Sáng sớm, ánh ban mai len lỏi qua khe hở tấm rèm bị gió thổi lên, rải những vệt nắng vàng lên bệ cửa sổ, Tưởng Vân Thư như có cảm giác mà mở mắt ra, ánh mắt mơ màng dần tỉnh táo, anh mở to mắt nhìn hoa văn kỳ lạ trên trần nhà, nằm yên một hồi lâu.
Bệnh rời giường của anh hơi nặng, nhưng không phải là tức giận với người khác, chỉ là thời gian từ khi mở mắt đến lúc tỉnh táo vô cùng lâu, anh chậm rãi chớp mắt, thấy tủ kính trưng bày trống rỗng, đưa mắt nhìn qua phải thì thấy chìa khóa được treo trên ngăn tủ thứ ba.
Tưởng Vân Thư nhớ lại, đây là do đêm qua anh làm màu khóa lại ở trước mặt Bạch Đường.
Tối qua khi Bạch Đường thay băng gạc, cậu sợ như sắp đi chết, run rẩy đến nỗi khiến tay Tưởng Vân Thư run theo, phải làm nhiều lần thì băng gạc mới băng đúng vị trí, Tưởng Vân Thư rất phiền muộn, cố gắng ngẫm lại hành động của mình, thế nhưng vẫn không nghĩ ra mình đã làm gì khiến đứa nhỏ này sợ như vậy.
Anh nghĩ có lẽ Bạch Đường không thích căn phòng này, dù sao những ác mộng từ những dụng cụ tra tấn ấy anh cũng không biết quá rõ, vậy nên anh đã mua giường mới và sắp xếp lại căn phòng.
Mặc dù ban đầu Bạch Đường sống chết không chịu nghe lời, nói gì mà phải ngủ ở dưới chân anh, vừa nhút nhát vừa kiên định nói.
Nhưng sau khi bị Tưởng Vân Thư kiên quyết từ chối tận bốn lần, Bạch Đường run rẩy ngậm miệng lại, yên lặng ngồi một bên nhìn anh thay ga giường, khi ấy anh còn thấy được trong mắt Bạch Đường ánh lên vẻ sợ hãi khi thấy động tác nhanh nhẹn thuần thục của anh.
"Được rồi Bạch Đường." Tưởng Vân Thư đặt chìa khóa vào trong tay Bạch Đường, "Sau này đây sẽ là phòng của cậu, ngày mai tôi sẽ cho người giúp việc tới để đặt thêm một ít đồ, đợi khi nào chân cậu lành rồi thì sẽ đi mua mấy món đồ cậu thích."
"Không, không được đâu ạ!" Trong lòng Bạch Đường lộp bộp một tiếng, "Em......"
Cậu còn chưa dứt lời thì đã bị Tưởng Vân Thư cắt ngang, "Trước đây chúng ta có thuê người giúp việc không?" Trong ấn tượng của mình, đây là lần thứ hai Tưởng Vân Thư cắt ngang lời người khác, nhà anh dạy rất nghiêm, từ nhỏ đã được dạy phải biết lễ phép, đợi người khác nói xong thì mới có thể nói tiếp, năm anh năm tuổi, bởi vì cắt lời của cha nên đã bị phạt đánh thước vào lòng bàn tay.
Quả nhiên Bạch Đường bị dời lực chú ý, cậu vội vàng nói: "Dạ có! Nhưng cách liên lạc ở trong tủ dưới lầu......"
Tưởng Vân Thư ôm cậu đi xuống lầu, Bạch Đường kéo ngăn tủ thứ ba ra, lấy ra một tấm giấy, trên đó là giới thiệu về công ty giúp việc và phương thức liên lạc.
Bạch Đường rất giỏi, cũng rất kiên cường, đây là kết luận của Tưởng Vân Thư sau hai tuần ở chung với cậu, bị bạo hành lâu dài, đã vậy mỗi ngày còn phải sống trong nơm nớp lo sợ, ấy vậy mà cậu vẫn có thể một mình làm hết tất cả việc nhà trong biệt thự, sắp xếp từng thứ nhỏ nhặt, hơn nữa còn chính xác nhớ rõ từng thứ một.
Với một lượng việc lớn như vậy, người bình thường sẽ chẳng làm nổi, nếu trên một cương vị làm việc nho nhỏ thì nhất định năng lực của Bạch Đường sẽ không thua kém ai.
Bị thương cũng không kêu đau, còn có thể chịu đựng mà chạy tới chạy lui...!Tưởng Vân Thư ngẫm lại, nhất thời không biết tâm tình của mình là gì, nhưng mà nếu luôn bị đánh thì chắc hẳn cậu giỏi nhất là nhịn đau.
Nghĩ xong, anh thở dài một hơi, ngồi dậy gấp chăn ngay ngắn, anh nhìn qua giấy chứng nhận kết hôn với Bạch Đường, là ngày tháng ba năm trước, đã hơn ba năm trời, Tưởng Vân Thư không dám tưởng tượng ba năm này Bạch Đường sống như thế nào, mỗi ngày trôi qua như thế nào.
Nếu để anh thế chỗ Bạch Đường, Tưởng Vân Thư cũng không nghĩ mình sẽ kiên trì lâu như cậu.
Với lại, sống dưới sự áp lực này, tâm tư của Bạch Đường nhất định sẽ nhạy cảm hơn người khác, một ngọn cỏ lay động cũng khiến cậu suy nghĩ lung tung, lo trước lo sau, đây cũng là lý do vì sao anh đưa chiếc chìa khóa duy nhất của căn phòng đó cho Bạch Đường.
Tưởng Vân Thư muốn chậm rãi để Bạch Đường hiểu được, cậu cũng có một không gian riêng thuộc về bản thân mình, khi cảm thấy mờ mịt, sợ hay hay cô độc, cậu sẽ có một nơi rộng hơn, an toàn hơn để lẩn tránh.
Thật sự Tưởng Vân Thư rất sợ dây đàn của Bạch Đường đã căng lại càng căng, cuối cùng "Phựt" một tiếng mà đứt đoạn.
Hoa tươi đầu giường còn đọng sương sớm, Tưởng Vân Thư nhìn đồng hồ, đã : sáng, còn phút nữa báo thức sẽ vang, anh vén bức rèm vàng nhạt ra, khung cảnh xanh ngắt tràn vào tầm mắt, mấy chú chim sẻ bị dọa mà vẫy cánh bay đi, anh nhìn cành cây vươn vào cửa sổ, lá cây xanh mướt phủ kín cành, anh đưa tay vân vê, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.
Tưởng Vân Thư rửa mặt xong thì nhẹ nhàng đi ra cửa, anh nhìn thấy chiếc chìa khóa bị bỏ lại lẻ loi trên tay nắm cửa của Bạch Đường.
Quả nhiên vẫn không dám nhận lấy, cũng không biết đêm qua đứa nhỏ kia có ngủ trên giường hay không nữa...!Anh dời mắt, vừa muốn đi xuống lầu thì một tiếng động nhỏ vang lên, cửa phòng bị mở ra, gương mặt Bạch Đường còn hơi ửng đỏ, cậu lén lút ló ra nhìn, mái tóc dài đến vai hình như đã được sửa sang lại, thế nhưng vẫn có một cọng ngoan cường mà vểnh lên.
Khi nhìn thấy Tưởng Vân Thư ở cầu thang, cậu lập tức tỉnh táo, tay chân luống cuống muốn mở cửa ra, nhưng lại quên mất mình đang đứng ở sau cánh cửa, thế nên cánh cửa "Bộp" một tiếng mà đụng vào đầu cậu, Bạch Đường khẽ a lên, "Ngài, ngài dậy rồi!"
"Bạch Đường, chào buổi sáng." Tưởng Vân Thư chào cậu, giọng nói nhẹ nhàng tựa như một ngọn gió mát, thế mà lại khiến Bạch Đường bớt sợ hãi, anh nhịn không được mà khẽ cười: "Vuốt tóc đi."
Khi còn làm ở bệnh viện, rất nhiều bác sĩ đã nói giọng anh hay đến mức các bệnh nhân đều tình nguyện ngồi nghe anh nói nhiều thêm vài phút, tiếc là bác sĩ Tưởng không thích nói nhiều.
Bác sĩ Lâm còn vì thế mà ghen tị, "Ầy ghét thiệt, bé hộ sĩ đáng yêu mới tới khoa chúng ta lúc nào cũng khen giọng cậu rất êm taiiiiiii."
