại là tìm kiếm thân phận thật sự của Ứng Tinh Uyên, nhưng đến giờ cậu vẫn chưa có manh mối nào cả.
Cậu chọc chọc 001, rủ rỉ hỏi thăm: "Không làm xong nhiệm vụ có bị trừng phạt gì không?"
【Không.】
Nha Thấu còn chưa kịp mừng đã bị 001 tạt cho gáo nước lạnh.
【Chỉ là không ra khỏi phó bản được thôi.】
Nha Thấu bĩu môi, giọng đáng thương vô cùng: "Thế mà là được thôi à."
Không ra khỏi phó bản được, nghe đáng sợ quá thể, cậu thử đấu tranh thêm: "Nhưng ở đây nhiều người chơi như vậy, chẳng lẽ không có ai không làm xong tất cả nhiệm vụ à?"
【Cho nên bọn họ chết hết rồi.】
"..."
【Nhiệm vụ cá nhân do Chủ Hệ thống đưa ra nên tôi không can thiệp vào được.】
Nha Thấu ỉu xìu gật đầu, biết mình chỉ có thể tiếp tục cố gắng.
Cậu do dự một lát, xác định Ứng Tinh Uyên ngất thật mới lặng lẽ đi qua. Cậu ngồi xổm xuống, cẩn thận sờ trán hắn.
Vừa sờ đã rụt về như bị điện giật.
Thân nhiệt của hắn rất cao, giống hệt cái lò, dù người bình thường sốt cũng không nóng như vậy. Nha Thấu không rõ hắn chịu được thế nào nữa.
Giống mấy ông anh trai đến chết vẫn sĩ diện kia của cậu.
Mà cũng có thể vì là Boss nên không giống, Nha Thấu nghĩ vậy.
Khóe miệng Ứng Tinh Uyên còn dính máu, Nha Thấu lấy một tờ giấy cẩn thận lau sạch cho hắn, sau đó làm theo gợi ý của 001, tìm một cái xe kéo để hắn lên rồi đẩy đi.
Vì cơ thể hắn thu nhỏ nên nhẹ hơn buổi sáng nhiều, cộng thêm có xe đẩy nên Nha Thấu không mệt lắm.
Vừa hay bác sĩ đang ở trong phòng y tế, đang duỗi lưng thì thấy Ứng Tinh Uyên bị đẩy đến, sợ đến mức ngã khỏi ghế.
Không kịp nghĩ nhiều, anh ta vội vàng bò dậy, không thèm phủi cả bụi trên quần áo.
"Sao thu lại nhiều thế này!? Bác sĩ bế Ứng Tinh Uyên từ xe đẩy ra ngoài, luôn miệng lải nhải gì đó.
Nhưng quá mơ hồ nên Nha Thấu chỉ có thể nghe thấy vài từ như "Thể năng lượng", hay "Tạo phó bản".
Bác sĩ biết Ứng Tinh Uyên, dù Nha Thấu có đần nữa cũng cảm nhận được.
Có lẽ cậu sẽ moi được thông tin liên quan đến Ứng Tinh Uyên từ anh bác sĩ này.
Thiếu niên trộm liếc bác sĩ một cái.
Giờ bác sĩ đang bận chữa trị cho Ứng Tinh Uyên nên sẽ không để ý đến mình.
- Giờ là một cơ hội tốt.
Thân phận của cậu vẫn chưa bại lộ với những NPC khác, Nha Thấu quyết định bí quá hóa liều một phen.
Sau khi hạ quyết tâm xong, Nha Thấu đứng sau bác sĩ, giả vờ tỏ ra ghét bỏ: "Cậu ta bị sao vậy? Vừa nãy còn nôn ra máu trước mặt tôi nữa, bẩn muốn chết."
"Nôn ra máu?" Bác sĩ nghe xong, vẻ mặt càng thêm nặng nề, lẩm bẩm gì đó.
Nha Thấu cau mày, bất mãn nói: "Anh còn chưa nói cho tôi biết cậu ta bị làm sao đấy."
Bác sĩ khoát tay: "Tiểu thiếu gia, toàn là vấn đề nhỏ thôi."
"Lần nào mở phó bản hắn cũng ốm thế này, hắn phải duy trì năng lượng cho cả phó bản, mãi đến khi phó bản đóng lại mới bình thường như cũ."
"Phân phối năng lượng xong đã chẳng còn bao nhiêu rồi, giờ lại thành ra thế này, sợ chưa đủ đau hay gì không biết."
Nha Thấu bỗng cảm thấy mình đã gần với trung tâm phó bản lắm rồi.
Bác sĩ vẫn đang lải nhải: "Nhưng sắp xong rồi, muộn nhất là tối nay, toàn bộ người chơi sẽ chết hết."
Nha Thấu ngẩng phắt đầu lên, vừa thấy ánh mắt tìm tòi của bác sĩ mới nhận ra mình phản ứng hơi quá, cậu hắng giọng. che giấu cảm xúc hoang mang trong lòng: "Tưởng một tháng nữa mới thi? Sao chết nhanh vậy?"
"Hết cách rồi, chất lượng người chơi đợt này kém quá." Bác sĩ nói: "Với lại hết tháng lấy đâu ra thi thố, lừa bọn họ thôi."
"..."
Sắc mặt Nha Thấu hơi tái đi, tiếp tục moi tin: "Vậy nếu bọn họ tìm được nội quy thứ mười ba của trường thì sao?"
"Tiểu thiếu gia nói gì thế?" Bác sĩ ngạc nhiên, giọng cũng trở nên quái dị khác thường, thoắt lên thoắt xuống, từng chữ nói ra đều khiến Nha Thấu sợ mất mật.
"Trường trung học Hồng Lâm có nội quy thứ mười ba đâu?"
Phòng y tế yên tĩnh trở lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của bọn họ.
Nha Thấu cảm giác như mình đang ở trong hầm băng, bị tin tức đập vào chóng cả mặt, cậu ráng cười cười: "Thế à? Tôi quên mất."
Lấy cớ vụng về nhưng may mà bác sĩ không nghi ngờ gì, anh ta lắc đầu: "Chắc hôm qua sốt nên tiểu thiếu gia vẫn đang váng đầu."
Nha Thấu cứng nhắc gật đầu.
"Tình huống của hắn hơi khó giải quyết." Bác sĩ lại quay về vấn đề của Ứng Tinh Uyên: "Năng lượng chỗ tôi không đủ, tôi ra ngoài một chuyến đã, tiểu thiếu gia để ý đừng cho hắn chạy giúp tôi."
Nha Thấu không kịp từ chối, bác sĩ đã nhanh chóng chạy đi.
Ngồi xuống ghế bên cạnh giường, Nha Thấu mới phát hiện tay mình đã bị véo đỏ cả lên.
"001..." Giọng cậu yếu ớt, cố gắng tiêu hóa thông tin vừa nghe được: "Đây là lý do anh bảo tôi chọn phe NPC ngay từ đầu sao?"
【... Ừm.】
Hệ thống biết mọi quy tắc phó bản, nhưng tuyệt đối không được tiết lộ với bất kỳ ai ngoài NPC trong phó bản, cho dù Nha Thấu là người của khu bên kia.
Phó bản này có hai điều kiện qua cửa nhưng đều không có khả năng hoàn thành, tỉ lệ sống sót gần như bằng không.
Che giấu cấp bậc, còn được gọi là phó bản mất mạng.
Vậy tại sao Cố Dung Thời lại chắc chắn có thể đưa mình ra ngoài như vậy?
Sắc mặt Nha Thấu trắng bệch, ngôi sao bên eo không ngừng nhấp nháy theo tâm trạng của cậu.
Cậu phải đi tìm Cố Dung Thời ư?
"Tôi khuyên cậu đừng làm thế."
Chẳng biết Ứng Tinh Uyên tỉnh từ lúc nào nhưng vẫn hơi uể oải, dường như hắn biết cậu đang nghĩ gì.
Bé con xinh đẹp không giấu nổi cảm xúc trên mặt: "Vì sao?"
Ứng Tinh Uyên khẽ nhếch môi: "Cậu thích hắn ta lắm à?"
Thiếu niên ngồi trên ghế, hai đầu gối khép lại, ban đầu còn yên tĩnh ngồi tại chỗ, nghe hắn hỏi mới khẽ nhúc nhích: "Không tính là thích."
Cậu nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi: "Nhưng anh ta tặng tôi một ngôi sao."
Thiếu niên hình như rất thích ngôi sao kia, từ lúc sáng được tặng đến giờ vẫn luôn cầm trong tay.
Ứng Tinh Uyên không biết cảm xúc khó chịu trong lòng mình do đâu mà có, hắn tỏ ra lạnh lùng như lần đầu tiên gặp cậu.
"Cậu nghĩ hắn ta là người tốt bụng à?"
Nha Thấu lẩm bẩm: "Ít ra cũng tốt hơn cậu."
Cậu không dám nói to nhưng Ứng Tinh Uyên vẫn nghe thấy.
Ứng Tinh Uyên nghe tức quá mà cười: "Tốt hơn tôi? Nhưng tôi chưa từng muốn giết cậu."
Nha Thấu ngẩn ra.
"Cậu nghĩ vì sao tối đó hắn ta lại xuất hiện trong tòa dạy học?"
"Nếu tôi nói cho cậu biết, kẻ cầm lưỡi hái muốn giết cậu chính là Cố Dung Thời."
"Cậu sẽ nghĩ sao?"