"Đừng gào nữa, anh nào của mày cũng không ở đây đâu." Ngôn Hành Yến ôm cổ từ dưới đất bò dậy, vì nằm lâu một tư thế nên y cảm thấy cơ thể căng cứng như không phải của mình.
Đổi lại Phong Ly được quay về cơ thể quen thuộc của mình nó hài lòng đến bùng nổ, vừa đi vừa nhảy chân sáo như một con alpaca vui vẻ, "Ta lại có thể nói chuyện rồi! Thật tốt quá!!" Nó chạy như điên ba vòng trên đất, lại nhảy đến trên vai Lệ Nam, hỏi: "Vừa nãy là tình huống gì, ảo cảnh à?"
"Quỷ mộng." Lệ Nam nhìn về phía Trạch quỷ trong góc phòng, gầy teo nhỏ thó, nếu không phải sớm đã suy đoán nó là tiểu thiếu gia thì nhìn một cái cũng không thể nào liên hệ hai người với nhau, vì con quỷ trước mắt này khác một trời một vực với người mập mạp trong giấc mộng.
"Thì ra đây chính là quỷ mộng!" Phong Ly bừng tỉnh đại ngộ, "Ta nói mà, sao tự nhiên chẳng hiểu gì lại xuất hiện ở một nơi toàn những người không quen biết, còn bị biến thành mèo, vừa nhấc chân lên đã bị một người phụ nữ xa lạ sờ tới sờ lui, làm ta sợ muốn chết đấy biết không..."
Đại khái để bù lại lúc trong quỷ mộng không thể nói chuyện Phong Ly thao thao bất tuyệt, lời của nó tuôn không ngừng như nước sống, mưa đổ tầm tã, giội cho Lệ Nam và Ngôn Hành Yến muốn nhúng nó vào trong nước luôn.
Lúc đầu Lệ Nam còn muốn nói theo nó để giải tỏa bất an trong lòng nhưng hắn không ngờ cái con Phong Ly này lại nói át cả phần người khác, sau mười phút hắn chỉ có thể vô tình dùng một tay bịt miệng nhỏ của Phong Ly rồi ôm nó vào lòng.
||||| Truyện đề cử: Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa |||||
"Cậu đang chờ Đại Thành?" Lệ Nam tiến lên một bước đứng trước mặt Trạch quỷ, hắn cẩn thận quan sát mặt mũi đối phương, có thể hiểu được tại sao lúc đầu Ngôn Hành Yến lại nói đại thiếu gia là Trạch quỷ.
Lệ Nam có chút đau đầu không biết nên nói gì để khuyên Trạch quỷ đi đầu thai chuyển thế, lúc còn sống đầu óc tiểu thiếu gia bị bệnh tật ảnh hưởng không thể trưởng thành hoàn toàn, có lẽ vì vậy nên nó mới làm chuyện người khác không làm -- Ở lì trong nhà đợi một người suốt trăm năm.
Người này không phải người thân của nó, cũng không phải người yêu, khuôn mặt rất bình thường, học vấn không cao, cũng không thông minh, cười rộ lên có vẻ ngốc nghếch, đặt trong đám người sẽ không nhân ra, chỉ là một người hầu rất bình thường.
Nhưng đối với tiểu thiếu gia đây là người duy nhất ngoại trừ cha mẹ thật lòng đối xử tốt với cậu trong suốt cuộc đời ngắn ngủi ấy, ngay cả anh trai ruột thịt cũng ghét bỏ cậu trói buộc từ tận đáy lòng, nhưng Đại Thành lại không oán không hối.
Hai con người đều nhỏ bé vô lực, giữa họ sớm đã vượt qua cả quan hệ máu mủ, phần tình nghĩa này khiến Trạch quỷ sau khi chết tâm trí dù mơ hồ nhưng vẫn nhớ mãi không quên, nguyện dùng trăm năm để chờ đợi.
Trạch quỷ nâng đôi mắt u tối, khuôn mặt rõ ràng đối diện với Lệ Nam nhưng tiêu điểm ánh mắt không biết đặt ở chỗ nào, nó hé miệng, giọng nói hư vô nhưng thong thả, "Anh ấy...!luôn nói...!anh trai là người tốt nhất với tôi...!luôn nói như vậy, đại thiếu gia tốt bao nhiêu, thích tôi thế nào, chúng tôi là máu mủ tình thâm..."
Lời của nó càng nói càng lưu loát, "Tôi cũng nghe anh ấy chờ mong anh trai đến thăm, vẫn luôn gọi anh ơi, cho tới bây giờ cũng chưa từng gọi tên của anh ấy vì anh ấy chưa bao giờ dạy tôi tên của anh ấy đọc thế nào...!Tôi rất hối hận...!Chưa từng gọi anh ấy một tiếng anh ơi ngay trước mặt."
"Đây không phải là lỗi của cậu." Lệ Nam Lệ Nam không biết những lời này có hữu dụng hay không, nhưng hắn thật tình hi vọng như vậy có thể trấn an Trạch quỷ một chút, nhưng đáng tiếc lại không như mong muốn, nghe xong lời của hắn Trạch quỷ lại lắc đầu khẽ nói: "Nhưng dù sao anh ấy cũng vì tôi mà chết, tôi chỉ biết quấy rối gây phiền phức cho anh ấy, còn khóc lóc...!Trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tên anh trai chê mình phiền phức kia."
"Ở trong mơ cậu đã đạt được nguyện vọng của mình..."
"Không đủ, thế vẫn chưa đủ." Trạch quỷ lắc đầu, "Cái này còn lâu mới đủ..."
"Chết cũng chết rồi, cậu còn muốn thế nào?" Ngôn Hành Yến móc ra lá bùa Hắc Vô Thường cho mình, giọng nói nguội lạnh: "Cậu thử suy nghĩ đi, cậu đã chờ trăm năm rồi, hồn phách của hắn có quay về không? Không.
Vì đối với hắn cậu không quan trọng đến thế, hắn tốt với cậu vì bản chất của hắn vốn thiện lương, khả năng nhất chính là tận chức tận trách giữa chủ tớ mà thôi.
Một trăm năm rồi, nhân khẩu thời dân quốc không nhiều, lại là thời loạn lạc, khi đó Địa Phủ quản lý chặt hiệu suất nhanh, Đại Thành khẳng định đã sớm đầu thai.
Cậu còn chờ cái gì?"
Lệ Nam: "..."
Lệ Nam: "Khụ...!Nói năng uyển chuyển tí..."
"Có cái gì mà phải uyển chuyển? Âm đức của tôi tăng rồi, điều này chứng minh chấp niệm của cậu ta là được thấy kết cục sống sót của Đại Thành trong mơ, rồi gọi một tiếng anh.
Hiện tại chính là được voi đòi tiên." Ngôn Hành Yến quay đầu nhìn về phía Lệ Nam, nhấn mạnh, "Quỷ vốn là sinh vật cố chấp, ở nơi âm u như thế này vẫn còn ngây thơ, chờ đợi một trăm năm, cậu thấy đây là chuyện người bình thường làm được ư?
Đừng nói người, tôi dám nói đến quỷ cũng không chịu nổi, sớm đã chán chết đi ra ngoài dạo chơi thế gian rồi.
Cho nên nói hầu như tất cả Trạch quỷ đều có chấp niệm rất nặng, cậu nói thẳng ra có khi còn không khuyên nổi nó chứ ở đấy mà đòi uyển với chả chuyển."
"..." Lệ Nam liếc mắt nhìn Trạch quỷ, thấy đối phương quả nhiên khó chơi.
Ngôn Hành Yến nói thế rồi mà vẫn còn ra vẻ tôi không nghe, tôi mặc kệ, tôi thảm lắm, tôi phải đợi các kiểu, hắn bất đắc dĩ nói: "Thế cậu nói phải làm sao bây giờ?"
Ngôn Hành Yến đương nhiên là rút sáo trúc bên hông ra, chỉ thẳng về phía Trạch quỷ: "Cậu từng tấn công Lệ Nam, đừng tưởng tôi bỏ qua, tôi thù rất dai -- chọn mau! Một, cậu ngoan ngoãn tiến vào lá bùa này chờ Hắc Vô Thường tới đón, hai, tôi đâm một phát tiễn cậu về thẳng Địa Phủ luôn."
Y còn chưa nói hết câu Trạch quỷ đã phát ra tiếng gào thê lương, đây là âm thanh hầu như tất cả những thứ phi nhân loại đều có thể phát ra, giống như động vật rít gào khi đối mặt với kẻ địch, nhưng nó không chọn tấn công, chỉ là trong nháy mắt đã biến mất trước mắt Lệ Nam.
"Đây là không đồng ý hợp tác?" Ngôn Hành Yến khó chịu nhíu mày, định rút sáo kiếm ra khỏi vỏ, y túm Phong Ly còn đang nằm ngẩn người trong lòng Lệ Nam rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ trên tầng ba.
Lệ Nam cũng muốn đuổi theo nhưng khi đứng trước cửa khóe mắt bỗng nhiên liếc thấy hộp giấy đặt ở đầu giường cùng với ống tiêm, hắn nhận ra đó là đơn thuốc bác sĩ Trương kê cho tiểu thiếu gia, trong mộng đóng vai thầy thuốc hắn đã để lại cho Đại Thành, không biết trong hiện thực xảy ra tình huống gì lại khiến tiểu thiếu gia nhớ mãi không quên quyến luyến giữ lại hộp thuốc cùng ống tiêm này.
Phong Ly đương nhiên không chỉ đơn giản là trong tên có gió, nó vì gió mà tồn tại, có gió sẽ sống mãi, gió cũng sẽ nói cho nó tất cả tin tức mong muốn.
Đương nhiên đây cũng chỉ là nói cho êm tai, Ngôn Hành Yến hoàn toàn coi nó là chó mà dùng, sau khi Trạch quỷ trốn đi y lấy Phong Ly từ chỗ Lệ Nam vừa chạy vừa để Phong Ly đánh hơi xem một người đã chết đang trốn ở đâu.
"Bên trái tầng một!" Phong Ly không hề thấy mình bị xem là công cụ, nó tràn đầy hứng thú chạy trên mặt đất dẫn đường cho Ngôn Hành Yến.
Lệ Nam cảm thấy mình như một ông lão già yếu, mắt mở trừng trừng nhìn thanh niên nào đó hấp tấp lao đi mất dạng, hắn vừa mới thất thần chưa tới ba giây đã không đuổi kịp tiến độ của Ngôn Hành Yến.
Hắn nghe tiếng rồi đi xuống tầng hai, Lệ Nam đã nghe thấy Ngôn Hành Yến và Phong Ly nói chuyện, nhưng căn phòng họ định nghỉ ngơi dưới tầng hai lại truyền đến tiếng chuông điện thoại.
Nếu như đây là đêm hôm khuya khoắt Lệ Nam thề hắn nhất định sẽ không đến gần tiếng chuông này nửa bước, nhưng theo quỷ mộng dài kết thúc nhân gian cũng đã chuyển từ đêm sang ngày, mặt trời rực rỡ chiếu sáng căn biệt thự, tuy nói từ đầu đến cuối tinh thần Lệ Nam trải qua rất nhiều chuyện sinh động nhưng thể xác đã thật sự được nghỉ ngơi một đêm, nên hắn cũng có thể nhận thấy tiếng chuông điện thoại phát ra từ phòng Ngôn Hành Yến.
"..." Điện thoại ngày thường có thể nghe không hề do dự nay vì Trạch quỷ làm cho bầu không khí trở nên sinh động khiến Lệ Nam do dự hơn mười giây mới chậm chạp đi vào phòng của Ngôn Hành Yến.
Hắn sợ vừa mới chạm vào điện thoại Trạch quỷ máu me đầm đìa sẽ từ trong màn hình chui ra, nhưng nghĩ lại, con quỷ này lúc còn sống bị bắt nặt thê thảm như vậy, chết rồi biến thành quỷ sẽ lợi hại như vậy thật sao?
Muốn nói cảm ơn một người nhưng lại chỉ biết ngây ngốc chờ đợi, nếu lúc trước là vì chưa giác ngộ thế nhưng bây giờ còn không biết đường mà xuống Địa Phủ biểu hiện tốt một chút, tranh thủ một chân quỷ sai, thông qua trình tự nội bộ biết được con đường luân hồi của Đại Thành.
Mặc dù Lệ Nam động tác bần thần chỉ ước chưa bắt máy nhận cuộc gọi tránh cũng không tránh được này thì điện thoại đã nổ tung nhưng tiếng chuông vẫn vang lên dai dẳng, còn phiền hơn cả tiếng pháo nổ ngày tết.
Chính giữa màn hình điện thoại của Ngôn Hành Yến hiện lên cái tên: vạn.
Lệ Nam: "..." Bỗng chốc hắn đã biết đây là ai.
"A lô?"
"A lô, Ngôn đại sư, sao giờ cậu mới nghe máy, không phải đã hẹn bảy giờ sáng mỗi ngày sẽ báo tình huống cho tôi à, tôi thật sự lo các cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù có thể nào cũng đừng cậy mạnh, các cậu không được thì để tôi tìm thiên sư khác có kinh nghiệm đến, tôi thật sự thích tòa nhà đó, cũng không muốn gây ra tai nạn chết người."
"Khụ, tôi không phải là Ngôn Hành Yến..." Lệ Nam suy nghĩ một chút, "Tôi là...!trợ lý của cậu ấy."
"Ồ ồ, chào cậu chào cậu, xin hỏi xưng hô thế nào?" Bảy trăm ngàn hỏi chuyện, cũng không quá ngạo mạn, cảm giác đây là một người thẳng thắn có gì nói đấy.
Nhưng Lệ Nam rất không vui khi Bảy trăm ngàn nghi ngờ năng lực của Ngôn Hành Yến, dù sau hắn cũng là một người ghi thù, "Tôi họ Lệ, ông chủ thì sao?"
"Ha ha, tôi tên là Triệu Thành, gọi ông chủ gì chứ, ba tôi mới là ông chủ, tôi chỉ là một người rảnh rỗi thôi, cứ gọi tôi là anh Triệu..."
Lệ Nam cũng lười xưng huynh gọi đệ với gã, "Ông chủ Triệu, trong cái nghề thiên sư này tuổi tác cũng không thể hiện được cái gì, thiên phú mới là quan trọng nhất, rất nhiều thiên sư sáu bảy mươi tuổi râu mép cả chùm cũng phải gọi Ngôn thiên sư nhà chúng tôi một tiếng thầy.
Tối qua chúng tôi tốn nhiều công sức làm phép ép con Trạch quỷ ra, cũng đấu pháp kịch liệt với nó nên tiêu tốn rất nhiều bùa chú và pháp lực, ngay lúc nãy Trạch quỷ không địch lại được Ngôn thiên sư nên đã chạy trối chết trốn vào hồ nước gần đó.
Ngôn thiên sư lo lắng đêm dài lắm mộng mới đuổi theo, nên hiện tại không rảnh nghe điện thoại của anh được."
Triệu Thành à một tiếng, tràn đầy ý tuy rằng tôi nghe không hiểu nhưng có vẻ rất lợi hại..