“Đoạn.”
Một chữ thôi, quá đỗi đơn giản và tầm thường.
Nhiễm Duyệt chứng kiến cảnh tượng diễn ra trước mắt chợt thấy hoang mang.
Rèn được Linh ky đâu có dễ dàng.
Nàng vẫn nhớ như in những ngày đêm ấy, khổ tư trong núi sách, tĩnh tâm tập trung bất kể hè nóng nực hay đông giá rét, tự hỏi thâm tâm rằng: Muốn cái gì? Muốn làm gì? Muốn trở thành ai?
Cho tới khoảnh khắc triệu hồi thì ngay chính mình cũng chưa chắc đã tỏ tường được khát khao, biến cố chấp của bản thân thành sức mạnh, vượt qua cõi chết, ngược dòng thời gian, tìm được một lời hồi đáp giữa vũ trụ mênh mông.
Linh ky kết thành đó là mối duyên phận cực kỳ mạnh mẽ.
Nàng cứ tưởng để cắt đứt được mối duyên này ắt sẽ bị dày vò trong đau đớn, bàng hoàng ngổn ngang tựa như lúc sinh tử tày gang tấc.
Nhưng sự thật lại đơn giản vô cùng.
Chẳng cần lập đàn bày trận, chẳng cần khum tay niệm chú, thậm chí ngay cả một lời chú trọn vẹn.
Đoạn…
Thực ra cũng ngắn ngủi như chính ý nghĩa của nó.
Tựa lớp tơ nhện mỏng manh giăng trên chạc cây yên lặng mặc cho gió thổi bay rồi biến mất tăm ngay sau đó.
Trên trán Tuyệt Trảm hiện lên hoa văn hình thanh kiếm, khi lời Việt Vô Kỳ vừa dứt, ánh sáng từ hoa văn tràn ra chớp mắt bao bọc toàn thân hắn.
Ánh sáng như dòng chảy, trào ra từ hoa văn thanh kiếm, rực rỡ và lóa mắt.
Cho tới khi mọi thứ tan hết, vẫn còn quầng sáng cứ nấn ná chưa tiêu tan, vờn quanh thân hắn, tựa ánh trăng dịu dàng bao phủ quanh người.
Thường Doanh – tên bộ công pháp này giờ nghe cũng thấy mỉa mai làm sao.
“Ánh sáng trăng” (kiểu nguyệt) đâu phải “lúc nào cũng tràn đầy” (thường doanh)? Trăng khi tròn khi khuyết, đời vui buồn hợp tan…
Việt Vô Kỳ thu tay về, rủ gương mặt xuống, dặn: “Nếu không dùng linh lực, ngươi còn được canh giờ.”
“Đa tạ đã nhắc nhở.” Tuyệt Trảm nâng tay, khẽ rung, kiếm văn hiện lên trên da thịt rồi mau chóng hóa thành hào quang rực rỡ: “Trước khi linh lực hao hết, ta sẽ hủy diệt Thần Tang Kim Nhụy của ma đầu kia.”
Dứt lời, hắn tung người lên, xuyên qua vòm mái đã vỡ tan của đại điện, thoạt rời đi xa.
Bấy giờ Việt Vô Kỳ mới từ từ ngẩng lên, nhìn vào khoảng không vô tận.
Có giọt mưa chợt rơi xuống, mang theo hơi lạnh chạm vào gương mặt cô.
Cô hờ hững dời tầm mắt, mặc kệ cái nhìn của Nhiễm Duyệt, quay đi ngồi xuống một chỗ gần đó, điều tức.
Tự bản thân đáng thất vọng đến thế nào, Nhiễm Duyệt hiểu rất rõ.
Nàng e dè đứng yên tại chỗ, không biết nên làm sao.
Mưa ngày càng dày, xen lẫn cả bông tuyết trong đó khiến con người ta càng thêm lạnh lẽo và cảm thấy đôi chút đau đớn.
Nhiễm Duyệt bỗng ý thức được, vượt trên cái đau đớn đó là sự nhức nhối bắt nguồn từ lòng bàn tay nàng.
Linh phữu…
Nàng xoè bàn tay, chợt thấy lòng bàn tay vẫn giữ Linh phữu rơm rớm máu.
Nhìn Linh phữu, nàng không khỏi bối rối, đúng lúc này, Linh phữu rung lên nhè nhẹ, tựa như có điều muốn nói.
Trái tim Nhiễm Duyệt cũng rung lên theo đó.
Sau một lát suy nghĩ, nàng siết Linh phữu lại trong tay, quay người đi tới một nơi vắng vẻ trong góc đại điện.
Nàng ngồi xuống, đặt Linh phữu vào khoảnh đất trống trước mặt, niệm quyết triệu hồi:
“Thần Tiêu…”
Niệm hai chữ này xong, Nhiễm Duyệt cúi gằm mặt, không dám xuất hiện trước mặt người đó.
“Chủ thượng.”
Tiếng gọi vẫn dịu dàng tha thiết như trước đây.
Mà sự dịu dàng này đặt vào hôm nay lại chẳng khác nào sự tra tấn tàn nhất nhất.
Nhiễm Duyệt vẫn cúi đầu, siết chặt vạt áo, im lặng.
Thần Tiêu nhìn hết thảy, lẳng lặng chờ đợi một lát rồi từ từ cất lời: “Xin chủ thượng cắt đứt Linh ky.”
Lời thỉnh cầu này Nhiễm Duyệt đã sớm dự đoán được.
Hồ Túc Tinh bị khóa lại, các Chiến Linh triệu hồi từ đó đều không thể sử dụng linh lực được nữa.
Còn công pháp Thường Doanh là loại thuật pháp có thể cất chứa linh lực từ thế giới bên kia của chiến linh, sau khi cắt đứt Linh ky sẽ giải phóng toàn bộ số linh lực ấy, để chiến linh sử dụng.
Căn cứ vào tình thế hiện tại, chỉ còn đúng cách này… Nhưng….
“Ta…” Nhiễm Duyệt cất tiếng, giọng nàng yếu ớt tới độ khó có thể nghe rõ, “Công pháp Thường Doanh ta mới học chưa được bau lâu…”
“Ừm, Linh lực chỉ có thể duy trì tối đa canh giờ thôi.” Thần Tiêp tiếp lời, “Nếu dốc hết sức, có thể chưa cần hết thời gian đó.”
Thời gian đã tính chặt chẽ hết rồi, Nhiễm Duyệt càng thêm buồn bã khổ sở.
Nàng càng cúi thấp đầu, bả vai run lên, giọng cũng run rẩy: “Trong thời gian ấy, huynh có thể đánh bại Lệnh chủ Cức Thiên sao?”
“Không thể.” Thần Tiêu trả lời thành thực, “Nhưng chủ thượng yên tâm, ta đi không phải là để đánh bại ai.
Xuống hồ Túc Tinh, vớt hết ma cốt, thời gian đó dư dả.”
Bấy giờ Nhiễm Duyệt mới ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn chàng: “Huynh phải… xuống hồ Túc Tinh?”
Thần Tiêu đón lấy ánh mắt nàng, cười mỉm, gật đầu.
Nhiễm Duyệt biết, cho dù nàng không cắt đứt Linh ky thì khi Chiến Linh nhảy xuống hồ Túc Tinh cũng sẽ bị nguồn lực từ thế giới bên kia phá hủy Linh ky.
Nàng có đồng ý hay không nào đâu khác gì.
Cho nên không phải chàng đang thỉnh cầu mà là nói lời từ biệt…
Nàng không dám nghĩ nữa, hỏi chàng một câu: “Cứ phải là huynh đi sao?”
Thần Tiêu gật đầu: “Chỉ ta mới có thể làm được.”
Đúng vậy, chỉ có chàng.
Vào thời điểm này, xét cả đỉnh Thần Dục, chiến linh có thể tự do hành động nhờ Thường Doanh chỉ có Tuyệt Trảm và Thần Tiêu.
