Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy đã từ chối ra ngoài ăn cơm với Ảnh Đế, nhưng đã là người thì tất phải ăn. Minh Tinh lên mạng tìm nhà hàng nổi tiếng nhất gần nhà gọi một phần ngư hương nhục ti làm bữa tối.
Người giao hàng rất nhanh đã đưa cơm đến, Minh Tinh cách một cánh cửa nói với anh bạn giao hàng cứ đặt cơm ở cửa, còn hắn đứng bên trong nhìn qua mắt mèo, thấy giao hàng sama đã vào thang máy mới lén lút mở cửa ra.
Hắn lết hai chân khỏi cửa, lại tốn thêm một lúc cho việc xoay người nhặt túi nhựa trên mặt đất. Bỗng nhiên, không biết ngọn gió yêu ma từ nơi nào thổi đến, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tay đóng sập cửa lại.
Một tiếng nổ đoàng làm trái tim nhỏ bé của Minh Tinh triệt để rụng rời.
Hắn xoay người, cầm theo túi cơm đứng trước cánh cửa đóng chặt, đôi môi run rẩy, khóe mắt ánh lệ, cả người tịch liêu, mông lung mờ mịt.
Bởi vì hắn biết rằng mình không mang chìa khóa, mà cách nhanh nhất cũng là cách hữu hiệu nhất để vào nhà chính là gõ cửa Đường Hâm Thành.
Việc này làm người ta tuyệt vọng hết sức.
Cãi nhau mười phút chiến tranh lạnh năm giờ, cái kỷ lục này, nhớ không lâu cũng không mua được kinh nghiệm, so với thời gian dài nhất hắn nghẹn tiểu còn ngắn hơn.
Minh Tinh suy nghĩ hai phút, cảm thấy con người đôi khi cũng cần một chút kiên trì, nếu không làm sao có thể lấy được sự tôn trọng của người khác.
Nếu đã nghĩ như vậy thì…
“Hâm Hâm ơi mở cửa cho anh đi!” Minh Tinh quyết đoán nhấn chuông cửa nhà cách vách.
Kiên trì năm tiếng đã đủ rồi, hắn lựa chọn tha thứ.
Đường Hâm Thành đi đứng tương đối khó khăn, qua một hồi lâu mới ra mở cửa, mặt rất chi là thúi.
Minh Tinh nhấc túi cơm trong tay: “Anh mới gọi giao hàng này, chúng ta ăn chung nhé?”
Người trẻ tuổi khoanh tay trước ngực, chỉ nhìn hắn chứ không nói lời nào, thân thể cao to chặn hết lối đi, tỏ vẻ không muốn cho hắn vào nhà.
“Hâm Hâm nhìn nè, ngư hương nhục ti đấy, cậu thích đúng không?” Minh Tinh nói xong lập tức đâm đầu vào người Đường Hâm Thành, tìm cách vào cửa.
Nhưng Đường Hâm Thành cứ như tường chắn, lù lù bất động.
Minh Tinh thấy không cách nào đánh phá vòng vây, đành phải phô diễn kỹ năng diễn xuất.
“Trong năm giờ chiến tranh lạnh với em, một giây với anh cứ tựa một năm. Anh không ngừng suy nghĩ, tại sao lúc đó anh lại hành động như vậy, sao anh lại không nhịn em một chút chứ. Có duyên mới được gặp gỡ nhau, tục ngữ có câu: Tu mười năm mới được cùng thuyền, tu trăm năm mới chung chăn gối. Chúng ta phải biết quý trọng con thuyền hữu nghị nhỏ xinh này, phải cùng nhau vượt qua biển khơi muôn trùng sóng vỗ, em nói có đúng không?”
Đường Hâm Thành nhếch miệng, nói: “Anh xin…xin lỗi em đi.”
Minh Tinh không chớp mắt lấy một cái: “Vậy em cũng phải nói xin lỗi.”
Đường Hâm Thành: “Anh trước.”
“Hâm Hâm anh xin lỗi.” Minh Tinh vô cùng tự nhiên nói ra hai chữ kia.
Người trẻ tuổi nghiêng người, cho hắn vào cửa.
Minh Tinh chui tọt vào như con cá, đặt túi cơm xuống bàn. Lúc hắn quay đầu lại thì thấy đối phương cau chặt mày, đứng đờ ra đó, “Hâm Hâm ơi, cậu bôi chút Mã Ứng Long đi, thuốc đó hay lắm.” (Mã Ứng Long: Thuốc trị trĩ.)
Đường Hâm Thành nghe vậy, ánh mắt đang nhìn hắn lập tức nổi lên sát khí.
Minh Tinh thức thời ngậm miệng.
Đường Hâm Thành vất vả lắm mới ngồi được xuống ghế, Minh Tinh cầm một bộ bát đũa đến bắt đầu chia một nửa thức ăn cho hắn.
Người trẻ tuổi vừa giơ tay ra nhận, Minh Tinh lập tức dời tay sang chỗ khác: “Cậu còn chưa nói.”
Ánh mắt hai người giao nhau, thiên lôi địa hỏa nổ đùng đùng không dứt.
“Xin..xin lỗi anh, em không…kh…không nên đánh anh trước, cũng…cũng không nên chửi anh.” Đường Hâm Thành bắt được bát thức ăn, dùng sức đoạt vào tay, “Thiểu năng.”
Hình như cái dấu chấm này đặt hơi sai sai.
______________________________
Ngư hương nhục ti