Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O

chương 98: c98: chương 98

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bầu trời bên ngoài đen đặc, bình minh lên rồi lại chìm vào màn đêm.

Trong không gian tĩnh lặng, cánh cửa của phòng 063 từ từ mở ra, cửa sắt cũ kỹ vang lên tiếng "Kẽo kẹt", bốn loại pheromone của omega lấp đi mùi máu tươi tanh tưởi tràn ra, bàn chân nhợt nhạt của 229 bước trên sàn nhà.

Yếu ớt, ngoan ngoãn, phục tùng là những từ mà từ xưa tới giờ mọi người thường gắn cho omega, không một ai nghĩ rằng omega sẽ có ý chí vùng lên phản kháng, thế nên cho dù Viện sinh dục có đến 237 omega nhưng chỉ có 8 bảo vệ, mặc dù cũng do nguyên nhân càng ít người biết rõ tình huống bên trong nơi này càng tốt.

Trong nhà vệ sinh của phòng 063 có bốn thi thể, 229 đi đến phòng 059 rồi dùng chìa khóa lấy được trên người bảo vệ để mở cửa ra.

Bây giờ là 2:04 rạng sáng, thế nhưng bốn omega trong phòng cũng không ngủ mà chỉ lẳng lặng ngồi trên sàn nhà như đang chờ đợi điều gì đó, bên cạnh là một thi thể bị mảnh thủy tinh đâm nát.

229 nhận ra, đây là tên bảo vệ luôn đánh bọn họ.

"Trong phòng điều khiển cũng đã chết rồi đúng không?" 229 hỏi.

Bọn họ gật đầu, chầm chậm đứng lên, 187 nói: "... Đã chết rồi, camera theo dõi cũng đã bị tắt.

Hiện giờ trong Viện sinh dục quận 7 chỉ còn lại omega.

199 yên lặng đứng bên ngoài cửa, bọn họ đều đi chân trần, rõ ràng đang là mùa hè nhưng khí lạnh vẫn theo lòng bàn chân mà truyền đến ngực. Cuối cùng cũng đã được giải thoát, đây là niềm ao ước hàng đêm của cô, thế nhưng vì sao lúc đã thực hiện được rồi thì lại chẳng thấy nhẹ nhõm chút nào cả?

Ánh trăng ngoài ô cửa âm u, 229 mở hết 63 căn phòng ra, sau đó cô cầm chìa khóa đi đến phòng tạm giam.

Phòng tạm giam là phòng dành cho những omega có ý định tự tử và những người có hành vi tự tổn thương đứa con trong bụng mình.

229 mở cửa ra, một omega đang mang thai lập tức hốt hoảng ngẩng đầu nhìn lên, tay chân cô đều bị cột ở góc giường, việc bài tiết và ăn uống sẽ có nhân viên lo.

Trong không gian u ám, chỉ có một vài tia nắng len lỏi qua những cái khe nhỏ xíu trên vách tường. Nếu 229 không đến, cô sẽ bị trói như vậy cho đến khi không còn ý định tự sát nữa, cho đến khi đứa trẻ được sinh ra.

235, đây là một omega đang mang thai vừa mới đến.

229 mở cửa sáu phòng tạm giam, bên trong đều là omega mới đến, thế nhưng ba người trong đó đã hoàn toàn mất phản ứng, mỗi ngày trôi qua bọn họ đều ở trong căn phòng nhỏ hẹp này, không biết ngày đêm, không biết thời gian, không biết thế giới bên ngoài, tinh thần đã bất ổn.

Mặc dù bị đánh thức nhưng tất cả mọi người đều ngoan ngoãn tập trung ở phòng xem tin tức thường ngày.

"Mọi người hãy nghe tôi nói!" 229 gõ mạnh vài cái lên bàn sắt, sau đó cô bước lên, âm thanh vang vọng trong không trung, "Tôi ——— muốn thiêu hủy cái nơi địa ngục này."

Các omega ngẩng đầu lên nhìn cô, trên mặt đều là vẻ mê mang, ngỡ ngàng hoặc nhẹ nhõm.

"Bây giờ cổng đã được mở, nếu mọi người muốn chạy thì hãy chạy ngay đi."

Nhưng mà không một ai nhúc nhích.

229 lại vỗ lên bàn, cao giọng nói: "Nếu không đi thì sẽ chết, tôi muốn phóng hỏa! Đốt sạch nơi này! Tất cả đều cháy rụi!"

Một số ít omega ngẫm nghĩ lại những lời này, sau khi hiểu ra rồi thì lại cúi đầu xuống.

Giằng co.

Vẫn không ai cử động, một bước cũng không nhấc lên.

Lúc 229 phẫn nộ muốn đập bàn lần nữa thì một omega khàn giọng nói: "Chạy thì... Có gì tốt đâu?"

Đúng rồi, có gì tốt mà chạy đâu? Sức khỏe hiện giờ của bọn họ đã kém đến mức chỉ cần sốt một trận là sẽ như đi dạo quỷ môn quan. Bước chân ra ngoài thì sẽ có cơ hội sống sót ư? Chính phủ sẽ tha cho đám omega đã chạy trốn này sao?

229 dừng lại, không cam lòng mà mím môi, cô nhảy xuống đi tới từng căn phòng, điên cuồng đem chăn nệm và các đồ có thể đốt quăng xuống lầu một.

203 đổ xăng vào từng góc, nhóm 199 cũng hỗ trợ.

Đến khi làm xong, ai nấy đều thở hổn hển, sau khi tiếng động loảng xoảng kết thúc thì không gian càng thêm tĩnh lặng.

Không ai nói chuyện, cũng không ai rời đi.

229 siết chặt bật lửa trong tay, há miệng nhưng lại không biết nói gì.

Bỗng một tiếng khóc nghẹn ngào phá vỡ không gian tĩnh lặng, một omega chợt bật khóc, mặt mũi lấm lem nước mắt, đứt quãng nói: "Xin, xin lỗi... Tôi muốn chạy, tôi còn ba mẹ của tôi... Họ, họ vẫn luôn tìm cách cứu tôi ra ngoài, xin, xin lỗi, tôi muốn gặp lại họ..."

229 nói: "Đi thôi."

Bước nhạc đệm này trôi qua, thêm mười mấy phút sau, liên tục có người bước ra trong tiếng khóc nức nở.

229 xòe tay ra đưa bật lửa cho 203, 203 im lặng cầm lấy.

"Mọi người." 229 bỗng nở nụ cười, "Đợi đến khi tôi giết hết đám súc sinh này thì sẽ đến tìm mọi người."

Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài, chẳng quay đầu lại dù chỉ một lần.

Lúc sắp bước qua cánh cổng, 203 ở phía sau gọi cô lại: "Này!"

229 quay đầu lại thì thấy đôi mắt 203 đỏ ửng, cô ấy nói: "Tôi có thể hỏi tên của cô không?"

"Dư Sương," 229 ngơ ngẩn nhìn cô, "... Tôi tên là Dư Sương."

203 cũng mỉm cười, "Tôi tên là Cố Nghênh."

"Được." Dư Sương kìm xuống hô hấp run rẩy của mình, "Hẹn gặp lại."

Cô muốn bình tĩnh mà bước đi nhưng bước chân càng lúc càng dồn dập, suýt chút nữa đã tự vấp ngã, tiếng hít thở nặng nề quanh quẩn bên tai, cuối cùng cô cất bước chạy.

Khoảnh khắc Dư Sương chạy đến cổng sắt lớn của Viện sinh dục tập trung, cô quay đầu lại, nhìn thấy nhà tù sau lưng sáng rực hơn bao giờ hết.

Một omega bó gối ngồi trong góc, trong con ngươi cậu ta phản chiếu ánh lửa đang bắt xăng lan nhanh đến, cậu ta bình thản nhắm mắt lại.

Ngọn lửa hừng hực, khói cuộn lên ngùn ngụt như muốn chiếu sáng cả đêm tối.

Rạng sáng, lúc trận hỏa hoạn được phát hiện thì đã không thể cứu vãn kịp nữa, nơi này đã mai táng vô số linh hồn và tội ác, ngọn lửa cháy khoảng 2 tiếng 37 phút, mọi thứ đã tan biến cùng với tro tàn.

Trong hội trường Phượng Tê, Bạch Đường cùng với các giảng viên và sinh viên im lặng đứng, bọn họ cúi đầu, vẻ mặt đau thương.

Bọn họ đang mặc niệm cho các omega bỏ mình ở Viện sinh dục quận 7.

Hôm nay là thứ hai, Thời Mục Thanh luôn giảng bài khí thế trong tiết Tư tưởng ngày thường nhưng hôm nay lại vô cùng im lặng, một lúc lâu sau, ông mệt mỏi nói: "... Tan học thôi."

Bạch Đường cố nén cảm giác chua xót ở chóp mũi, cậu biết, có lẽ hiệu trưởng Thời đang nhớ đến vợ của mình.

Tiết này mới bắt đầu được năm phút mà đã kết thúc.

Các sinh viên đứng thêm một lúc rồi mới yên lặng dần giải tán.

Bạch Đường cũng ra khỏi hội trường, cậu đứng bên ngoài ngẩng đầu nhìn mãi lên bầu trời, đứng hơn nửa ngày mới điều chỉnh được cảm xúc rồi đi đến văn phòng.

Cậu đi lên lầu, dọc đường đi ngang qua năm lớp, bên trong đã có rất nhiều sinh viên, ai nấy cũng đang tự giác học bài.

Trong văn phòng, sáu giảng viên đã vào đủ, Bạch Đường hít một hơi thật sâu rồi đi đến bàn làm việc của mình, vừa mới ngồi xuống thì một sinh viên đến tìm cậu, "Thầy ơi... Em, em có thể hỏi thầy bài này được không ạ? Bên chỗ thầy Vương..."

Cậu ta vừa nói vừa nghẹn ngào: "Bên đó có nhiều người quá... Em không chờ được, sắp, sắp hết giờ rồi, em phải làm nhanh..."

Bạch Đường thấy sinh viên khóc thì nước mắt cố lắm mới nén lại suýt nữa lại trào ra ngoài, cậu cố mở to mắt nhịn xuống: "Được chứ... Bài nào? Để thầy xem."

Bạch Đường ép bản thân bình tĩnh lại để đọc đề, là bài kiểm tra cậu mới xem hôm qua, cậu thở hắt ra một hơi rồi nói: "Các doanh nghiệp tư nhân đã tăng cường đầu tư ra nước ngoài cũng như tham gia hội nhập quốc tế, điều này đã giúp nền kinh tế có thêm không gian phát triển, nâng cao trình độ xuất khẩu của doanh nghiệp, vậy nên câu 1 là đúng, nhưng mà nếu chỉ chăm chăm vào việc đầu tư cho nước ngoài thì sẽ không phát huy được tài nguyên lao động của nước ta, chỉ có thể..."

Sau khi Bạch Đường giải thích cho một sinh viên xong thì ngẩng đầu lên lại thấy thêm ba bốn người đứng xung quanh mình, cậu còn chưa kịp phản ứng thì một sinh viên khác đã đưa bài thi đến trước mặt cậu, "Thầy ơi có bài này em không hiểu lắm, tại sao gợi ý là hãy rút ra bài học mà kết quả lại là..."

...

Tưởng Vân Thư mặc đồ phẫu thuật, hai tay đưa lên bước vào phòng, 13 alpha mới vừa được đưa tới bệnh viện ——— Một omega đã đâm 13 người ở ga tàu hỏa, bên khoa Cấp cứu không đủ nhân lực nên gọi bọn họ đến hỗ trợ.

Bầu không khí trong phòng phẫu thuật bình thường vẫn thoải mái mà bây giờ lại vô cùng yên tĩnh, có chút nặng nề.

Bệnh nhân xuất hiện tình trạng sốc do mất máu, dựa vào lượng máu từ miệng vết thương thì có thể động mạch chủ ở vết thương trên bụng đã bị vỡ, Tưởng Vân Thư nhìn thấy máu không ngừng tuôn ra.

Trận hỏa hoạn đêm qua rất lớn, Viện sinh dục tập trung quận 7 đã cháy đến độ chỉ còn khung sườn, người bên trong đã biến thành tro.

Người dân vô cùng hoảng loạn, họ diễu hành, phản đối, chửi bới, còn nhân lúc hỗn loạn mà cướp bóc giết người.

Tác phẩm《 Bọn họ mãi mãi ở bên cạnh anh 》của vị họa sĩ kia lại leo lên hot search.

8 giờ tối, Bạch Đường ở trong Phượng Tê chờ alpha, Tưởng Vân Thư mới vừa đóng cửa lại thì đã bị omega nhào đến đè lên cửa xe.

Bạch Đường gắt gao vùi mặt vào cổ alpha, anh thuận thế ôm lấy cậu, áp mặt lên đ ỉnh đầu omega.

Hai người đều không nói gì, chỉ dựa sát vào nhau rồi cảm nhận pheromone của đối phương, hô hấp nặng nề phả lên người nhau.

Bọn họ đều biết, hiện giờ người yêu của mình sẽ không dễ chịu. Một người là omega đã từng bị bạo hành, một người là bác sĩ cứu mạng, bọn họ đều có máu thịt, đều có cùng lý tưởng, đều là con người.

Một loạt cảm xúc trong một ngày tồn đọng lại, sau khi ngửi được mùi hương quen thuộc, tinh thần căng chặt của Tưởng Vân Thư cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút.

"Vân Thư ơi." Bạch Đường xoa xoa lưng alpha, "Em không muốn nấu ăn... Mình ăn cơm tiệm nha?"

Tưởng Vân Thư cúi đầu hôn lên đôi môi hơi khô của omega, được như mong muốn mà nếm thêm càng nhiều vị sữa đặc, "Được, anh muốn ăn bánh su kem."

Bạch Đường nói: "Trùng hợp vậy, hôm nay em nói chủ quán để cho em bánh su kem với bánh ngàn lớp á."

Hai người tay đan tay đi đến tiệm bánh ngọt đối diện trường học lấy bánh, Bạch Đường lướt điện thoại, hỏi: "Bác sĩ Tưởng muốn ăn gì ạ?"

Tưởng Vân Thư cắn một miếng su kem, "Ăn cái gì đó k1ch thích chút."

Bạch Đường: "...?"

Bạch Đường chớp chớp mắt, "Em ạ?"

Mặc dù làm bác sĩ ngoại khoa, nghe mấy chuyện người lớn đến mòn cả lỗ tai nhưng Tưởng Vân Thư thề anh không hề nghĩ vậy với Bạch Đường, cũng không muốn ăn cậu thật mà là nghiêm túc muốn ăn chút gì đó k1ch thích cay nóng hay chua ngọt mà thôi.

Đêm nay hai người dính nhau như sam, tay chân da dẻ tiếp xúc thân mật, từ ăn cơm đến tắm rửa đi ngủ, lúc nào cũng bám dính lấy nhau chẳng muốn rời.

Bọn họ không có việc để làm nên lên giường sớm, thế nhưng chỉ ôm nhau rồi dùng môi cọ cọ khuôn mặt và vành tai đối phương, sau đó trao nhau nụ hôn, Bạch Đường thở dài: "Hôm nay có quá trời sinh viên hỏi bài làm em sợ muốn xỉu, giờ nghĩ lại thì em có thể trả lời tốt hơn lúc đó nữa."

Lúc ăn cơm Bạch Đường đã nói với alpha chuyện này rồi, bây giờ chỉ đang câu được câu không mà trò chuyện thôi.

Tưởng Vân Thư cắn cắn vành tai nóng rực của omega, nghĩ một hồi rồi thấp giọng nói: "Hôm nay anh phải làm bốn cuộc phẫu thuật, trong đó có một người tử vong ngay trên bàn mổ, anh vốn không định nói với em sợ em đau lòng, nhưng mà anh lại cảm thấy có lẽ em sẽ muốn anh kể ra hơn."

Trong mười năm làm nghề bác sĩ của Tưởng Vân Thư, đã từng xuất hiện rất nhiều trường hợp như vậy. Lần đầu tiên là khi anh mới 23 tuổi, lúc đó anh chỉ đứng quan sát nhưng sau khi bước ra khỏi phòng phẫu thuật, anh không kìm được mà rơi lệ, cảm thấy sụp đổ.

Sau này, anh dần quen hơn.

Tuy đã chấp nhận nhưng cũng không có nghĩa là thoải mái, cảm giác mỗi một sinh mệnh vuột mất trước mất anh, anh vĩnh viễn cũng không thể nào chịu được.

Mà mười năm qua, cảm giác ngột ngạt này anh đều tự mình gặm nhấm, anh không biết mình có ổn không nhưng ít nhất cũng có thể chấp nhận được.

Tưởng Vân Thư không muốn kể cho omega nghe những việc này, Bạch Đường đã chịu đủ đau khổ rồi, anh chỉ muốn cậu sống vui vẻ mà thôi.

Nhưng Bạch Đường đã từng nghiêm túc nói với anh: "Nếu người yêu em chỉ kể những việc vui mà những chuyện buồn lại giấu nhẹm đi thì em sẽ không vui đâu, chỉ thấy bản thân mình thất bại thôi."

Bước được bước đầu tiên thì 99 bước sau sẽ dễ đi hơn nhiều, alpha nói tiếp: "Anh rất khó chịu, cũng không thoải mái nữa, nhưng những cảm xúc này anh vốn phải quen mới đúng, nhưng mà... Hình như bây giờ lại thấy hơi xa lạ."

Bạch Đường im lặng lắng nghe, cậu thả ra pheromone khiến cho alpha thả lỏng chìm vào trong đó.

Cậu nghe nghe Tưởng Vân Thư trải lòng mà vừa vui mừng vừa lo lắng, không biết nên an ủi alpha như thế nào mới tốt, cũng sợ mình nói sai sẽ gợi lên ký ức đau buồn của anh, vậy nên cậu chỉ đành ôm chặt alpha cao lớn, từng chút từng chút hôn lên đôi mắt của anh.

May là Tưởng Vân Thư rất thích ôm và hôn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio