Vi Sư Phụ

chương 72

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dạng Ổ Đảo là một trong những đại môn phái tu chân ở Túc Nhật giới, thông tin tu sĩ luyện hư Tăng Vô Ngân qua đời được truyền ra ngoài, theo sau đó là một tu sĩ hóa thần Tăng Nhược Ngu và phần lớn tu sĩ nguyên anh kim đan đều vô cớ mất mạng. Sau khi Tăng Túy Ngữ biết được tin này liền nôn ra máu chết ngay lập tức.

Các tu sĩ đều nói có liên quan đến dãy núi Câu Tầm dài hàng nghìn dặm sụp đổ trong một đêm, nhưng không ai biết trong đó đã xảy ra chuyện gì, cho dù có người biết điều gì đó cũng ngậm miệng không nói, giữ kín như bưng.

Trong một đêm Dạng Ổ Đảo từ một môn phái tu chân lớn trở thành môn phái tu chân trung hạ đẳng, nhiều tu sĩ lần lượt chuyển sang những môn phái khác. Trong môn chỉ còn lại Chu Húc, tu sĩ hóa thần có tu vi cao nhất, dẫn theo các đệ tử còn lại trên Dạng Ổ Đảo hành sự một cách lặng lẽ, sau đó mười năm qua đi, chất độc không xác định trong cơ thể Chu Húc bộc phát, chết bất đắc kỳ tử. Chu Húc chết, Dạng Ổ Đảo càng chia ra năm bè bảy mảng, lâu ngày, Dạng Ổ Đảo ở Túc Nhật giới dần trở nên mờ nhạt trong mắt mọi người.

Cùng với thời gian trôi đi, cùng với sự trỗi dậy của môn phái mới, không còn ai nhắc đến Dạng Ổ Đảo tên tuổi lẫy lừng trước kia nữa.

Trong không gian đào nguyên, hoa đào vẫn đang nở rộ, hoa vừa hé nụ rực rỡ sắc màu.

Tang Lạc ngồi trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ trên tầng ba của ngôi nhà nhỏ, trên người vẫn mặc chiếc váy màu xanh biển, mái tóc dài buông lơi, đuôi tóc đung đưa theo gió. Nàng mở mắt ra, nhìn cây cối xanh um tươi tốt dưới lầu. Sư phụ của nàng đã được chôn cất dưới cây La Tỏa lớn nhất đó.

Sư phụ ra đi, đến nay đã mười hai năm trôi qua.

Lúc đó, nàng gần như phát điên. Bởi vì chuyện sư phụ đột ngột mất đi và việc tu luyện Huyền Vân Quyết đã khiến nàng tiều tụy hẳn.

Nhiều lần nàng không kiềm chế được sự bạo động của Huyền Vân Quyết trong có thể của mình, nàng đã phá hủy những cây hoa đào và những hoa cỏ mà sư phụ đã trồng cho nàng. Sau khi tỉnh táo lại, nàng lại kéo lê thân thể đầy vết thương do chính mình gây ra âm thầm trồng lại chúng.

Vì những lời của sư phụ nói trước khi chết, nàng ép buộc bản thân không được từ bỏ tính mạng của mình mà tu luyện ba tầng còn lại của Huyền Vân Quyết, tu luyện một cách điên cuồng. Nàng không suy nghĩ gì hết, không ra khỏi không gian đào nguyên một bước. Không nhìn không suy nghĩ không muốn nhớ, ngày này qua ngày khác lặp đi lặp lại việc tu luyện, bạo động rồi tự làm tổn thương mình, rồi tiếp tục tu luyện.

Trong không gian đào nguyên không phân biệt ngày đêm, nàng hầu như không ngủ nữa. Nàng sớm đã không cần ngủ, nhưng lúc sư phụ còn ở đây, nàng đều yên tâm nằm ngủ bên cạnh chàng. Nhưng sau khi chôn cất sư phụ bằng chính đôi tay của mình, nàng đã không ngủ nữa, ngay cả khi vô cùng mệt mỏi.

Nàng gần như trở thành một bức tượng điêu khắc, mỗi ngày đều ngồi đây tu luyện với sắc mặt không chút biểu cảm. Chỉ khi vô tình nhìn thấy bia mộ của sư phụ, lúc đó trên mặt nàng mới xuất hiện cảm xúc bi thương ngoài sự thờ ơ.

Hôm nay, cuối cùng nàng cũng đã tu luyện xong toàn bộ mười hai tầng Huyền Vân Quyết. Nàng nhìn thấy rõ ràng có thể mình xuất hiện một viên nội đan màu trắng tinh khiết được ngưng kết từ sương trắng, phát ra ánh hào quang rực rỡ. Một luồng sức mạnh chưa từng có trước đây cuộn trào mãnh liệt, ngay lập tức tràn ngập khắp cơ thể nàng, nội thương và vết thương cũ trong cơ thể lúc trước do Huyền Vân Quyết bạo động gây ra cũng đang lành lại.

Tang Lạc nhìn đôi bàn tay gầy guộc của mình cũng trở nên ngọc ngà hơn, cả mái tóc cũng chuyển từ màu xám trở lại thành màu đen bóng. Nhìn từ bên ngoài, nàng vẫn là một nữ tu hai mươi tuổi, nhưng trái tim nàng đã chôn vùi dưới lòng đất cùng với sư phụ rồi.

Tang Lạc vươn tay ra ngoài cửa sổ, tâm niệm ý động thì nhìn thấy một luồng sương trắng bao phủ những thứ trong vòng trăm mét trước mặt. Nàng có thể cảm nhận được tất cả những vật thể bị bao phủ đó, và nàng biết chỉ cần nàng muốn, những làn sương trắng đó sẽ làm tan chảy tất cả chúng.

Huyền Vân Quyết thật lợi hại, nhưng đối với nàng mà nói không có ý nghĩa gì lớn, bây giờ cho dù có được lực lượng lớn mạnh, nàng cũng không nở được một nụ cười. Lúc này trong lòng nàng không có chút vui mừng nào, ngược lại tràn ngập nỗi hoang mang.

Sư phụ đã chết, Huyền Vân Quyết cũng đã luyện thành, nàng dường như mất hết mục tiêu sinh tồn. Nguyện vọng của sư phụ nàng đã hoàn thành, nàng còn có thể làm gì nữa? Tang Lạc hoang mang như một linh hồn đi đến trước ngôi mộ có khắc tên Phó Thanh Viễn, dựa trán vào cái bia đá lạnh cứng đó, mười ngón tay vu ốt ve tên chàng.

Một lúc sau, Tang Lạc hôn nhẹ lên tấm bia mộ, lẩm bẩm nói: “Sư phụ, chúng ta đi xem những nơi mà người nói sẽ dẫn con đi trước kia được không.”

Nổi gió rồi, những bông hoa trên cây La Tỏa lần lượt bay xuống, hương thơm thoang thoảng khắp nơi. Tang Lạc thả tay xuống nhìn chằm chằm vào tấm bia mộ đứng lặng một hồi lâu, cuối cùng rời khỏi không gian đào nguyên.

Sau mười hai năm, lần nữa nhìn thấy khu chợ nhộn nhịp, Tang Lạc chỉ cảm thấy xúc động trước sự thay đổi lớn kia.

Gian hàng sủi cảo nàng từng đến ăn cùng với sư phụ nay đã trở thành một tiệm vải, hai cụ già ân cần bán sủi cảo đã không còn tung tích nữa, cây cầu cùng sư phụ đi qua cũng bị tháo bỏ và xây thành một cây cầu đá, cả Dạng Ổ Đảo cũng đã thất thủ rồi.

Tang Lạc không biết rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì, sau khi sư phụ chết đi, tất cả càng không còn ý nghĩa nữa. Nàng nản chí ngã lòng trốn trong không gian đào nguyên mười mấy năm, nay một thân một mình không có nơi nào để nương tựa.

Ba năm sau, Hà Hải giới, một thị trấn trên đảo nơi một tu sĩ sinh sống.

“Sư phụ, con thật sự chỉ có thể ở trong nhà một ngày sao? Ở hai ngày có được không?” Một thiếu nữ trong bộ y phục trắng kéo vạt áo của nam tử áo trắng, không quan tâm hai người đang ở trong khu chợ nhộn nhịp mà ngồi xổm trên mặt đất giương mắt nhìn nam tử áo trắng.

Trước sau nụ cười của nam tử vẫn vậy, chỉ lắc đầu, để mặc thiếu nữ đó van xin nhõng nhẽo thế nào cũng không đáp.

Đột nhiên thiếu nữ đó rưng rưng nước mắt, buông vạt áo bị nắm kéo đến nhăn nheo trong tay xuống, như tức giận xoay người đi không nói lời nào, quay lưng lại với nam tử áo trắng rồi bỏ đi. Nam tử đó mỉm cười có chút bất lực, nhìn thấy một tiệm trang sức bên cạnh, rồi lại nhìn bóng lưng đang cố ý đi từ từ của thiếu nữ đó, cuối cùng mỉm cười bước vào tiệm trang sức đó.

Thiếu nữ bước đi càng đi càng chậm, nhưng vẫn không đợi được sư phụ gọi lại nên không khỏi lén lút quay đầu lại nhìn, phát hiện sư phụ của mình đã đi đâu mất tăm, đột nhiên trừng đôi mắt to rưng rưng nước mắt, tức giận tùy tiện tìm một phương hướng chạy tới.

Tang Lạc đang ngồi trên tầng hai của một tửu lầu cách đôi sư đồ đó không xa nên nàng nhìn thấy hai sư đồ này đang giận dỗi với nhau, hoặc có thể nói là thiếu nữ đó đơn phương tức giận.

Dường như bị cảnh tượng này có gì đó làm cho xúc động, môi nàng mấp máy, chợt nở nụ cười thất thường, nhưng ngay sau đó lại chợt vụt tắt, mí mắt sụp xuống kèm theo sắc mặt buồn bã.

Một lúc sau, người nam tử trước đó bước vào tiệm trang sức để mua trang sức dỗ đồ đệ vui đã bước ra, phát hiện đồ đệ đã biến mất, nhẹ nhàng lắc đầu cất món đồ trên tay vào trong tay áo, cũng chạy về hướng nơi thiếu nữ đã chạy.

Tang Lạc thờ ơ nhìn dòng người tấp nập qua lại một lúc, đến trời chập choạng tối rời khỏi tửu lầu. Trong thị trấn đầy tu sĩ sinh sống này, lúc này hai bên đường đều treo nhưng chiếc đèn lồng rực rỡ.

Ở Hà Hải giới, hầu hết các nơi đều là biển, người phàm và tu sĩ đều sinh sống trên các hải đảo trên biển. Đảo càng phồn hoa, càng về đêm càng sáng như ban ngày. Những chiếc đèn lồng lớn được treo xung quanh đảo, nếu nhìn toàn bộ hải đảo từ trên không đó sẽ là một thành phố lớn không có buổi đêm, những ngọn đèn nhấp nháy như những vì sao trên bầu trời.

Nghe nói dưới đáy biển còn có chợ do Giao Nhân chỉ mở vào ngày mười lăm hằng tháng.

Tang Lạc một mình đi dạo trên phố, thỉnh thoảng dừng lại xem những món đồ nho nhỏ ở các gian hàng bên đường. Khi đi đến nơi vắng vẻ, nàng nghe thấy một vài tiếng động.

Ba tu sĩ kỳ trúc cơ đang vây quanh một thiếu nữ, thật trùng hợp thiếu nữ bị vây quanh đó chính là người thiếu nữ xảy ra tranh chấp với sư phụ của mình lúc chiều mà Tang Lạc nhìn thấy trên phố. Hiện tại trên người thiếu nữ đó có chút thương tích, vẻ mặt không chịu khuất phục giơ kiếm lên đối mặt với ba nam tu sĩ trúc cơ kia.

Thiếu nữ mới ở kỳ luyện khí, căn bản không thể thắng được ba nam tu sĩ trúc cơ. Ba nam tu sĩ đó muốn làm điều gì cũng dễ dàng nhìn ra được, chẳng qua là muốn đoạt bảo cướp tài sản hoặc đoạt mạng. Những chuyện này rất thường xảy ra, khi một mình đi dạo Tang Lạc cũng gặp rất nhiều nam tu sĩ có ý đồ xấu muốn có ý gì đó với nàng, nhưng những tu sĩ đó đều bị sương trắng của nàng làm tan chảy thành không khí, không để lại thứ gì, hết sức sạch sẽ.

Sau khi Tang Lạc tu luyện xong mười hai tầng Huyền Vân Quyết, tất cả những nguy cơ quấy nhiều nàng trước đó đều đã biến mất, cho dù hiện tại những người biến mất dưới làn sương trắng của nàng có nhiều hơn nữa, sương khí của nàng cũng không đổi màu, cũng không có chuyện không thể khống chế bản thân nữa.