Bạch Đường nghe vậy thì ngẩn người, mới thức dậy nên đầu óc còn chưa kịp hoạt động, ngốc nghếch đưa tay sờ lên đầu.
Ý cười bên môi Tưởng Vân Thư càng rõ, bình thường Bạch Đường rửa mặt ở phòng bên cạnh, anh nói: "Đi rửa mặt đi, cậu tự đi được không?"
"Dạ được!" Bạch Đường lập tức bỏ tay xuống, "Không cần làm phiền ngài đâu ạ......"
Tưởng Vân Thư đáp, "Nhưng khi xuống lầu thì để tôi ôm cậu xuống, nhảy xuống rất nguy hiểm."
Bạch Đường lo lắng mím môi, nói: "Dạ.....!Cảm ơn ngài."
Nói xong, hai người vẫn không di chuyển, Bạch Đường căng thẳng nhìn anh, ánh mắt Tưởng Vân Thư dịu dàng, "Đi đi."
"A xin lỗi ngài...!" Bạch Đường lập tức xoay người, tay trái đỡ tường, nhảy lò cò đến phòng rửa mặt, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, sợ Tưởng Vân Thư sẽ rượt theo đánh cậu.
Tưởng Vân Thư vẫn luôn đứng yên tại chỗ, sau khi thấy Bạch Đường đã vào phòng để rửa mặt thì anh mới đi vào phòng nhìn một cái, trên giường hoàn toàn không có dấu vết có người từng ngủ.
Anh thở dài, thế mà vẫn trong dự kiến.
Trong nhà bếp cũng có một cái cửa sổ theo hướng đông, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, trên bệ cửa sổ đặt một cây sen đá nhỏ, mọng nước tươi tốt.
Ban đầu Tưởng Vân Thư muốn nấu cháo thịt nạc nhưng lại sợ Bạch Đường không ăn, anh đành phải nấu cháo cải xanh, vừa quay đầu thì thấy Bạch Đường đờ người đứng trên cầu thang nhìn anh, không biết đã đứng bao lâu rồi, anh đi đến, bàn tay nhẹ nhàng vòng qua sau lưng Bạch Đường đang muốn lùi lại theo bản năng, nói: "Lần sau cậu cứ kêu tôi."
Sau khi xuống lầu, anh đặt Bạch Đường xuống đất: "Cậu muốn làm gì thì làm đi, tôi đi luộc thịt."
Gương mặt Bạch Đường vừa sợ hãi vừa gấp gáp, vừa định mở miệng thì Tưởng Vân Thư đã nói: "Tay cậu đang bị thương, không thể dính nước được."
Bạch Đường còn muốn nói, Tưởng Vân Thư đã tiếp tục bổ sung: "Không được."
Bạch Đường bối rối ngậm miệng, con ngươi cậu co rụt lại, có chút mê mang, cậu không biết Tưởng Vân Tô làm vậy là có mục đích gì, cậu có cảm giác như hai chân mình không được chạm đất, đều là hoảng loạn và bất an, hệt như có một cây đao treo trên đầu cậu, không biết lúc nào sẽ rơi xuống.
Nếu nói là để đùa bỡn cậu, muốn nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của cậu thì trò chơi này đã kéo dài được hơn hai tuần rồi, dựa theo tính cách của Tưởng Vân Tô, đáng lẽ hắn đã chán ngán từ lâu rồi mới đúng.
Nếu muốn tìm cớ để hung ác tra tấn cậu thì Tưởng Vân Tô cũng đã đạt được mục đích, dù sao tối qua cậu cũng để alpha trải ga giường, còn không ngủ dưới chân alpha, sáng nay còn để alpha nấu cháo, thế nhưng vì sao Tưởng Vân Tô vẫn còn chưa bộc phát?
Nhưng nếu Tưởng Vân Tô muốn đánh cậu thật thì cần phải tìm cớ sao...? Chẳng phải muốn đánh thì đánh à? Hàng mi của Bạch Đường sợ hãi run run.
Hay là, hắn thật sự bị mất trí nhớ...
Nhưng bất luận thế nào thì Bạch Đường vẫn không biết cách ứng phó với tên alpha xa lạ này, cái này cũng không nằm trong phạm vi am hiểu của cậu..