Chuyển ngữ: Puny
Trình Ngộ chạy đến bên cửa sổ, thấy Lục Mạn Mạn đã nhảy ra ngoài từ cửa sổ lầu một, đứng ở bụi cây phía sau nhà cách đó không xa ngắm bắn.
Mấy phát súng tay súng bắn tỉa nhắm Trình Ngộ mà bắn, đã bại lộ hoàn toàn vị trí của mình, sau khi Lục Mạn Mạn nhìn chuẩn, vòng qua nhà một phát súng bắn chết anh ta.
Xung quanh dọn dẹp sạch sẻ, Trình Ngộ từ trong nhà đi ra, đem đạn dược tiếp tế chia toàn bộ cho Lục Mạn Mạn.
"Cậu cũng lắp một ít đi."
"Có." Trình Ngộ vỗ vỗ túi bên hông mình: "Nhưng mà cậu là thu phát hỏa lực, vẫn là tăng cường cho cậu dùng."
"Được."
Hai người nắm chắc thời gian chạy đến vòng quyết chiến cuối cùng, bởi vì trước kia tốn không ít thời gian, bây giờ tiến vào vòng quyết chiến đã mất đi lợi thế tiên thiên của mình.
Quân địch đã sớm mai phục bốn phía trong vòng quyết chiến, các cô lộ diện một cái thì sẽ gặp phải tấn công hỏa lực mãnh liệt, biến thành mục tiêu công kích.
Nhưng chỉ còn lại mấy phút cuối cùng, thật sự nếu như không tiến vào vòng quyết chiến, thì lập tức bị loại ra.
Đưa đầu rụt đầu đều là một đao.
"Vẫn là quy tắc cũ." Trình Ngộ nói với Lục Mạn Mạn: "Tôi phụ trợ cậu thu phát, đánh tốt ván này, thắng thì buổi tối ăn lẩu."
Lục Mạn Mạn vừa chạy vừa nói: "Đừng chết, một mình tôi ăn gà không có ý nghĩa."
Trình Ngộ dùng sức vỗ bả vai của Lục Mạn Mạn một cái, xoay người vọt vào vòng chung kết.
Mà Lục Mạn Mạn thì nấp sau những tán cây trên sườn núi, ẩn náu mà bắt đầu, gắn ống giảm thanh vào, nín thở tập trung nhìn chằm chằm Trình Ngộ.
Trình Ngộ vừa tiến vào vòng chung kết, tiếng súng từ bốn phương tám hướng truyền tới, cỏ cây cành khô bên cạnh cô ấy đều bị đánh cho bay tứ tung khắp nơi.
Tẩu vị của Trình Ngộ vô cùng tốt, xung quanh đạn phấn bay khắp nơi, nhưng không ai bắn trúng mục tiêu.
Cô ấy đi một vòng lớn trong trận quyết chiến, thu hút vô số công kích hỏa lực, trên căn bản đã vạch trần vị trí của các đối thủ đang phục kích bắn xung quanh mình trong trận quyết chiến.
Lục Mạn Mạn không nhanh không chậm, một phát súng lại một phát súng, dễ như trở bàn tay giải quyết các tuyển thủ mai phục ở các nơi bắn lén.
Thời gian còn lại không nhiều, Lục Mạn Mạn tranh thủ chạy vào vòng chung kết, núp phía sau một thân cây.
Đồng hồ trên tay hiển thị, còn có một chi đội cuối cùng.
Ánh mắt Lục Mạn Mạn giống như chim ưng lục soát bốn phía, tìm các nơi kín đáo đối thủ có thể phục kích.
Mà cách vị trí của cô chỉ mười mét, Chu Gia Lương gắn ống hãm thanh vào súng trường của mình, cẩn thận từng li từng tí đi tới chỗ Lục Mạn Mạn.
Lục Mạn Mạn đứng ở phía sau cây, vẫn còn tìm quân địch ở bốn phía.
Khoảng cách giữa Chu Gia Lương và cô khá xa, không xác định được kỹ thuật bắn của mình có thể trúng mục tiêu chính xác là cô hay không.
Anh chỉ có cơ hội một lần nổ súng, nếu đã bỏ lỡ, ván này liền thua, đối thủ là M, đứa con gái này một đường từ thi đấu cấp trường tiến vào trận chung kết cả nước, cô ấy tuyệt đối sẽ không cho đối thủ cơ hội thứ hai lật bàn cờ.
Thừa dịp cô bây giờ còn chưa phát hiện mình, Chu Gia Lương di chuyển bước chân tới gần cô, mỗi một bước đều hết sức cẩn thận, cho dù dưới chân là cỏ cây cành gỗ, cũng sợ bị cô phát hiện.
May mắn, hiện tại tất cả sự chú ý của cô đều đặt ở khu vực an toàn phía trước kia. Nếu như cô cho rằng toàn bộ quân địch đều trốn ở khu an toàn, chỉ có cô mới chịu mạo hiểm nguy cơ bị loại núp ở bên ngoài khu vực âm thầm quan sát, vậy thì cô đã sai hoàn toàn.
Cái này gọi là tìm đường sống trong cõi chết.
Chu Gia Lương cách vị trí của cô chỉ năm mét, dừng lại, chậm rãi nâng súng lên.
Dưới chân, truyền tới âm thanh cành khô lá héo vỡ vụn, nhỏ không thể nghe thấy.
Chu Gia Lương nâng súng lên, nhắm ngay bóng lưng Lục Mạn Mạn, hơi nghiêng đầu, nhìn vào ống ngắm.
Bỗng nhiên, trong kính có bóng người chợt lóe lên.
Chu Gia Lương nghiêng đầu, đang lúc còn chưa phản ứng thì vụt lướt qua, trên người bỗng có nhiều dấu màu đạn phấn.
Lục Mạn Mạn dựa vào thân cây, hấc cằm về phía anh ta.
Chu Gia Lương tức giận bỏ đi, vậy mà lại để cho cô phát hiện!
Nhưng mà lực phản ứng của cô cũng quá nhanh đi, không không, không thể nào, cô hẳn là đã phát hiện ra sớm, chỉ là vờ không biết, dẫn anh mắc câu.
Chu Gia Lương bị loại ra, anh hướng phía Lục Mạn Mạn làm động tác tay cắt cổ.
May mà còn một đồng đội mai phục ở trong bụi cỏ, chính là Trần Cảnh Minh đứng nhất điểm tích lũy và bảng xếp hạng năm ngoái.
Nắm ngoái cậu ta là hạng nhất tỉnh, dừng lại ở top tám trong cuộc thi cả nước, năm nay cậu ta và Lục Mạn Mạn đều tiến vào trận đấu cả nước, trên chiến trường trận chung kết, nhất định phải có một trận kịch chiến.
Vài giây cuối cùng, Lục Mạn Mạn vọt vào vòng quyết chiến, cũng trong lúc cô vọt vào, bên cạnh vang lên tiếng súng liên phát.
Pằng pằng pằng.
Xung quanh Lục Mạn Mạn không có bất kỳ công sự che chắn nào có thể che chở, cây gần nhất nằm ở phía đông nam cách cô chừng mười ba mét.
Đã biết, đây là chiến thuật của bọn họ.
Chu Gia Lương đẩy Lục Mạn Mạn vào trận chung kết, mà Trần Cảnh Minh vẫn luôn mai phục ở chỗ tối nhân cơ hội này một kích giành thắng lợi.
Sáo lộ [] một vòng lại một vòng, giống như lần trước mua chuộc người nhà Trình Ngộ tới trường ồn ào, rồi sau đó lại lên mạng bỏ tiền mua thủy quân bôi đen cô ấy.
[] Sáo lộ (套路): thuộc về ngôn ngữ mạng đang được lưu hành trên internet Trung Quốc, nó có ý nghĩa là "Ngươi người này rất có tâm cơ", hoặc là "Tạo ra một kế hoạch hoàn chỉnh sau đó cứ theo kế hoạch mà làm". Nói chung nó thuộc về chỉ những kế hoạch, kiểu cách quen thuộc nhưng lần nào cũng có thể áp dụng.
Lục Mạn Mạn ở vườn trường Mỹ gặp qua không ít các cô gái vì giành giật chức đội trưởng đội cổ động viên hoặc lĩnh xướng dàn hợp xướng mà lục đục với nhau, cũng đã gặp không ít chuyện chiến đội chuyên nghiệp vì lợi ích mà bán đứng đồng đội.
Tóm lại, nhiều lắm.
Ở đâu có lợi ích, nhất định không tránh khỏi tranh đấu, nhân sinh chính là như vậy, trời sinh tính hiếu chiến.
Chiến trường có lẽ là chỗ đơn thuần nhất, mọi âm mưu quỷ kế trước mặt thực lực cũng chỉ có thể co đầu rụt cổ chạy trốn như chuột.
Lục Mạn Mạn quay đầu lại, nhắm ngay chỗ Trần Cảnh Minh, bắn vài phát súng, Trần Cảnh Minh huấn luyện nghiêm chỉnh, giờ phút này nhảy lên một cái, nhanh nhẹn mà tránh được xạ kích của cô.
Lục Mạn Mạn trốn phía sau cây, nhìn lại chỗ Trần Cảnh Minh mai phục, người đã không thấy nữa.
Cô nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng.
Lại trốn đi sao.
Tư chất của Trần Cảnh Minh thật sự không tệ, không gấp gáp giống như thanh niên bây giờ, nhìn thấy kẻ địch xuất hiện sẽ vội vã mà nổ súng, bại lộ mình đầu tiên.
Anh ta nhiều kinh nghiệm bình tĩnh, mai phục trong bụi cỏ, đợi đến cuối cùng.
Khó trách trước kia chiến đội chuyên nghiệp coi trọng anh ta, anh ta đúng là nhà tư bản chờ treo giá.
Viền tai Lục Mạn Mạn khẽ nhúc nhích, sau lưng có tiếng cành gãy.
Cô đột nhiên quay đầu lại, thấy Trần Cảnh Minh hối hả chạy tới, núp sau một thây cây khác bên cạnh cô.
Lục Mạn Mạn nâng sung lên điên cuồng bắn càn quét, đạn màu lướt qua cơ thể anh ta.
Nhưng mà, khi cô bắn phát súng tiếp theo, thì trong súng lại không có đạn!
Trần Cảnh Minh nghe được tiếng động súng để trống, khóe miệng anh ta khẽ nhếch, đứng lên nâng súng nhắm cô.
Đang lúc bât ngờ không kịp đề phòng, Trình Ngộ từ bụi cỏ bên cạnh chạy đến, ném cho Lục Mạn Mạn băng đạn.
Lục Mạn Mạn lắp đạn dược vào, tốc độ tay nhanh đến kinh người, thậm chí hoàn toàn không thấy rõ động tác của cô, thì đã kết thúc.
Trần Cảnh Minh đánh tranh giải lâu như vậy, chưa từng thấy qua người lắp đạn nhanh như vậy, người có kỹ năng bình thường cần ít nhất thời gian giây nhưng Lục Mạn Mạn...
Năm giây.
Chỉ mất năm giây, cô đã cô đã lấp đầy đạn và chĩa súng nhắm vào anh.
Cũng chính năm giây kia, để cho Trần Cảnh Minh nhìn thấu một chuyện.
Anh vĩnh viễn không thể nào là đối thủ của cô, vĩnh viễn.
Một tiếng súng vang lên, trận đấu kết thúc.
Trần Cảnh Minh bị M loại.
Những người hâm mộ trước màn hình máy tính gần như điên cuồng, trận này đánh vô cùng gian khổ, nhưng mức độ xuất sắc lại không thua cuộc đấu chuyên nghiệp một chút nào!
Biểu hiện của M quá xuất sắc, năm giây lắp đạn, thật là chưa từng thấy trước đây, mới nghe lần đầu!
Lúc này, bọn họ không khỏi nghĩ đến một chữ, một chữ đã biến mất từ lâu, cái chữ đã không xuất đầu lộ diện.
W.
Kỷ lục lắp đạn nhanh nhất của W giữ ở mức bảy giây, mà hôm nay M lại chỉ tốn năm giây lắp đạn, đây quả thực...
Làm người ta không thể tưởng tượng nổi.
Toàn bộ nền tảng mạng đã bùng nổ, trong chốc lát cái tên M này, không còn vì chuyển phát Nguyên Tu gửi mà quen thuộc với người hâm mộ nữa, mà vì có chiến tích huy hoàng của chính mình.
M, hắc mã quán quân cuộc thi đấu cả nước, năm giây lắp đạn, thần hồ kỳ kỹ []!
[] Thần hồ kỳ kỹ [神乎其技]: Là thành ngữ cổ đại, trong đó Thần: Thần kỳ khó lường; Kỹ: Kỹ nghệ. Miêu tả kỹ nghệ hay thủ pháp [phương pháp, thủ đoạn] hết sức cao minh.
Buổi tối kia, gần như cả trang mạng Internet đều nhốn nháo.
Những người hâm mộ mặt đỏ tới mang tai không ngại phiền hà thảo luận về biểu hiện của M trong cuộc thi đấu với người xung quanh. Trên TikTok, có rất nhiêu người thử nghiệm thách thức thủ pháp lắp đạn năm giây của M, toàn bộ đều thất bại.
Sau đêm hôm đó, cái tên M này xem như là một phát nổi lên, trở thành tài năng mới chạm tay có thể bỏng trong thi đấu người thật và có tiềm lực phát triển nhất.
Trên bục trao giải, đèn pha chiếu làm Lục Mạn Mạn gần như không mở mắt nổi, tại hiện trường tiếng reo hò của những người hâm mộ sắp lật tung toàn bộ nóc nhà.
Trần Cảnh Minh về nhì đứng bên cạnh Lục Mạn Mạn, nói khẽ với cô: "Tâm phục khẩu phục."
Thấy Lục Mạn Mạn không để ý tới anh ta, Trần Cảnh Minh đoán là tình cảnh xung quanh ầm ĩ quá mức nên cô không có nghe thấy, vì vậy thoáng xít lại gần cô, thấp giọng nói: "Cậu luyện như thế nào ra được vậy? Chỉ tốn năm giây, quá thần kỳ."
Lục Mạn Mạn vẫn không để ý tới anh ta.
"Cậu sao lại không nói chuyện, nghe nói cậu là trao đổi sinh, là nghe không hiểu tôi nói chuyện sao, tôi đây nói tiếng Anh tốt lắm, trước kia tôi có du học Anh."
Sau khi Trần Cảnh Minh bô bô nói một chuỗi dài, Lục Mạn Mạn nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái.
Cái nhìn kia, là sự khinh bỉ và xem thường rõ ràng.
Trần Cảnh Minh rốt cuộc ngậm miệng.
Nhưng mà không nhẫn nại quá mười phút, anh ta lại dùng tiếng Anh mở miệng nói: "Cậu là con gái mà, thù dai rất bình thường, tôi sẽ không ngại, nhưng mà hy vọng sau cuộc thi lần này chúng ta có thể biến chiến tranh thành tơ lụa [], tôi rất thưởng thức cậu."
[] Biến chiến tranh thành tơ lụa (化干戈为玉帛): dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp. Can qua là hai thứ vũ khí cổ, chỉ chiến tranh, tơ lụa quý là các thứ lễ vật để hai nước dùng dâng tặng nhau.
Lời này lại khiến cho Trần Cảnh Minh mặt đỏ tới mang tai.
Thật ra thì anh còn muốn biết Lục Mạn Mạn có thật sự ngay trước tất cả khán giả mà đánh anh tơi bời trên bục trao thưởng hay không.
"Cũng không phải tôi làm." Trần Cảnh Minh thấp giọng nói: "Chủ ý của Chu Gia Lương, tôi đã khuyên cậu ta."
"Cá mè một lứa."
"Trình độ tiếng Trung của cậu không tệ à, trước kia còn nghe nói cậu chỉ biết nói thô tục."
Lục Mạn Mạn không nhịn được nhìn về phía anh ta: "Cậu rất muốn nghe tôi nói thô tục có phải không bây giờ tôi có thể cho cậu biết lão Vương cách vách có ở nhà với con mẹ nó cậu không."
"Đừng... Đừng đừng tôi sai rồi tôi sai rồi." Trần Cảnh Minh mỉm cười chịu thua, tự mình lẩm bẩm: "Thật đanh đá."
Tại lễ trao giải, top mười tuyển thủ hàng đầu đều nhận được một chiếc cúp nhỏ làm bằng thủy tinh thạch anh, mặc dù chiếc cúp không đáng giá bao nhiều tiền, nhưng được chế tác tinh xảo, là biểu tượng của danh dự.
Trong top mạnh nhất, cũng không ít người là nhân vật mới chiến đội chuyên nghiệp coi trọng, có lẽ sau khi đánh xong cuộc thi này sẽ có chiến đội chuyên nghiệp tiếp nhận bọn họ, trở thành đội viên dự bị.
Nhưng không có ngoại lệ, top mười điểm đứng đầu, ngoại trừ Lục Mạn Mạn hạng nhất ra, tất cả đều là con trai.
Với tư cách là người đứng đầu thi đấu đơn và thi đấu đôi, trên bục nhận thưởng Lục Mạn Mạn đứng ở vị trí chót cùng, không ngừng vẫy tay với Trình Ngộ ở dưới bục, để cho cô ấy lên bục.
Phần vinh dự này nên có cô ấy.
Mà Trình Ngộ vừa mới nhận được tiền thưởng, chân đi cà nhắc ngồi dưới bục đếm tiền, hoàn toàn không thèm quan tâm Lục Mạn Mạn.
Cô một mình lúng túng vẫy tay một hồi, rốt cuộc vẫn phải để xuống.
Người này, trong mắt ngoại trừ tiền còn có gì khác sao?
Đối với chín tuyển thủ hàng đầu, ban tổ chức mời các thành viên đội chuyên nghiệp hàng đầu tới theo thứ tự trao thưởng cho bọn họ, nở mày nở mặt rồi xuống bục.
Vì Lục Mạn Mạn là trọng tâm của buổi lễ, nên khách quý mời riêng để trao giải vẫn chưa lộ diện, mọi người hồi hộp theo dõi:
Nhất định là nam thần cấp cao ngoài dự đoán của mọi người nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Cho nên khi Nguyên Tu mặc âu phục màu đen, thời điểm bước chân vững vàng đi lên bục, toàn bộ hội trường sắp bị người hâm mộ lật đổ.
[A a a lại có thể là Nguyên Tu a a a a!]
[Anh ấy là khách quý trao giải à ban tổ chức có lương tâm! Qủa thật là phúc lợi mà!]
[Không nghĩ tới bị bạn kéo sang xem trận chung kết lại còn có thể thấy chồng không lỗ!]
[Ngoài dự đoán lại hợp tình hợp lý, tôi liền đoán được hẳn là anh ấy, anh ấy cùng M mắt qua mày lại trên Weibo, bây giờ lại tới trao giải cho cô ấy, M hẳn là...]
[Như thế nào như thế nào!]
[Không được à nghẹt thở!]
[M hẳn là muốn vào X rồi.]
[... Phát biểu có thể nói xong một lần không?]
Lục Mạn Mạn ôm ngực liên tiếp lui về phía sau.
Dưới ánh đèn sân khấu ngũ quan của Nguyên Tu càng lộ ra vẻ anh tuấn không thể bắt bẻ, cả người đều sáng bừng lên, lấp lánh rực ỡ.
Anh tuấn không phải điểm chính, sáng bừng lên cũng không phải điểm chính...
Anh làm sao lại tới nơi này?!
Nguyên Tu đã nhận cúp thủy tinh từ tay lễ tân, đi tới chỗ Lục Mạn Mạn.
Âm nhạc khí thế hào hùng vang lên, giọng nói người chủ trì vang dội toàn bộ hội trường:
"Người đoạt cúp quán quân cuộc thi đấu người thật của sinh viên toàn quốc năm nay đã xuất hiện, cô ấy là tuyển thủ nữ duy nhất tham gia thi đấu lọt vào vòng chung kết của cuộc thi, quan trọng hơn chính là cô ấy đứng nhất liên tục cuộc thi đơn và đôi, với số điểm cao nhất, trong cuộc thi đã phá được nhiều kỷ lục trong nước..."
"Cô ấy chính là tuyển thủ hắc mã M mà chúng ta quen thuộc, Lục Mạn Mạn!"
Tiếng vỗ tay như sấm bên tai, Nguyên Tu mỉm cười đến gần cô, vừa nói vừa đưa cúp tới: "Chúc mừng."
"Cám ơn." Sắc mặt Lục Mạn Mạn đỏ ửng, đưa tay nhận, nhưng chưa từng nghĩ Nguyên Tu lại giơ tay lên, cô chụp hụt.
Hội trường lại lần nữa nhốn nháo.
[Chồng đừng làm rộn!]
[Nụ cười cưng chìu kia là loại bát nháo gì!]
Khóe mắt Nguyên Tu khẽ cong, nhìn về phía Lục Mạn Mạn kinh ngạc: "Muốn cúp?"
Lục Mạn Mạn cũng biết, cái loại bướng bỉnh "Phải gọi một tiếng anh nghe một chút" này của anh thật đúng là trăm chơi không chán!
"Cho tôi."
"Không cho."
Nguyên Tu giơ tay lên không đưa cho cô, Lục Mạn Mạn dứt khoát trực tiếp nhảy xuống bục nhận thưởng, thò tay cướp.
Hiện trường một trận cười thật to.
[Ha ha ha tiểu tỷ tỷ M cô có thể đừng đáng yêu như vậy không.]
[Cúp là của cô đều là của cô, chồng cũng là của cô, cướp cái gì chứ!]
[Tiểu tỷ tỷ không biết sáo lộ của Nguyên Tu à, ánh ấy chỉ là nghịch ngợm với cô một chút, trước kia cũng đùa như vậy.]
Lục Mạn Mạn hạ thấp giọng nói với Nguyên Tu: "Nhiều người như vậy, tôi sẽ không gọi anh đâu."
"Trêu cậu một chút mà thôi." Nguyen Tu thoải mái đưa cúp tới.
Lục Mạn Mạn nhìn cúp tủy tinh trong tay anh, lại ngước mắt nhìn anh một chút, hơi có chút chần chừ.
"Vừa rồi không cho cậu, cậu cướp, bây giờ cho cậu, lại không muốn?"
Lục Mạn Mạn mím môi, do dự, đưa tay nhận cúp đó. Ngay lúc cô chạm cúp, Nguyên Tu bất ngờ nắm lấy tay cô.
Lục Mạn Mạn sững sốt, bàn tay ấm áp của anh khiến cho đầu óc cô đột nhiên trống rỗng.
Mà anh đưa tay cô giơ khỏi đỉnh đầu, mặt hướng toàn trườn, hô lên: M!
Được Nguyên Tu dẫn dắt như vậy, toàn trường cùng hô to lên:
M! M! M!
Một khắc kia, tiếng reo hò đinh tai nhức óc ùn ùn kéo đến, tựa như đợt sóng hừng hực vậy cuốn sạch toàn bộ mùa đông.
Nguyên Tu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, sâu thẳm trong đôi mắt bùng lên sự phấn khởi khó mà khống chế.
Thời đại của thi đấu người thật M, chính thức đến rồi.
Mà khi đó, Nguyên Tu nắm thật chặc tay của Lục Mạn Mạn.
Đôi lời tâm tình của editor: Tui đi ngủm đây, ánh hào quang đang dần trở lại với W, cũng chính là M, Lục Mạn Mạn của chúng ta rồi!!