Vì Sao Trong Ngọn Gió Đêm

chương 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một bóng xe cắt ngang qua màn đêm, chỉ còn lại tiếng gầm nhẹ vang vọng giữa lối đi.

Cuối cùng xe dừng ở gara của một tiểu khu xa hoa, chủ nhân bên trong lại chậm chạp không chịu xuống xe, một tay chống cửa sổ xe, lâm vào trầm tư.

Hứa Thanh Phong đang nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, mơ hồ nhớ lại tấm vé trên tay Hàm Tinh có viết dòng chữ buổi hoà nhạc, nhưng cụ thể thế nào thì không rõ.

Suy nghĩ một lúc, anh lấy điện thoại ra, tìm số của em gái Hứa Tiêu Thiến.

Em gái anh học âm nhạc, đối với lĩnh vực này hẳn là rất quen thuộc. Điện thoại kêu một hồi, anh vừa muốn mở miệng thì đầu bên kia đã truyền đến tiếng hô to, "Anh, anh còn biết gọi điện thoại cho người em gái này cơ à!"

Hứa Thanh Phong vuốt lông mày, kéo điện thoại ra xa tai một chút. Nghe giọng nói này của Hứa Tiêu Thiến, chắc là vừa cãi nhau với Tạ Vũ.

"Đang làm gì thế?"

"Còn có thể làm gì! Tạ Vũ hôm nay lại đến khuya mới về nhà. Em bảo anh ấy về sớm một chút nhưng anh ấy nhất quyết không chịu nghe!"

"Công ty của Tạ Vũ mới khai trương, bận một chút là chuyện bình thường."

"Chỉ là em sợ anh ấy không phải đi làm việc mà là đi tìm một người phụ nữ khác!"

"Em nên tin tưởng cậu ấy hơn một chút."

"Em tin tưởng anh ấy mà! Nhưng vì sao mỗi lần em bảo muốn đi công ty giúp, anh ấy đều sống chết không chịu? Đấy không phải là chột dạ thì là gì?"

Hứa Thanh Phong đột nhiên cảm thấy cực kì đau đầu, "Em đang mang thai, em rể sao có thể để em tới làm việc được. Có mà em ở nhà quá rảnh rỗi nên mới suy nghĩ lung ta lung tung thì có."

"Nhưng em luôn ở nhà một mình. Tạ Vũ thì lúc nào cũng ở bên ngoài bận rộn. Em muốn rủ anh ấy đi cùng, anh ấy luôn nói không có đủ thời gian. Anh nói em phải làm sao để không nghĩ nhiều đây!"

Đầu ngón tay gõ gõ tay lái, mắt Hứa Thanh Phong chợt loé lên, "Thế này đi, không phải em thích âm nhạc sao, em xem gần đây có chương trình âm nhạc gì hay không, chúng ta cùng đi. Có anh ra mặt, hẳn là em rể cũng sẽ cho anh mặt mũi thôi."

"Thật không? Anh, anh đồng ý giúp em à?"

"Ừ, nhưng mà em tìm được buổi biểu diễn phù hợp thì đưa anh xem. Anh phải chọn hôm nào không trùng với thời gian đi làm mới được."

"Được, một lời đã định. Anh đừng có mà chuẩn bị đến lúc đi lại đổi ý đấy!"

"Không đâu."

Hứa Tiêu Thiến cực kì vui vẻ cúp điện thoại, không nghĩ đến mình đang bị chính anh trai nhà mình "lợi dụng".

Hứa Thanh Phong từ trong xe đi ra. Đôi mặt lạnh lẽo sắc bén, anh ngược lại muốn nhìn xem rốt ruộc Dung Diên có thể bày ra được những trò gì.

Ánh nắng ban mai xuyên qua làn mưa trong vắt, đọng lại trên cành cây, tạo nên vài vòng sáng lốm đốm.

Mưa nhỏ kéo dài làm không khí trở nên cực kỳ ẩm ướt.

Như thể ngay sau đó trên mặt cỏ lập tức có thể sinh ra một đám nấm các loại.

Gạch lát nền hoa văn trắng ở lối vào của toà nhà bị dính nước mưa trở nên trơn trượt, bác lao công quét dọn chỉ có thể dùng cây lau nhà khô lau đi lau lại không biết mệt mỏi.

Đúng giờ cao điểm, một đám người đổ xô đến sàn nhà vừa mới quét dọn sạch sẽ, để lại một loạt dấu giày màu đen.

Hàm Tinh cũng là một trong số đó. Bởi vì tối hôm qua quên đặt báo thức nên sáng nay đã ngủ muộn mười phút.

Cổ áo còn chưa kịp bẻ nhưng Hàm Tinh đã bất chấp chạy về phía thang máy.

Đáng tiếc thang máy đã đầy, con số từng bước nhảy lên, hầu như mỗi khi đến một tầng thì đều sẽ dừng lại một chút.

Không đợi được đến lúc thang máy lại xuống dưới, Hàm Tinh trực tiếp đi thang bộ, mệt bở hơi tai mà bò lên tầng chín.

Trong nháy mắt khi vừa bước vào cửa, cô đang tìm thẻ công tác, không để ý nên vừa quay đầu lại đã đụng phải một thứ cứng rắn, đau đến mức cô phải kêu lên.

"Thật xin lỗi, cô không sao chứ?"

"Tôi không sao."

Hàm Tinh thở hổn hển chạy đến chỗ ngồi của mình. Thấy Hứa Thanh Phong đang đứng ở cửa lấy nước.

"Buổi sáng tốt lành tổng biên tập Hứa." Hàm Tinh ổn định hô hấp, nhưng từng chữ nói ra vẫn mang tiếng thở dốc.

Hứa Thanh Phong vừa nghiêng đầu đã thấy vết xước trên thái dương cô, còn có máu đang chảy ra. Trong nháy mắt mặt lạnh đi.

"Trán cô sao thế?"

Hàm Tinh đưa tay lên sờ thái dương, đầu ngón tay cảm nhận được sự ẩm ướt.

Vừa đưa đến trước mặt thì thấy là máu.

"Chắc là vừa rồi không cẩn thận đụng phải."

Hàm Tinh cũng không quan tâm lắm, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi. Vừa dưt lời liền chuẩn bị quay lại chỗ ngồi của mình.

Hứa Thanh Phong đột nhiên giữ chặt cô, vệt máu trên làn da trắng nõn của cô cực kỳ chói mắt, anh hận không thể đưa vết thương ấy lên trán mình.

Hàm Tinh bị động tác của Hứa Thanh Phong doạ sợ, cuống quít rút tay ra, tay còn lại nhanh chóng che lên chỗ vừa rồi bị anh chạm vào.

Động tác né tránh này đã rơi vào mắt Hứa Thanh Phong, trái tim như bị nhéo mạnh một cái, cực kỳ đau đớn.

"Đi vào văn phòng với tôi."

"Ơ? Tổng biên tập Hứa, tôi..."

"Lại đây."

Hứa Thanh Phong đè thấp giọng nói, có thêm vài phần lạnh lẽo.

Hàm Tinh yên lặng đi theo sau, cho rằng người đàn ông này lại muốn làm chuyện xấu gì đó. Kết quả thấy đối phương cúi người xuống lục tìm ngăn kéo một lúc, sau đó lấy ra hai miếng băng cá nhân.

"Dán lên đi."

Hứa Thanh Phong bỏ băng cá nhân vào lòng bàn tay cô, cũng không nói gì nữa mà ngồi xuống trước máy tính làm việc của mình.

Hàm Tinh nhỏ giọng nói "Cảm ơn.". Quay trở lại ghế cầm băng dán cá nhân lên nhìn một lần. Tay trái không nhịn được mà xoa cổ tay phải, nơi ấy vừa bị đầu ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông chạm qua.

Trong một giây kia, cô có thể cảm nhận được sự lo lắng trong mắt người đàn ông ấy.

Nhưng cũng trong một giây ấy, cô cũng sợ người đàn ông thật sự lo lắng cho cô. Cô chỉ hy vọng tất cả đều là ảo giác của bản thân mình.

"Hàm Tinh, Hàm Tinh! Đang nghĩ cái gì thế?"

Giọng nói của Lý Mai Lệ đã kéo Hàm Tinh về hiện thực.

