Mười ngày vụt trôi qua, Nhiễm Duyệt vẫn không thể nghĩ ra.
Nàng không khỏi cảm thấy có lẽ vĩnh viễn mình cũng không thể hiểu được.
Vì vậy, nàng tạm đặt những suy nghĩ này xuống, chuyển tới các vấn đề khác.
Từ khi Ngọc Điệt chân nhân dẫn theo đệ tử ba Đàn tiếp viện khẩn, chỉ nghe nói tình hình chiến sự căng thẳng, còn lại không có tin tức cụ thể khiến mọi người đều lo lắng.
Lần này Cức Thiên phủ phái ra tất cả tinh nhuệ, quyết tru diệt Vĩnh Thánh Thiên tông, chắc chắn rất khó đối phó.
Không biết tình hình Ninh Sơ và Viêm Lung ra sao rồi.
Còn cả vị tiền bối Vĩnh Thánh Thiên tông Vân Hòa, hy vọng tiền bối bình an vô sự.
Sau nàng chán nản nhận ra, tất cả những chuyện này nàng đều không thể giúp sức.
Giờ thứ nàng có thể làm duy chỉ đọc kỹ mấy cuốn sách, luyện kiếm thêm vài lần, mở rộng các thức của Bí quyết thiết trướng…
Ngày hôm nay, nàng tới Tàng Thư các đọc sách cho tới khi mặt trời lặn, nàng vươn vai, đứng dậy rời đi.
Nhiễm Duyệt chắc mẩm giờ Thần Tiêu đã luyện kiếm xong, bèn vòng qua Diễn Võ trường, rủ chàng cùng về.
Tới nơi, chỉ thấy cả đám người tụm lại một chỗ, không biết đang làm gì.
Nàng định bước lên xem thử, chợt để ý có Hoành Nghị đang ngồi một bên, mặt mũi âu sầu.
Nhiễm Duyệt cân nhắc một chút rồi bước tới bên Hoành Nghị.
Chưa đợi nàng kịp cất lời, Hoành Nghị phát hiện có người tới gần, nhận ra là nàng, chỉ biết thở dài thật dài.
Nhiễm Duyệt không tỏ tường mọi chuyện nên cau mày hỏi: “Sao vậy?”
“Ta chỉ đang nghĩ thôi, nghĩ ông trời quả thực bất công.
Không bì nổi Thần Tôn đã đành, nay cậu ta về lại thân phàm rồi, sao vẫn kém nhiều vậy? Muội bảo, ừ thì sóng sau xô sóng trước, nhưng xô nhanh quá thì chỗ đâu cho người ta sống?” Hoành Nghị đỡ trán than thở.
“Huynh nói tới Thần Tiêu ư?” Nhiễm Duyệt thoáng bối rối, “Huynh ấy đã làm gì?”
“Không làm gì…” Hoành Nghị giơ tay lên chỉ vào đám đông, “Chỉ là ra chiêu giúp người thôi…”
“Hử?!” Nhiễm Duyệt kinh hãi, vội nhìn theo hướng hắn chỉ.
Qua khe hở nhỏ nhoi, loáng thoáng thấy được có người đang đối chiến.
“Thực ra cũng không có gì lạ, cậu ta vốn có ngộ tính cao, sự am hiểu với kiếm thuật khác hẳn người thường, lại còn khả năng quan sát bén nhạy.
Chỉ cần đánh mấy chiêu với cậu ta, cậu ta lập tức nhận ra chỗ thiếu sót trong chiêu thức.” Hoành Nghị gượng cười, “Cho nên đây, có người nhờ chỉ điểm, cũng có người muốn đánh bại cậu ta.
Ta nhàn rỗi không việc để làm, nên chỉ có thể ngồi oán trời trách người.”
Nhiễm Duyệt nghe tới đây, nào còn tâm tư ê a với Hoành Nghị, nàng lập tức xoay người vào trong võ trường.
Luôn miệng xin lỗi, nàng nhanh nhảu len vào trong đám đông, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy hai người đang đối chiến.
Một, dĩ nhiên là Thần Tiêu.
Người kia, Nhiễm Duyệt không rõ có chăng trùng hợp, đó là vị đệ tử Trấn Minh đàn vừa chế giễu nàng mấy hôm trước ở hồ Túc Tinh.
Lòng Nhiễm Duyệt không khỏi nặng nề, nàng nhìn chiêu kiếm của vị đệ tử kia, khẳng định chắc chắn, gã đến để đánh bại.
Nói tới chiêu thức, kẻ đó ra chiêu ác liệt, rõ ràng đang cố ý dồn ép.
Bắt nạt nàng thì không sao nhưng sao có thể ức hiếp Thần Tiêu?! Khi nàng tính tiến lên ngăn cản, hai người này bỗng chợt ngừng tay.
Gã đệ tử Trấn Minh đàn cười mỉa, giễu cợt xen lẫn trong giọng nói, ra vẻ khinh thường nói với Thần Tiêu: “Tránh giỏi lắm.”
Nhiễm Duyệt nghe thế, nào chịu được, chuẩn bị cất lời phản bác, chợt nghe thấy Thần Tiêu cất lời: “Cám ơn.”
Tiếng “cám ơn” này khiến Nhiễm Duyệt sực cứng đờ người, lời muốn nói nghẹn lại.
Nàng nhìn Thần Tiêu, chỉ thấy chàng nở nụ cười ôn hòa, không hề bận tâm tới tình cảnh của mình.
Thái độ của chàng cũng khiến cho gã đệ tử Trấn Minh đàn kinh ngạc.
Nhưng gã chỉ kinh ngạc trong một thoáng thôi, rồi lập tức chĩa kiếm về phía Thần Tiêu, “Không cần cám ơn, tiếp tục.”
Thần Tiêu quan sát mũi kiếm của gã, góp ý: “Kiếm quá thấp.”
Gã đệ tử chép miệng, không thèm để ý, đơn phương ra chiêu.
Thần Tiêu hóa giải chiêu kiếm, tiếp tục nhắc: “Chân trái huynh dùng lực nhiều hơn hẳn nên khi ra chiêu, cơ thể hơi nghiêng sang trái, có phải là vì đùi phải bị thương không?”
Những lời này khiến gã đệ tử kia chau mày, ra chiêu càng thêm ác liệt.
Tuy thế công dũng mãnh nhưng vẫn không thể đả bại Thần Tiêu.
Thần Tiêu học kiếm chưa tày một tháng, chiêu thức đánh cực kỳ cơ bản, vậy mà chiêu nào chàng cũng giải trừ được hết, quả thực khiến người ta phải sửng sốt.
Nhiễm Duyệt ôm lòng hoài nghi, quan sát kỹ, rồi hoàn toàn chấn động.
Đúng như Thần Tiêu nói, khi gã kia xuất kiếm, cánh tay gã hơi thấp, người nghiêng nhiều về bên trái cho nên đã ra chiêu tất có khe hở.
Nếu nắm được điều này thì bất kỳ ai cũng có thể bình thản ứng đối.
Nhưng những khuyết điểm này cực nhỏ, huống hồ đang trong cuộc giao đấu, làm gì còn dư thời gian mà quan sát? Nghĩ tới đây, ngay cả Nhiễm Duyệt cũng sinh ra lòng cảm khái chẳng khác Hoành Nghị.
Đúng lúc ấy, đệ tử kia tiếp tục vung kiếm, Thần Tiêu nghiêng người lui xuống, nhìn thế kiếm, hô: “Lên trên một tấc.”
Trong lúc giao chiến, gã đệ tử đã sớm vội vàng, nghe thấy câu này, càng phác giác bản thân bị coi thường, chỉ biết hua kiếm chém.
Nhưng không biết vô tình hay cố ý, khi xuất chiêu này, gã hơi nhấc cổ tay chỉnh mũi kiếm lên.
Biến đổi này làm Thần Tiêu ứng đối có phần chậm chạp, chàng nào kịp né tránh, chỉ có thể đón đỡ.
Chiêu này vận rất nhiều lực, chỉ nghe trường kiếm vang lên tiếng “Coong”, Thần Tiêu bị bức lui.
Gã đệ tử Trấn Minh đàn cũng không ngờ tới chiêu này có thể đắc thủ, nhất thời có phần ngơ ngác.
Thần Tiêu lảo đảo mấy bước mới đứng vững, ngẩng đầu lên, chàng ấy vậy mà nhoẻn cười, khen: “Đúng rồi.”
Lúc Nhiễm Duyệt nghe thấy hai chữ này, lửa giận chợt bùng lên trong nàng.
Đây là dạy người khác đánh mình thế nào hả?!
Nàng cắn răng, bước lên, gào: “Thần Tiêu!”
Một khắc ấy, nàng không phát hiện giọng mình nghiêm nghị biết bao, càng không phát giác ra chúng đệ tử xung quanh kinh sợ, sốt sắng lùi về sau.
“Chủ thượng…” Thần Tiêu thấy Nhiễm Duyệt đi tới, nhìn gương mặt lạnh như băng của nàng, hoang mang không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhiễm Duyệt tới trước người chàng, quay lại nhìn gã đệ tử kia.
Cái nhìn này ngập trong uất giận, khiến tâm thần gã rét run.
Nhiễm Duyệt không nói nhiều, chỉ ném lại một câu: “Chúng ta đi.”
Dứt lời, Nhiễm Duyệt xoay người, sải bước rời đi.
Thần Tiêu thấy vậy, vội vàng đuổi theo.
Đi qua Hoành Nghị chỉ có thể gật đầu coi như lời tạm biệt.
Hoàng Nghị vô cùng thông cảm, cười khoát tay với chàng, sau đó nhắc các đệ tử khác giải tán.
…
Nhiễm Duyệt đi rất nhanh, trong đầu đan xen biết bao suy nghĩ khiến lòng nàng vô cùng phiền não.
Nhưng chỉ chốc lát sau, phiền não dần lơi, nàng chuyển sang trạng thái buồn bực.
Vì sao nàng lại giận dỗi? Giận ai dỗi ai chứ?
Tính của Thần Tiêu không phải nàng không biết, cho dù người khác không có ý tốt, chàng vẫn đối xử hiền hòa.
Huống hồ chàng luôn có chừng mực, tới lúc chịu thiệt ắt sẽ ngăn lại.
Còn chuyện hôm trước ở hồ Túc Tinh, lúc ấy nàng không hề tức giận, sau khi trở lại cũng không hề nói với bất kỳ ai, sao giờ bỗng dưng cảm thấy uất nghẹn là lý gì? Nói cho cùng, nàng đâu còn là trẻ con ngây thơ mà phải bận tâm “Huynh tốt với ta thì không được tốt với người khác”? Hay do nàng thực quá ngây thơ?
(chuyện bị gã đệ tử mỉa mai, nàng không hề giận, giờ thấy chàng đối tốt với gã kia, vừa giận bị mỉa hôm bữa, vừa dỗi vì chàng đi đối tốt với mọi người chứ không chỉ mình nàng)
Nhiễm Duyệt quá tập trung suy nghĩ, tới trước cửa phòng dành cho đệ tử còn không dừng bước.
Thần Tiêu ở phía sau, đành gọi nàng.
Nhiễm Duyệt sực tỉnh táo, nhận ra suýt chút nữa nàng đã va vào khung cửa.
Thần Tiêu thấy nàng đứng khựng lại, tiến lên trước hỏi han: “Chủ thượng không sao chứ?”
Nhiễm Duyệt liếc nhìn chàng, nói cứng: “Chẳng sao hết.” Dứt lời, nàng đẩy cửa bước vào phòng.
“Chủ thượng.” Thần Tiêu gọi nàng lại, chần chừ cất lời, “Chủ thượng giận vì ta đã làm sai điều gì chăng?”
Câu hỏi của chàng khiến Nhiễm Duyệt sinh lòng áy náy.
Nàng cất gọn ưu tư, quay lại cười đáp: “Sao có thể.
Ừm, ta không giận, chỉ khá bất ngờ.”
Thần Tiêu không hiểu: “Bất ngờ?”
“Ừ.” Nhiễm Duyệt đi tới trước người chàng, bảo, “Lúc nghe Hoành Nghị tiên sinh nói, ta còn không tin, sao kiếm thuật của huynh có thể tăng tiến nhanh tới vậy?”
Thần Tiêu nghe vậy, mỉm cười giải đáp, “Không rõ tại sao, chỉ là khá thuận buồm xuôi gió.”
“Đúng vậy, thuận buồm xuôi gió quá nên có thể chỉ điểm cho người khác…” Nhiễm Duyệt làu bàu, chợt nhận ra giọng mình như đang than vãn, vội nhoẻn cười sửa lời, “À, chỉ điểm người khác là chuyện tốt, Hoành Nghị tiên sinh cũng khen huynh, huynh… ừm, lần sau cũng chỉ điểm cho ta đi.”
“Cần gì lần sau, nếu chủ thượng có ý đó, lúc nào ta cũng có thể phụng bồi.” Thần Tiêu đáp cực nhanh.
