Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O

chương 107: c107: ngoại truyện 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngoại truyện 6: Nước ngọt vị đào (3)

Bé Như Vân chỉ nằm viện một ngày là đã trốn ra, nhưng bé không về nhà ngay mà núp sau cây cột trong sảnh bệnh viện, trong tay cầm lon nước ngọt vị đào, trên eo đau nhói, bé đợi từ chiều đến tối nhưng vẫn không gặp được anh trai kia.

Bé đem lon nước về nhà, đầu tiên bé cho Tô Căng uống trước, cô uống một ngụm rồi mỉm cười nói không uống nữa, cho Như Vân uống hết, bé con vui vẻ giấu lon nước ngọt đi, mỗi ngày chỉ uống một ít, bé Như Vân chưa bao giờ được uống cái gì ngon đến như vậy, vị vừa ngọt vừa chua nhưng đọng lại trên đầu lưỡi rất lâu.

Vết thương trên hông bị rách hai lần, nhưng chỉ cần ráng nhịn một chút cho nó chảy chút máu thì sẽ tự lành lại, nhưng cũng bởi vì vậy mà một vết sẹo dữ tợn đã khắc sâu lên làn da non nớt của bé con.

Tuy bé mới mười tuổi nhưng tính tình lại u ám, mỗi ngày nói chuyện chưa đến mười câu, môi cứ mím lại như bị keo dán lên vậy.

Trong trường bé bị gọi là "Thằng câm", nhưng do quanh năm mặt mũi sưng vù nên lại bị gọi là "Thằng xấu xí".

Nhưng bé Như Vân cũng cảm thấy không có gì, dù sao từ nhỏ đến lớn bé quanh quẩn chỉ có một mình, cũng không đến nỗi nào, với lại như thế này còn dễ chịu hơn so với những lời mắng chửi.

Có một lần, có một bé gái mang bánh quy nướng từ nhà đến, để công bằng nên mỗi bạn học đều có phần, bé gái tặng cho bé một túi bánh quy xinh xắn.

Hương sữa thơm ngào ngạt chui vào mũi bé Như Vân, bé ngẩn người nhìn mãi, là cho bé sao? Vậy bé phải làm sao bây giờ? Cười hả? hay xin lỗi... Không phải, nói cảm ơn? Mỉm cười? Cười như thế nào đây?

Nhưng do bé suy nghĩ quá lâu, bé gái cứ đưa mãi nhưng không thấy bé nhận lấy nên tưởng bé không thích, bé gái bị mất mặt trước các bạn học nên vừa tức vừa tủi thân ném túi bánh quy vào người bé Như Vân rồi lau nước mắt chạy đi.

Khóe môi bé Như Vân mới vừa cứng ngắc cong lên một chút thì đã xụ xuống, trở về dáng vẻ lầm lì âm u, bé nhìn bánh quy vỡ nát dưới đất nhưng cũng không nhặt lên.

Thôi bỏ đi, vẫn nên mắng chửi bé đi vậy, cái này bé vẫn quen hơn, Như Vân nghĩ.

Mỗi ngày tan học, bé Như Vân đều đi đến cổng bệnh viện đứng đợi, thế nhưng đã tám ngày trôi qua mà bé vẫn không gặp lại anh trai kia.

Bé cũng không biết vì sao mình lại muốn gặp người nọ, rõ ràng bây giờ bé cũng không có tiền để mời người ta uống nước ngọt đào, bé Như Vân ủ rũ cúi đầu đi về nhà, lấy lon nước được giấu từ trong kệ nhà bếp ra, đã uống hết một nửa, bé mở nắp ra quý trọng li3m miệng lon.

Đang định uống một miếng thì một cánh tay đột nhiên hất rơi lon nước, Tô Căng hốt hoảng kêu lên: "Như Vân! Sao con lại uống nước của người khác đã uống vậy hả!"

Bé Như Vân mở to mắt, lon nước rơi xuống đất, nước trong lon tràn ra, những hình ảnh này trong mắt bé như thước phim tua chậm, bé liều mạng đưa tay ra đỡ nhưng nào kịp, lon nước "Leng keng" lăn lóc trên sàn nhà.

Đã lâu không khóc, đôi mắt của bé Như Vân dần dâng lên hơi nước, bé hít mũi nhịn xuống, nhỏ giọng giải thích: "Không, không phải của người khác... Là anh trai hồi hổm cho con."

Tô Căng hiểu lầm con, nhưng cô nhẩm tính lạ, đã hơn một tuần trôi qua rồi, cô nói: "Vậy thì con cũng không được uống nữa, nước đã hư rồi."

Bé Như Vân không biết vì sao mình không được uống nữa, thế nhưng bé cũng không hỏi gì mà yên lặng nhặt lon nước ngọt đào đầu tiên trong cuộc đời của mình lên.

Trên đường đến trường, bé thấy có một cửa tiệm nhỏ trưng rất nhiều đồ uống, trong đó có mấy lon nước ngọt đào này, bé lưu luyến nhìn mấy ngày rồi dứt khoát lấy can đảm đi hỏi.

Ông chủ nói một lon hai tệ.

Bé Như Vân siết chặt 1,38 tệ trong tay rồi chạy mất.

Bé quyết định sẽ tích cóp tiền để mua thật nhiều nước ngọt đào cho anh trai kia!

Sau lần đó, mỗi khi bé thấy chai rỗng hay thùng giấy bỏ đi thì bé sẽ nhặt về đem đổi với chủ tiệm, mỗi lần đổi được mấy đồng.

Một năm trôi qua, mặc dù Trịnh Hồng Càn vẫn bạo hành gia đình với hai mẹ con, đánh rất đau nhưng cũng không phải là không thể nhịn được, chỉ là bé Như Vân vẫn không hiểu, bé đã bị như thế này rồi mà sao số phận vẫn không buông tha bé, phân hóa bé thành omega, còn cướp đi mẹ, người duy nhất đối xử tốt với bé trên thế giới này.

Khi ấy, thời gian Tô Căng tỉnh táo không còn nhiều lắm, hầu như lúc nào cũng điên điên khùng khùng, thế nhưng cô vẫn luôn nhớ sinh nhật của con trai mình, không biết cô tìm từ đâu mà được một cái bánh kem nhỏ để cho bé Như Vân đón sinh nhật 11 tuổi.

Đã rất lâu rồi bé Như Vân không nở nụ cười, vẻ mặt bé cứng đờ, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, dưới ánh nhìn chờ mong của Tô Căng, bé ước điều ước đã sáu năm liền, hy vọng mẹ mãi mãi khỏe mạnh, hy vọng Trịnh Hồng Càn vẫn còn sống nhưng đừng trở về nhà.

Tiếc là điều ước này vĩnh viễn không thể thực hiện được nữa.

Bởi vì năm ngày sau khi sinh nhật, bé phân hóa thành omega.

Bé con mới phân hóa xong yếu ớt nằm trên giường bệnh, nghe nói Trịnh Hồng Càn đã tới rồi, gã giận dữ xách bé con omega gầy gò ném xuống đất, gã nổi trận lôi đình, điên tiết mắng chửi: "Omega? Tại sao mày lại là omega hả! Con mẹ nó tao tiêu tốn biết bao nhiêu tiền cho mày! Vậy mà mày lại là omega hahahaha?!"

Bé Như Vân đau đớn nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, vô lực không nhấc nổi một ngón tay.

Trịnh Hồng Càn muốn đánh bé nhưng lại bị bảo vệ của bệnh viện đuổi ra ngoài, các y tá bác sĩ lập tức đến lo lắng an ủi bé.

Bé Như Vân lắc mạnh đầu, bé phải về nhà... Bé phải về nhà, Trịnh Hồng Càn đang nổi cơn điên, bé phải về bảo vệ mẹ...

Bệnh viện luôn miễn phí kiểm tra và chăm sóc cho trẻ em lần đầu phân hóa, mà theo quy định thì phải ở lại bệnh viện năm ngày để theo dõi tình hình.

Cho dù bé Như Vân có khóc lóc náo loạn ra sao thì vẫn không thể bước ra khỏi cánh cửa phòng cách ly được.

Cuối cùng đã hết năm ngày, bé lập tức chạy ra ngoài, trên đường về, bé có thể nghe được tiếng tim đập loạn xạ trong lồ ng ngực của mình, vô cùng nặng nề.

Bịch, bịch, bịch.

Xương hông âm ỉ đau, chỉ mới qua năm ngày ngắn ngủi nên sức khỏe còn chưa kịp khôi phục, cơ thể vẫn chưa thích ứng được giới tính omega, mồ hôi lạnh chảy dọc theo gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi môi cũng mất màu tái nhợt, sau khi phân hóa xong, bé cảm thấy mình yếu hơn rất nhiều, lúc bình thường nếu chạy hết một đường cũng không th ở dốc, còn bây giờ mới chỉ một đoạn nhỏ mà bé đã phải dừng lại thở gấp rồi.

Sau gáy bé Như Vân đang dán miếng dán ức chế, không biết có phải do ảo giác hay không nhưng bé lại cảm nhận được có rất nhiều người đang nhìn theo mình.

Lúc nhìn thấy được tòa chung cư cũ kỹ quen thuộc, quần áo bé con đã thấm ướt mồ hôi, dính sát vào lưng, bé vừa muốn mở cửa ra ngay nhưng lại sợ không nhìn thấy người mình muốn gặp.

Tia may mắn cuối cùng cũng đến, Tô Căng vẫn còn ở trong nhà, nhưng mà tình huống không được tốt lắm, cô bị đánh đến không nhúc nhích được, nằm co rúc trong góc nhà.

Bé Như Vân thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần mẹ vẫn còn là tốt rồi, sau này bé sẽ đi làm kiếm tiền để nuôi mẹ.

Nhưng không ngờ là ngày hôm sau, khi bé vội vã tan học để về chăm sóc mẹ đang bị thương thì đã xảy ra chuyện mà cả đời này, cho dù có mấy chục năm trôi qua, cho dù đến khi chết thì bé vẫn không thể nào quên được.

Trịnh Như Vân không muốn nhớ lại nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới những hình ảnh ấy, cậu sẽ run rẩy như người sắp chết, mỗi một chi tiết nhỏ cậu đều nhớ như in.

Hai mẹ con bị người ta kéo từ tầng này xuống tầng khác, Tô Căng khóc to ôm chặt lấy con trai mình, trong mắt đều là nỗi tuyệt vọng hệt như bé Như Vân.

Bé chỉ nhớ được câu nói cuối cùng của mẹ: "Như Vân, mẹ có giấu chút tiền ở cục gạch thứ ba trong nhà bếp, con..."

Đứt gãy, vỡ vụn cùng tan biến theo hai bàn tay đang nắm chặt rồi khuất dần theo tiếng gào khóc của đứa nhỏ.

Bé Như Vân vừa khóc gọi mẹ vừa đuổi theo chiếc xe kia, tiếng khóc như muốn xé nát cõi lòng, bé vấp ngã mấy lần, đầu gối đã trầy trụa rướm máu, xe cộ trên đường đều tránh né đứa nhỏ đang chạy.

Trước mặt là đèn xanh đèn đỏ, nước mắt trên mặt bé đã bị gió thổi khô, bé cắn chặt răng chạy đến vỗ mạnh lên cánh cửa sắt, vừa khóc vừa gọi: "Mẹ! Mẹ ơi! Hu hu —— Mở cửa! Mấy người mở cửa ra!"

Khoảnh khắc nhìn thấy máu tí tách chảy từ cửa sắt xuống, đầu bé Như Vân như bị gõ mạnh một cái, cơ thể ngã về phía sau, gáy đập mạnh xuống đường, bé nằm ngửa nhìn lên bầu trời trắng đen.

Trời tối rồi, nhưng mây vẫn trắng.

Trong cơn mông lung ấy, bé thoáng thấy có người mở cánh cửa sắt ra, mùi máu tươi lập tức tràn ra ngoài."

"Chậc, chết rồi à."

"Không còn thở nữa, trên đầu bị thủng một lỗ lớn."

Bé con mơ màng chớp mắt rồi nhìn xuống, xung quanh ngập một màu đỏ tươi.

Ai chết rồi?

Ai?

Sau khi tỉnh lại, bé không còn nhìn thấy màu sắc nào hết.

Kể từ ngày hôm đó, thế giới trong mắt bé chỉ còn lại hai màu trắng và đen, thế nhưng bé cũng không nói cho ai biết.

Hình dáng vẫn như thế nhưng bé lại không thể nhìn ra đó là màu gì, nhưng bé vẫn biết bầu trời có màu xanh, môi của mẹ màu trắng bệch như mây trắng, cũng giống như bé.

Bé quên rất nhiều chuyện, một phần ký ức như bị gói lại, mơ mơ hồ hồ, bé không biết mình xảy ra chuyện gì, chỉ biết mẹ bị ba hại chết, bé đã quên mất việc mình đến bệnh viện năm bao nhiêu tuổi, cũng quên mất khuôn mặt của anh trai kia.

Hình như bé có bệnh rồi, nhưng gã đàn ông này sẽ không cho bé đi khám, mà bé cũng không có tiền.

Trong căn phòng nhỏ hẹp tối tăm, bé Như Vân đứng lặng, gã alpha say xỉn đang ầm ĩ chửi bới bên ngoài, còn dùng chân đạp mạnh lên cửa.

Bé con chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm mặt.

Vì sao mình lại là omega? Vì sao? Vì sao mình không phải là alpha?

Mình là người đã hại chết mẹ.

... Mình là hung thủ giết người.

Con ngươi bé Như Vân hơi giãn ra, bé là người đã hại chết mẹ của mình.

Tại sao người chết không phải là bé?

Tại sao?

Trịnh Như Vân ghét chết vị đào.

Sau khi vợ mất, Trịnh Hồng Càn không biết nấu cơm, cũng không làm việc nhà, gã không có cơm ăn thì quay sang đánh con trai mình, chửi bới kêu con mình đi nấu cơm cho gã ăn.

Bé Như Vân im lìm đi nấu cơm, nhưng đồ ăn làm ra không hợp khẩu vị gã alpha nên lại bị đánh một trận, sau đó gã đẩy cửa bỏ đi.

Sau khi mẹ mất, bé Như Vân càng trở nên liều mạng hơn, Trịnh Hồng Càn đánh bé thì bé sẽ điên tiết đánh trả lại, cho dù sau đó lại bị đánh thảm hơn.

Mắt bị đánh sưng bầm lên, cánh tay bị trật cong qua một bên, bé thuận tay cầm lấy chai rượu thủy tinh rồi đập mạnh lên đầu gã alpha, máu tươi chảy xuống đất.

Bé Như Vân 12 tuổi chậm rãi nở nụ cười, nói ra câu đầu tiên trong mấy tháng nay, "Là máu à..."

Trịnh Hồng Càn bị ánh mắt tối tăm này dọa sợ, gã vô thức lùi về sau nửa bước, sau khi phản ứng lại thì nóng máu đánh mạnh hơn.

Bé con có thể nhịn đau không r3n rỉ một tiếng, thế nhưng bé lại không ngờ Trịnh Hồng Càn lại bi3n thái đến độ có thể xuống tay với con trai ruột của mình.

Quần bị xé rách, tay bị vặn cong, máu chảy dưới chân, bé không thể thốt nên lời mà bị ghìm chặt trên bàn.

Trịnh Hồng Càn như phát điên: "Quả nhiên là omega, mày nhìn thử mặt mày lúc này đi? Y hệt con mẹ của mày, thứ đ ĩ đi3m."

"Mày cũng được tao c**ng hi3p mà sinh ra đó, con trai."

"A ——" Tiếng thét khàn khàn vang lên rồi im bặt.

Trịnh Như Vân đột nhiên ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh trượt xuống từ thái dương, cổ họng cậu ta như bị bóp chặt lại, vỗ vỗ lên ngực để hít từng ngụm không khí, sau đó lại lên cơn ho kịch liệt.

Nước mắt và mồ hôi lạnh xen lẫn trên mặt, cằm của cậu ta đã gầy đến nhọn hoắt, trong đêm tối, sắc mặt trắng bệch như gặp quỷ.

Qua ánh nhìn mơ hồ, Trịnh Như Vân nhìn chằm chằm bức ảnh trắng đen được treo trên tường.

Cậu ta cũng không biết có phải bức ảnh này có màu trắng đen không, bởi vì mọi thứ trong mắt cậu ta chỉ có hai màu sắc này.

Cho dù Trịnh Hồng Càn đã chết rồi nhưng khuôn mặt trong hình vẫn vô cùng ghê tởm.

Trịnh Như Vân không quay đầu lại mà đưa tay lần mò lấy phi tiêu trên đầu giường.

Xoay xoay cổ tay.

"Vút", ghim vào giữa mi tâm trên bức ảnh trắng đen.

Nói đến nguyên nhân cái chết của Trịnh Hồng Càn, năm 12 tuổi, bé dành dụm tiền để mua hai hộp thuốc kháng sinh rồi giấu trong phòng học máy tính ở trường.

Bé định sau khi Trịnh Hồng Càn uống say thì sẽ nghiền thuốc thành bột phấn trộn vào trong cơm, hai hộp cũng đã chuẩn bị xong rồi.

Thế nhưng ông trời thật sự tàn nhẫn với bé, ngay cả cơ hội tự tay giế t chết Trịnh Hồng Càn cũng bị đoạt mất.

Trịnh Hồng Càn sau khi uống say thì vấp ngã ở cầu thang, lăn từ tầng hai xuống, không biết đầu đập vào đâu mà sau gáy chảy một vũng máu, cơ thể co giật.

Bé Như Vân vô cảm đứng trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống, nắm tay sau lưng siết chặt lại.

Bé cứ đứng nhìn chằm chằm như thế, đến khi gã không còn cử động được nữa, đến khi con ngươi gã tan rã mờ đục, không còn chứa lửa giận nữa.

Thế nhưng bé vẫn đứng im ở đó, bé con mặc quần áo mỏng manh, đứng đến khi gió thổi lạnh người, hai chân tê dại, chân trời cũng bắt đầu hửng sáng, bé mới cất bước đầu tiên, suýt chút nữa cũng té lăn xuống lầu.

Khi đầu ngón tay không cảm nhận được hơi thở nữa, bé Như Vân như mới bừng tỉnh ra, bé hoảng hốt ngã nhào xuống đất, cổ họng phát ra tiếng "Hức.. hức" nhưng lại không có một giọt nước mắt nào, thậm chí còn ngẩng mặt lên trời cười to trong im lặng.

"Ha ha ha ha ha ha..." Trịnh Như Vân phóng thêm một cái phi tiêu ghim trúng đầu Trịnh Hồng Càn, trong đêm tối, nụ cười của cậu ta vừa kinh khủng lại khổ sở.

Ném xong tám cái phi tiêu, cậu ta yên lặng bước xuống giường, đi đến tháo phi tiêu xuống rồi lại ngồi lên giường, bắt đầu vòng ném thứ hai, ném xong lại tháo xuống, hết lần này đến lần khác.

Cậu ta ngồi trên giường ném phi tiêu suốt cả một đêm, cậu ta thường như thế, mơ thấy ác mộng nên bừng tỉnh, tỉnh rồi cũng sẽ không ngủ lại được nữa.

Sau khi mẹ qua đời năm 11 tuổi, Trịnh Như Vân đã khoác lên mình chiếc áo giáp nặng trịch phủ đầy gai nhọn, mặc dù rất mệt, thật sự rất mệt nhưng cậu ta không thể nào cởi nó xuống, bởi vì nếu không có nó thì cậu ta chẳng thể nào tồn tại được nữa, có lẽ đã chết vào lúc gặp phải một alpha lang thang vào năm 13 tuổi rồi.

Ngày hôm sau, cậu ta đi làm rất sớm, hai mắt thâm quầng khiến cấp trên không nhịn được mà hỏi thăm vài câu, cậu ta gật đầu nói không có gì.

Đã tan làm được nửa tiếng, điện thoại Trịnh Như Vân bỗng vang lên, cậu ta bắt máy, là người mua ve chai.

Đầu óc mệt mỏi do nghỉ ngơi không đủ, Trịnh Như Vân cố nhớ lại, đúng là hôm nay cậu ta có kêu người đến mua ve chai, cậu ta đứng lên, nói: "Được rồi, bây giờ tôi về ngay."

Cậu ta khiêng từng thùng xuống, 18 thùng nước ngọt đào, bước chân vừa lưu luyến nhưng lại quyết đoán bước đi.

Lâm Bạch Trú ngồi trong xe nhìn ra, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực, đau lòng cùng với hối hận, vì sao năm ấy hắn không hỏi nhiều thêm một câu, nhà bọn họ có nuôi thêm một đứa bé 8 tuổi như vậy cũng không thành vấn đề, mẹ của hắn cũng đã nói bà muốn có thêm một nhóc omega.

Rõ ràng chỉ cần hỏi nhiều thêm một câu, chỉ cần hắn để ý thêm một chút, quan tâm nhiều hơn một chút, hỏi lý do vì sao bé con lại bị thương, sao lại không có tiền thì có lẽ Trịnh Như Vân cũng sẽ không sống như hiện tại.

Rõ ràng cậu ấy có thể thoát khỏi nhiều nỗi bất hạnh như vậy.

Cho dù có đợi đến khi Trịnh Như Vân 12 tuổi thì hắn vẫn có thể nói ba mẹ đi nhận nuôi cậu, như vậy thì bé con mới phân hóa thành omega sẽ không một mình vượt qua quãng thời gian lo âu sợ hãi như thế, cũng sẽ không cần tự đi kiếm tiền nuôi sống bản thân.

Rõ ràng chỉ mới có 12 tuổi...

Năm 12 tuổi hắn đang làm gì, Lâm Bạch Trú nghĩ, hình như lúc ấy hắn không được mua bộ mô hình máy bay mười mấy ngàn tệ mà khóc lóc với ba mẹ.

Sau khi bình tĩnh lại, hắn xuống xe, đi đến hỏi: "Sao cậu lại bán hết vậy? Sao cậu lại không đến mua nước ngọt đào nữa?"

Trịnh Như Vân giật mình, cậu ta hoảng hốt che mấy thùng phía sau lại, một lúc lâu sau cũng không biết nói gì.

Lâm Bạch Trú lấy ra một tờ 100 rồi nói với ông lão kia: "Tôi mua lại 18 thùng này nhé."

"Đừng." Trịnh Như Vân cuống lên, "Anh làm gì vậy, mấy thùng này là của tôi mà!"

"Cậu mới bán rồi." Lâm Bạch Trú nói, "Giờ tôi mua lại nên nó là của tôi."

Ông lão nhìn hai người, trong lòng thầm mắng hai đứa thần kinh rồi lấy tiền đi mất.

Trịnh Như Vân im lặng nhìn 18 thùng nước được đặt ngay ngắn dưới đất, cậu ta ngẩn người không biết nên làm gì mới phải.

"Cậu giúp tôi một chút được không?" Lâm Bạch Trú khiêng từng thùng vào trong xe, "Phụ tôi khiêng mấy cái thùng này được không?"

Trịnh Như Vân mờ mịt, cậu ta không biết vì sao mình lại giúp người ta khiêng đồ lên xe, kể từ khi biết được Lâm Bạch Trú chính là người đã cho tiền cậu ta đi khâu vết thương, dường như cậu ta không còn cáu gắt với Lâm Bạch Trú nữa.

18 thùng nước nhét đầy chiếc SUV, ngoại trừ ghế lái thì nơi nào cũng chất đầy thùng.

Lâm Bạch Trú cũng có chút lúng túng, hắn nói: "Hay chúng ta tới quán nước gần đây ngồi một chút ha?"

Trịnh Như Vân yên lặng một lát rồi nói: "Ừm, tôi mời anh uống trà sữa."

Trịnh Như Vân gọi cho Lâm Bạch Trú một ly trà sữa 22 tệ, ly lớn như húp cháo.

Lâm Bạch Trú: "... 2 tệ, nhiều gấp 11 lần luôn á."

Trịnh Như Vân yên lặng uống ly 11 tệ thêm ngọt của mình, có lẽ là lúc còn nhỏ gần như không được ăn bánh kẹo ngọt nên sau khi lớn lên, cậu ta rất thích uống ngọt.

"Hồi trưa tôi mới biết." Lâm Bạch Trú nói, "Thật sự tôi không nhận ra cậu, đã lâu như vậy rồi, ai cũng trưởng thành hết rồi."

Khóe môi Trịnh Như Vân miễn cưỡng cong lên nụ cười nhạt, cậu ta vốn dĩ không thích nói chuyện, ngay cả khuôn mặt của Lâm Bạch Trú trong mắt cậu ta cũng chỉ có hai màu trắng đen.

"Cậu..." Lâm Bạch Trú vẫn cố tìm đề tài nhưng tất cả đều kẹt ở cổ họng, hắn chỉ nói, "Tôi xin lỗi."

Trong lòng Trịnh Như Vân chợt xuất hiện chút hoảng hốt, "Vì sao? Anh cũng không có lỗi với tôi, đây đều là vấn đề của tôi, lúc còn nhỏ cũng vậy, bây giờ cũng vậy..."

Trước đây Trịnh Như Vân đã dùng cả sinh mạng để căm hận alpha, thế nhưng sau này khi Bạch Đường nói cho cậu ta biết Lâm Bạch Trú, Tưởng Vân Thư và Tần Chung Nam, ba alpha này thật lòng giúp đỡ omega thì bộ áo giáp trên người cậu ta dường như đã nhẹ hơn đôi chút, nhưng chỉ bấy nhiêu đây thì vẫn không thể khiến cậu ta dừng bước.

Dù sao thì thứ đã chống đỡ cậu ta gắng gượng đến hôm nay là thù hận.

Câu nói bị cắt ngang, Lâm Bạch Trú nói: "Không phải, tôi cũng sai, tôi không nên nói cậu như thế."

Trịnh Như Vân biết hắn đang nói đến việc gì, trước đây Lâm Bạch Trú đã từng mắng cậu ta, nói cậu ta quá cực đoan, không có giáo dục, ba mẹ không dạy cậu ta, hết câu này đến câu khác vụt khỏi miệng.

"Không sao." Trịnh Như vân nói, đối với cậu ta mà nói thì những câu này chẳng tính là gì, cậu ta đã sớm quên rồi.

Bầu không khí lại rơi vào yên lặng.

Một viên thạch dừa bị hút lên ống hút trong suốt, Lâm Bạch Trú không biết nói gì nên nhạt nhẽo nói: "A, tôi ít khi uống trà sữa nhưng thạch dừa có màu hồng thật này."

Thì ra thạch dừa có màu hồng sao, Trịnh Như Vân nghĩ.

Thấy dáng vẻ khổ não của Lâm Bạch Trú, Trịnh Như Vân chủ động mở lời: "Thật ra do hồi đó tôi xảy ra chuyện nên... Tôi đã quên mất nhiều chuyện lắm, tôi cũng quên vì sao tôi lại gặp anh, chỉ nhớ hình như tôi thiếu tiền một người, trên tay người đó..."

Trịnh Như Vân chớp mắt, những hình ảnh mơ hồ trong quá khứ vậy mà lại có màu sắc, "Có một vết bớt nhạt màu lớn lắm."

Lâm Bạch Trú kéo ống tay áo sơ mi lên, "Nó tan mất rồi, càng lớn thì càng nhạt, hồi đó là tôi 16 tuổi nên nó đã nhạt bớt rồi, chứ hồi còn nhỏ nó đậm lắm."

Trịnh Như Vân "À" một tiếng.

Hai người câu được câu không trò chuyện với nhau, rốt cuộc Lâm Bạch Trú cũng quyết định nói ra mục đích của chuyến đi này: "Về vấn đề của cậu thì, tôi... Tôi đã đến hỏi ý kiến của chuyên gia tâm lý, đệt, tôi không nói ra là cậu đâu, tôi chỉ nói là một người bạn thôi, chuyên gia nói nếu được thì tốt nhất cậu nên đi xem thử..."

Không biết câu nào đã chạm trúng gai nhọn của Trịnh Như Vân mà tâm trạng cậu ta bỗng kích động lên, vẻ mặt hiếm khi mềm mỏng cũng lập tức trở nên lạnh lão, "Tôi không đi! Dm tôi không có bệnh thì đi khám bác sĩ làm gì?"

"Không phải không phải." Tính tình Lâm Bạch Trú dường như cũng đã thay đổi tốt hơn, "Không phải tôi nói cậu bị bệnh, cậu thấy Bạch Đường không, cậu ấy cũng đâu có bệnh đâu, nhưng mà do gặp quá nhiều chuyện nên cậu ấy không vượt qua được, vậy nên mới cần sự giúp đỡ của chuyên gia tâm lý, không phải là đi chữa bệnh, chỉ là đi để sau này được sống thoải mái hơn thôi."

"Tôi không đi." Trịnh Như Vân đứng lên, ghế ngồi bị đẩy vang lên tiếng "Ken két", cậu ta không biết nên đối mặt với tình huống này như thế nào, nhưng cũng không muốn trốn chạy nên chỉ biết dùng hành động cự tuyệt để bày tỏ suy nghĩ của mình.

Lâm Bạch Trú nói: "Tôi đợi cậu, ngày mai cậu tan làm xong tôi sẽ đợi cậu ở lầu 5 bệnh viện Đế Đô."

Lâm Bạch Trú không đợi được.

Hắn chỉ nhận được tin nhắn của Trịnh Như Vân: Tôi xin lỗi.

Lâm Bạch Trú nhìn lên đồng hồ treo tường, đã 8:47 tối, hắn đứng lên bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Trịnh Như Vân tự nguyện ở lại văn phòng tăng ca, cậu ta nhìn ra bầu trời đen đặc bên ngoài cửa sổ, đây là cách cậu ta trốn tránh không muốn đối mặt với vấn đề, Lâm Bạch Trú sẽ không đợi cậu ta, chắc chắn sẽ không, nhất định là đã về nhà rồi.

Điện thoại có hơi lag, cậu ta đợi vài phút thì tin nhắn mới hiện lên.

"Ngày mai tôi đợi cậu ở lầu 5."

Lâm Bạch Trú vẫn không đợi được.

Lần này ngay cả tin nhắn cũng không có.

Cũng may hắn đã luyện được kỹ năng mặt dày, Lâm Bạch Trú liền nhắn hỏi: Sao lại không đến?

Tin nhắn được trả lời ngay lập tức, "Tôi sẽ không đi."

Lâm Bạch Trú mặc kệ, vẫn nhắn tiếp: Ngày mai ở tầng 5, tới tìm tôi.

...

Sắp đến 8 giờ, Lâm Bạch Trú thở dài, đã đợi đến lần thứ bảy, hắn chấp nhận đứng lên, thôi, ngày hôm nay cứ như vậy trước đi... Khóe mắt chợt lướt ngang một bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Hắn ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt không nhịn được mà có chút vui mừng, "Đệt, cậu tới rồi!"

Mint: Tác giả bảo đôi này kết OE nhưng theo mình thấy như vậy là HE rồi, Như Vân đã chịu mở lòng dần bước ra ngoài ánh sáng, còn Bạch Trú thì đã vô cùng kiên trì đợi cậu ấy bước đi, mình nghĩ trên chuyến hành trình sắp tới họ sẽ có nhau thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio