JaeJoong vội vàng đứng dậy, lúc nó mặc quần áo xuống lầu tìm Jung YunHo, trong nhà đã không còn ai nữa.
Nó vô cùng sợ Jung YunHo tức giận, trong lòng vừa hoảng loạn vừa ủy khuất, bất luận nó giải thích chuyện này ra sao, Jung YunHo cũng không nghe vào, tính cách của hắn chính là không phân rõ trái phải, theo chủ nghĩa đại nam tử đến mức nghiêm trọng.
JaeJoong có chút luống cuống, nó ở một mình trong phòng mà nghĩ ngợi lung tung, đứng ngồi không yên, muốn tìm chút chuyện làm nhưng dù có làm gì cũng không yên tâm trở lại được, lát sau có thủ hạ mang nó đi ăn cơm, nó cũng đuổi đi, nào có tâm tình ăn cơm chứ, JaeJoong không thích bản thân như vậy, quá dễ bị Jung YunHo chi phối, thế nào cũng không tự nhiên được, hắn thích giận liền giận, kẻ quang minh lỗi lạc như nó làm gì phải ở đây lo lắng suy nghĩ nhiều về hắn chứ, nhưng nói là nói như vậy thôi… JaeJoong gãi gãi đầu, có một loại cảm giác sụp đổ, nó cầm điện thoại, ấn dãy số của Hang Won…
…
“A lô, JaeJoong hyung ạ?” Dầu dây bên kia có chút ầm ĩ, JaeJoong cố gắng lớn tiếng nói.
“Hang Won, Jung YunHo đang ở cùng cậu sao?”
“À… Không có ạ, em đang ở trong sòng bạc mà, đêm nay em có công việc, nhưng anh ấy đang ở trong phòng đó, có chuyện gì sao, em có thể nhắn lại dùm anh!” Thanh âm của Hang Won khàn khàn mà cũng có chút nhễ nhại, có lẽ là đang khiêu vũ rồi, JaeJoong nghĩ trong lòng.
“Cậu gửi số phòng đến giúp tôi đi.”
“Vâng ạ, không thành vấn đề.” Hang Won nói xong, JaeJoong cúp máy.
JaeJoong mặc quần áo, chuẩn bị ra khỏi cửa, sau khi trên di động nhận được tin nhắn, nó cầm áo khoác, lén lút trốn ra ngoài.
Ban đêm ở nước Mỹ chỉ có tụ tập đủ loại đủ dạng người tới tiêu khiển ở câu lạc bộ đêm, JaeJoong cầm lấy chìa khóa xe mà Hang Won có để lại trước khi đi, không thuần thục mà lái xe, lơ mơ mà mò đường. Không biết vì sao nó lại muốn gặp Jung YunHo, nói rõ với hắn, cho dù hắn vẫn không tha thứ cho nó, nó cũng muốn gặp hắn.
Sau khi JaeJoong xoay lộ trình chỉ có mười lăm phút thành xấp xỉ bốn mươi phút, cuối cùng nó cũng dừng ở trước cửa sòng bạc, người ở sòng bạc nhìn thấy xe của ông chủ bọn họ, vội vàng đi mở cửa xe.
“Kim thiếu gia?!” Thủ hạ rất ngạc nhiên, nhìn người bước xuống từ trong xe là Kim JaeJoong.
“Dẫn tôi tới phòng .” Nó không muốn giải thích điều gì, trực tiếp nói số phòng ra.
Lúc Kim JaeJoong được thủ hạ dẫn đến phòng VIP trên lầu sáu, còn chưa kịp tiến vào đã nghe thấy tiếng nhạc định tai nhức óc ở trong. JaeJoong nhíu nhíu mày, thủ hạ gõ cửa cho có lệ hai cái, tạp vụ bên trong liền mở cửa ra, ánh mắt mọi người đều tụ tập đến trước cửa, nhạc cũng tắt đi trong nháy mắt ngay lúc Kim JaeJoong tiến vào.
“… Tôi tìm, Jung Yun… Ho.” JaeJoong đột nhiên cảm thấy hành động của mình lúc này sai lầm biết bao nhiêu, mà khi Jung YunHo thấy nó thì cũng chẳng có bất kì phản ứng gì, JaeJoong tìm kiếm rất lâu mới thấy Jung YunHo nâng rượu ôm một ả đàn bà, Jung YunHo im lặng, nhíu mày lên tiếng: “Dẫn nó xuống.” JaeJoong nhìn thấy tình cảnh như vậy, mắt liền phiếm đỏ, đứng bất động ở cửa, thủ hạ cũng không dám ra tay.
“Nhìn đủ chưa, đủ rồi đúng không, vậy thì ra ngoài.” Giọng điệu của Jung YunHo trở nên cứng rắn.
JaeJoong vẫn không nói gì, ánh mắt lướt qua người ả đàn bà khỏa thân ở bên cạnh, ả đàn bà nhìn thấy ánh mắt như vậy, đột nhiên nâng rượu đứng dậy, dậm chiếc giày cao gót như cái dùi xuống đất, hùng hổ đi đến trước mặt JaeJoong, nói với nó: “Không nghe thấy gì sao, Ho hyung bảo mày cút đi đấy.” Nói xong, giơ tay hất ly rượu lên mặt Kim JaeJoong, ả đàn bà trước mắt hiển nhiên không biết người đứng trước mặt mình có lai lịch gì, ả tự cho là đúng mà tưởng rằng đây chẳng qua chỉ là một thằng trai bao mà Jung YunHo đã chơi chán đến trình diễn tiết mục si tình không muốn rời xa mà thôi. Lúc Jung YunHo nhìn thấy JaeJoong bị rượu vang hất vào mặt, hắn ngừng một hồi, nói với ả đàn bà đứng trước cửa: “Cô tới đây.”
Ả đàn bà ném một con mắt đầy khinh thường cho JaeJoong, sau đó õng ẹo bước tới, vừa đứng trước mặt Jung YunHo, hắn đột nhiên đạp ngã ả đàn bà một cước, nắm lấy tóc ả, nói với ả rằng: “Cô tưởng cô là ai, hả? Cô dám đụng vào nó sao, chơi như vậy là đủ lắm rồi đấy, cô nghe thấy chưa?! Hừ, loại gái điếm như cô có phải thấy cuộc sống chưa đủ phiền không?!”
Nói xong, Jung YunHo rút súng lục ra mà đặt lên đầu ả đàn bà, ả sợ đến mức thét lên, toàn bộ căn phòng bắt đầu trở nên sợ hãi, đôi mắt của Kim JaeJoong trợn to, nó vội vàng chạy tới, kéo lấy Jung YunHo mà nói: “Quên đi, quên đi, em không có bị làm sao đâu.” Jung YunHo nhìn Kim JaeJoong đang kéo lấy cánh tay hắn, nhìn mái tóc và cổ áo sơ mi vẫn còn dính rượu, trong ánh mắt xen lẫn một loại tình cảm phức tạp khiến JaeJoong nhìn đầy hoảng sợ, lúc này, Hang Won nghe tin nên mang thủ hạ tiến vào, thủ hạ đưa JaeJoong một chiếc khăn mặt, Jung YunHo nhận, vẫn không nói gì mà nhìn JaeJoong.
Hang Won thấy tâm tình của Jung YunHo tạm thời đã trở nên ổn định, đi tới quỳ trước mặt ả đàn bà rồi cho ả ba cái tát, phấn trang điểm của ả đã bị nước mắt làm trôi hết, đầu tóc lộn xộn càng lộ ra vẻ nhếch nhác, Hang Won nói với Jung YunHo: “Ho hyung, anh đừng tức giận nữa, chút nữa em sẽ giáo huấn cô ta thật tốt, cô ta vừa tới nên không hiểu chuyện, cũng là lỗi của em.” Jung YunHo nghe thấy thanh âm của Hang Won, xoay đầu lại, nhìn ả đàn bà trên mặt đất, ánh mắt khiếp sợ của ả đàn bà khiến Jung YunHo nhìn thấy liền buồn nôn, hắn túm lấy tay Kim JaeJoong, ra khỏi gian phòng, một mực kéo nó xuống lầu, đến một văn phòng ở lầu ba, hắn ấn mật khẩu rồi tiến vào, nói với JaeJoong: “Cậu tới đây làm gì.”
JaeJoong cũng mang theo khuôn mặt sợ hãi, nó nói: “… … Em… Em muốn… giải thích cho anh.”
Jung YunHo không đáp lại, lấy một chiếc khăn mặt mới từ trong ngăn tủ, ném chiếc khăn mặt mà thủ hạ đưa tới sang một bên, sau đó dùng lực mạnh mà kéo Kim JaeJoong đến trước mặt hắn, hắn cầm khăn mặt, vô cùng cẩn thận mà lau đầu JaeJoong, không hề nói gì.
“Việc đó… Em cảm thấy anh chắc chắn… đã hiểu lầm…”
JaeJoong còn chưa nói xong, Jung YunHo đã lên tiếng: “Được rồi, không cần giải thích.”
Quả thực nghe không vào, JaeJoong cúi đầu, có chút thất vọng.
“Cậu cảm thấy cậu tối nay như vậy được không, xem ra những người trông coi cậu đều bất tài rồi, sao cậu tới được đây.”
“Em… lái xe.”
“…”
Sau khi Jung YunHo nghe xong, không nói gì, im lặng rất lâu, mới phun ra được một câu: “Được đấy, Kim JaeJoong, giỏi, cậu có bằng lái xe của Mỹ sao, cậu dám lái xe trên đường mà còn đuổi đến tận đây, cậu thực sự không đơn giản, Kim JaeJoong, cậu đừng nói gì, tôi thật sự xem thường cậu rồi…”
JaeJoong nghe xong lời như vậy, một giọt nước mắt rơi xuống, nó phấn đấu quên mình như vậy là vì ai, tại sao lại không chiếm được một chút tín nhiệm…
Lúc Jung YunHo nhìn thấy nước mắt của JaeJoong, trong lòng chợt khựng lại, nhíu máy, động tác chà lau trên tay càng trở nên chậm chạp, hắn trầm mặc một hồi, mang theo giọng điệu vẫn trầm thấp như trước mà lên tiếng: “Được rồi, đừng khóc nữa.”
JaeJoong không nói gì, chỉ nhận lấy chiếc khăn mặt trong tay hắn, tùy tiện lau vài cái, rồi rời khỏi văn phòng, lúc nó quật cường đi ra, trong lòng chợt nhói lên một cơn hối hận, tùy hứng như vậy chỉ có thể khiến Jung YunHo càng thêm phiền. Nhưng nó vẫn đi, cho dù lúc đến cửa thì thả chậm tốc độ một bước ba giây, nó không nghe thấy một tiếng muốn giữ lại, quả thực không nghe thấy thanh âm nào, lúc JaeJoong im lặng đi trên hàng lang, nó có nhìn xuyên qua khung cửa sổ mà ngắm cái thế giới xa hoa trụy lạc này, Mỹ ngày càng ngập tràn dục vọng tiền tài trong đêm tối cùng với tiếng kêu gào của xác thịt, mang theo loại khoái cảm đẹp đẽ một cách thối nát, JaeJoong cúi đầu, nước mắt vẫn không kiềm chế được mà tuôn rơi, bởi vì thời tiết giá lạnh, chạm vào da có chút khó chịu.
“JaeJoong hyung!” Hang Won mặc chiếc quần bó đen cùng cái áo T-shirt trắng tinh, trên người mang theo một mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái của tuổi trẻ, kéo Kim JaeJoong đang cúi đầu bước nhanh lại.
“A, Hang Won…” JaeJoong ngẩng đầu lên, nhìn cậu bé xinh đẹp trước mắt, trong lòng lại càng thêm khó chịu, ngay cả bạn bè bình thường nó cũng chẳng phải, rõ ràng hiểu lầm nhưng lại không tin tưởng nó.
“JaeJoong hyung, ả đàn bà vừa nãy là người mới tới, không hiểu quy củ, anh nghìn vạn lần đừng chấp nhặt với cô ta, nếu trong lòng cảm thấy không thoải mái, cứ tùy tiện nói một câu, em đảm bảo cô ta sẽ không dám tiếp tục hồ đồ nữa.”
“Ha ha, không sao đâu, cứ quên đi.” Nói xong, JaeJoong nhẹ nhàng rút tay ra, không quay đầu lại mà rời đi.
Hang Won còn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cũng nuốt trở lại, nó quay đầu nhìn cánh cửa nửa khép, thở dài, đi vào trong.
“YunHo hyung…” Hang Won đứng ở cửa, nhìn Jung YunHo đang quay về phía cửa sổ sát đất mà hút thuốc, sau khi nghe thấy thanh âm, trong lòng Jung YunHo siết lại, tưởng là JaeJoong, nhưng nghe xong xưng hô, trái tim liền trở nên nặng trĩu.
“Sao không giải thích rõ với JaeJoong hyung?” Hang Won thấy Jung YunHo không đáp lại, hỏi một câu.
“Cậu bảo tôi phải giải thích làm sao.” Jung YunHo không quay đầu lại mà tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, phả ra một làn khói.
“Ít nhất cũng phải nói cho anh ấy biết Ji Min đã làm chuyện gì với cha mẹ của anh ấy chứ.”
“Không thể nói được, cậu ta sẽ không chấp nhận nổi…” Giọng điệu của Jung YunHo rất trầm thấp.
“Sớm muộn gì anh ấy cũng phải biết!”
“…” Jung YunHo không nói gì, nhìn xa xăm.
“Nếu anh không mở miệng được, em sẽ nói.”
“Cậu dám!”
“Sao em không dám, chuyện này anh không nên giấu anh ấy, anh ấy có quyền được biết.”
“Cái khác tôi không quan tâm, nếu tôi biết rằng cậu dám tùy tiện nói ra một chữ, tôi sẽ không tha cho cậu, đừng tưởng rằng tôi không nỡ động vào cậu, cậu hiểu chứ?”
“…” Hang Won không nói gì, rất lâu sau mới lên tiếng: “Anh quá tự phụ rồi.”
Sau đó bước đi thật nhanh.