Tiểu Quế Tử phụng chỉ đưa điểm tâm khuya, truyền chỉ dụ của hoàng thượng, biểu đạt quan tâm, Từ Mộng Phi cung kính quỳ tiếp.
Tiểu Quế Tử cười nói: “Hoàng thượng còn chờ nô tì thưa lại, những điểm tâm này có hợp ý thừa tướng đại nhân không ạ?”
Từ Mộng Phi nghe vậy, mở thực hạp, chỉ thấy trong đó bày một đĩa bánh phỉ thúy mã đề, một đĩa sủi cảo nhân tôm cua, một chén cháo bí đỏ bách hợp, một chén canh hoa sen táo đỏ… Tư sắc dụ người, quả nhiên mỗi món đều thanh lương hạ hoả. Thầm nghĩ trong lòng, hoàng đế bệ hạ cũng không sợ đêm nay y sẽ ăn hư mất cái bụng, ngày mai không thể bồi hắn đi tiếp kiến hoàng tử Thổ Phiên hay sao. Múc một thìa cháo bí đỏ nếm thử, mát mẻ ngon miệng, ngọt mà không ngấy, Từ Mộng Phi cảm thấy xem như vừa ý, chung quy là tay nghề của ngự thiện phòng.
Mỗi thứ đều nếm qua một lần, Từ Mộng Phi nói với Tiểu Quế Tử: “Những điểm tâm này đều rất ngon miệng, nhờ Quế công công thay ta cảm ơn hoàng thượng.”
Tiểu Quế Tử nhận được câu trả lời, ấp tay vái chào y, đang định đi, Từ Mộng Phi đột nhiên gọi lại: “Dám hỏi Quế công công, hoàng thượng… nhưng vẫn đang chơi cờ?”
Tiểu Quế Tử vừa ăn qua vị đắng, nào còn dám ăn nói lung tung, chỉ biết giả câm vờ điếc, phản vấn một câu: “Thừa tướng có chuyện gì ạ?”
Từ Mộng Phi nói: “Không có, chỉ là sợ hoàng thượng buổi tối mệt nhọc quá đỗi, lỡ việc ngày mai. Thỉnh Quế công công thay ta nhắc nhở người.”
Tiểu Quế Tử nói hoàng thượng còn đang chơi cờ cũng không được, mà nói hoàng thượng ngừng chơi cờ rồi cũng không được, đành cười ha ha rằng: “A, thừa tướng đại nhân thực là trung thành tận tâm với hoàng thượng. Nô tì trở lại tự nhiên sẽ chuyển lời.”
Từ Mộng Phi lưu ý quan sát thần sắc Tiểu Quế Tử, thấy hắn một mực cúi đầu che giấu, ngôn từ úp mở, trong lòng tự hiểu bảy tám phần, bèn cũng không truy vấn nữa, sai người mang đến chút ngân lượng thưởng cho Tiểu Quế Tử, rồi tiễn hắn xuất môn.
Lại nói khi Tiểu Quế Tử trở lại trong cung, hoàng thượng đã đợi trên giường rất lâu, mỏi mệt chống tay hỏi hắn: “Thừa tướng đại nhân ăn thế nào?”
Tiểu Quế Tử có gì bẩm nấy: “Thừa tướng đại nhân nói, mọi thứ đều ngon miệng lắm.”
Hoàng thượng cười một cái, lại hỏi: “Thừa tướng đại nhân có lời gì không?”
Tiểu Quế Tử thưa: “Thừa tướng đại nhân bảo nô tì nhắc nhở hoàng thượng, buổi tối sớm đi nghỉ ngơi, đừng để lỡ việc ngày mai ạ.”
Nụ cười của hoàng thượng lại sâu hơn vài phần, phất tay ôn nhu nói: “Ngươi lui xuống đi.”
Hoàng đế bệ hạ vừa nhận được thông tin chính xác, tự nhiên có một cỗ ấm áp ngập đầy cõi lòng, chui vào trong ổ chăn nhất thời ngủ không được. Lật qua lật lại nghĩ về những lời nói lúc nãy của thừa tướng gia, lại liên tưởng đến buổi sáng ở Văn Hoa điện thừa tướng gia có nói: “… Đợi quốc sự mấy ngày này chấm dứt, vi thần tự nhiên sẽ đem chuyện muốn làm lúc này làm cho chu toàn.” Trong lòng không khỏi bắt đầu lăn tăn, lăn tăn này dần dần lớn, cuối cùng lại bốc lên cuồn cuộn, hoàng đế bệ hạ luống cuống đến nỗi lập tức kéo tư tự đi xa.
Trong lúc bảy kéo tám kéo, kỳ quái khó hiểu làm sao hoàng đế bệ hạ đột nhiên nhớ tới chuyện Tiểu Hỉ Tử nọ, tiếp đó lại nghĩ tới câu nói mà năm nào trạng nguyên gia từng nói, y nói: “Trong lòng vi thần có một mảnh dằm, nhưng vi thần tình nguyện để nó cứ như thế đâm tim mà đau, cũng không muốn rút nó ra.”
Ngữ điệu lúc ấy của trạng nguyên gia…
Còn có biểu tình của trạng nguyên gia khi nói lời này… A, quả là nghiêm túc khẳng định, lại… thâm trầm sâu thẳm.
Hoàng đế bệ hạ nằm ở trên giường, cố kéo ra một nụ cười, rồi chợt thấy mờ mịt ngoảnh đầu, trong tẩm cung tĩnh lặng trống vắng này nào có một bóng người, hắn là đang cười cho ai nhìn đây?