Tuy nhiên Tuyệt Trảm không đến từ hồ Túc Tinh, tùy tiện vào đó, họa phúc khó liệu.
Nếu muốn lấy ma cốt ra, không ai thích hợp hơn Thần Tiêu.
Tất cả tựa như đã sớm được số phận định sẵn, bao nhiêu nhân duyên gom góp lại chỉ vì một kết cục.
Ấy vậy mà Nhiễm Duyệt vẫn không thể kìm được suy nghĩ ích kỷ: mình chẳng qua là một đệ tử cấp thấp, bởi vì một sai sót mà bị đẩy lên vị trí không thuộc về nàng.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc bản thân có thể gánh vác được tồn vong của môn phái, chỉ muốn sống bình yên qua ngày.
Rõ ràng mọi thứ không nên thế này, không nên bắt nàng phải chấp nhận mọi thứ này…
Nàng không nén nổi dòng nước mắt, giữa tầm nhìn bị nhòe đi bởi lệ, cố gắng tới kiệt sức coi rõ người trước mắt.
Nàng vẫn nhớ chàng từng bảo chàng không có can đảm tự đoạn Linh ky, cho dù vô dụng, cho dù liên lụy nàng, chàng cũng sẽ không rời đi, sẽ không bỏ rơi nàng, sẽ không đi đâu cả.
Nhưng chàng vẫn nuốt lời, còn nói lời chia tay với nàng theo một cách chẳng thể tàn nhẫn hơn.
Thấy nàng khóc, Thần Tiêu vô cùng lo lắng.
Chàng đến gần bên, muốn an ủi, muốn lau đi nước mắt cho nàng nhưng tay còn chưa chạm tới đã bị nắm chặt,
Nhiễm Duyệt nắm tay chàng, ấn chặt vào trán mình, nghẹn ngào: “Xin lỗi, là tại ta quá vô dụng…” Nàng cố gắng nín khóc, nhoẻn cười, “Tất cả mọi thứ … cảm ơn huynh.
Cảm ơn huynh bảo vệ ta, bảo vệ Linh Túc cung, chỗ ma cốt trong hồ lại phiền huynh rồi.”
Thần Tiêu khép mi, mỉm cười, đồng ý với nàng: “Được.”
Nhiễm Duyệt cũng cười theo mà bàn tay nắm tay chàng lại càng chặt.
Nàng hấp háy cánh mũi, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất thoải mái nhất có thể, thổ lộ: “Thần Tiêu, ta thích huynh.”
Thần Tiêu kinh ngạc, nhìn nàng bằng đôi mắt tràn đầy nghi hoặc,
“Quả nhiên huynh đã hiểu ngay “thích” mà ta nói là tình yêu nam nữ đúng không?” Lời của Nhiễm Duyệt ẩn chứa sự bi thương, “Chẳng thể nào có thể bày tỏ với huynh một cách thật tử tế.
Nếu còn có thời gian thì tốt biết bao…”
Nói giữa chừng, nàng nâng cánh tay còn lại, điểm vào mi tâm chàng.
“Đoạn.”
Linh ky lóe lên rồi tắt lịm, Tiếng chim yến réo rắt chẳng biết xa gần.
Ánh sáng loang loáng nhạt dần, bóng chim yến bay lượn bên trong, phản chiếu ánh cầu vồng mờ ảo.
Nhiểm Duyệt mỉm cười ngắm nhìn vị Thần tôn chìm trong ánh cầu vồng, muốn nói lời từ biệt, chợt thấy chàng không tươi cười nữa, nhíu mày, hiện vẻ sầu bi và cô đơn nàng chưa từng chứng kiến.
“Ta vốn…” Thần Tiêu khép mi, cười khổ, “sẽ không có hối hận…”
Nhiễm Duyệt ngẩn ra, ưu tư trong lòng bị nàng đè ép lại được dịp cuồn cuộn sôi trào, thôi thúc những giọt nước mắt rơi xuống.
“Tình yêu nam nữ mà chủ thượng nói ta không hiểu rõ.
Tuy nhiên nếu còn có thời gian, nhất định sẽ cố gắng học được… chỉ cần có thời gian…” Giọng nói của chàng cất chứa nỗi thống khổ, đôi mắt chàng cũng như bị sương mù che phủ, chìm trong màn mưa mênh mông bất tận.
Chàng nâng tay, nhẹ nhàng đỡ lấy gương mặt Nhiễm Duyệt, bày tỏ: “Nhưng chủ thượng thì khác, chủ thượng vô cùng thông minh, sau này ắt có thể trường sinh.
Con đường dài phía trước, ta không thể đồng hành với chủ thượng, nhưng chắc chắn sẽ dọn sạch mọi chướng ngại cho chủ thượng.” Chàng chợt dừng lại, giọng nói đã khôi phục sư dịu dàng mà cất chứa vô vàn kiên định: “Chủ thượng, chuyện có thể làm được ắt sẽ tận tâm gắng sức.
Người và ta đều như thế, phải không?”
Nhiễm Duyệt nhìn chàng tha thiết, đôi mắt nhòa nước, chầm chậm gật đầu chắc chắn.
Thần Tiêu cười tươi, buông hai tay lùi ra sau, thoạt phi thân rời đi.
Nhìn theo chàng đi xa, Nhiễm Duyệt chợt cảm thấy bải hoải vô lực.
Nàng ngồi xổm xuống, ôm đầu gối, gục đầu.
Tuy nhiên chỉ một loáng sau nàng đã vụt dậy.
Trong đại điện đàn Trấn Minh còn rất nhiều đồng môn cần cứu chữa.
Dù nàng không tinh thông y thuật, cũng chẳng còn Chiến linh nhưng vẫn có Bí quyết thiết trướng, có thể dùng để hộ vệ.
Chuyện có thể làm được ắt sẽ tận tâm gắng sức…
…
Lại nói đến hồ Túc Tinh, Hình Mạch và Lệnh chủ Cức Thiên giao chiến đã lâu.
Nhưng thời gian càng kéo dài, Hình Mạch càng lộ ra lực bất tòng tâm.
Cho dù có Đinh Phục Ma vẫn rơi xuống thế hạ phong.
Ông không khỏi nhớ tới lời nhắc của Ngọc Điệt chân nhân: “Chiến linh là căn cơ lập phái của Linh Túc cung nhưng cũng là nhược điểm lớn nhất của Linh Túc cung.” Quả thật đã trở thành lời sấm.
Những năm gần đây, ông chuyên tâm nghiên cứu Linh Dẫn, tăng cường Linh ky, sao nhãng tu luyện các thứ khác.
Nếu so chiến lực, ông không thể sánh với Việt Vô Kỳ, có lẽ còn có phần kém hơn cả Nhiễm Duyệt…
Trong lúc Hình Mạch chìm trong sầu lo, Lệnh chủ cũng lộ ra sơ hở.
Bốn thanh bảo kiếm vờn xung quanh ả, để ả tùy dùng, nhưng bấy giờ, tay ả không kiếm, trước người không phòng bị.
Hình Mạch cảm thấy kỳ quái, tuy nhiên chiến cuộc đã vậy, ông không có thời gian cho hoài nghi và do dự.
Ông căn đúng thời khắc, phóng đinh Phục Ma xuyên qua khe hở của tứ kiếm, đâm thẳng vào lồng ngực Lệnh chủ.
Trông thấy đòn tấn công này, Lệnh chủ nhếch môi, hoàn toàn coi nhẹ.
Đinh Phục Ma lao tới trong thoáng chốc, nhưng trước khi đâm vào lồng ngực ả chợt bị kìm lại.
Chỉ thấy ánh vàng hiền hòa sinh ra từ trong cơ thể ả, ngưng tụ trước người ả.
Đinh phục ma bị ánh vàng quấn quanh, chẳng thể tiến lại gần thêm.
“Thần Tang Kim Nhụy?!” Hình Mạch chợt thấy vô vọng.
Lệnh chủ chễ giễu: “ĐInh Phục Ma ấy à, hahaha, yêu ma trong thiên hạ đều kiêng kị vật này.
Đáng tiếc tới lượt bổn tọa thì vô dụng mất rồi.” Dứt lời ả giơ tay phủi bỏ đinh Phục Ma, theo đà, ả vung kiếm chém về phía Hình Mạch.
Lúc này Hình Mạch đã không còn sức chống đỡ, bỏ lỡ thời cơ tránh né.
Dưới lưỡi kiếm, ông tuyệt vọng.
Lúc này ánh kiếm chợt lóe lên, giăng khắp phía trước người ông, khiến lưỡi kiếm của Lệnh chủ bị chặn lại.
Giọng của Tuyệt Trảm cũng theo tới, vẫn là vẻ lạnh lùng kiêu căng vốn có:
“Tránh ra, chớ cản đường.”
Hình Mạch nghe vậy vội lui thân tránh đi, không kịp thở dốc.
Lệnh chủ thấy Tuyệt Trảm, cầm bảo kiếm Sí Liệt trong tay, ra lệnh: “Tôi hỏa hoán kiếm! Thiên viêm phệ!”
Lúc này đây, thứ Lệnh chủ gọi tới không phải là mưa lửa ngợp trời mà là dòng lửa trút xuống tựa thác.
Dòng dung nham nóng cực độ đủ đủ hun chảy sắt vàng.
Dẫu lửa đổ xuống đầu, Tuyệt Trảm vẫn chỉ nâng một tay lên che tựa như thứ hắn đang chắn là cơn mưa phùn tháng ba.
Trong ánh lửa sáng rực, hắn nói với Lệnh chủ: “Chiến linh mà để người khác quản chế ắt sẽ bị giới hạn”… Đa tạ ngươi đã nhắc nhở ta.”
Lệnh chủ nhớ đến lời này, thu kiếm lui thân, nhíu mày.
Lửa nóng phút chốc tiêu tan, thay vào đó là ánh sáng trăng hiền hòa.
Tuyệt Trảm hạ tay xuống, chầm chậm ngẩng đầu.
Đôi mắt sáng, sắc lạnh giờ dường như bị ánh trăng thấm nhuần, trở nên mông lung mà trong vắt.
Biến hóa như vậy quả khiến người khác không khỏi kinh ngạc.
Lệnh chủ mơ hồ nhận ra điều gì, nghi hoặc cất lời: “Ngươi là…”
Ả còn chưa dứt lời đã thấy lòng ngực chợt lạnh.
Cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy lồng ngực bị lưỡi kiếm khoét một lỗ thủng đang chảy máu đầm đìa.
Nhưng rất nhanh sau đó, ánh vàng phủ lên, máu thịt lại được sinh ra, chớp mắt đã khôi phục như ban đầu.
“Không có ở đó à…” Tuyệt Trảm nhìn sự biến hóa của Lệnh chủ, cười khẽ, thở dài, “Thần tang kim nhụy quả nhiên khó tìm, lại phải xẻ ngươi ra thành từng mảnh rồi.”
Lệnh chủ cũng bật cười.
Ả cầm bảo kiếm Tang Uyển trong tay, thách thức:
“Đến đi.”
~
Lời tác giả:
Khụ khụ khụ ~ chào cả nhà
Sau khi thề sẽ kết thúc vào cuối tháng, mình đã khổ sở vặn óc nghĩ văn…
Cho nên ấy mà, văn tình cảm thật sự thật sự khó viết lắm đó, vì sao mình phải viết nhiều vậy chứ…
May mà mấy chương sau đều là cảnh đánh nhau, tin mình đi! Nhất định có thể! Nắm chặt tay!
Xem xong chương, nhất định mọi người đều rất tò mò rốt cuộc “thường doanh” là loại công pháp như thế nào?
Thường doanh = li tuyến hoãn tồn ( mình hiểu đại khái là lượng dữ trữ còn lại sau khi cắt dây).