Chuyển ngữ: Puny
Buổi tối hôm đó, Dương Trầm vội vàng tới câu lạc bộ, triệu tập mọi người họp, lấy ra một bức thư khiêu chiến một phần tiếng Anh.
Mặt bìa của thư khiêu chiến là màu đen tuyền, ở bên lề khảm hoa văn chìm, tuy không mất đi phong thái khí khái lớn, nhưng cũng không khỏi làm cho người khác cảm thấy áp lực nặng nề.
Dương Trầm đứng ở cuối bàn, tay chống lên mặt bàn gỗ mộc, con ngươi màu đen xuyên thấu qua gọng mắt kính vàng, nhìn về phía mọi người: "Nên tới, thì cũng phải tới."
Trong lòng mọi người biết rõ, đó là thư khiêu chiến chết chóc của đội Sư Hổ.
Khoảng thời gian này, đội Sư Hổ gần như càn quét toàn bộ vòng thi đấu Trung Quốc, đem mấy chiến đội chuyên nghiệp đứng đầu Trung Quốc đánh cho tan tác.
Hệt như là từ mặt biển tĩnh lặng nổi lên một cơn gió thần phong đến từ Thái Bình Dương, khuấy đảo vòng thi đấu Trung Quốc gợn sóng bốn phía.
Sau khi đội Sư Hổ điên cuồng đánh sập mấy chiến đội Trung Quốc nổi tiếng, rốt cuộc cũng hướng X hạ chiến thư.
Chiến đội X là chiến đội Trung Quốc duy nhất đánh tiến vào cuộc thi thế giới, hơn nữa còn ở cuộc thi thế giới hành hạ đến chết mấy chiến đội liên đoàn Mỹ, trong chốc lát nổi lên.
Nhưng rất tiếc, là không có cơ hội chạm mặt đội Sư Hổ.
Dù sao X chỉ tiến vào top , mà đội Sư Hổ, cũng ở trong top .
Có thể thắng hay không, ai cũng không nói chính xác được, nhưng theo tình hình đội Sư Hổ cuồng quét các chiến đội Trung Quốc lúc này mà thấy, phần thắng thật sự không lớn.
"Nguyên Tu, tiếp nhận không?" Dương Trầm nhìn về phía Nguyên Tu vẫn luôn trầm mặc, ngồi đối diện bàn dài.
Nguyên Tu không lên tiếng, Nhâm Tường ngược lại lại mở miệng trước, chỉ vào tờ giấy in hoa toàn tiếng Anh, hài hước nói: "Cái đồ vật phỏng tay này, có thể không nhận sao."
"Đương nhiên có thể, chẳng qua là thư khiêu chiến, bọn họ có thể hạ, chúng ta cũng có thể không trả lời."
Dương Trầm nhàn nhạt nói: "Từ tình hình trước mắt mà thấy, nếu như đáp lại, thua sẽ mất thể diện, nếu như không trả lời, thì không nhất định sẽ thua, ít nhất có thể giữ được vị trí chiến đội trong nước mạnh nhất cho X."
Nguyên Tu nhìn Dương Trầm, đôi mắt sâu thẳm: "Cho nên anh đã có quyết định."
Dương Trầm ngồi xuống, bàn tay bắt chéo đặt ở trước bàn, thở dài: "Tôi dĩ nhiên tôn trọng ý kiến của cậu, nếu như cậu muốn đánh..."
Vậy cũng chỉ có thể đánh.
"Đương nhiên đánh rồi!" A Hoành tức giận nói:"Tôi không thể bởi vì bọn họ ngược những chiến đội khác, mà sợ không gánh nổi vị trí đệ nhất được, nếu đã không ứng chiến, thì chính là làm con rùa đen rúc đầu."
Cố Chiết Phong buông trò chơi cầm tay xuống, thờ ơ nói: "Giống như Caesar vậy."
Dương Trầm hỏi: "Caesar là ai."
Lục Mạn Mạn giơ tay: "Con rùa đen em nuôi, lần nào cũng bị Bé Cưng ngậm vào miệng giày vò."
Cô tức giận nhìn về phía Nguyên Tu, Nguyên Tu nhướng mày với cô, mặt đầy yêu thương: "Hả? Đợi lát nữa tôi dạy dỗ Bé Cưng."
Dương Trầm dường như nghe được tiếng cọ đen cạc cạc bay qua đỉnh đầu, gạch đen.
Cho nên đám người này, là đều không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hay là căn bản không thèm quan tâm! Lửa chảy đến nơi rồi, còn có tâm tư nói giỡn!
Lý Ngân Hách mới tới chiến đội đã thua ngay trong cuộc thi đấu mùa xuân, nên bây giờ muốn dựa vào cục diện báo đáp, vì vậy dùng tiếng Trung kém nói: "Đương nhiên đánh, đánh tắm [] bọn họ, đánh cho bọn họ trở về quê."
Anh chỉ biết lặp lại câu đơn giản để diễn tả ý của mình.
Lục Mạn Mạn nói: "Đánh cứt [], không phải đánh tắm, cùng tôi đọc, đánh shi bọn họ."
[] Lý Ngân Hách nhầm từ "tắm - 洗 - xǐ" này với từ "cứt - 屎 -shǐ".
Lý Ngân Hách nói như vẹt: "Đánh shi bọn họ."
Dương Trầm đổ mồ hôi, gầm thét lên: "Người Mỹ cũng đừng có dạy tiếng Trung Quốc què cho người Hàn! Một cái vị Hamburger, một cái vị Kim chi, tôi van cầu các người!"
Các đội viên nhất trí cho rằng phải ứng chiến, tất cả bọn họ đều là những người trẻ tuổi, ai cũng không chịu thua, nhất là lần này, cả vòng thi đấu bị đánh thảm như vậy, ngay cả fans hâm mộ cũng cũng vung tay vung chân rồi, càng không nói đến thành viên chiến đội.
Trong quá trình thảo luận, chỉ có hai người Nhâm Tường và Nguyên Tu, từ đầu đến cuối không có phát biểu ý kiến.
"Chuyện này, ý của ban quản trị, là hy vọng không phải ứng chiến." Dương Trầm sau khi dò xét ý của các đội xong, mới truyền đạt ý của ban quản trị: "Chủ yếu cái này không cần thiết, đội Sư Hổ mạnh như vậy, chúng ta không ứng chiến bảo vệ danh dự, thật ra thì cũng được, nhiều lắm là bị cười nhạo một trận, nhưng mà sẽ không bị chế giễu, người hâm mộ cũng sẽ hiểu."
Lúc này, Nhâm Tường nhàn nhạt nói: "Dương Tổng, thắng bại là chuyện thường của nhà binh mà."
Lúc này anh không gọi là anh Dương nữa, mà gọi là Dương Tổng, ý tứ bất mãn rất rõ ràng.
Áp lực của Dương Trầm khá lớn, thở dài nói: "Tôi biết tôi biết, trời ơi, tôi đây không phải đến là thương lượng với các cậu sao, tôi kẹp ở giữa các cậu và ban quản trị, hai đầu đều làm khó, ban quan trị bảo tôi khuyên các cậu, các cậu lại khư khư cố chấp muốn đánh, tôi có thể làm sao chứ, Nguyên Tu, cậu là đội trưởng, cậu nói một chút, đánh hay không đánh, suy nghĩ rõ ràng, đây chính là chuyện có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu."
Lục Mạn Mạn nhìn Dương Trầm, khá lắm, còn có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, hiển nhiên là tạo áp lực cho anh ấy, đội trưa đưa ra quyết định chính là đại diện cho toàn đội, bên ngoài thì là nghe ý kiến của anh, trên thực tế chính là ném củ khoai lang phỏng tay này vào tay anh.
Còn chưa chờ Nguyên Tu mở miệng, Lục Mạn Mạn nói: "Đánh đi, tôi đánh, dù sao chiến đội W của chúng tôi mới thành lập không lâu, cũng chưa nói tới vinh quang nhục nhã danh dự gì, cho dù thua cũng không sao."
Đương nhiên lời như thế, Lục Mạn Mạn cũng không cho rằng cô sẽ thất bại: "Đưa Chiết Phong, còn có đội viên Hàn cho tôi là đủ rồi, tôi hướng dẫn đội, đánh shi bọn họ!"
Người mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế Cố Chiết Phong uốn nắn Lục Mạn Mạn, le lưỡi: "Đánh chết, si~"
Trình Ngộ vỗ đầu của Cố Chiết Phong một cái: "Lúc này có thể để cho tiểu tỷ tỷ của tôi soái một chút đừng phá được không."
Cố Chiết Phong lập tức nghe lời, nghiêm túc gật đầu: "Vâng, đánh shi không sai."
Dương Trầm nói: "Chiến thư hạ cho chiến đội X, không phải cho W."
"Cái đó thì sao, một câu lạc bộ, cùng chung vinh nhục mà."
Dương Trầm cẩn thận suy nghĩ như vậy, thật ra thì lời của Lục Mạn Mạn cũng không vô lý, thật đúng là có thể để cho chiến đội W thử xem, dù sao cũng là chiến đội mới, cho dù thua cũng không mất mặt.
"Cái này sao..."
Lời của Dương Trầm còn chưa nói hết, Nguyên Tu khẽ xùy một tiếng, hài hước nói: "Cùng chung vinh nhục sao, X không ứng chiến, đẩy đội nữ của chúng ta ra thật đúng là một hành động , sau đó vòng tròn thi đấu sẽ nhìn chúng ta như thế nào, fans hâm mộ sẽ cười chúng ta ra sao."
Lời vừa nói ra, mọi người lập tức phát giác không ổn, A Hoành nói: "Không thể như vậy, như thế thì chúng ta thật sự thành con rùa đen rúc đầu rồi."
Cố Chiết Phong "hừ" một tiếng: "Đội nữ nhà chúng ta cũng rất lợi hại được không."
"Sao???"
Lục Mạn Mạn rướn cổ lên về phía Cố Chiết Phong, có chút kinh ngạc, trước kia không phải hận căm ghét các cô dọn tới căn cứ sao, lúc nào thì tên nhóc này lại bắt đầu khoe khoang đội nữ rồi?
Chẳng lẽ là sức lực của cô đã chinh phục tên nhóc khó chịu này sao?"
Cô vô cùng hài lòng gật đầu một cái: "Ừ ~"
"Tập trung." Nhâm Tường dựa lên ghế, đầu ngửa về sau, duỗi người thật dài: "Không phải vấn đề có lợi hay không, là vấn đề X chúng ta có dám ứng chiến hay không."
"Chuyện như vậy cũng đáng thảo luận lâu như vậy à." Nguyên Tu chậm rãi ngước mắt, trầm giọng nói: "Qùy mà sống, đứng mà chết, không có lực chọn khác."
Nguyên Tu giải quyết dứt khoát, kết cuộc của cuộc thảo luận, chính là X nhất định phải ứng chiến!
Sau khi Dương Trầm lo lắng rời đi, Lục Mạn Mạn chui vào phòng chơi đùa một hồi, sau đó "lộc cộc" đi xuống, mở máy chiếu phòng khách lên, mượn từ dì Chung cái vá cơm, triệu tập toàn bộ đội viên ra.
Cô mở máy tính xách tay của mình ra, hình ảnh được chiếu lên màn hình, dùng vá cơm chỉ vào ảnh chụp mấy người Mỹ trên sân.
"Đội trưởng đội Sư Hổ, Mike Rhodes, tuyển thủ thu phát mạnh, tỷ lệ mục tiêu bị bắn trúng là chín mươi phần trăm, người bị anh ta để mắt tới, ít có thể chạy thoát."
"Tuyển thủ đánh dã Jimmy, trí nhớ siêu cấp tốt, gần như có thể nói là loại tuyển thủ thiên tài đã gặp qua thì không quên được, tốc độ thu nhặt vật phẩm hạng nhất, hơn nữa anh ta còn có tuyệt kỹ hạng nhất, có thể trong thời gian cực ngắn leo lên tán cây, núp ở ngọn cây, người khác không thể bắn trúng anh ta, nhưng mà anh ta thường có thể một phát súng bắn trúng mục tiêu kẻ địch, được gọi là "Sát thủ tán cây"..."
Lúc Lục Mạn Mạn từ từ giới thiệu, sắc mặt mọi người đã mơ hồ nảy sinh biến hóa.
Cái này, có chút lợi hại.
Nhưng mà, đội Sư Hổ mạnh, còn hơn thế, Lục Mạn Mạn dùng vá cơm chỉ vào một người đàn ông trưởng thành vóc dáng cao lớn mắt xanh: "Tay súng bắn tỉa Lawrence Lee."
Cô không có tiếp tục giới thiệu, mà là quay đầu nhìn về phía Cố Chiết Phong: "Khăn quàng đỏ chiến tích cậu là bao nhiêu?"
Cố Chiết Phong cầm trong tay hộp sữa bò, nhai ống hút ngơ ngác trả lời: "Quên rồi."
" đầu người." Nguyên Tu ngồi ở bên ghế salon giúp cậu ta trả lời: "Một năm rưỡi vào đội, phần chiến tích này có thể xếp vào tay súng bắn tỉa thứ nhất trong nước."
Lục Mạn Mạn gật đầu: "Lawrence Lee, số đầu người rình lấy là ."
Cố Chiết Phong cắn bay ống hút, dòng sữa bò màu trắng văng đến phần ngực đồ ngủ vải lụa đen của Trình Ngộ.
Nét mặt cậu đỏ bừng, vội vàng né tránh đến bên người Nguyên Tu, sợ bị đánh, Trình Ngộ cũng không nhàn rỗi mà quan tâm cậu, rút khăn giấy lau chùi vạt áo, cau mày hỏi Lục Mạn Mạn: "Đội bọn họ... lợi hại như vậy sao!"
"Mỗi một thành viên của đội Sư Hổ, một mình đi ra đều cực kỳ xuất sắc, mà tuyển thủ thi đấu xuất sắc như vậy, liên đoàn Mỹ nhiều không kể xiết."
Mọi người hoàn toàn trầm mặc lại, cho tới hôm nay, hiện tại, giờ phút này, bọn họ mới mơ hồ cảm nhận được, chênh lệch thật sự của vòng thi đấu Trung Quốc và liên đoàn Mỹ.
Giống như Hồng Câu [] to lớn không cách nào vượt qua.
[] Hồng Câu (鸿沟): trước là một kênh đào, nằm ở thị xã Huỳnh Dương, tỉnh Hà Nam. Năm xưa khi Hán Sở phân tranh năm, đã lấy Hồng Câu làm ranh giới chia đôi thiên hạ. Cho đến hôm nay danh từ Hồng Câu này được dùng để chỉ những người có tư tưởng, suy nghĩ khác nhau, giữa đôi bên có một khoảng cách.
Chỉ có Lý Ngân Hách không có mắt nhìn, đứng ở bên tường rầm rì, dùng tiếng Trung Quốc kém phách lối nói: "Có thể lợi hại đến mức nào, giỏi đến mức nào, không đến mức nào, hừ."
Lục Mạn Mạn hỏi: "Các cậu lại dạy loạn cậu ta tiếng Trung rồi, đừng dạy loạn, thầy tiếng Trung của cậu ta chỉ có thể là tôi."
Nguyên Tu chỉ Nhâm Tường, Nhâm Tường chỉ Cố Chiết Phong, Cố Chiết Phong chỉ A Hoành, A Hoành trung thực giải thích nói: "Gần đây cậu ta lắc WeChat được cô gái Tứ Xuyên cá tính sôi động, cùng người ta học tiếng địa phương, suốt ngày lão tử anh em vợ..."
Lục Mạn Mạn thở dài một tiếng: "Trở lại chuyện chính, tình hình đội viên chiến đội Sư Hổ đại khái là như vậy, liên quan tới chiến thuật lối đánh của chiến đội bọn họ cùng thói quen của mỗi thành viên, tôi đã rất lâu không chú ý tới, thông tin đã lỗi thời, cần xem thêm video thi đấu của bọn họ gần đây một chút, sẽ cùng mọi người bàn bạc thảo luận."
Nhâm Tường khẽ nói với A Hoành: "Cảm giác chiến đội có tiểu tỷ tỷ Mỹ tới làm mật thám đúng là không giống nhau, biết người biết ta."
A Hoành gật đầu: "Tiểu tỷ tỷ giải ngũ có thể cân nhắc làm đặc vụ ."
Thời gian giao hẹn thi đấu là buổi chiều thứ sáu, chiến đội còn có nửa tuần để chuẩn bị.
Lúc tan họp, A Hoành lo lắng bất an hỏi Nguyên Tu: "Đội trưởng, nói thật, nghe giới thiệu của M, cám thấy phần thắng của chúng ta có thể thật rất nhỏ, nếu như là phải thua, tại sao còn muốn đánh chứ."
Lời vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Nguyên Tu, nhìn ra được, kỳ thật trong lòng mọi người cũng không chắc, không có lòng tin, dù sao đối thủ lần này quá mức mạnh, nếu như sở trưởng của các đội viên đội Sư Hổ được xem là kinh diễm chỉ khiến cho bọn họ dao động, thì chiến tích kinh khủng của tay súng bắn tỉa Lawrence Lee, lại để cho bọn họ kinh hãi run sợ.
Ánh mắt lạnh của Nguyên Tu quét qua mọi người, bỏ hai chân bắt chéo xuống, mặt không chút thay đổi nói:"Là bị thắng lợi đã qua làm mờ đầu óc sao?"
Ừm, lời này nói ra, mọi người đã phải làm tốt chuẩn bị tâm lý bị mắng.
"Hay là thắng quá nhiều trận, nên không chịu thua?"
Giọng anh càng lúc càng trầm thấp: "Quan tâm danh dự của mình như vậy, thì còn đánh thi đấu cái gì, dứt khoát đừng đánh, như vậy vĩnh viễn sẽ không thua."
Lý Ngân Hách dùng tiếng Anh phẫn uất nói: "Toàn thế giới chỉ có Nguyên Tu cậu có mơ ước hoài bão, đừng quên vòng thi đấu vĩnh viễn là tư bản trục lợi, nếu như trận đấu này thua, nói với ban quản trị bên kia thế nào, trấn án fans hâm mộ thế nào, giá trị con người chúng ta sẽ rớt bao nhiêu, cậu có nghĩ tới không."
Lời của anh ta mặc dù nói công danh lợi lộc, nhưng lại là sự thật.
Nếu như là trận đấu bình thường, thua thì cũng chỉ thua. Nhưng trận đấu này, chiến đội X có thể nói là gánh vác vinh quang và mặt mũi của toàn bộ vòng thi đấu Trung Quốc, nếu như X cũng thua, vòng thi đấu Trung Quốc này cũng thua, vậy thì thật sự là trượt hoàn toàn, khó mà xoay người.
Các fans hâm mộ sẽ thất vọng, thậm chí sẽ bắt đầu chống đối, cái này thì giống như hiệu ứng cánh bướm, gợn sóng khuếch tán từng vòng, đối với chuỗi ngành công nghiệp thi đấu người thật tuyệt đối là một trận đại nạn.
Nhâm Tường biết trên người Nguyên Tu chống đỡ áp lực lớn đến bao nhiêu, anh cố gắng làm điều hòa không khí căng thẳng: "Ôi trời, không nghiêm trọng như vậy, có thể đánh thì đánh, không đánh cũng không có sao, thua thì thua, chỉ là lần sau lại đánh, đương nhiên sẽ thắng tốt hơn. Tóm lại mọi người đừng quá căng thẳng, đáng lẽ loại thi đấu này chính là xuất phát từ trò chơi, mà là trò chơi thì đánh dễ rồi, sao lại nghiêm túc khô khan như vậy chứ, thật giống như đạn rơi lên người sẽ thật sự chết ấy."
Cố Chiết Phong gật đầu một cái, đồng ý lời của anh: "Thả lỏng, nếu không rất khó thắng."
"Sẽ không thua." Nguyên Tu đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có: "Tôi bảo đảm với các cậu, sẽ không thua."
Nguyên Tu cho tới bây giờ chưa bao giờ dễ dàng hứa hẹn cái gì, anh là người rất có trách nhiệm, đã hứa chuyện gì thì nhất định phải làm được.
Hôm nay anh bảo đảm với bọn họ, sẽ không thua, đây chắc chắn là cho các đội viên ăn một viên thuốc an thần.
Buổi tối hôm đó Lục Mạn Mạn bất ngờ mất ngủ. Cô cầm ly nước xuống lầu, quay về đi qua lầu hai phát hiện khe cửa phòng Nguyên Tu lộ ra ánh sáng nhạt.
Đêm đã khuya rồi.
Lục Mạn Mạn bóp tay bóp chân đi tới, quả nhiên đèn phòng vẫn sáng, ánh sáng từ phía dưới khe cửa tràn ra, kê tai dán vào cửa, mơ hồ có thể nghe tiếng súng cùng tiếng người.
Đang xem video sao?
Lục Mạn Mạn khẽ gõ cửa một cái.
"Ai?"
"Tu Tu..."
"Chờ một chút."
Không bao lâu, cửa phòng mở ra, Nguyên Tu mặc đồ ở nhà len sậm màu, ngược sáng đứng ở cạnh cửa: "Còn chưa ngủ?"
Giọng anh vô cùng nhẹ vô cùng dịu dàng.
Lục Mạn Mạn hướng phía phòng thò đâu vào một chút, phát hiện máy vi tính mở, trên video là hình ảnh thi đấu của đội Sư Hổ.
"Mau trở về ngủ."
Lời Nguyên Tu còn chưa nói dứt, thì Lục Mạn Mạn đã cầm ly đi chui qua nách Nguyên Tu, chạy thẳng vào phòng anh.
Nguyên Tu có chút không biết làm sao, tư tưởng của nha đầu này lớn bao nhiêu chứ, đêm hôm khuya khoắc cứ xông vào phòng đàn ông như vậy.
Anh nhíu mày xoay người lại, thấy cô đã ngồi bên cạnh bàn của anh, đặt ly xuống, sau đó bấm chuột phát lại video thi đấu.
"Này, đã muộn lắm rồi."
Cô không để ý tới lời cảnh cáo của anh, chỉ buồn bực nói: "Chia cho tôi một ít đi."
Nguyên Tu đi tới vỗ nhẹ ót cô: "Tôi không vụng trộm ăn vặt đêm, chia cậu cái gì."
Lục Mạn Mạn quay đầu nhìn về phía anh, nghiêm túc nói: "Chia chút áp lực cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu khổ cực như vậy."
Cô chọc chọc ngực mình, nghiêm túc: "Chỗ này sẽ khó chịu."
Đôi lời tâm tình của editor: Truyện đang đi vào vòng gây cấn rồi, nhưng tui phải thông báo với mọi người là tuần tới tui thi cuối kỳ nên có lẽ sẽ không đăng chương đều đặn được, mà rảnh rảnh sẽ lên. Sau tuần này tui sẽ trở lại và lợi hại hơn xưa nha