Lúc này Nhiễm Duyệt mới ý thức được nàng đã tự đào hố chôn mình.
Tuy Thần Tiêu không có tâm cơ nhưng chàng đâu phải kẻ thiếu nhạy bén, câu này của chàng rõ ràng mang ý dò xét.
Nếu đáp lại cho có, e rằng nàng sẽ không giấu được chàng tâm tư mình.
Thực ra thì có tức giận hay không chẳng quan trọng, chỉ là nếu “sự ngây thơ” của nàng bị bóc trần quả thực quá khốn đốn.
Vì vậy, nàng đành lấy kiếm ra, nhắm mắt theo lao: “Vậy thử mấy chiêu.”
Thần Tiêu gật đầu, bước ra khoảnh đất trống trước phòng, cười nói: “Chủ thượng, mời.”
Nhiễm Duyệt cười khổ bước tới đối diện chàng, nhấn mạnh: “Chỉ mấy chiêu thôi.”
Thần Tiêu đồng ý, trường kiếm từ từ lộ ra khỏi vỏ.
Nhiễm Duyệt thở dài, xuất kiếm phụng bồi.
Do chỉ thử chiêu nên Nhiễm Duyệt không cần quá nghiêm túc, nàng dùng ngay Kiếm pháp nhập môn.
Thần Tiêu lại cực kỳ tập trung, ứng đối mỗi chiêu đều hết sức cẩn thận.
Nhiễm Duyệt trông thấy, lòng càng thêm ủ ê.
Nàng vô thức nghĩ tới ý câu “Thiên địa bất nhân”.
Đối với Thần Tiêu, thử chiêu là thử chiêu, không chứa một tơ hào lòng riêng bậy bạ.
Bắt đầu giao chiến, bất kể ân tình, trong lòng chàng trong mắt chàng chỉ còn lại chiêu thức.
Cho nên có lẽ nàng và gã đệ tử Trấn Minh đàn đều được xếp vào diện đồng môn, đều là đối tượng cần được chỉ điểm…
Cảm giác mất mát lấn chiếm khiến Nhiễm Duyệt càng chán nản.
Là vì Linh ky bị chặn mất? Hay bởi “niệm” không tương hợp? Khiến chủ nhân là nàng chỉ hữu danh vô thực.
Có lẽ, rồi sẽ tới một ngày, càng lúc càng xa?
Nhiễm Duyệt bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ, tinh thần bải hoải.
Giữa lúc hoảng hốt, Nhiễm Duyệt chỉ thấy cố tay chấn động mạnh.
Lúc lấy lại bình tĩnh, chợt nhận ra kiếm của Thần Tiêu đã rời tay, còn mũi kiếm của nàng đâm thẳng hướng lồng ngực chàng.
Nhiễm Duyệt kinh hoàng, cuống quýt thu chiêu nhưng thế kiếm đã thành, nào có thể tùy tiện thu hồi.
Nàng tận sức xoay người đi, dời mũi kiếm đi cũng không thể hoàn toàn hóa giải, lưỡi kiếm vạch một đường bên hông Thần Tiêu, kéo theo màu máu đỏ tươi.
Nhiễm Duyệt quá hoảng sợ, vừa kịp trụ vững người đã kéo tay Thần Tiêu lại.
“Không làm sao chứ?” Nhiễm Duyệt vội vàng hỏi.
Thần Tiêu khẽ cười, đáp qua loa: “Không sao.”
Nhiễm Duyệt nhìn màu máu thấm vào y phục chàng, làm sao có thể tin hai chữ “không sao” đó.
Nàng kéo chàng vào phòng ngồi, bưng một chậu nước tới, cầm theo chiếc khăn tay sạch sẽ rồi tất bật mang hòm thuốc ra, bảo chàng: “Để ta kiểm tra vết thương.”
Thần Tiêu thấy nàng quá lo lắng nên không tiện giải thích, chàng nghe lời cởi áo.
Chàng vẫn mặc đoản sam sắc đỏ tím của Linh Túc cung, mặc vào cởi ra rất dễ dàng.
Khi chàng vén vạt áo lên, Nhiễm Duyệt trông thấy máu chảy đầm đìa, vừa ân hận vừa xót xa, trách chàng: “Sao không biết đường tránh ra?”
Thần Tiêu ngẫm nghĩ giây lát, chàng hỏi ngược lại: “Chủ thượng không còn giận nữa chứ?”
Nhiễm Duyệt ngẩn ra.
Cho nên chàng cố ý để nàng đâm một kiếm tiêu cơn giận ư?
Lòng Nhiễm Duyệt chua cay ngọt mặn đắng trộn đều, nàng không biết trả lời chàng sao cho phải.
Nàng nghiêng đầu, vắt ráo khăn tay, đáp lòng vòng: “Chẳng phải đã bảo không giận rồi sao… cứ, cứ xử lý vết thương trước đã.”
Thần Tiêu cúi đầu nhìn hông mình, giảng giải: ‘Chủ thượng không cần phí hoài tâm tư, vết thương đã khép lại.”
“Hả?” Nhiễm Duyệt thoặt ngơ ngác.
“Thân xác do Thần Tang Kim Nhụy tố thành, dầu bị thương cũng có thể nhanh chóng khôi phục.” Thần Tiêu giải thích, “Chủ thượng quên à?”
Lúc này Nhiễm Duyệt mới nhớ ra, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Vậy mà chỉ chớp mắt sau, nàng đã cực kỳ hổ thẹn với cảm giác “thở phào nhẹ nhõm” của mình.
Mặc kệ là vết thương chóng lành hay không, nàng khiến chàng bị thương là sự thật, sao có thể coi như chưa từng có gì xảy ra? Nàng nắm khăn tay, nghiêm túc cất lời: “Cẩn thận vẫn tốt hơn, cứ lau sạch sẽ đã.” Dứt lời, nàng cúi xuống, lau vết máu cho chàng.
Khi khăn tay vừa chạm vào hông chàng, Nhiễm Duyệt phát hiện Thần Tiêu thoáng co rụt về sau.
Nhiễm Duyệt tưởng mình làm chàng đau, lập tức xin lỗi, cố gắng chỉnh lực tay thật nhẹ rồi dịu dàng thổi phù vào chỗ đau của chàng.
Ngay sau đó, nàng nghe Thần Tiêu hít sâu một hơi, cố nén tiếng phát ra.
Phản ứng này vô cùng bất thường, Nhiễm Duyệt khá hoảng, không dám cử động nữa, ngước lên dè dặt hỏi chàng: “Đau lắm à?”
Thần Tiêu nghe nàng hỏi, lắc đầu: “Nhột.”
Theo cử động nơi yết hầu chàng, một giọt mồ hôi nhỏ xuống, rơi trên xương quai xanh của chàng rồi lăn xuống lồng ngực.
Lớp mồ hôi mỏng phủ kín làn da, mồ hôi dần tích tụ thành từng giọt, trượt trên cơ thịt săn chắc.
Chúng trượt cực kỳ chậm, tựa như đang tỉ mỉ phác họa đường nét của chàng.
Tiếc là chúng không thể thành công, từ từ bị thấm bớt, dần dần biến mất ở vùng bụng chàng…
Nhiễm Duyệt chỉ biết dường như có vật gì đó nổ tung trong đầu nàng, tia lửa lan ra đốt cháy cả cánh đồng, hun nhiệt độ nóng bỏng.
Như quỷ thần xui khiến, nàng vụt đứng dậy, ngoảnh đầu bước ra ngoài cửa, tảng lờ hết thảy mọi kinh ngạc của Thần Tiêu.
Đứng ngoài cửa, gió đêm mát mẻ phảng phất khiến nàng sực giật mình: Có một chuyện bấy lâu nay nàng làm như không thấy bỗng nổi lên rõ ràng trong đầu:
Chiến linh của nàng, là một người đàn ông.
~
Tác giả:
Khụ!!!
Chào các bạn!!!
Mình lại trở lại!!! (mũ n)
Mình biết mọi người đều cảm thấy hoài nghi và bất mãn với việc trì hoãn quá lâu của mình.
Nhưng…
Nhìn số chữ của chương hẳn mọi người đều có thể nhận ra:
Đây lại là một chương viết theo kiểu không biết làm sao, trong lòng cứ thế cứ thể … chỉ muốn mua một miếng đậu hũ thật to rồi tuyệt vọng đập đầu vô!
Đây là một chương mà viết hơn quá nửa phát hiện mình không hoàn thành được spoil chương trước cho nên ngậm máu cắn răng quyết giữ trọn Spoil!
Mặc dù có hơi dài dòng nhưng mình đã tận lực…
Nước mắt tuôn
Hầy, dù thế nào rốt cuộc mình vẫn hoàn thành được spoil chương trước rồi giơ ngón cái cho bản thân nạ.