Ôi… Hoàng đế bệ hạ thở dài, cau mày xoa xoa cửa tim, cảm thấy trong lòng mình có lẽ là có hai cái dằm, một cái là những lời ấy của trạng nguyên gia, một cái khác… chính là Tiểu Hỉ Tử mà hắn vừa đột nhiên nghĩ đến.
Đó là chuyện những ngày đầu bệ hạ kế vị.
Khi đó Tiểu Hỉ Tử là thái giám đắc lực số một bên cạnh bệ hạ, vừa cơ trí lanh lợi, mồm miệng kín đáo, lại rất hiểu tâm tư của bệ hạ, khi bệ hạ vẫn là thái tử đã là cực kỳ tín nhiệm sủng ái hắn.
Khi đó sinh hoạt của bệ hạ nhưng không được tùy tâm sở dục giống như bây giờ, mà ngược lại, thứ nhất quan trường cổ hủ thâm căn cố đế, thói quen khó sửa; thứ hai ngoại thích tham gia vào chính sự, coi nhẹ quyền uy của bệ hạ; ba là cựu thần cậy già lên mặt kẻ cả, mọi việc cứ tán tụng tổ chế, bệ hạ mưu cầu cách tân trị quốc, nhưng làm không được, nhẫn nhịn đủ bề, chuyện gì cũng bị ép ẩn nhẫn thoái nhượng, chính là mỗi một bước đều gian nan, cầu sinh từ trong kẽ hở, chật vật bất kham, còn đâu là thể diện của ngôi cửu ngũ!
Bệ hạ một phen phẫn uất không cam lòng, không biết trút vào đâu, không biết kể cho ai, thực sự nghẹn đến lợi hại, mới mang theo Tiểu Hỉ Tử xuất cung giải sầu.
Lão hoàng đế đã đi về Tây Thiên từng nói với bệ hạ rằng: “Thời gian của trẫm không còn nhiều lắm, bên cạnh con dù sao vẫn còn vài người, tương lai những cựu thần kia không còn dùng được nữa, nên đổi thì đổi đi.”
Bệ hạ suy nghĩ một đêm, hôm sau nói với lão hoàng đế: “Lần này nhi thần cùng La Sát quốc đàm phán, muốn mang biên soạn Hàn Lâm viện Từ Mộng Phi cùng đi.”
Buổi tối ngày đó, bệ hạ chính là tích đầy mình khí nóng, một mực phỏng đoán lời dạy của lão hoàng đế, bất tri bất giác đi đến trước cửa nhà trạng nguyên gia.
Thế mà đêm đó, trạng nguyên gia không ở nhà.
Trời đã khuya như thế rồi, bệ hạ lại có tích tụ trong lòng, trạng nguyên cư nhiên dám can đảm không ở quý phủ. Sắc mặt bệ hạ thập phần không tốt.
“Hắn đi nơi nào rồi?” Bệ hạ hỏi hạ nhân trong phủ.
Bởi vì cũng thường đến đi, hạ nhân trong phủ cho rằng người này là bạn thân của chủ nhân, thái độ rất mực kính cẩn: “Tiểu nhân không biết ạ. Nếu như tiên sinh có việc gấp, đừng ngại vào cửa ngồi chốc lát, lão gia nhà ta có lẽ không bao lâu sẽ trở về.”
Bệ hạ vào nhà ngốc nghếch ngồi nửa canh giờ, sắc mặt mười phần không tốt dần dần biến thành trăm phần không tốt.
Đứng ở cửa nhà trạng nguyên gia, lạnh lùng trừng mắt cao môn đại tường cả buổi, bệ hạ rốt cục hạ quyết tâm, nói với Tiểu Hỉ Tử: “Đi Mộ Vân hiên.”
Chuyện mình là đoạn tụ, bệ hạ không có tận lực dối gạt Tiểu Hỉ Tử. Bởi vì người đi gọi trạng nguyên gia qua uống trà chính là Tiểu Hỉ Tử.
Tiểu Hỉ Tử không giống như Tiểu Quế Tử, số lần trạng nguyên gia đến uống trà nhiều rồi, dần dần hắn cũng nhìn ra chút manh mối như thế. Bệ hạ là người anh minh, tự nhiên cũng biết.
Chẳng qua là đôi bên đều không nói toạc ra mà thôi.
Hoàng đế bệ hạ thứ nhất không muốn ủy khuất chính mình, thứ hai cũng không muốn làm thằng ngốc treo cổ chết trên thân cây. Cũng chẳng thể nào phát hỏa trong phủ trạng nguyên, tự nhiên phải đi tìm chỗ nào có thể phát hỏa.
Cho nên mới mang Tiểu Hỉ Tử đến Mộ Vân hiên.
Bệ hạ nghĩ, vạn nhất mình có uống say như chết, chung quy có người đỡ mình hồi cung đi.
Mà lúc này bên cạnh hắn, chỉ có mỗi Tiểu Hỉ Tử kia.
Thế nhưng bệ hạ rượu còn chưa dính môi, chỉ vừa cúi đầu ngửi một hơi, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ở chỗ cách đây ba bốn cái bàn, trong đám người ồn ào, một người trông như trạng nguyên gia đang ôm một tên tiểu quan sắp bước ra ngoài.
Mái tóc dài của hai người bị gió thổi bay vấn vít nhau, y quay đầu chợt chạm đến ánh mắt hắn, lấp lánh trong khoảnh khắc, lại lập tức nhìn như không thấy nghênh ngang bước đi.
Bệ hạ cứ thế nhìn cái bóng dáng mơ hồ có chút quen thuộc ấy biến mất khỏi đường nhìn của mình, cuối cùng mới nhớ tới, tấm áo khoác màu lam người nọ đang mặc, hình như là lần trước khi triệu hắn kiến giá, mình đã ban cho hắn.
Ô… thì ra hắn cũng đã đến nơi này.