Edit: Lune
Từ lúc bước vào phòng vệ sinh, Hứa Dã đã biết có người bên trong.
"Con chuột nhỏ" trốn ở gian trong không biết giấu mình, tuy đã che miệng cố gắng không để tiếng thở dốc của mình phát ra nhưng tiếng nghẹn ngào len qua kẽ ngón tay tràn ra ngoài vẫn cực kỳ rõ ràng trong phòng vệ sinh yên tĩnh này.
Do ngoài cửa sổ có cây chắn nên trong phòng không sáng lắm, nhất là gian trong, phải mở cửa ra để ánh sáng chiếu vào mới có thể nhìn rõ bên trong.
Lại là người chơi không có mắt nào chạy vào đây, NPC có mặt ở đây thờ ơ nghĩ vậy.
Trong tay bọn họ còn đang kéo mấy thi thể của thứ không rõ lai lịch, máu tươi trộn lẫn với vết bẩn trên đất bốc mùi làm người ta buồn nôn.
Trong đầu bọn họ đã dàn dựng đủ kiểu chết của người chơi bên trong, chỉ cần con chuột kia ló ra là sẽ lập tức áp dụng.
Hứa Dã mở cửa.
Thiếu niên nép trong góc quay lưng lại với cửa không hề nhúc nhích, rõ ràng là bị dọa sợ đến ngây người. Cậu mặc đồng phục khác với bọn họ, chỗ cổ chân còn đang bị một bàn tay khô đét của con quỷ tóm chặt.
Cứ tưởng bên trong là người chơi chạy loạn vì hoảng hốt, ai ngờ sau khi nhìn rõ người bên trong, ai nấy đều sửng sốt.
Lý Phàm vô thức ném thi thể trong tay xuống, giấu bàn tay dính máu của mình ra sau lưng.
"Tiểu thiếu gia?"
Hứa Dã cũng dừng lại, nhanh chóng nhớ ra tiểu thiếu gia Lý Phàm nhắc đến là ai, hắn cau mày tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Sao cậu lại ở trong này?"
Tầm mắt liếc xuống tay con quỷ kia: "Còn biến mình thành bộ dạng chật vật thế kia nữa."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, thiếu niên cuối cùng cũng phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Hứa Dã ngây người.
Hai mắt ngấn nước, từng giọt nước mắt không ngừng lăn xuống, vì sợ hãi nên miệng hơi hé ra, để lộ đầu lưỡi đỏ tươi, đung đưa theo từ nhịp thở như thể đang dụ dỗ người khác đến hái.
Đôi mắt lam được nước mắt gột rửa tựa như vùng biển nơi hải yêu trú ngụ, nguy hiểm nhưng lại đầy sức hấp dẫn trí mạng.
Cậu lặng lẽ khóc, động tĩnh trốn vào không lớn như lúc nãy, cứ nhìn chằm chằm bọn họ rồi yên lặng rơi nước mắt, nhìn qua đáng thương cực kỳ.
Lý Phàm vừa định bước lên đã thấy có cơn gió vụt qua người mình, lúc hoàn hồn mới phát hiện người vừa đứng trước mặt mình chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên trong, cách tiểu thiếu gia đang run rẩy chỉ còn khoảng một bàn tay.
Hứa Dã nhấc chân đạp gãy bàn tay con quỷ vẫn đang ngọ ngoạy.
Con quái vật bên cạnh kêu lên thảm thiết nhưng hắn giống như không nghe thấy gì, hắn rút con dao bên hông xuống đâm xuống con quái vật đang định thoát ra từ trong khe.
Động tác tàn nhẫn, tốc độ còn nhanh hơn lúc đối phó với quái vật dị dạng ban nãy gấp bội.
Nha Thấu vẫn đang đắm chìm trong sự sợ hãi không làm sao bình tĩnh lại được, ánh mắt vô hôn mất tập trung, ngơ ngác ngước lên nhìn người đang che kín mình trước mặt.
Thiếu niên cắn chặt môi dưới, răng nanh đè trên da tựa như chỉ cần hơi kinh động là sẽ đâm thủng chảy máu.
Lúc Hứa Dã đến gần, láng máng ngửi thấy mùi thơm quyến rũ quanh người thiếu niên, ánh mắt trở nên sâu thẳm, vươn tay đè cậu lại.
Biết rõ năng lực của đại ca, Lý Phàm vừa nhìn thấy động tác của Hứa Dã đã căng thẳng tột độ, hoảng hốt nói: "Đại ca..."
Ngón tay kia mơn trớn bờ môi của thiếu niên, chạm đến răng nanh đang cắn vào môi thì thoáng tách nó ra. Nhận thấy thiếu niên vẫn dùng sức, hắn men theo khe hở giữa hai hàm răng rồi đút ngón tay mình vào để phòng cậu tiếp tục cắn bản thân.
Chẳng qua không tránh khỏi đầu ngón tay cọ vào lưỡi bên trong.
Vừa ướt át là vừa mềm mại.
Cả người lẫn tay Hứa Dã đều cứng ngắc.
Người bị hắn tóm trong tay chỉ có thể bị động không làm được gì, hàng mi dài còn vương nước mắt không ngừng run rẩy.
Hắn từng thấy nhiều người khóc, người chết trong phó bản nhiều vô số kể, tất cả đều gào khóc khản cả giọng, nhưng Nha Thấu lại khác, từ đầu đến cuối đều rất im lặng, thỉnh thoảng mới bất ra tiếng nức nở, khóc đến mức khóe mắt cũng đỏ lên.
Nhất là lúc nhìn thấy hắn khóc lại càng dữ dội.
Điều này không phù hợp với thiết lập nhân vật của "Nha Thấu", với lại...
001 cau mày quan sát Hứa Dã một lượt, hơi không xác định.
— Vì sao lại xuất hiện thêm Boss phó bản?
Phá hỏng thiết lập nhân vật trước mặt Boss không phải chuyện tốt, hơn nữa dựa vào thông tin phó bản và phản ứng vừa nãy của bọn hắn thì hình như Hứa Dã biết "Nha Thấu" lúc đầu.
Đây không phải là một tin tốt.
Điều này có nghĩa là Hứa Dã có thể sẽ nhận ra Nha Thấu bây giờ hoàn toàn không phải "Nha Thấu" ban đầu, nhất là ký chủ đang lâm vào trạng thái sợ hãi nên không diễn theo thiếp lập được, khả năng bại lộ lại càng cao.
Bộ não máy móc của 001 sắp nổ tung đến nơi, vừa phải theo dõi Hứa Dã, vừa phải điên cuồng tính toán khả năng dẫn Nha Thấu rời khỏi nơi đây.
Nhưng lệ khí vừa giết quái vật quanh người đang là tâm điểm hiện giờ - Hứa Dã chẳng những biến mất hoàn toàn mà còn nhìn chằm chằm vào Nha Thấu.
Hồi lâu sau mới nói ra được một câu khô khốc: "Sao khóc thành ra thế này?"
Nha Thấu còn chưa bình tĩnh trở lại, răng bị đè và không thoải mái lắm, cậu nắm lấy cổ tay Hứa Dã, không trả lời câu hỏi của hắn mà lại nói lời khác cực kỳ tủi thân.
"... Anh, sao giờ anh mới đến."
Rất khẽ rất yếu ớt, nhất là khi phối hợp với cặp mắt ngấn nước đang nhìn chằm chằm vào mình, tuy đang phàn nàn nhưng lại thấy giống như làm nũng.
Tay Nha Thấu vừa mềm vừa trắng, cảm xúc ấm áp chạm vào cổ tay khiến Hứa Dã hoàn hồn. Dưới ánh sáng mờ tối, hắn càng cảm nhận được rõ ràng hơn.
Kiểu bị ép thế này khiến thiếu niên cực kỳ khó chịu, lông mày của cậu cau lại khiến đôi mắt càng thêm hút hồn.
Hứa Dã bất giác tới gần như thể muốn ôm Nha Thấu.
Hắn nhìn chằm chằm vào bờ môi đỏ bừng vì bị cắn của thiếu niên, thấy nó khẽ mở: "Tôi sợ..."
【A a a a a a bé con nói sợ kìa! Bà muốn nổi điên rồi đó! Là tên ngu xuẩn nào thả quái vật dọa cục cưng của bà hả! Cục cưng đừng sợ, mama sẽ tìm cách vào phó bản gánh team cho con!】
【Mẹ kiếp tên NPC đần độn này còn chưa bỏ tay ra!】
【Anh chỉ muốn xuyên hồn vào trong nút lưỡi vợ hì hì.】
Nhớ đến đám sói dị dạng vây quanh phòng vệ sinh, còn có con tóm lấy cổ chân Nha Thấu vừa rồi, trong lòng Hứa Dã vô cớ dâng lên cảm giác hối hận.
Sớm biết vậy thì đã nhanh hơn rồi.
"Xin lỗi."
Hứa Dã biết "Nha Thấu" lâu như vậy, lần đầu tiên nhận sai không phản bác, đã thế còn bắt đầu nghiêm túc tự hỏi xem có phải tại mình đến muộn không.
001:【...】Tại sao ký chủ nhà mình OOC mà Boss còn đi xin lỗi cậu?
Một câu làm nó cháy CPU.
Sau khi chắc chắn Nha Thấu sẽ không cắn bản thân nữa, Hứa Dã mới bỏ tay ra, chuẩn bị dẫn cậu ra ngoài.
Lý Phàm đã rửa sạch vết máu trên người mình, thấy Nha Thấu không dám ra khỏi gian trong, lập tức mỉm cười giải thích: "Mấy thứ đó đều bị chúng tôi giải quyết xong rồi, tiểu thiếu gia đừng sợ."
Nha Thấu sụt sịt, trộm liếc qua Hứa Dã rồi mới dám ra ngoài, nhìn thấy sàn nhà bị tàn phá lúc giết quái vật ban nãy vẫn không khỏi co rúm lại.
Thiếu niên cao lớn đứng sang bên cạnh, chừa chỗ cho cậu đi ra.
Lúc thấy Nha Thấu, trong mắt hai NPC bên ngoài lóe lên vẻ kinh ngạc khiến Hứa Dã cảm thấy hơi khó chịu.
Nha Thấu trước kia cũng vậy à?
Hứa Dã không nhớ rõ, Nha Thấu trong trí nhớ của hắn là tiểu thiếu gia phách lối bướng bỉnh của gia đình chơi thân với gia đình hắn, nếu không có người lớn trong nhà dặn hắn để ý cậu thì hai người đã chẳng có tiếp xúc gì rồi.
Vừa vào trường đã thích tự xưng là tiểu thiếu gia, còn mang theo vệ sĩ, khắp nơi đều tỏ ra hơn người khiến những bạn học khác rất ghét cậu.
Mà "Tiểu thiếu gia" cũng biến thành một cách gọi chế giễu cậu, chỉ có mình Nha Thấu không biết.
Cuối cùng, bây giờ Lý Phàm cũng tiểu thiểu gia ngắn tiểu thiếu gia dài rõ chân thành. Ngay cả đàn em cũng mình cũng như kiểu chưa thấy bao giờ mà nhìn chằm chằm vào người ta.
Lý Phàm ngồi xổm xuống quan sát thứ dị dạng giống soi này: "Đây không phải thứ trong phó bản, có lẽ là do người chơi nào thả ra."
"Tiểu thiếu gia có chọc giận người chơi nào không?"
Nha Thấu mím môi, nhớ đến cảnh mình mỉa mai người chơi trên lớp để làm nhiệm vụ, hơi chột dạ: "Không biết."
"Nhiệm vụ chính của cậu là bắt nạt người chơi phải không?"
Nhiệm vụ chính gì?
Nha Thấu ngẩn người, NPC cũng có nhiệm vụ chính?
Hứa Dã nhíu mày, vẻ mặt không rõ: "Bị dọa sợ đến thế còn muốn đi bắt nạt người chơi nữa à?"
NPC mỹ nhân khóc đến đỏ cả mắt, không bị người chơi bắt nạt đã tốt lắm rồi.
"Ai cần anh lo."
Nha Thấu không muốn nhìn hắn, trên mặt vẫn còn dính nước mắt, nhìn qua không giống bộ dạng ngang ngược ngày thường mà giống như đang giận dỗi hơn.
Rõ ràng vừa rồi còn đang làm nũng với mình mà giờ lại không thèm để ý.
Trong lòng Hứa Dã như có mèo cào, nhìn theo tầm mắt cậu: "Vậy tôi vừa giúp cậu thoát khỏi nguy hiểm, cậu không trả công gì à?"
Cổ họng Hứa Dã siết chặt, hắn dán sát lại, nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại kia, lúc mở miệng lần nữa giọng đã khàn khàn.
"Chẳng hạn như... hôn hay gì đó?"
...
Lời tác giả:
Phương Chí: Tôi còn nhớ đã nói đừng để người khác chạm vào.