Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Trâm
Điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, trước khi nó phát ra tiếng động lớn hơn, có một bàn tay cầm điện thoại lên, ấn nút nghe.
Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia đã liên tục bắn một tràng dài: “Thư Nhi, em dậy ngay cho anh, mau đi đánh răng rửa mặt đi.
Nhớ phải đắp mặt nạ, lần chụp hình tạp chí lần này em chụp chung với một hậu bối nữa.
Nếu em bị hậu bối dìm hàng, anh nhất định sẽ đi tự sát.
Bla bla.”
—— Phó Nhiên nhanh chóng tóm tắt lại ý chính.
Anh kiên nhẫn chờ đối phương nói xong, mới lên tiếng: “Tôi biết rồi.
Để tôi gọi Vân… Thư Thư dậy.”
Anh cảm thấy cái tên “Thư Nhi” rất kỳ quái, anh thấy gọi “Thư Thư” nghe hay hơn rất nhiều.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia hoảng sợ đến mức không nói lên lời, một lúc sau mới ngập ngừng hỏi: “Anh…anh…anh là ai?!!!”
Từ “ai” cuối câu nghe rất chói tai.
Phó Nhiên bình tĩnh trả lời: “Phó Nhiên.”
Người đàn ông lặp lại lời nói của Phó Nhiên trong đầu, vừa mới nói chữ “Phó” ra khỏi miệng, anh lập nhớ ra Phó Nhiên là ai, dù bây giờ anh ta rất hoảng hốt, nhưng vẫn rất niềm nở chào đối phương: “Phó… Xin chào Phó tổng!”
Phó Nhiên khẽ “ừ” một tiếng, nói: “Làm phiền anh mua hộ bữa sáng giúp chúng tôi.”
“Vâng, không thành vấn đề.”
“Mua mấy món mà Thư Thư thích ăn.
Tôi ăn gì cũng được.”
“Vâng, tôi đã rõ.”
…
Trương Đại Vĩ – người đại diện của Vân Thư, một người sở hữu ngoại hình thô kệch giống hệt cái tên của mình, anh ta đặt điện thoại xuống bàn, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
ĐM, một kẻ lười biếng như Vân Thư từ khi nào lại trở nên có sức hút như vậy? Chỉ mất một đêm mà đã ăn sạch nam thần Phó tổng?
Anh ta thực sự phục sát đất.
Xem ra, đợi khi nào rảnh, anh ta nhất định phải đi sang học hỏi kinh nghiệm của cô!!!
Phó Nhiên giữ lời hứa, anh ngay lập tức quay sang gọi Vân Thư dậy.
Anh gọi cô mấy lần, Vân Thư vẫn không muốn dậy, còn làm nũng đòi ngủ thêm.
Phó Nhiên: “Nếu em còn không chịu thức dậy, lát nữa sẽ bị muộn giờ đấy.”
Vân Thư nghe thấy vậy liền mở mắt ra, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của Phó Nhiên, đầu óc mơ mơ màng nên cô đã bị sắc đẹp dụ dỗ, Vân Thư nũng nịu kéo tay áo của Phó Nhiên: “Mỹ nam, nhìn anh đẹp trai quá.
Anh hôn em một cái, em ngay lập tức đứng dậy ~”
Nghe thấy vậy, Phó Nhiên dừng lại, sau đó anh cúi đầu xuống hôn lên trên má Vân Thư, dịu dàng nói: “Hôn xong rồi, em mau dậy đi.”
Vừa dứt lời, Phó Nhiên đứng dậy, đi thẳng vào nhà tắm.
Ừ, anh đi vào để rửa mặt, tuyệt đối không phải là anh chạy trốn, tuyệt đối không phải!!!
…
Khi nhận được nụ hôn của Phó Nhiên, bộ não của Vân Thư dường như bị ngừng hoạt động.
Một lúc sau, máu trên người cô liên tục đổ dồn lên não, khuôn mặt của cô đỏ rực lên.
—— Phó… Phó Nhiên….
vừa nãy mới….
Aaaaaa!!!
Vân Thư đưa tay lên chạm vào gò má, tuy chỉ là thoáng qua, nhưng khoảnh khắc đó cứ quanh quẩn trong lòng cô, khiến tim cô đập ngày càng nhanh.
…
“Thư Thư, mau đi rửa mặt.”
Anh dùng nước lạnh để rửa mặt, nên trên khuôn mặt vẫn lưu lại cảm giác lạnh buốt, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh.
Nội tâm cô cũng từ từ yên tĩnh lại.
Vân Thư tự nhắc nhở bản thân, phải thật bình tĩnh, không thể rơi vào tình yêu được.
Do Vân Thư không để ý nên cô bị vấp ngã.
May là Phó Nhiên đã kịp đỡ cô, hơi thở mát lạnh bao quanh cơ thể của Vân Thư.
Hai người đứng ngây ra đó, một lúc sau giọng điệu bất lực và cưng chiều của người đàn ông vang lên: “Em nhớ chú ý đường chứ, lần sau nhớ phải cẩn thận.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~