Hàm Tinh "Ui" một tiếng, nói "Sao thế chị Mai Lệ, có chuyện gì hả?"

"Cũng không có gì, chỉ là nhờ em chia cái này...Ơ, trán em sao thế?"

"Ban nãy khi đi vào không cẩn thận đụng vào cửa ạ."

"Em cũng bất cẩn quá đấy. Có băng cá nhân không? Để chị dán cho."

Hàm Tinh đưa băng cá nhân trong tay cho chị, Lý Mai Lệ nhẹ nhàng dán nó ở thái dương cô.

"Được rồi."

"Cảm ơn chị."

"Giữa chúng ta còn nói mấy lời cảm ơn này làm gì chứ. Lần sau nhớ cẩn thận hơn đấy!"

Rất nhanh đã tới thứ bảy. Hai giờ chiều có một buổi hoà nhạc được tổ chức bởi một nghệ sĩ dương cầm người Argentina ở hội trường nghệ thuật Đa Thành.

Hàm Tinh không hay nghe nhạc nên cô cũng không biết nghệ sĩ dương cầm kia là ai.

Thế nhưng nếu là một buổi hoà nhạc thì cô vẫn cố ý chọn một chiếc váy điệu một chút.

Chiếc váy màu xanh biển nhạt có nút thắt ở eo, vẽ nên một đường cong yêu kiều. Váy chỉ che đến đầu gối làm lộ ra bắp chân trắng nõn, rất khác so với cách ăn mặc thường ngày của cô.

Ra đến cửa, Hàm Tinh phân vân mấy lần, cuối cùng vẫn lấy chiếc máy uốn tóc đã lâu không sử dụng ra uốn hai bên tóc thành những lọn nhỏ, làm nổi bật những đường nét trên khuôn mặt cô.

Cô nhìn chính mình trong gương, hình như đã rất lâu rồi cô không trang điểm kĩ càng như thế này.

Trước kia cô vốn không phải như vậy, hồi đó cô còn ăn mặc sang chảnh hơn thế này rất nhiều, bốc bừa một chiếc váy cũng có thể lên tới mấy chục vạn.

Thế nhưng từ khi trong nhà xảy ra chuyện, cô liền trở thành một vật nhỏ biết mình biết người. Cả ngày không phải là viết báo thì chính là chạy đi khắp nơi lấy tin tức. Cho dù là mưa gió bão hãy trời nắng chói chang cũng không thể ngăn cản bước chân của cô, vì thế cô nào có đủ tâm trí và sức lực để trang điểm.

Có một cô bé mới vào công ty bọn họ, những ngày đầu còn ngày nào cũng trang điểm kĩ càng, uốn tóc, giày cao gót xinh xắn đẹp đẽ.

Mấy ngày sau, lớp trang điểm thì lấm lem mồ hôi, tóc tai thì rối tung vì gió, đôi giày cao gót xinh xắn trở thành hung thủ hành hạ đôi chân. Nếu mang giày cả một ngày thì có khi chân bạn cũng bị bào đi mấy lớp da rồi.

Nghề nghiệp này của bọn họ, áo khoác giày thể thao chính là trang phục phù hợp nhất.

Ngoại trừ những lúc phải đối mặt với ống kính hay phỏng vấn một số nhân vật quan trọng, đa phần đều tối giản hết mức.

Hàm Tinh nhìn vào gương, chọn một chiếc túi nhỏ khác phù hợp với chiếc váy của mình, đeo lên người rồi ra khỏi cửa.

Khi đi đến hội trường nghệ thuật, còn hai mươi phút nữa mới đến thời gian bắt đầu.

Hàm Tinh đứng ở dưới mái hiên, ánh mặt trời chiếu rọi toàn bộ quang cảnh, khiến người ta chói đến mức không mở được mắt.

Đợt khoảng mười phút, Dung Diên mới thong thả bước tới. Khi nhìn thấy Hàm Tinh, mắt anh ta sáng ngời, không giấu được sự vui vẻ trong đó.

"Thật xin lỗi, để em chờ lâu rồi."

"Không sao ạ, em cũng vừa mới tới."

"Chúng ta vào thôi!"

Ánh sáng trong hội trường trong nháy mắt tối đi rất nhiều.

Hàm Tinh dẫm lên giày cao gót, đi thật cẩn thận.

Dung Diên thấy vậy liền đưa tay qua đỡ cánh tay cô.

Trong nháy mắt khi da thịt tiếp xúc, da đầu tê dại, Hàm Tinh đột nhiên hất tay ra. Động tác hơi lớn, nhất thời có chút xấu hổ.

"Tôi chỉ sợ nhỡ may em bị ngã thôi."

"Em không sao. Đàn anh, hay là anh đi phía trước dẫn đường đi."

Dung Diên hơi không tình nguyện đi lên phía trước. Tìm được vị trí của hai người bọn họ.

Khá gần với sân khấu, là hàng ba.

Hai người theo thứ tự ngồi xuống, chỗ ngồi xung quanh cũng rất nhanh đã đầy người.

Âm nhạc rất nhanh đã vang lên, tiếng đàn thánh thót từ cây piano vang vọng cả hội trường, lúc thì du dương khi thì dữ dội.

Mà Hứa Thanh Phong đang ngồi hàng ghế thứ hai từ dưới lên trong hội trường ấy, không hề quan tâm đến việc các nhạc công đang say sưa biểu diễn trên sân khấu, thay vào đó là nhìn chằm chằm vào vị trí của Hàm Tinh cách đó không xa.

Anh không nghĩ Hàm Tinh thực sự sẽ đến, lại còn ăn mặc trang điểm kĩ càng như vậy, xinh đẹp như vậy. Làm anh vừa mới vào cửa hội trường, liếc mắt một cái đã chú ý tới cô.

"Anh, sao anh lại phải đổi vị trí với người ta để ra phía sau ngồi thế!" Hứa Tiêu Thiến bất mãn than thở. Rõ ràng cô đã nhờ bạn mình mua ba vé hàng đầu tiên, nhưng cuối cùng Hứa Thanh Phong lại đổi thành hàng khác trước khi cô đến. "Với cả sắc mặt anh hôm nay sao thế? Ốm hả?"

Hứa Thanh Phong không hề nghe vào, anh ôm cánh tay, bộ dáng như chuẩn bị muốn tìm người đánh nhau.

"Anh!" Hứa Tiêu Thiến còn định nói thêm gì đó nhưng đã bị Tạ Vũ đang ngồi bên cạnh kéo lại.

Tạ Vũ sớm đã chú ý tới ánh mắt của Hứa Thanh Phong, lờ mờ nhận ra điều gì đó, "Em đừng quấy rầy anh trai em nữa, ngoan ngoãn ngồi nghe hát đi nào."

Hứa Tiêu Thiến bị Tạ Vũ thuyết giáo thì càng khó chịu, "Em có nghe hay không liên quan gì đến anh."

Mặc dù lời thì nói là vậy nhưng Hứa Tiêu Thiến vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng.

Chương trình âm nhạc diễn ra liên tục trong vòng hai tiếng đồng hồ.

Rất nhanh đã kết thúc, Hứa Thanh Phong ngồi trong bóng tối, nhìn thấy Hàm Tinh đứng phía trước có gì đó không ổn, lo lắng đứng lên. Nhưng ngay sau đó Dung Diên đã đưa tay đỡ lấy cô.

Thoạt nhìn hai người tiếp xúc cực kì thân mật, sự ghen tị giống như một cái rễ đâm sâu trong lòng anh, tuỳ ý sinh sôi nảy nở.

Khuôn mặt tuấn tú toát ra chút lạnh lùng, tự như mặt băng rắn chắc của mùa đông, vừa lạnh lùng vừa uy nghiêm. Lúc này, anh chỉ muốn ngay lập tức đá bay Dung Diên, nhưng chỉ một giây sau đó, Hàm Tinh đã rất nhanh giãy tay ra.

Tâm tình anh vì vậy mà tốt hơn một chút.

Hội trường cũng không lớn lắm, người ở trong dần dần tản đi.

Hàm Tinh đang cùng Dung Diên thảo luận nên ăn cơm ở đâu.

Một giọng nữ chói tai bỗng nhiên vang lên giữa biển người, phá vỡ khung cảnh tĩnh lặng của chốn nghệ thuật yên bình này.

- Hết chương -

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio