———-
Trương Quý không phản kháng.
Cậu cố gắng thả lỏng, đem lý trí tách khỏi cơ thể, tốt nhất là hôn mê bất tỉnh để vượt qua cửa ải khó khăn này. Có điều sự tình lại không đơn giản như vậy, khi bị Mộ Dung Duy ôm vào trong giường, cậu vẫn nhịn không được sợ hãi một chút.
Mộ Dung Duy nhận ra, thấp giọng cười “A Quý, cậu phát run nga.”
Giường rất lớn, Mộ Dung Duy ôm Trương Quý, chỉ chiếm hơn một nửa. Tư thế cùng lần trước không khác biệt lắm, Trương Quý vẫn là bị ôm, ngồi dựa sát vào người đằng sau.
Lúc An Lăng tháo vớ của cậu, Trương Quý thùy hạ hàng mi đang run rẩy, liền nhìn thấy đùi của mình từ vạt áo ngủ rộng thùng thình dần dần lộ ra.
Sau đó đầu gối bị tách đôi, vải dệt mềm mại thấp thoáng che lấy tính khí giữa hai chân đầy mê người, hình dáng nho nhỏ không nhìn được rõ ràng.
Trương Quý run nhè nhẹ.
Giữa hai chân trống trơn, không có gì có thể giúp cậu ngăn cản chuyện sẽ phát sinh kế tiếp. Khí quan của cậu, ngay cả nhìn cậu cũng rất ít khi nhưng lại bị đám người này thường xuyên xem xét bộ phận tối riêng tư, hiện tại lại trong tầm mắt của những người đó, tùy tiện duỗi tay ra, là có thể dễ dàng tỉ mỉ ngắm nghía.
Quần lót sạch sẽ vừa mới thay sau khi tắm bị lột xuống.
Thấy màu da của khí quan lộ ra, Trương Quý nhanh chóng dời tầm mắt.
Con ngươi tối tăm, chạm phải ánh mắt sáng ngời của Lâm Thiếu.
“A! Ngô……” Đường nhìn bỗng chệch một cái, Lâm Thiếu đột nhiên kiều mỵ kêu lên.
Nhạc Trừng bắt lấy thắt lưng Lâm Thiếu, quen thuộc một đường tiến vào, thực cảm thụ mà va chạm.
“…. Ô…….. A ——- Nhạc Trừng…… Chết tiệt… Ân… Đâm chết người mất! Ân……..”
Thanh âm hai cơ thể đánh vào nhau, cùng tiếng Lâm Thiếu rên rỉ làm càn, đều cực kỳ khó nghe.
Trương Quý xấu hổ nhắm mắt lại, Mạc Dực ở phía sau nhẹ nhàng cầm lấy khí quan của cậu.
“A —–”
Trương Quý cả người run lên, hít vào một hơi, cậu như tưởng như chính mình kêu vậy.
Nhưng không phải, là Lâm Thiếu, Nhạc Trừng khiến hắn thật thoải mái, hắn một bên kêu, một bên dùng hai chân kẹp chặt Nhạc Trừng “Trời ạ….. Nhạc Trừng…….. A! Mạnh quá…….”
Trương Quý bị tiếng kêu của Lâm Thiếu biến thành mặt đỏ tai hồng, bối rối nghiêng mặt qua một bên.
Mộ Dung Duy nở nụ cười “Người ta làm tình, hại gì mà cậu lại xấu hổ?”
Mạc Dực ở hạ thân động tác thêm mạnh, nhào nặn di chuyển đầy kỹ xảo, dùng ngón tay ôn nhu vuốt nhẹ.
Trương Quý nhéo lấy thắt lưng, bị Mộ Dung Duy gắt gao túm lại, giống như một chút trốn tránh cũng không cho cậu. Khoái cảm dưới thân được nam nhân từng chút từng chút một xoa nhẹ bắt đầu xuất hiện, Trương Quý không thể kiềm chế được ý nghĩ muốn khép hai chân, nhưng cậu làm không được, An Lăng cười khẽ ngăn cản, bàn tay đầy tình sắc vuốt ve nội sườn.
“A haaa…. Nhanh lên……. Ngô, không được, tôi không được….. A…….. Sâu nữa! Lên trên một chút…..” Lâm Thiếu nằm trên giường mở lớn thân thể, hưởng thụ khoái cảm được sáp nhập.
Mạc Dực còn đang đùa giỡn với tính khí của Trương Quý, động tác của hắn vô cùng thành thạo, phối hợp nhịp nhàng với Lâm Thiếu. Khi Lâm Thiếu rên rỉ đến trào dâng, hắn sẽ tăng độ mạnh yếu lên một chút, thêm vào đó là vuốt ve lấy đỉnh đầu ướt át, nhưng tối trọng yếu là, tuyệt đối không làm Trương Quý đau.
Trương Quý cắn răng, đứt quãng hút không khí.
Cậu hận chết Lâm Thiếu.
Vì cái gì mà kêu đến hưởng thụ như vậy?
Nếu phải đối mặt, là khổ hình phải im lặng tựa không khí, hay là chuyện phát tiết của mình dường như là trò chơi của đám nam nhân đáng giận này, Trương Quý có lẽ có thể miễn cưỡng đem khoái cảm gạt bỏ ra bên ngoài suy nghĩ, hoặc là, mạnh mẽ tiếp nhận nỗi thống khổ bị mang lại.
Thế nhưng, Lâm Thiếu lại ở những xúc tua nhạy cảm của cậu mà biểu diễn sống.
Trương Quý biết dù sao thân thể mình cũng là thân thể nam nhân, ở tuổi này, cũng là đang là giai đoạn đầy kích thích, cậu không muốn hưởng thụ cảm giác những người này mang đến cho mình, nhưng tiếng kêu của Lâm Thiếu giống như ma túy tê liệt cậu, rên rỉ nhắc nhở cậu.
Thoải mái.
Thực thoải mái.
“Không….. Đừng ngừng lại….. A ——– Ân…. Thực thích! Ân……”
Không! Không! Tuyệt không thoải mái!
Tuyệt không thích!!
Từ dưới thân tràn ra cảm giác, đây đều là do đám người đáng ghê tởm mang lại, bọn họ chính là đang đùa giỡn, vì cái gì mà thân thể còn có thể đáng xấu hổ mà hy vọng họ tiếp tục như vậy?
Trương Quý không thể chịu đựng, rốt cuộc vùng vẫy giãy giụa.
Mộ Dung Duy ôm cậu, không cho cậu né tránh, cười hỏi “Như thế nào? Có cảm giác à? Ha, A Dực, cậu cứ từ từ làm, ngàn vạn lần đừng để cậu ta đau.”
Mạc Dực quả thật không khiến cậu đau đớn, một chút cũng không hề có.
Ví bằng như lần trước giống nhau, để đau đớn kích thích, tuy rằng sẽ bị buộc cao trào, nhưng sẽ không thể không chịu nổi như vậy.
Trương Quý hiện tại nam kham tới cực điểm rồi, cậu hận bọn họ giam cầm chính mình, bàn tay chạm đến chính mình, nhưng mà thân thể lại hò hét càng muốn nhiều hơn nữa.
Giữa tiếng kêu của Lâm Thiếu đầy khoái hoạt kích động, Mộ Dung Duy giống như ma quỷ ở bên tai Trương Quý thì thầm.
“A Quý, lưng cậu khẽ cong nha.”
“A Quý, mặt của cậu dần đỏ, ửng hồng cả rồi, phía dưới được chăm sóc thật sự thoải mái a?”
Trương Quý nhắm chặt mắt cùng suy nghĩ, hận không thể đem lỗ tai cùng bịt kín lại. Cậu liều mạng thở, hô hấp cũng dần dần kéo theo tia nhiệt khí mỹ.
Thời điểm Mạc Dực đem tính khí của cậu ngậm vào miệng, cảm giác ấm áp ẩm ướt bao phủ trọn vẹn, Trương Quý đột nhiên giật bắn, hoảng sợ chính mình vừa rồi đĩnh thắt lưng một chút.
Đó là động tác cầu xin tiến thêm một bước nữa, cũng là động tác để khí quan càng đẩy sâu vào bên trong.
Ánh mắt Mộ Dung Duy sắc bén lập tức nhìn ra, không chút nào buông tha cười “Đúng rồi, cứ tiếp tục động như vậy, chọc vào trong cổ họng của A Dực đi. Cậu không phải chán ghét hắn lắm sao? Dùng tiểu đông tây của cậu hung hăng xuyên vào yết hầu hắn đi.”
Bản năng nguyên thủy trong cơ thể Trương Quý bắt đầu trỗi dậy.
Giống như có con kiến nhỏ vô hình bò quanh tính khí, ngứa ngáy đến không thể chịu đựng được. Cậu muốn cọ sát, bắt đầu động thắt lưng, liều mạng đem tính khí ở nơi kia mạnh mẽ đưa đẩy vài cái.
Khoang miệng Mạc Dực ẩm ướt, ấm nóng đến lợi hại, Trương Quý có thể cảm giác được đôi môi của Mạc Dực trên khí quan của mình, bộ phận được ngậm ở phía bên trong, thậm chí đụng vào nội vách tường nóng ướt.
Mạc Dực hàm chứa Trương Quý, khi ở trong khoang miệng dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đánh vòng quanh đỉnh, Trương Quý thiếu chút nữa bị khoái cảm phá tan phòng tuyến. Cảm giác sung sướng như hồng thủy tàn nhẫn tràn về thần kinh không thể kiềm nén được, Trương Quý trong lòng ngực Mộ Dung Duy cong cả người đón nhận.
Cơ hồ phải lệnh cho cả thân thể co rút theo độ mạnh yếu, mới ngăn cản được chính mình đem rên rỉ bật ra bên môi.
Lâm Thiếu vẫn không ngừng rên.
Không giống như ban đầu hét lớn nữa, Nhạc Trừng như đã làm xong một lần, rút ra khí quan đã mềm, lật mình Lâm Thiếu lại, thân mật dùng miệng giúp hắn tái phóng thêm một lần.
Không kịch liệt, nhưng khẩu giao phi thường hưởng thụ.
Lâm Thiếu rên đến uyển chuyển mê người.
“Ừ ừ….. Dùng sức một chút….. Ngô ngô…… Đầu lưỡi… Dùng đầu lưỡi…… Nhạc Trừng, đưa sâu vào họng một chút… Ô……… Chết tiệt, cứ như vậy……..”
Trương Quý nhanh chóng bị rên rỉ của Lâm Thiếu tra tấn đến chết.
Mạc Dực lại giảo hoạt, chiếu theo Lâm Thiếu rên rỉ mà làm, đầu lưỡi nặng nhẹ không đồng nhất chiếu cố mọi nơi Trương Quý, bên trong cực độ khoái cảm, Trương Quý cảm thấy mọi lý trí của mình đều bay đi sạch sẽ.
Cậu không phân rõ rốt cuộc là ai đãng rên rỉ, rốt cuộc là Lâm Thiếu, hay lại là chính mình?
Đáng giận chính là Lâm Thiếu cứ phóng đãng, lớn mật rên rỉ, cùng cảm giác của cậu thế mà ngầm tương hợp. Cậu vốn cảm giác đây là khổ hình, đều là bị ép buộc theo các phương thức sỉ nhục khác nhau.
Kết quả, Lâm Thiếu rên rỉ tràn đầy hưởng thụ vẫn dắt cậu theo phương hướng của y.
Dùng sức điểm.
Mau một chút.
Ngậm sâu thêm một chút…
Khi mà Lâm Thiếu hô lên “Nuốt tận gốc a Nhạc Trừng!!”, Mạc Dực không hề báo trước đem tính khí Trương Quý toàn bộ ngậm đến chỗ sâu nhất.
Cảm giác cả khí quan tiến vào khoang miệng của người khác, giống như cả người bị nuốt chửng vào một nơi thiên địa chưa từng đi vô, Trương Quý đột nhiên hút khí, mãnh liệt cong thắt lưng, bên hông không ngừng run bần bật.
An Lăng một bên, đưa tay vuốt ve hai tiểu cầu “A Dực, nơi này nặng trịch rồi, mau bắn đi?”
“Làm tốt lắm, A Quý.” Mộ Dung Duy ở trên gáy cậu hẹ nhàng hôn, giựt giây “Đâm hắn, cứ như vậy động thắt lưng, một chút, một chút nữa, thực thoái mái phải không, A Quý?”
Một tay hắn như song vòi khống chế Trương Quý, tay kia luồn xuống dưới hữu lực nâng eo cậu lên, tựa theo tần suất , một chút lại một chút đẩy lên trên.
Đây là Trương Quý thân thể tối khát vọng làm, là chuyện mà lý trí vô cùng thống hận.
Cậu liều mạng thở dốc, nhẫn nại đến cả người đều co giật, thành ra Mộ Dung Duy càng thêm dễ dàng nâng thắt lưng cậu lên, làm cho cậu cương dục vọng, từng chút từng chút mà va chạm thật sâu trong khoang miệng ấm áp của Mạc Dực.
Yết hầu Mạc Dực bị lặp lại va chạm, còn chậm rãi mút đôi môi lại, ôn hòa mà khẽ xiết từ gốc đến ngọn.
Thoải mái đến nỗi giống như tơ nhện cứ ngoan cố bủa vây bám vào các dây thần kinh, Trương Quý thế nào cũng không thể thoát ra khỏi luồng khoái cảm tê dại này, cậu không còn khí lực để kháng cự lại Mộ Dung Duy đang nâng giữ thắt lưng của mình nữa, chỉ biết ý niệm theo từng động tác tăng dần độ mạnh yếu của hắn cứ điên cuồng quật vào đại não Trương Quý.
Lâm Thiếu đứt quãng ở bên tai cậu rên rỉ, y đã bắt đầu co rút hạ thể, đem chính mình đẩy vào sâu bên trong miệng của Nhạc Trừng, chăn nệm bị xô đẩy nhàu nhĩ, khiến cho Trương Quý ở bên cạnh như cũng bị lây truyền mà co giật nhanh hơn.
Mộ Dung Duy âm thanh chết tiệt cứ lọt thẳng vào tai “Không sao mà, A Quý. Đàn ông ai cũng đều như vậy, đây chỉ là bản năng cơ thể, không việc gì phải xấu hổ cả…”
Trương Quý sống chết lắc đầu, muốn đem toàn bộ những lời này từ trong não quăng ra, nhưng là Mạc Dực cứ bám riết không tha mà hàm chứa cậu, thậm chí còn bày ra một tư thế hèn mọn mà phun ra nuốt vào lấy lòng cậu, không hề giống những lần trước bị chọc khoét đến nhục nhã, lúc này đây, một luồng nước ấm áp theo mũi chân bắt đầu chậm rãi dâng lên, không nhanh không chậm lại không thể mà lan tràn đến cùng cực.
“A Quý, đừng sợ.”
Mộ Dung Duy ôm cậu, tuy rằng bắt lấy cổ tay cậu, nhưng cũng không quá dùng sức, chỉ vừa đủ để không cho cậu đào thoát. Có đôi khi, hắn thậm chí sẽ thả lỏng một chút, để cho giãy giụa của Trương Quý biến thành vặn vẹo nho nhỏ tựa hồ rất chờ mong.
Mỗi người đều hiểu được, khoái cảm so với thống khổ càng khiến cho Trương Quý khó chống đỡ hơn thảy.
Ngực trong vạt áo ngủ đơn bạc một mực kịch liệt phập phồng, Trương Quý lặng im hoàn toàn bị đánh vỡ. Cậu trong tay bọn họ không ngừng thở dốc, cổ ngửa ra sau, hơi hơi hé miệng, da thịt giống như trẻ con được bao phủ một tầng ửng hồng, tựa như sắc màu hiếm hoi chốn thiên đường.
Cho dù vẫn là không chịu lên tiếng, nhưng giờ phút này, khuôn mặt Trương Quý đã nhiễm thượng vẻ đẹp đến tinh tế, Mộ Dung Duy nhìn ra, cậu đang chìm giữa khoái cảm, ít nhất đối với thân thể, đây là loại vui thích thuần túy, một chút đau đớn cũng không xuất hiện.
Nhưng lại làm cho bọn họ cảm thấy hạnh phúc kỳ lạ.
“A Quý, cậu kỳ thực cũng rất thoải mái mà?” Trong thanh âm trầm thấp của Mộ Dung Duy ngay cả một tia ác ý đều không có.
Lời nói ôn nhu săn sóc đến mềm mại như lưỡi dao thẳng tắp xuyên vào trái tim Trương Quý.
Lâm Thiếu đồng thời trong nháy mắt quyến rũ ngẩng cao đầu thét đến chói tai “A Ân ——”
Chỉ cần là nam nhân đều nghe ra ý nghĩa kia. Trương Quý bất ngờ không kịp phòng bị, bị kích thích đến run rẩy co giật, cao trào tích giữ đang chờ được phát động nhân cơ hội mãnh liệt trút ra, sau ánh sáng chói lóa nở òa, trước mắt chỉ còn trống rỗng.
Giãy giụa hết thảy đều như đình chỉ.
Tựa như một bản nhạc ở điểm cuối cùng đột ngột vút cao nhưng hoàn mỹ chấm dứt.
Khí lực Trương Quý như bị rút cạn, thật nhẹ đổ vào trong lòng ngực Mộ Dung Duy, khẽ khàng như phiến lông vũ.
An Lăng tiến lại, nâng cằm của cậu, từ tốn hôn lên đôi môi của cậu.
Cậu một chút phản ứng đều không có, chỉ thất thần nhìn về phía trước, chầm chậm, không tiếng động thở dốc.
“A Quý.” Mộ Dung Duy ghé vào lỗ tai cậu, nói “Cậu bắn trong miệng A Dực.”
———————–
Cũng đã đi được / chặng đường rồi xao? =))
Có ai giống mềnh thấy cái chương này nó hay ko? Có thể không vì mình edit quá tệ T__T
Gớm, mỗi vì cho em ra mà làm được cả mấy trang word thế này, nể quá a. Mà chưa đâu, chương sau vẫn còn tiếp tục dài dài nữa kìa =))), muahaha~~~…….. Hỏi sao mà không yêu Lộng tỷ cho được chớ =))))))