Edit + Beta: Ruby
- ---------------------
Xe ngựa kia cùng xe ngựa bọn họ ngày thường hay ngồi không giống nhau, buồng xe nhỏ, lại không bất cứ nệm êm nào, Vinh Triết bị trói đến chặt chẽ, theo xóc nảycủa xe ngựa đông đụng một cái, tây đụng một cái, đụng đến trong dạ dày hắn lật trộn, cơ hồ muốn ói ra.
Nhưng miệng hắn bị lấp kín, nếu như bị uế vật làm cho sặc chết, là đem mặt mũi tổ tông ném mất hết.
Nghĩ vậy, Vinh Triết hối hận vạn phần.
Hắn là nửa canh giờ trước bị bắt, khi đó hắn theo mấy người du côn lưu manh kia ở chợ sáng đi loanh quanh, mấy người càng đi càng lệch, chỉ chốc lát hắn liền bị dẫn tới trong ngõ cụt nhà dân dưa thớt.
Khi đó hắn còn rất hưng phấn, nghĩ một hồi để cho bọn họ cướp đoạt túi tiền, đợi lát nữa lên để Đồng Quang tới cứu hắn.
Ai ngờ những người kia đúng là vừa dụ dỗ hắn mà lên, lấy dây thừng muốn tới trói hắn!
Hắn tự cao võ công không kém, đủ để tự bảo vệ mình, nhưng vài cái qua lại, hắn mới phát hiện những người đó không phải là tiểu lưu manh bên đường đục nước béo cò, cũng là người luyện võ chân chân thật thật luyện qua võ công.
Hắn yếu không địch lại mạnh, cuối cùng bị người điểm huyệt, mạnh mẽ mà cột chắc ném lên xe.
Xe ngựa một đường xóc nảy lên núi, ngay khi Vinh Triết khó chịu đến cực điểm, muốn nhịn không được ói ra thì xe ngựa rốt cục dừng lại.
Một đại hán lạ mặt đem hắn kéo xuống xe, hắn liền thấy mình thân ở một sơn trại, sơn trại kia là dùng nhà cỏ tranh đắp thành, mấy gian nhà cỏ tranh tạo thành một cái làng xóm, thập phần sơ sài.
Hơn mười người sơn tặc hoặc đứng hoặc ngồi, có người đang mài đao, có người đang luyện võ, thấy Vinh Triết bị dùng dây thừng dắt đi tới, liền giương mắt nhìn hắn.
"Có thể bắt được hàng tốt."
"Người này ngốc lắm, một chút công phu cũng không có phí liền bắt được."
Vinh Triết bị đẩy vào trước một gian nhà cỏ tranh, hắn lảo đảo ngã xuống đất, tiếp đó lại có một người đi tới. Người nọ đúng là một trong tửu khách cùng hắn uống rượu, người nọ ngồi trước mặt hắn hướng hắn nhếch miệng cười, tiếp theo cởi bỏ mảnh vải cột tại trên miệng hắn, lại cởi một bàn tay ra cho hắn.
Bọn người này là sơn tặc ở đây, hôm qua đám người vùng ngoài cách ăn mặc đến ung dung hào hoa, liền đã tập trung mục tiêu.
Bọn hắn thấy Giang Tiểu Mãn xem ra tuổi nhỏ nhất, lại được sủng ái nhất, ban đầu muốn xuống tay với Giang Tiểu Mãn; nhưng mà Giang Tiểu Mãn được Vinh Đình bảo hộ đến kỹ lưỡng, bọn chúng thấy cơ hội không lớn, liền đem mục tiêu chuyển hướng về phía Vinh Triết thoạt nhìn cũng khá ngốc.
"Giúp một việc, viết chút chữ." Người nọ đem giấy bút đưa đến trước mặt hắn, " Mấy anh sẽ đi tìm anh của ngươi đòi tiền."
Vinh Triết không nói, chỉ cảm thấy vớ vẩn.
Người nọ lại nói: " Thiếu gia có nhà có tiền, mượn ít tiền tiêu xài thì như thế nào?"
Vinh Triết ngẩng đầu, hỏi: "Không mượn lại như thế nào?"
Người kia nói: " Nhìn ngươi là cảm thấy được tiền quan trọng, hay là mạng quan trọng."
Vinh Triết cười, nói: " Vấn đề này ngươi nên hỏi chính ngươi, là tiền quan trọng, hay là mạng quan trọng, ngươi còn không hiểu được chính mình phạm phải chuyện gì."
Người nọ cũng là cười to: "Như thế nào? Cho rằng lão tử sợ ngươi? Không đưa tiền đây, lão tử khiến ngươi có biết sợ!"
Người nọ còn muốn Vinh Triết viết, nhưng Vinh Triết lại làm sao chịu viết? Người nọ thấy Vinh Triết không phục, đạp Vinh Triết một cước, Vinh Triết chỉ không rên một tiếng mà chịu đánh.
"Được, không viết thì không viết, sợ ngươi phải không!" Người nọ giật xuống ngọc bội bên hông Vinh Triết, đem Vinh Triết nhốt ở trong nhà tranh, xoay người đi.
Vinh Triết lúc ra ngoài vẫn là buổi sáng, lúc bị bắt đến trong sơn trại đã là giữa trưa.
Hắn bị trói đến chặt chẽ nằm trên mặt đất, trong đầu của hắn hiện ra câu chuyện Khương Khả buổi sáng nói cùng Đồng Quang, cái gì công chúa bị thổ phỉ bắt đi... Khương Khả kia mồm quạ đen, thế nhưng một câu thành sấm!
Không phải đã nói muốn đi theo hắn sao? Người đâu?
Vinh Triết tức giận đến nghiến răng, hắn cũng không phải quá lo lắng bị giết, chính là cảm thấy mất mặt. Hoàng huynh hắn mặc dù không phải quá yêu thích hắn, nhưng sẽ không mặc cho hắn tùy tùy tiện tiện bị mấy sơn tặc giết, tuyệt đối sẽ ra tay cứu hắn.
Chính là dáng vẻ hắn này nếu như bị tiểu Đồng Quang nhìn thấy còn phải sao? Tiểu Đồng Quang khẳng định phải ghét hắn ngu xuẩn.
Người nọ trước khi đi ra ngoài lại đem vải bố nhét về trong miệng hắn, hắn muốn thở dài cũng thở không được, chỉ có thể nằm trên mặt đất nhìn ánh mặt trời từ trong khe hở nhà tranh ngẩn ngơ.
Ánh mặt trời... bất tri bất giác hắn hồi tưởng lại ngày ấy lần đầu tiên phát hiện Đồng Quang.
Đã cách nhiều năm, trí nhớ ngày ấy sớm không lắm rõ ràng, nhưng hắn như thế nào cũng quên không được gương mặt nhỏ từ trong bóng tối thò ra ngoài.
Trên mặt bẩn bẩn, biểu tình sợ hãi, vừa nhỏ vừa ngoan, giống như con chó con, chỉ muốn làm cho người ta ôm vào trong ngực hôn hôn.
Đã nhiều năm như vậy, tiểu Đồng Quang của hắn đã là một phiên phiên thiếu niên, tính cách mặc dù vẫn là nhu thuận, nhưng khi mặc một bộ hắc y thị vệ vô cùng anh tuấn...
Đang nghĩ ngợi tới, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng hét thảm.
Kêu thảm thiết chưa dừng, lại là hét thảm một tiếng nổi lên.
Trong lúc nhất thời trong sơn trại tất cả đều là tiếng vang, có người cao giọng không biết đang nói gì đó, có người vội vàng chạy qua nhà tranh vừa nói "chỉ có một người", tiếp đó lại là tiếng leng keng đao kiếm va chạm nổi lên bốn phía, pha tạp lên vô số tiếng kêu thảm thiết.
Vinh Triết nằm trên mặt đất, một lòng theo từng tiếng kêu thảm thiết kia nhất nhéo nhất nhéo, chỉ sợ nghe thấy thanh âm quen thuộc.
Nhưng tiếng kêu thảm thiết cũng là nhanh chóng giảm bớt, vừa bắt đầu một tiếng tiếp lấy một tiếng, tiếp theo đó là cách một trận mới có một tiếng, cuối cùng là dừng lại chốc lát, sau đó lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, lập tức dừng lại.
Ánh mặt trời từ giữa khe hở nhà tranh phóng tới, vị trí ánh sáng kia rơi xuống đất còn không có nửa phần thay đổi, bên ngoài đã là yên lặng một mảnh.
Đột nhiên ánh mặt trời biến mất, có người chặn ánh mặt trời ngoài cửa.
Ngay sau đó, cửa bị một cước đá văng.
Ngoài cửa, Đồng Quang đưa lưng về phía ánh mặt trời. Hắn một thân hắc y, trên mặt từ trước đến nay trắng nõn tràn đầy máu đen, trên mũi kiếm của trường kiếm trong tay, một giọt máu tươi còn chưa rơi hết.
Hắn đầy mặt sát khí, giống như La Sát, thẳng đến trong nháy mắt thấy Vinh Triết, biểu tình hắn hơi biến, lộ ra thần sắc kinh khủng.
Trường kiếm rơi xuống đất, Đồng Quang bổ nhào tới Vinh Triết đánh.
"Ca!"
Đồng Quang luống cuống tay chân muốn cởi dây thừng trói trên người Vinh Triết, tay lúc cầm kiếm vô cùng vững chắc lúc này lại là không ngừng phát run, một hồi lâu mới cởi bỏ đống dây thừng này.
"Có bị thương không?" Đồng Quang sắp khóc, lung tung kiểm tra Vinh Triết có chỗ nào bị thương hay không.
"Ngươi đừng vội..." Vinh Triết thấy Đồng Quang như vậy, vừa xấu hổ, vừa đau lòng, "Không sao không sao, ngươi không cần khẩn trương..."
"Chân của ngươi!" Đồng Quang kiểm tra chân Vinh Triết, rõ ràng nhìn thấy một cái bầm tím rõ ràng.
Đó là của ngươi tối hôm qua đá... Vinh Triết thiếu chút nữa buột miệng nói ra, nhưng thấy tiểu Đồng Quang bảo bối của hắn nước mắt đã sắp rơi ra rồi, một câu lại nuốt trở về.
Đồng Quang run rẩy tay đến sờ vết thương trên đùi Vinh Triết, hắn thấy Vinh Triết đầu tóc rối bời, trên bộ quần áo đều là vết bùn, đau lòng đến một câu đều nói không nên lời, chỉ có nước mắt càng không ngừng chảy.
"Ca ca..."
"Đồng Quang tới cứu ca ca, Đồng Quang thật lợi hại." Vinh Triết siết chặc tay Đồng Quang, trên hai tay Đồng Quang tràn đầy máu tươi, "Có bị thương không?"
"Không có..."
"Ngoan, đừng khóc nha, ngươi khóc ca ca phải đau lòng."
Đồng Quang đưa tay gạt lệ, cố gắng muốn ngừng nước mắt, lại như thế nào cũng ngăn không được. Hắn rõ ràng tuyệt không thích khóc, nhưng vừa nghĩ tới ca ca của hắn chịu khổ, hắn càng khó chịu đến căn thẳng. Hắn không biết nên làm thế nào cho phải, cuối cùng rõ ràng ôm lấy Vinh Triết, hôn xuống Vinh Triết.
Vinh Triết bỗng chốc được hôn trụ: "!!!"
Một khắc sau, hai người đỏ mặt từ trong phòng cỏ tranh đi ra.
Trên mặt đất tràn đầy máu tươi, Vinh Triết chỉ thấy bọn sơn tặc nằm đầy đất, nhà tranh này cũng bị hủy đến loạn thất bát tao, không nói còn tưởng rằng bị bão lớn gì quét qua.
"Một mình ngươi tới?" Vinh Triết hỏi, "Sẽ không sợ một người xảy ra sự cố."
"Không sợ." Đồng Quang còn gắt gao nắm tay Vinh Triết không buông, "Ca ca ở trong này, cái gì cũng không sợ."
Vinh Triết nghe xong chỉ cảm giác lòng mình bị tên bắn trúng, tiểu Đồng Quang của hắn làm sao tốt như vậy!
Bên ngoài sơn trại dừng hai chiếc xe ngựa, ngoài xe ngựa lại là thị vệ còn lại.
Hai người vừa đi khỏi sơn trại, chỉ thấy Giang Tiểu Mãn nhô đầu ra. Giang Tiểu Mãn thấy hai người một thân chật vật nhưng lông tóc không tổn thương, không khỏi "oh wow" một tiếng.
Cùng lúc đó, Khương Khả cỡi ngựa cũng từ sau xe ngựa chạy ra ngoài. Khương Khả vừa thấy Vinh Triết liền xấu hổ "Hắc hắc" nở nụ cười hai tiếng, thấy tay hai người nắm chặt, lại "Hắc hắc" cười thêm hai tiếng nữa.
"Còn cười, ngươi nhất định phải chết ngươi!" Vinh Triết trừng mắt một cái nhìn Khương Khả, lại đi vào trước xe ngựa.
"Hoàng huynh." Vinh Triết xấu hổ nhẹ giọng nói, "Ta không sao."
"Không có việc gì là tốt rồi." Trong xe ngựa truyền đến thanh âm lãnh đạm của Vinh Đình.
"Cám ơn hoàng huynh..."
"Cần cám ơn thì cám ơn Đồng Quang đi, cô cũng không tính đến nhặt xác cho ngươi, nếu không có hắn, ngươi chết như thế nào cũng không biết." Vinh Đình sau khi nói xong lại nói, "Đất này sơn phỉ hoành hành, Đồng Quang có công tiêu diệt, trở về nhận thưởng. Khương Khả cùng lão Tam làm việc hồ đồ, cấm túc ba ngày."
Vinh Triết cùng Khương Khả tự biết đuối lý, không dám nói nữa.
Một số ảnh vệ lưu lại giải quyết tốt hậu quả, những người còn lại thì mở đường quay về khách điếm nghỉ ngơi.
Vinh Triết bé ngoan lên một chiếc xe ngựa trong đó, hắn đang nghĩ ngợi tới nên dùng cớ gì dụ dỗ Đồng Quang lên xe cùng hắn, đã thấy Đồng Quang đi theo phía sau hắn cũng lên xe ngựa.
Vinh Triết: "!!!"
Vinh Triết: "Ngươi..."
Cùng quang: " Biểu tình kia của ca ca, nếu không ta hay là xuống xe vậy..."
" Đừng đ!" Vinh Triết vội vàng đến kéo hắn, đem người mang vào trong lòng ngực của mình, "Ngươi chịu cùng ta một xe, ta vui mừng còn không kịp, ta không nghĩ tới ngươi chịu ở bên ta!"
"Ân." Đồng Quang bé ngoan gật đầu, "Muốn trông coi ngươi."
Đêm qua Đồng Quang thấy hắn còn muốn trốn, hôm nay liền cùng hắn một tấc cũng không rời, biết sớm như vậy, hắn nên sớm vài năm bị sơn tặc thổ phỉ gì đó bắt đi, làm gì đợi đến lúc này!
Trong xe ngựa, Vinh Triết vui rạo rực ôm tiểu Đồng Quang của hắn, chỉ cảm giác mình cách con đường thành thân lại tiến vọt một bước dài.
"Có thích ca ca hay không?"
"Ừm."
"Vậy đừng đi theo hoàng huynh, sau này đi theo ta được không?"
"Không được."
"Vì cái gì không được!!!"
"Bởi vì điện hạ là một chủ tử tốt, ta cả đời đều phải đi theo hắn."
"Ngươi nói hoàng huynh là đối tượng muốn cả đời đi theo, vậy ta thì sao? Ta là cái gì?"
"... Đối tượng thành thân?"
【 Hoàn 】
- ----------------
Tác giả có lời muốn nói: Mấy ngày nữa cập nhật phiên ngoại hiện đại của Mãn Mãn cùng người què, không lâu, muốn viết khoảng chừng chương, đại khái chính là câu chuyện sau khi hai người trở lại hiện đại, quên mất nhau rồi lại nhất kiến chung tình.
- ---
Cp Khả Khả có thể phối như vậy:
Võ tướng tuổi trẻ trung quân ái quốc, thanh mai trúc mã của Khả Khả, tính cách cảnh trực, ăn nói vụng về, trung khuyển.
Cảm thấy Khả Khả viết thoại bản thật sự là đại bất kính đối với thái tử, sợ Khả Khả ngày nào đó bị chặt đầu, thế nhưng lại lấy Khả Khả không có biện pháp, chỉ có thể để lúc Khả Khả thoại bản mới tự móc tiền túi mua rất nhiều về, giảm bớt thoại bản truyền bá trong thị trường, cảm thấy mua nhiều một quyển, Khả Khả có thể thêm một giây giữ lại đầu trên cổ.
Bởi vì mua quá nhiều thoại bản, trở nên rất nghèo.
Khả Khả hảo tâm mà cầm theo chỗ tiền của y kiếm được tiền tiếp tế hắn, hắn thập phần cảm kích Khả Khả, cảm thấy Khả Khả thật đúng là người tốt.
- ---
Khả Khả gặp phải nghịch gia, hết sức tức giận.
Thái tử x tiên nhân không thể nghịch không thể hủy, nhưng thậm chí có người viết thoại bản khôngg phục tùng, tức chết hắn.
Khả Khả dưới sự giận dữ, giận viết Tiểu Hoàng bản () kháng nghị.
() truyện sếc, cảnh H nhiều:v
Nhưng là đồng nam nhỏ Khả Khả cũng không có một chút kinh nghiệm, hỏi thái tử hoặc tiên nhân vừa thật sẽ bị mất đầu, rơi vào đường cùng, đành phải tìm trúc mã diễn luyện một tí.
Cuối cùng thoại bản không có viết thành, bởi vì Khả Khả đau thắt lưng ở nằm trên giường rất nhiều ngày.
Trúc mã Tướng quân hình như đã tìm được phương pháp ngăn cản Khả Khả bị chém đầu rồi.
Thật đáng mừng.
- -------------------
Editor có đôi lời: Truyện còn PN của Mãn và Đình thời hiện đại ha, Ruby chỉ vừa dịch thêm chương nữa nhưng chưa hết, vẫn đang chờ mẹ đẻ lấp hố!