Thiếu nữ đó bị ba nam tu sĩ trêu chọc như một con chuột nhắt, ép cô ấy vào một góc khuất một cách thảm hại. Tang Lạc lạnh lùng quan sát, phát hiện thiếu nữ nhìn xung quanh thấy không có khả năng thoát được, vậy mà mãnh liệt đến nỗi muốn tự hủy. Như vậy cô ấy sẽ chết, còn ba nam tu sĩ đó bất quá cũng chỉ bị thương.

“Nếu các người ép ta, ta có liều chết cũng sẽ khiến các người bị thương, các người đừng hòng có được thứ gì!” Thiếu nữ nói từng câu từng chữ, vẻ mặt sợ hãi nhưng càng thêm kiên cường.

Ba nam tu sĩ nhìn nhau cười, miệng nói những lời tục tĩu đi về phía người thiếu nữ. “Đợi khi ngươi cho chúng ta âm nguyên trinh tiết của ngươi rồi chết cũng chưa muộn, một luyện khí nhỏ nhoi như ngươi còn muốn trốn khỏi lòng bàn tay chúng ta sao?”

“Hừ, ba tên thối tha, cứ việc đến đây, thử xem cô nương ta đây có kéo các người chết cùng hay không.” Thiếu nữ nói, trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết.

Đứa trẻ có tính khí mạnh mẽ như vậy đúng là hiếm gặp. Tang Lạc hờ hững nhìn cảnh tượng trước mặt, khi ba nam tu sĩ trúc cơ đó không kiềm chế được ra tay thì nàng đột nhiên xuất hiện.

Ba nam tu sĩ đó còn chưa nhìn rõ là ai, toàn bộ đã bị sương khí làm tan biến đi. Thiếu nữ bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ, cho đến khi Tang Lạc nhìn cô ấy một cái rồi chuẩn bị rời đi, cô ấy mới hoàn hồn trở lại, tươi cười chạy đến bên cạnh Tang Lạc.

“Là tỷ cứu muội sao? Đa tạ tỷ!”

“Chuyện nhỏ thôi.” Tang Lạc không muốn nói thêm nữa, lạnh lùng đáp trả một câu, sau đó nhìn đèn hai bên đường, không mục đích tiếp tục đi về phía trước.

Thiếu nữ làm ngơ trước sự hờ hững của nàng, đi theo sau nàng tự nhủ: “Muội tên là Phó Hương Ngọc, về quê thăm họ hàng, nhưng để lạc mất sư phụ, may mà gặp được tỷ, nếu không là muội chết chắc rồi. Muội nhất định báo đáp cho tỷ, nếu tỷ muốn muội làm gì, chỉ cần muội có thể làm thì chắc chắn sẽ làm. Đúng rồi, nhà của muội ở trên một hải đảo cách đây không xa, đợi khi muội tìm được sư phụ, tỷ cùng muội trở về nha, phụ thân của muội nhất định sẽ rất cảm tạ tỷ đó. Nhà tỷ ở đâu? Tỷ không phải là người ở đây đúng không, tỷ đến đây làm gì vậy? Đến nhà muội làm khách được không? Nhà muội ở trên hải đảo đó lớn hơn ở đây, cũng đẹp hơn ở đây. Tỷ…”

Thiếu nữ tên Phó Hương Ngọc đó đang nói, phát hiện nữ tử cứu mình đó không thấy đâu nữa.

“Hả? Muội còn chưa nói xong mà, ít ra tỷ cũng phải nói cho muội biết tỷ tên gì chứ!”

Lâu rồi không nói chuyện với ai, cũng không có ai chủ động nói chuyện với nàng, đột nhiên gặp một cô nương thân quen quá như vậy, Tang Lạc thật sự cảm thấy đau đầu nên đành bỏ mặc cô ấy rời đi. Đến sáng ngày hôm sau, nàng liền đáp thuyền hải hành, một phương tiện giao thông đặc biệt của Hà Hải giới đến một hải đảo khác.

Ai ngờ thuyền hải hành vừa khởi hành không bao lâu, Tang Lạc nhìn thấy Phó Hương Ngọc mà mình cứu hôm qua đó trên boong thuyền.

Mắt Phó Hương Ngọc cũng sáng lên khi nhìn thấy nàng, liền kéo nam tử áo trắng bên cạnh đi về phía nàng. “Lại gặp được tỷ rồi, hôm qua tỷ còn chưa nói cho muội biết tỷ tên là gì. Sư phụ muội nói chịu ơn người khác phải báo đáp, tỷ còn chưa nói muốn muội làm gì, còn nữa, tỷ muốn đến nhà muội làm khách không?”

Tang Lạc còn chưa kịp lên tiếng nói đã thấy Phó Hương Ngọc như một con chim non chí chóe nói liên hồi. Nam tử đứng bên cạnh cô ấy kéo Phó Hương Ngọc lại, hành lễ với Tang Lạc, nói một cách cung kính: “Tại hạ Giang Vân Trúc ở Vân Việt Sơn Thành Lâm giới, đây là tiểu đồ Phó Hương Ngọc. Tiểu đồ trẻ người thiếu hiểu biết, nếu có mạo phạm đến tiền bối, xin tiền bối thứ tội.”

Giang Vân Trúc nhìn ra được chàng ta không thể bì kịp tu vi cao thâm của Tang Lạc, liền tôn xưng tiền bối. Phó Hương Ngọc bên cạnh nhìn thấy sư phụ như vậy, cũng đoán được vị ân nhân cứu mạng của mình là một tu sĩ lợi hại, liếc nhìn nàng mấy cái, muốn nói điều gì đó nhưng bị ánh mắt của Giang Vân Trúc ngăn lại nên không dám nói.

Tang Lạc nhìn đôi sư đồ trước mặt, bất giác ánh mắt dịu dàng hơn, lắc đầu tỏ ý mình không để tâm.

Phó Hương Ngọc tương đối nhạy cảm đối với người khác, phát hiện thái độ của Tang Lạc có chút thả lỏng, lại bỏ qua ánh mắt của Giang Vân Trúc liền hăng hái nói: “Tiền bối, người cũng đi thuyền hải hành trên tuyến đường này thì nhất định là đến Châu Ngọc Đảo nhà con, để tỏ lòng cảm tạ, tiền bối đến nhà con làm khách đi!” Phó Hương Ngọc vừa nói vừa lén kéo ống tay áo của Giang Vân Trúc đứng bên cạnh nhờ chàng ta mở lời giúp.

Trên mặt của Giang Vân Trúc lại lộ ra nụ cười bất lực nhìn Phó Hương Ngọc một cái, sau đó chân thành nói với Tang Lạc: “Hôm qua tiểu đồ gặp nguy hiểm, tại hạ không đến kịp, cũng may nhờ tiền bối giúp đỡ, cảm kích bất tận, hi vọng tiền bối có thể chấp nhận hảo ý của sư đồ chúng tôi.”

Cuối cùng, dưới sự mời (lôi) gọi (kéo) của đôi sư đồ này, Tang Lạc đồng ý đến nhà Phó Hương Ngọc làm khách.

Lần đầu tiên đến nhà người khác làm khách, Tang Lạc quá quen thuộc, sau khi gật đầu chào với chủ nhà thì đi vào căn phòng đã chuẩn bị sẵn cho nàng rồi không ra ngoài nữa, mấy lần đến mời nàng đến dự yến tiệc nàng đều cự tuyệt.

Nhà của Phó Hương Ngọc tương đương như một thổ bá vương trên Châu Ngọc Đảo, nhà chính và các nhà phụ lớn nhỏ ở dưới có gần một nghìn người đều sinh sống trên đảo này. Và còn bởi vì con gái duy nhất Phó Hương Ngọc của gia chủ Phó gia, cùng đệ đệ Giang Vân Trúc của mẫu thân Phó Hương Ngọc đều là đệ tử đại môn phái Vân Việt Sơn của giới tu chân thượng đẳng Thành Lâm giới. Hà Hải giới chỉ là một giới tu chân trung hạ đẳng, cho nên những hải đảo gần đây đều không có bao nhiêu người dám khiêu khích Phó gia.

“Vân Trúc, tu vi của vị khách đó…” Phụ thân của Phó Hương Ngọc, gia chủ của Phó gia nghi ngờ hỏi, muốn nói gì đó lại dừng lại.

Giang Vân Trúc hiểu rõ tỷ phu của mình muốn hỏi điều gì, liền cười đáp: “Vị tiền bối đó e là còn mạnh hơn so với sư phụ của đệ, Hương Ngọc và người xem như kết một thiện duyên, chúng ta cũng không có gì nhờ vả người, vị tiền bối đó cũng không phải là người ngang ngạnh không nói lý lẽ, chỉ cần đối xử bình thường là được.”

