Chuyển ngữ: Puny
Cuộc thi đấu một người diễn ra bừng bừng khí thế.
Lý Ngân Hách lấy tư cách thành viên mới chiến đội X, đương nhiên được chú ý, ngay từ trận đầu cậu ta đã dồn hết sức lực, đẫm máu chém giết mạnh như vũ bão.
Trong quá trình thi đấu còn chú ý làm vẻ tàn khốc tỏ ra đẹp trai, cũng sẽ không trực tiếp giết chết đối phương, khi đối phương không có đạn không cách nào tạo thành uy hiếp với cậu, khi gần như chắc chắn phải thua, cậu sẽ dừng lại, ngôn ngữ động tác đùa giỡn khiêu khích đối phương, không tính là làm nhục, nhưng cũng tuyệt đối không phải lễ phép.
Cậu gần như rất hưởng thụ quá trình hành hạ đến chết đối phương, loại người này chắc chắn là vừa hút fans lại vừa bị ghét.
[Anh rất đẹp trai! Đánh call cho anh!]
[Đánh call cái rắm, thành viên Hàn này không phải quá không lễ phép sao, gây chuyện à.]
[Ôi trời chỉ đùa một chút, cần gì phải tích cực như vậy.]
[Nói giỡn cũng phải có một mức độ, cân nhắc cảm thụ của người ta được không?]
[Cậu ta cũng chi ức hiếp người mới một chút, để thay đổi đại lão nổi tiếng của chiến đội, cậu ta có cái tính khí này tôi tôn trọng cậu ta như một người đàn ông.]
[Một đống não tàn lầu trên, ghen tị giá trị nhan sắc kỹ thuật cao của anh nhà chúng tôi.]
[Thương anh, không cần để ý những người này, anh cố gắng lên!]
[Thuốc viên...]
Với biểu hiện tài giỏi của Lục Mạn Mạn tại cuộc thi đấu một người, trận đấu vòng loại thuận lợi lên cấp, nhưng mà bởi vì là tuyển thủ nghiệp dư, cho nên không có làm người khác đặc biệt chú ý, tiêu điểm chú ý của mọi người đều trên người tuyển thủ nhà nghề, nhất là mấy vị đại già [] lưu lượng kia.
[] Đại già (大咖): chỉ một người có quyền, có tiền, năng lực cao ở một lĩnh vực hoặc một địa phương nào đó.
Lục Mạn Mạn nghỉ ngơi dưỡng sức chờ trận chung kết thi đấu một người, một lần hành động liền đoạt giải nhất.
Buổi chiều hôm đó, chiến đội X có nghỉ phép, Hạ Thiên nhất định kéo Lục Mạn Mạn đến câu lạc bộ, Lục Mạn đành phải đi cùng cô ấy.
Phòng ngủ của Nhâm Tường trang trí rất lãng tử, giấy tường là tông màu đỏ đen, dán mấy tờ tạp chí hình nữ minh tinh Âu Mỹ, ở giữa đặt một cái giường king size, màu sắc của ra giường cũng là màu vân báo.
Dễ nghe là gợi cảm, nhưng theo như lời Nguyên Tu nói, dung tục chất lượng kém vô vị, thật là không thể nhìn.
Hạ Thiên cầm ly nước gốm màu trắng, ngồi trên giường lớn của anh, ánh mắt theo bóng người của anh mà quay vòng, tay chân luống cuống.
"Em nhìn xem, thích ăn cái gì."
Nhâm Tường quỳ xuống bên hộc tủ, lục ra một cái túi nhựa nylon trắng, bên trong chứa rất nhiều quà ăn vặt: khoai tây chiên, trái cây sấy khô, bánh bích quy nhỏ, chocolate, phồng tôm...
"Đội trưởng không cho phép bọn anh ăn quà vặt." Anh đem túi thả trước người Hạ Thiên, lấy lòng nói: "Mỗi lần đi ra ngoài mua một túi nhỏ, giấu trong quần áo mang về, cất giữ cất giữ càng nhiều thêm, suy nghĩ em lúc nào sẽ tới, chuẩn bị sẵn cho em."
Hạ Thiên không thích ăn đồ vặt, đẩy túi ra, nói với anh: "Mấy ngày nay, anh vẫn điên cuồng gọi điện thoại cho tôi."
"Mà em cũng vẫn điên cuồng không nhận."
Hạ Thiên cúi đầu không nói.
Nhâm Tường ngồi xuống bên người cô, thấp thỏm hỏi: "Có phải anh có chỗ nào không có làm tốt không?"
Đôi mắt to đen sâu nhìn về phía anh, Hạ Thiên mờ mịt lắc đầu: "Anh rất tốt."
"Đừng đừng, anh biết rõ câu sau em muốn nói gì." Nhâm Tường ngăn cô lại.
Không muốn tiếp nhận người tốt.
Hạ Thiên bưng ly nhỏ màu trắng lên, nhấp nước, làm nhuận giọng khô.
Nhâm Tường nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, trong lúc nhất thời thật sự không có biện pháp, mấy ngày nay anh nóng lòng bực bội thiếu kiên nhẫn, làm gì cũng nghĩ tới cô, trong đầu tất cả đều là hình dáng sạch sẽ làm người ta rung động của cô.
Cô gái tựa như đồ gốm như vậy, anh lại không thể quá mạnh mẽ cứng rắn mà hù người ta, nhưng mà tư thái lãnh đạm của cô, thật là làm cho anh bùng nổ từng phút.
Đêm đó rõ ràng... nghe lời ngoan như vậy.
"Em có phải rất ghét anh không?" Anh không xác định hỏi.
Hạ Thiên lắc đầu một cái.
"Vậy tại sao không nhận điện thoại của anh."
"Đêm đó là em không tốt." Hạ Thiên tháp giọng nói: "Không biết mình nghĩ như thế nào đấy, tóm lại thật xin lỗi."
Nhâm Tường vẫn là lần đầu tiên gặp được loại cô gái như thế này, sau khi ân ái...Ngược lại lại chỉ trích chính mình, còn nói xin lỗi với anh.
"Anh coi như không có gì phát sinh đi." Chân mày nho nhỏ của cô nhíu thành chữ "Sông" []: "Thật thật xin lỗi."
[] Sông (川)
Nhâm Tường như thế nào lại cảm thấy lời này, quen như vậy, đây là cái gọi là phong thủy luân chuyển, quả báo kiếp này sao?
"Không phải, em gái, anh... anh cũng không phải muốn làm phiền em."
Nhâm Tường khó khăn nói: "Anh chính là muốn biết em nghĩ như thế nào, dù sao loại chuyện này, con gái chịu thiệt nhiều một chút, anh... anh không phải cái loại đàn ông không chịu trách nhiệm đó."
Nói ra lời này, mặt có chút đau. Nhưng mà mặc kệ, Nhâm Tường hôm nay, chính là không thể không đánh mặt rồi.
"Hạ Thiên, em nói cho anh nghe một chút, em nghĩ như thế nào." Anh cách cô rất gần, giọng rất dịu dàng.
"Em vừa mới chia tay liền cùng ở một chỗ với anh, chính em cũng không thể chấp nhận." Hạ Thiên cau mày nói: "Cảm giác mình rất lông bông."
Cô tiếp nhận nên giáo dục thục nữ nhiều năm như vậy không cho phép cô hồi tưởng lại chuyện đêm hôm đó, thật sự không muốn suy nghĩ nhiều.
"Không có sao, anh có thể chờ em." Nhâm Tường chắc chắn nói: "Cần thời gian không có sao, anh nhất định chờ em."
Trong lòng cô nhói một trận, lời này Chu Diễn cũng đã nói, xuất ngoại không có sao, anh sẽ chờ cô...
Nhưng mà những lời này chỉ là lời ngon tiếng ngọt của nam sinh.
"Mẹ em rất lợi hại, huyên náo người trước suýt nữa mất việc." Hạ Thiên nhìn về phía anh: "Anh cũng giống vậy, nếu như bà ấy biết chúng ta đã cái đó, anh khẳng định xong đời."
"Trẻ nít mới có thể sợ mẹ." Nhâm Tường nắm cánh tay cô, bức bách cô nhìn về phía anh: "Anh Tường của em là đàn ông, ai cũng không sợ."
Hạ Thiên trong khoảng cách gần nhìn ngũ quan phóng đại của anh, anh thật sự rất anh tuấn, nhất là cặp mắt đào hoa, đặc biệt câu người, khó trách nhiều cô gái say mê anh như vậy.
Trước đó ấn tượng anh cho cô vẫn là cười đùa cợt nhã không đứng đắn, mà bây giờ, nghiêm túc hẳn, hình như càng đẹp trai hơn.
Cô hễ nhìn anh lâu hơn một chút, cũng sẽ như nai con chạy loạn, tưởng rằng Chu Diễn đã là người con trai rất đẹp, nhưng mà sau khi thấy Nhâm Tường, Chu Diễn thật sự là không cách nào xứng.
Cô dời mắt xuống, không nhìn anh nữa.
"Đừng sợ." Giọng anh trầm thấp, giàu từ tính: "Có anh đây, em sợ cái gì."
Lục Mạn Mạn một mình ở trong vườn hoa tắm nắng.
Con chó săn to nằm trong nhà, không thèm để ý tới sự cưng nựng của cô, một cái ngáp tiếp nối một cái ngáp, thỉnh thoảng rên rỉ kêu mấy tiếng, lười biếng.
Lục Mạn Mạn cầm một cây cỏ đuôi chó, trêu lỗ múi nó: "Mày tên là gì hả."
Con chó duỗi người, không để ý tới cô.
"Để cho ta suy nghĩ một chút, hình như là Tiểu khả ái, Tiểu báo bối?"
"Hay là Bé Cưng?"
Cái đuôi con chó miễn cưỡng hất lên.
"Qủa nhiên..." Lục Mạn Mạn cười trộm một tiếng: "Thật là cái tên đáng yêu, nhất định là Tu Tu lấy cho mày."
Cô cầm chân của con chó lên, dùng sức đẩy đùi sau của nó: "Wow! Là con trai hả, lớn như vậy, lại tên Bé Cưng?"
Con chó "Ẳng" một tiếng, tựa hồ như xấu hổ, đồng thời bày tỏ mình rất thích cái tên này.
Lúc này sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ.
Lục Mạn Mạn quay đầu, thấy Lý Ngân Hách bà nội xám tro từ hành lang xoay mình xuống, đi tới chỗ cô.
"Nguyên Tu nuôi chó, ngay cả tôi cũng không cho đến gần, cô là người nào lại dám trêu đùa Bé Cưng như vậy."
Giọng điệu Lý Ngân Hách nói mang theo một chút khinh thường, có thể cũng cố ý vô tình dựa vào bên Lục Mạn Mạn.
Lục Mạn Mạn mẫn cảm di chuyển sang bên cạnh.
Tính cách của bà nội xám tro Lý Ngân Hách rất mạnh, trong cuộc đấu một người gần như người gặp người sợ, không sợ bị anh ta đánh chết, chỉ sợ để cho anh ta làm nhục.
Trời mới biết trong đầu anh ta sẽ bốc lên chiêu quái lạ gì, nhiều nữ tuyển thủ chuyên nghiệp sau khi bị anh ta "chip" đều khóc lóc chạy ra doanh khu.
Lục Mạn Mạn còn chưa có cơ hội chạm mặt đấu với Lý Ngân Hách trong cuộc thi, đây là vận khí của anh ta.
Lý Ngân Hách từ hành lang trực tiếp nhảy đến trước người Lục Mạn Mạn, đến gần cô, thấp giọng nói: "Xuỵt, fans hâm mộ không được phép đến căn cứ, nhưng mà anh sẽ không nói."
Vốn cho rằng Lục Mạn Mạn sẽ vô cùng cảm kích hơn nữa sẽ bằng lòng gần gũi với anh ta, nhưng chưa từng nghĩ rằng cô chỉ là nhếch miệng, lãnh đạm nói: "Ừ, tôi đi đây."
Cô xoay người muốn đi, Lý Ngân Hách không biết sao lại kéo tay áo cô, cô quay đầu: "Xin lỗi, có thể làm phiền anh buông tôi ra."
Chân mày Lý Ngân Hách nhướng lên, anh ta đã quen với ánh mắt lóng lánh của đám con gái khi anh ta ra sân, cũng đã quen với tiếng hét si mê của đám con gái hét vào mặt anh ta: "Oppa oppa! Sa rang hei!"
Fans hâm mộ này có hơi không thức thời.
Đôi mắt Lý Ngân Hách dò xét cô.
Cô để tóc mái tóc dài ngang vai, sợi tóc rũ xuống đầu vai, tựa như satinh đen tuyền dày, da cô trắng như tuyết, đôi mắt rất đen rất sáng.
Con gái Trung Quốc điển hình, là kiểu anh ta thích, nếu không Lý Ngân Hách đã sớm không nhịn được mà nổi đóa rồi.
Anh ta nhẫn nại nói: "Kết giao bạn bè, có Line không, thêm một chút."
Lục Mạn Mạn đối với Lý Ngân Hách không có hảo cảm gì, thứ nhất là bởi vì biểu hiện ngạo mạn vô lễ của anh ta trong cuộc thi, thứ hai là bởi vì anh ta cướp cuộc thi đấu một người của Nguyên Tu.
Cô mong đợi đánh quyết định thắng bại với Nguyên Tu trong cuộc thi một người, mong đợi rất lâu rồi, cứ như vậy lại bị cái tên thành viên Hàn này phá hư.
"Không có Line."
Có cũng không nói cho anh ta.
Lý Ngân Hách suy nghĩ một chút: "Tôi không có WeChat, nếu không lưu số điện thoại, đi chơi với nhau."
"Không có điện thoại." Lục Mạn Mạn xoay người muốn đi, Lý Ngân Hách lập tức ngăn cô lại, tay đè bả vai cô: "Vui đùa một chút mà, kết giao bạn bè, đừng xấu hổ."
Ánh mắt Lục Mạn Mạn rét lạnh, dời xuống bàn tay chỗ bả vai cô, bản năng muốn nắm lấy rồi ném qua vai...
Ý tưởng này, thoáng qua rồi biến mất.
Cô hít thở sâu, nhẫn nhịn nói: "Buông tay."
Nhưng mà chuyện phát sinh tiếp theo, lại khiến cho sự nhường nhịn lần nữa của Lục Mạn Mạn trở tay không kịp, tay chó của Lý Ngân Hách lại theo bả vai cô, trực tiếp đưa vào cổ áo cô!
Đầu óc Lục Mạn Mạn "oanh" nổ tung, một tiếng sét sang bằng đất.
Một khắc sau, cô cảm giác cơ thể mình bị người khác mãnh liệt kéo về sau một cái, cô và Lý Ngân Hách hoàn toàn bị một thân hình cao lớn ngăn cách.
Bên tai truyền đến tiếng đàn ông kêu rên.
Lý Ngân Hách bị một đấm của Nguyên Tu đánh té xuống đất.
"Gâu!"
Bé Cưng trước đó vẫn luôn khôn ngoan dễ bảo, đột nhiên phát ra mấy tiếng sủa hung dữ mạnh mẽ, nếu như không phải bị dây thừng cột, nó sẽ nhào tới gặp người.
Lục Mạn Mạn ngẩng đầu, chỉ thấy Nguyên Tu chắn bên cạnh cô, không thấy rõ vẻ mặt của anh nhưng mà toàn thân anh đều tản ra loại khí âm hàn, khiến cho người khác không lạnh mà run.
Lý Ngân Hách từ dưới đất bò dậy, nhổ một ngụm máu nước bọt, hung tợn nhìn về phía Nguyên Tu: "Con mẹ nó cậu vì fans hâm mộ, lại dám đánh lão tử."
Ở trong ấn tượng của Lý Ngân Hách, đã quen một Nguyên Tu với phong thái của người anh lớn, có thể nhịn được thì nhịn, có thể nhường thì nhường. Bởi vì anh ta vừa mới đến, cho nên trong đội trên dưới đối với anh ta khá lịch sự khiêm nhường, mặc dù có mâu thuẫn, Nguyên Tu cũng hết sức cố gắng ra mặt hòa giải.
Ví dụ như lần trước anh ta làm hư trò chơi cầm tay của Cố Chiết Phong, Nguyên Tu bỏ tiền túi của mình mua một cái mới, cũng không để cho Lý Ngân Hách đền.
Thế cho nên anh ta cảm thấy, người Trung Quốc thật đúng là dễ ức hiếp.
Ai có thể nghĩ lần này, anh lại dám động thủ với anh ta!
Lý Ngân Hách chửi một tiếng mẹ, xông lên đánh một đấm, mà Nguyên Tu nhanh nhẹn né tránh, sau khi tránh đòn công kích của anh ta thì trực tiếp nắm quả đấm của anh ta, dùng sức vặn một cái, gân cốt cổ tay phát ra một tiếng nức.
"Oái!" Lý Ngân Hách luôn miệng kêu thảm thiết: "Buông tay, con mẹ nó cậu buông tay!"
Sắc mặt Nguyên Tu lạnh giống như sắp đóng băng, ngày càng tệ hơn, vặn vẹo cổ tay của anh ta.
Lý Ngân Hách nóng nảy kêu thảm thiết kéo các đội viên xuống trêu chọc, Cố Chiết Phong gào thét hô to: "Đội trưởng good job!"
Cậu ta muốn tiến lên giúp một tay, bị A Hoành ôm lại: "Tổ tổng cậu cũng đừng thêm loạn."
Nhâm Tường cau mày, trong lòng tự nhủ Nguyên Tu hôm nay làm sao mà thái độ khác thường, không phải vẫn nói với bọn họ phải sống chung hài hòa sao, bây giờ lại dẫn đầu động thủ.
Nhưng mà khi anh thấy con thỏ Lục Mạn Mạn rúc sau lưng anh ấy, đại khái trong lòng đã rõ.
Nguyên Tu nổi tiếng là bảo vệ người khác, hơn phân nửa là cái tên phóng túng đối diện này táy máy tay chân với tiểu tỷ tỷ, vỗ vào nghịch lân [] của Nguyên Tu.
[] Nghịch lân (逆鳞): "lân" nghĩa là vảy, "nghịch lân" nghĩa là chạm vào vảy của rồng. Mỗi con rồng đều có điểm yếu là cái vảy trước yết hầu, kẻ nào dù vô tình hay cố tính chạm vào nó cũng sẽ bị rồng giết chết.
Lục Mạn Mạn theo bản năng đến gần Nguyên Tu, nắm lấy góc áo của anh, mặc dù mình không phải là cục cưng cần được bảo vệ gì, nhưng mà giờ phút này cô vẫn muốn đến gần Nguyên Tu, núp sau lưng Nguyên Tu, đồng thời... cũng giữ chặt anh.
Qủa nhiên, ngay tại thời điểm Nguyên Tu còn muốn tiến lên một bước đánh tơi bơi Lý Ngân Hách, anh cảm nhận được sức cản của cô gái sau lưng.
Không được, không thể.
Cô nắm chặt góc áo của anh.
Đừng kích động.
Đôi lời tâm tình của editor: Dám đụng vào người của anh à, anh cho ăn đấm. Hừ hừ.