Ngày hôm sau không có tiết học.
Buổi sáng, bốn cậu ấm đều ở phòng khách dùng bữa sáng.
An Lăng nhớ tới chuyện tối hôm qua, liền hỏi Mạc Dực “Em gái A Quý gọi điện nói gì với cậu vậy?”
Mạc Dực vô cùng thẳng thắn “Em hắn mới làm xong bánh củ cải [], đã xếp cẩn thận vào hộp giữ nhiệt, nói là muốn mang lại đây, dặn dò A Quý phải ăn hết, nếu bây giờ chưa ăn, nhất định phải để vào tủ lạnh, nếu không sẽ hư mất.”
Ba người vừa nghe xong, sắc mặt có chút cổ quái.
Mộ Dung Duy hai bên má giật giật một chút “Còn tưởng chuyện gì to tát, hóa ra lại là vừng mè đậu phụ như vậy.”
“Chỉ có điều, cũng nhờ vừng mè đậu phụ nho nhỏ này, bằng không ngày hôm qua lấy gì cho Mộ Dung Duy bắn đến thống khoái như vậy mà?” Nhạc Trừng nhân cơ hội trêu chọc Mộ Dung Duy.
Mộ Dung Duy vẫn chậm rãi ăn sandwich, thản nhiên liếc Nhạc Trừng một cái.
An Lăng hỏi “Mộ Dung Duy, đêm qua ôm rất thoải mái hả?”
Mộ Dung Duy bằng giọng mũi “Ừ” một tiếng đồng ý.
Thông tin nho nhỏ An Lăng nói quả nhiên hay ho. Trương Quý khi ngủ so với chú mèo con còn ngoan ngoãn hơn, đánh tan hết mọi suy tính trong đầu Mộ Dung Duy, nhưng Mộ Dung Duy cũng không ngờ rằng, cái người quật cường đến chết kia cư nhiên lại dễ dàng ôm lấy cánh tay hắn ngủ như thế.
Mặc hai tháng bị cậu làm cho ngán ngẩm, tâm đã sớm nhuyễn thành nước mất rồi.
Mộ Dung Duy quét nhanh qua Mạc Dực liếc mắt một cái, trách không được Mạc Dực muốn bảo hộ Trương Quý đến vậy.
Bữa sáng ăn được một nửa, chuông cửa vang lên.
Dù sao cũng có người hầu mở cửa, bốn bọn họ tiếp tục nói ăn sáng, nói chuyện phiếm, không ngờ lại nghe tiếng bước chân từ trên cầu thang truyền xuống.
Theo thanh âm nhìn lại, dĩ nhiên là Trương Quý.
Cậu mặc quần jean cùng áo sơ mi trắng, không biết ở góc nào từ lầu hai chạy ra, đôi chân trần đạp trên thảm dày từ cầu thang chạy xuống, ào thẳng đến cửa lớn.
Cách bình phong, nghe thấy cậu hỏi “Là chuyển phát nhanh cho Trương Quý ạ?”
Không biết bên kia trả lời như thế nào, nhưng chỉ một lát sau, bóng cậu từ bức bình phong đi ra, trực tiếp lên lầu rồi biến mất ở hành lang lầu hai, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn về phía bọn họ xem xét một chút.
An Lăng sửng sốt nửa ngày, bất khả tư nghị quay đầu hỏi Mạc Dực “Cậu ta không đi học sao?”
Mạc Dực hỏi lại “Hôm nay là cuối tuần, cậu không biết à?”
“Vậy cậu ta trốn đi đâu vậy?”
“Cậu ta không trốn, vẫn luôn ở thư phòng.”
Người hầu đi đến hướng Mạc Dực nói “Đại thiếu gia, Lâm thiếu gia đã đến.”
Mọi người dừng nói chuyện, đều nhìn ra cửa.
Quả nhiên, Lâm Thiếu dáng người thon dài hướng bọn họ đi tới.
An Lăng lộ ra khuôn mặt tươi cười “Lâm Thiếu bảo bối à, mau tới đây hôn một cái!” Vỗ vỗ đùi của mình.
Lâm Thiếu là điển hình của một thanh niên tiêu sái đầy sức sống, tươi cười thực sáng lạn, cùng Mạc Dực, Nhạc Trừng chào hỏi, lúc đi qua lại bị Mộ Dung Duy không có hảo ý kéo xuống.
“Họ Mộ Dung.” Lâm Thiếu xoay người, làm cho Mộ Dung Duy hôn một cái ở khóe miệng, mới đứng lên đi về phía An Lăng, rồi xoay người làm cho An Lăng chớt nhả một chút hai má, thoải mái ngồi xuống đùi An Lăng, hỏi “Tôi vốn cao dài nha, cân nặng lại tăng nữa, xương của cậu sẽ không bị tôi đè gãy chớ?”
“Không cần lo xương đùi của tôi, lo lắng cho thắt lưng của cưng đi.” An Lăng chỉa chỉa vài người đang ngồi “Bên này có mấy mãnh nam dục hỏa đốt người, đang đợi cưng dập lửa đây.”
“Không phải có món đồ chơi mới sao? Lần trước là ai cùng tôi chính nhân bát kinh[] nói trò chơi chấm dứt vậy? Tôi nhớ rõ là cậu nha.” Lâm Thiếu dùng đầu ngón tay điểm cánh mũi An Lăng, tách hai chân ra, sửa thành tư thế ngồi khóa lại, mang đậm vẻ mập mờ đen tối.
“Lâm Thiếu, nghe nói cậu rất nhanh tìm được một đống bạn trai.”
“Có ích gì chứ? Trong một đống ấy, không tìm ra một kẻ kỹ thuật tốt hơn các cậu. Tôi là bị mấy người dưỡng đến kén chọn khẩu vị rồi.”
Mạc Dực hỏi “Tiền còn đủ xài chứ?”
“Ừa, có điều thẻ VIP ở Mozambique Dana Club[] hết hạn rồi, họ không cho tôi tham gia nữa.”
“Đừng lo, tôi sẽ đến đó nói với họ một tiếng.”
“Lâm Thiếu, rời khỏi bọn này, có bị ai khi dễ không?”
“Ai dám à?” Mông Lâm Thiếu bị An Lăng sờ loạn một trận, phiếm tình rên rỉ hai tiếng, quay đầu lại nhìn Nhạc Trừng “Tôi cũng chỉ mới qua hai tháng mà thôi, cùng các cậu như có chút tình cũ. Nhạc Trừng, có người khi dễ tôi, cậu giúp tôi hết giận được không?”
“Không giúp.” Nhạc Trừng xấu xa cười nói “Tôi thích bộ dáng cậu bị khi dễ, thích nhìn cậu khóc.”
Mọi người đều cười rộ lên.
Lâm Thiếu lại hỏi “Đúng rồi, em trai xinh xắn vừa nãy mới tới đã ra mở cửa là ai vậy? Thật đáng yêu nha, mở cửa liền hỏi có phải có chuyển phát nhanh không. Chẳng lẽ bộ dạng tôi giống người chuyển phát nhanh lắm à?”
An Lăng trong lòng khẽ động, đang muốn trả lời, bỗng nhiên chuông cửa lại vang.
Bịch bịch bịch! Tiếng bước chân lại truyền tới, lần này mọi người không ngạc nhiên nữa, đều ngẩng đầu nhìn lên cầu thang.
Trương Quý vẫn là chân trần, trắng nõn xinh đẹp lạ thường, từ thư phòng đi ra chạy xuống lầu, tiến đến mở cửa.
Mộ Dung Duy nghe thấy cậu loáng thoáng hỏi “Là chuyển phát nhanh cho Trương Quý ạ?” Thanh âm êm tai đầy gợi cảm, khố hạ không khỏi một trận bốc nhiệt.
Lần này có lẽ là nhân viên chuyển phát nhanh. Một hồi sau, Trương Quý cầm một cái hộp rồi dọc theo cầu thang đi lên, ánh mắt căn bản vẫn không hướng bên này nhìn qua, giống như nơi này hoàn toàn không có bóng người.
Lâm Thiếu là một người thông minh, thấy Trương Quý vừa xuất hiện, bốn đại công tử đều yên tĩnh xuống, liền đoán được vài phần, dán tới lỗ tai An Lăng hỏi “Kia chính là người mới à? Diện mạo cùng dáng người quả nhiên không tồi, như thế nào mà biến toàn bộ các cậu nghẹn cháy không dập được? Mà tên gọi là gì?”
An Lăng khẽ cười khổ “Cậu ta là Trương Quý, đáng yêu thực đáng yêu, nhưng so với cậu còn khó ăn hơn cả trăm lần.”
“Trương Quý?” Lâm Thiếu nga một tiếng “Tôi có nghe qua, là một thiên tài nha.”
“Thiên tài?”
“Đúng vậy, cậu chưa từng thấy tranh cậu ấy vẽ ư? Được rất nhiều giáo sư ở khoa khen ngợi đó.”
An Lăng nhún vai, hắn thật sự không biết.
Trương Quý xuất hiện, kỳ thực đem đến đây trêu chọc mấy lần đã có chút tâm viên ý mã (hài lòng), chỉ có Mạc Dực ở cùng cậu ta lâu hơn một chút, nhưng cũng như bọn họ chỉ có thể ngồi yên bất động.
Mộ Dung Duy cầm tách cà phê một hơi uống cạn, đứng lên nói “Tôi lên nhìn xem.”
Nhạc Trừng cũng đứng lên nói “Tôi nhớ theo như thời gian biểu, hôm nay là đến phiên tôi chứ.”
“Mộ Dung Duy.” Mạc Dực như cũ ngồi trên ghế sô pha, vươn một bàn tay, nhẹ nhàng chắn đường đi của Mộ Dung Duy, ôn hòa nói “Cậu ta hôm qua hơi mất sức. Cậu đừng thấy cậu ta bây giờ đáng yêu đầy sức sống, kỳ thực, thân thể rất hư nhược. Cho cậu ta thời gian ở một mình, hảo hảo ăn chút gì đó. Không ăn gì không có sức, cậu ta ở trong tay các cậu sẽ không qua được mấy tối.”
Đây quả nhiên hợp tình hợp lý, Mộ Dung Duy trái lại không thể đưa ra lý do bác bỏ gì.
Nhạc Trừng tính tình vốn ôn hòa không ngang bướng, nghe Mạc Dực nói xong, cười cười một lần nữa ngồi xuống, vỗ sô pha nói “A Dực nói rất đúng, Mộ Dung Duy, trước ngồi xuống đây tán gẫu một chút đã. Cậu ta hôm nay đều ở đây, chẳng lẽ sợ chạy mất sao? Bất quá, A Dực, cậu ta ở một mình sẽ thực sự hảo hảo ăn gì đó sao?”
“Ít nhất sẽ ăn ngon bánh củ cải em gái cậu ta làm.”
An Lăng đang dùng ngón tay trêu chọc vạt áo Lâm Thiếu, vừa đùa nghịch vừa nói với Mộ Dung Duy “Này, Mộ Dung Duy, khó có dịp A Quý ăn uống tốt, cậu ngàn vạn lần không cần đi chọc cậu ta nha. Đúng rồi, nếu cậu ta mới nếm qua một chút, cậu chắc cũng không muốn tìm cách trêu cậu ta đâu, bằng không lại nôn ra toàn bộ, cậu cũng biết A Quý bụng khá yếu a.”
Mộ Dung Duy nét mặt bình tĩnh ngồi lại “Ăn uống không tốt, thiệt hay giả? Cậu ta từng được chiều chuộng như vậy sao? Tất cả chỉ nghe theo A Dực, tôi thấy cậu ta căn bản là muốn đối nghịch với chúng ta.”
“A Quý ăn uống quả thực không tốt.” Mạc Dực khẩu khí bình thản nói “Từ lần trước, dạ dày cậu ta vẫn không tốt lên được.”
Vài đạo tầm mắt phức tạp cơ hồ đồng thời nhìn lại Mạc Dực.
Lại không ai nói chuyện.
Nhưng trong lòng đều hiểu rõ ràng.
Cái gọi là lần trước, chính là lần dùng gậy gôn đánh Trương Quý đến bất tỉnh.
Lâm Thiếu nhất thanh nhị sở nhìn đến vẻ mặt của bọn họ, âm thầm kinh ngạc, đưa miệng tiến đến bên tai An Lăng, mang theo tia ủy khuất nói “Uy, tôi phải đề nghị đãi ngộ khác! Lúc trước khi dễ tôi, vậy mà giờ với người mới lại săn sóc như vậy à?”
An Lăng lười biếng hưởng thụ cảm giác Lâm Thiếu ngồi khóa trên người hắn, trêu chọc “Cậu ta so với cậu khó làm lắm, người khó như vậy, đương nhiên phải dùng nhiều tâm tư một chút.”
Mạc Dực kỳ thực rất để ý Trương Quý trên lầu, hướng Lâm Thiếu nói “Lâm Thiếu, bằng không cậu lên lầu nhìn xem A Quý đang làm cái gì. Không cần cùng cậu ta nói chuyện, xem một chút đi xuống là được rồi.”
“Không phải đã nói không cần đi quấy rối cậu ta sao?” Mộ Dung Duy hỏi.
“Lâm Thiếu bất đồng.”
“Bất đồng như thế nào?”
Mạc Dực đem ánh mắt dừng trên mặt Mộ Dung Duy, nở nụ cười bất lực “A Quý không bị Lâm Thiếu chỉnh qua.”
———————–
CHÚ THÍCH
[] Bánh củ cải:
Còn nếu ai có hứng thú nấu thử món này thì vào đây tham khảo nè, có vẻ cũng dễ làm lắm.
[] Chính nhân bát kinh: 正儿八经 Mình chưa tìm được cụm từ này nghĩa là gì. Có bạn nào biết thì chỉ giáo cho mình với nhé ~~
[] Mozambique Dana Club: Thực ra trong QT dịch ra thành tiếng Trung, mình đưa vào cụ Gu Gồ thì nó ra cái tên này, nghe có vẻ pờ zồ hơn nên mình để luôn. Ai có ý kiến mình sẽ sửa lại nhế ;____;
———————–
Hôm nay nàng điên lên, đọc QT chém pặc pặc pặc.. Kết quả là có chương mới ngay và luôn đây. Tối nay mà kịp ta post chương mới luôn thể, muahaha~ ~~