Nghe thấy Giang Vân Trúc nói tu vi của Tang Lạc cao như vậy, trong lòng Phó gia chủ không khỏi có chút tâm tư. Chẳng hạn như tặng một số tiểu thiếu niên bên nhà phụ cho nàng làm tiểu đồng, nếu thấy vừa mắt, bất kể là nhận đồ đệ hay là để bên cạnh làm một số việc khác… đều tốt cả. Những chuyện như thế này ở giới tu chân rất nhiều, cũng có không ít gia tộc bởi vì trong gia tộc có người được những tu sĩ lớn mạnh nhắm trúng nên cả gia tộc cũng được lợi.

Giang Vân Trúc ít nhiều đoán ra được tâm tư nhỏ của Phó gia chủ, mỉm cười nói thêm một câu: “Nếu như vị tiền bối đó thích yên tĩnh, vậy chúng ta cũng không nên quấy rầy.”

Phó gia chủ nghe ra được ý trong lời nói của chàng ta, dù không muốn đi nữa cũng phải cất những tâm tư nhỏ đó của mình đi. Cậu nhỏ này của ông tư chất tốt lại thông minh, tu vi cũng đạt đến nguyên anh, về mặt nhìn người thì chuẩn hơn ông nhiều, bao nhiêu năm nay Phó gia có thể ngày càng lớn mạnh không thể không nói tới công lao của chàng ta, chàng ta nói không được, đương nhiên là không thể làm.

Hơn nữa, con gái bảo bối của ông lại là đồ đệ của cậu nhỏ, thân cận chàng ta còn nhiều hơn với phụ thân này, nếu như họ có tranh chấp không cần nghĩ cũng biết con gái bảo bối sẽ ủng hộ ai rồi. Phó gia chủ đang suy nghĩ mông lung, thì thấy con gái đẩy cửa đi vào.

“Phụ thân, sư phụ.”

“Hương Ngọc, sao con lại đến đây, có phải nhớ phụ thân rồi không ~”

“Không phải, con đến gọi sư phụ về, không có sư phụ con ngủ không được.” Phó Hương Ngọc mặc kệ tâm hồn yếu đuối của phụ thân cao lớn thô kệch của mình, kéo góc áo của Giang Vân Trúc và lôi đi.

“Sư phụ ~ Tiểu cữu cữu ~ Chúng ta không thể ở nhà thêm mấy ngày sao ~”

“Ta đã đồng ý với con ở thêm mấy ngày rồi, con lại nói thêm mấy ngày nữa.” Giang Vân Trúc xoa xoa đầu của Phó Hương Ngọc, tuy giọng điệu không tán thành, nhưng ánh mắt lại tràn đầy cưng chiều.

Phó Hương Ngọc còn muốn nói điều gì đó để tranh thủ chút, đột nhiên nhìn thấy một thiếu niên mười hai ba tuổi bước đến. Thiếu niên đó nhìn thấy hai người, gật đầu chào rồi đi.

Đợi khi hắc y thiếu niên đi xa, Phó Hương Ngọc mới nhớ ra đó là ai. “A, vừa rồi đó là đệ đệ của một gia đình nhà phụ, hình như là nhà của đệ ấy đều tạ thế rồi nên mới ở nhà của chúng ta. Đệ ấy không thích nói chuyện, bình thường cũng ở trong sân của đệ ấy không ra ngoài, con cũng không nhớ rõ nữa, đệ ấy tên là gì nhỉ…”

“Phó Thanh Viễn, ta nhớ đó là tên đệ ấy tự mình đổi vài năm trước.” Giang Vân Trúc xoa xoa đầu của Phó Hương Ngọc, nắm lấy bàn tay mũm mỉm của cô ấy, “con phải tu luyện rồi.”

“Hả? Sư phụ ~ Tiểu cữu cữu ~”

“Không được.”

“Vậy con sẽ đi tìm ân nhân tiền bối nói chuyện!”

“Không được.” Giang Vân Trúc nắm lấy cổ áo của Phó Hương Ngọc kéo cô ấy về sân của sư đồ hai người.

Cùng lúc đó, trong một góc sân vắng vẻ và tỉnh xảo, Tang Lạc ngồi trên chiếc ghế đá trong sân nhìn bầu trời.

“Đã đến lúc phải đi thôi.” Nàng còn phải đi xem nhiều cảnh sắc nữa, những cảnh sắc năm xưa sư phụ đã đồng ý đi xem nhưng vẫn chưa kịp xem.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio