Sau chuyện của La Dự, người bị thiệt hại trầm trọng nhất chính là Phí ca. Người nổi tiếng nhất trong tay gã coi như bỏ đi, người thứ hai cũng bị phạt thẻ vàng cảnh cáo.
Một ngày trước Minh Tinh còn thấy bực bội muốn chết, uống hết hai chai coca để giải toả cảm xúc, kết quả đầy bụng cả đêm, buổi tối không sao ngủ được, hôm sau đến gần trưa mới dậy.
Công việc đầu tiên sau khi thức dậy của hắn chính là lướt Weibo, lướt lướt một hồi nhìn thấy tin tức của La Dự. Hắn lập tức bật dậy khỏi giường, lúc gõ chữ mà hai tay run lẩy bẩy.
Minh Tinh: Giỏi quá má ơi! Sao đến chuyện La Dự tìm gà chú cũng biết vậy?
Đầu kia nhanh chóng trả lời.
Vua Đào Hố: Đúng lúc nhận được tư liệu của bạn, hợp tác cùng có lợi thôi.
Minh Tinh không nghĩ hắn sẽ trả lời thành thật như vậy, nhất thời cảm thấy chấn động.
Minh Tinh: Chú hứa với anh đi, nếu sau này có ai tìm chú hắc anh thì chú phải nói trước cho anh biết, anh tự tung ảnh nude của mình lên Weibo tự hắc, khỏi cần chú nhọc tâm động thủ.
Vua Đào Hố: …
Đường Hâm Thành ngồi trước máy tính trợn trắng mắt, hắn vì chuyện của La Dự mà phải chuẩn bị kế hoạch cả đêm qua, đến bây giờ còn chưa chợp mắt được đây này.
Vua Đào Hố: Rốt cuộc vì sao anh lại hắc La Dự, hắn chọc gì anh rồi?
Minh Tinh cười ngây ngô nhìn hàng chữ trên màn hình, nhớ tới hành động của Phí ca, trong lòng vẫn còn hơi khó chịu.
Tuy hắn sống vô tư thật, nhưng không phải không biết đau. Bị người ta ở sau lưng đâm một nhát, muốn lành cũng cần có thời gian.
Đương nhiên nếu có người nguyện ý nghe hắn càu nhàu thì còn gì tốt bằng nữa, không chừng vết thương có thể khép miệng nhanh hơn một chút.
Minh Tinh: Anh tốt nghiệp học viện sân khấu, lúc đại học anh đã được quay vài cái quảng cáo, sau đó quay phim cổ trang, cũng coi như được vài mống biết đến. Sau khi tốt nghiệp anh lập tức ký hợp đồng với công ty hiện tại, đi theo Phí ca. Lúc đầu thì hứa hẹn hay lắm, nói sẽ lăng xê anh, tìm phim cho anh, gọi người này người kia người nọ diễn chung với anh, nhưng cuối cùng được cái gì, không có gì cả, qua bao nhiêu năm nhưng anh vẫn chưa nổi dù chỉ một chút.
Minh Tinh càng gõ càng buồn, mũi cũng cay cay, hắn hít mũi, ngừng một lát rồi lại gõ tiếp.
Minh Tinh: Năm nay vất vả lắm mới có chút khởi sắc, cũng không biết có phải ông trời nhớ tới nhân gian còn một người như anh hay không mà ban cho anh mấy cơ hội, nhưng đến cả cái này cũng có người muốn giành với anh, chú nói xem anh có chịu nổi không!
Hắn kể lại cuộc nói chuyện với đạo diễn Dương, trong lúc vô tình biết Phí ca đâm sau lưng hắn một dao, đem tất cả chuyện cũ chuyện mới và tủi thân uất ức kể ra hết, nghiễm nhiên coi người ở đầu kia là đối tượng tốt nhất để thổ lộ tâm tình.
Đường Hâm Thành yên lặng chờ hắn gõ chữ, đợi một lát không thấy hắn nói gì nữa mới đặt tay xuống bàn phím.
Vua Đào Hố: Lúc trước anh ký với công ty mấy năm?
Minh Tinh tính toán trong đầu: Mười năm, còn năm năm nữa mới hết hạn.
Vua Đào Hố: Dứt khoát huỷ hợp đồng đi.
Minh Tinh cười khổ: Tiền trả cho chú anh còn sắp không trả nổi, nếu huỷ hợp đồng phải trả tiền bồi thường, dù anh có bán thận hay bán thân cũng không đủ trả…
Người trẻ tuổi mấp máy môi mỏng, gõ xuống một hàng chữ, suy nghĩ một lúc rồi xoá đi.
Nick này không thích hợp nói những chuyện này, đợi hắn đổi sang thân phận “Em họ” mới tiếp tục.
Vì vậy hắn nhanh chóng trả lời Minh Tinh.
Vua Đào Hố: Vậy anh bán thận hay bán thân trước rồi trả tiền nợ cho em đi.
Minh Tinh: Anh có việc bận rồi, tí lại nói tiếp nha~ Moaz ~
Đường Hâm Thành cong môi, ấn mở avatar của Minh Tinh, viết thêm trước biệt danh của hắn một chữ “Bé.”
Có rất nhiều cái tên dù thấy gớm đến cỡ nào nhưng nếu được thêm một từ “Bé” phía trước cũng có thể tạo ra biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Ví dụ như Bé Ngốc Nghếch, Bé Ngớ Ngẩn, Bé Đần Độn, hay là như…
Bé Thiểu Năng.
…
Cơ mà không phải cái tên nào thêm vào cũng hợp.
Kiểu như, Bé Đê Tiện.
Đúng không?
Xin lỗi đồng bào đồng chí, chương trước em edit sai cmnr. Chương Em họ sửa tên của Minh Tinh từ Ngôi Sao Thiểu Năng Bé Bỏng thành Thiểu Năngchứ không phải là Bé Thiểu Năng, đến chương này mới thêm chữ Bé nè trời ơi… Sai một li đi mẹ nó cái tên rồi…