“Đại diện Cố nói đùa.” Phương Ninh tốt xấu cũng là người trà trộn ảnh đàn nhiều năm, thất thố cũng chỉ là nhất thời, nghe lời nói châm biếm của Cố Khanh nhưng trên mặt vẫn như trước đeo nụ cười khéo léo.”Chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn cũ, tuy rằng anh không tốt với tôi nhưng tốt xấu cũng có ơn tri ngộ, tôi quan tâm một chút cũng là trong tình lý.”
Cố Khanh không nói lời nào, chỉ là trào phúng nhìn Phương Ninh.
Phương Ninh cong môi cười, phảng phất cái gì cũng chưa cảm thấy được dán sát vào Cố Khanh, thân mật nói, “Chúng ta quen biết nhiều năm, tôi cũng không đành lòng anh bị đùa bỡn nên tốt bụng nhắc nhở anh một câu. Tuy rằng không biết anh vì cái gì mà đáp lên Ninh đạo, Ninh đạo cũng có vẻ thân thiết với anh, nhưng anh trăm ngàn lần không cần nhân cơ hội làm một vài chuyện lợi dụng Ninh đạo làm hắn mất hứng, lỡ như ngày nào đó hắn chán anh …”
Phương Ninh nói một nửa, ngừng miệng. Không biết quan hệ thật sự của hai người, nói không chính xác còn tưởng rằng Phương Ninh đây là thân thiết quan tâm, nhưng Cố Khanh lại rõ uy hiếp trong lời Phương Ninh.
Ý của Phương Ninh là bảo hắn nhìn rõ thân phận địa vị của mình, đừng ỷ vào có chỗ dựa vững chắc liền có tâm tư không nên nào, ai biết ngọn núi này lúc nào khiến chuyển sang cho người khác chứ.
Bên kia Ninh Túc Hiên vừa thoát thân đảo mắt liền nhìn thấy ở góc hẻo lánh Phương Ninh tựa vào người Cố Khanh, ở góc độ của Ninh Túc Hiên hai người thoạt nhìn như đang hôn nhau, hắn liền mất hứng, hùng hổ đi tới.
Phương Ninh còn chuẩn bị nói gì, khóe mắt liền liếc thấy bóng Ninh Túc Hiên đang đi tới đây. Hiện tại Cố Khanh đang cùng Ninh Túc Hiên trong ‘tình yêu cuồng nhiệt’, Phương Ninh không dám thọc gậy bánh xe ngay mặt, vội vàng đứng dậy, váy lại không biết bị thứ gì đè lại, trọng tâm không ổn nhất thời liền ngã vào người Cố Khanh.
Ninh Túc Hiên vừa thấy cô ả không biết xấu hổ này thế nhưng yêu thương nhung nhớ, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương gân xanh bại lộ, thấy Cố Khanh lắc mình né tránh mới nhịn xuống xúc động muốn ném cô ả này xuống.
Hắn tiến lên nhìn qua không thèm để ý không có phản ứng gì ngồi cạnh Cố Khanh, sau khi cảm thấy nhiệt độ cơ thể từ đối phương, dùng muỗng múc một muỗng điểm tâm nhỏ đưa tới bên miệng Cố Khanh.
Cố Khanh vừa ăn không ít đồ ngọt, hiện tại đang ngán đến sợ, đang muốn từ chối liền nhìn thấy chút bất an trong mắt Ninh Túc Hiên, bất đắc dĩ há miệng để Ninh Túc Hiên đưa điểm tâm vào miệng. Ninh Túc Hiên cảm thấy buông lỏng, đưa tay cầm tay Cố Khanh đặt ở dưới bàn, thấy Cố Khanh nhéo nhéo đáp lại, càng tâm tình nhộn nhạo.
Đảo mắt liếc Phương Ninh cười sắp cứng mặt bên cạnh, ánh mắt liền từ mùa xuân ấm áp biến thành trời đông giá rét, lạnh lùng nói, “Ảnh hậu Phương đứng ở đây có chuyện gì à?”
Phương Ninh nghe thấy xưng hô của Ninh Túc Hiên với Cố Khanh, lại nhìn thấy hành động thân thiết của hai người trong lòng càng lộp bộp, cô không nghĩ tới Ninh Túc Hiên đã vậy còn quá trắng trợn công khai biểu thị quyền sở hữu, chẳng lẽ không sợ có ai nói nhảm? Chờ khi nhìn thấy cái nhìn đầy lạnh lùng của Ninh Túc Hiên, càng cảm thấy run lên.
Cô miễn cưỡng duy trì tươi cười lễ phép, “Không có gì, chỉ là bạn cũ gặp nhau tán gẫu. Nếu Ninh đạo ngài lại đây, tôi đi trước.” Nói xong không đợi Ninh Túc Hiên mở miệng, vội vã rời đi.
Ninh Túc Hiên cùng Cố Khanh nhìn qua rất thân thiết, khí tức ngọt ngào khi hai người ở chung khiến Phương Ninh bắt đầu nghi ngờ Ninh Túc Hiên đến tột cùng có phải không giống suy đoán của họ hay không, chỉ là nhất thời có hứng với Cố Khanh. Đúng thì tốt, nếu không, thì chuyện này liền có chút phiền phức.
Sau khi Phương Ninh đi, Ninh Túc Hiên còn có chút mất hứng, hắn nửa ôm Cố Khanh vào trong lòng đầu vùi vào cổ Cố Khanh cọ cọ, giọng điệu rầu rĩ.”A Khanh, em nói gì với ả ta thế?”
“Không nói gì?” Nhìn Ninh Túc Hiên như loài chó cỡ lớn, Cố Khanh cố nén ý cười thản nhiên nói.
Ninh Túc Hiên hiển nhiên một chút cũng không hài lòng với câu trả lời, cọ càng mạnh hơn. Hai người ở trong góc trừ khi là sớm chú ý, thì cũng sẽ không có ai thấy nên Ninh Túc Hiên cọ không dừng. Nhưng cho dù là có người nhìn thấy, hai người cũng sẽ không để ý.
Cố Khanh khống chế không được vỗ vỗ cái đầu lông xù không vuốt keo linh tinh lên đầu của Ninh Túc Hiên, nghĩ đến Ninh Túc Hiên nhỏ hơn mình bốn tuổi, liền có một loại cảm giác đang an ủi em trai…
“Không nói gì cả, Ảnh hậu Phương chỉ là đến xem tôi qua có tốt không, thấy tôi qua tốt cô ta liền không an tâm.”
Ninh Túc Hiên không đáp lời, chỉ là tiếp tục cọ cọ ở cổ Cố Khanh, nhưng trừ đó ra ôm hai tay Cố Khanh, di động quanh người Cố Khanh, thân thể cũng bắt đầu ma sát.
Ninh Túc Hiên phun bên gáy hắn hơi thở càng nóng cháy, Cố Khanh giãy dụa muốn đẩy Ninh Túc Hiên ra xem hắn đến tột cùng là làm sao. Thế nhưng theo hắn giãy dụa tay Ninh Túc Hiên đặt ở eo hắn ngày càng chặt, bên gáy cũng cảm thấy ướt át liên tiếp.
Tay Ninh Túc Hiên sờ loạn người hắn, sờ soạng muốn cởi nút áo hắn, dưới tình huống như vậy mà làm như vậy, chỉ sợ đã sắp mất đi ý thức. Cố Khanh nhíu mày một chưởng đánh vào gáy Ninh Túc Hiên, đánh hắn ngất xỉu, lui người về sau. Quả nhiên, Ninh Túc Hiên mặt mũi đỏ bừng, cả người nóng lên, là bị bỏ thuốc. Ninh Túc Hiên khi tới còn tốt mà, chỉ một phút đồng hồ liền bắt đầu mất khống chế, xem ra là thuốc lập tức có hiệu quả.
Mắt Cố Khanh quét đi bốn phía, chống lại một ánh mắt hoảng sợ né tránh, là nữ trong tổ kịch. Nếu hắn nhớ không lầm, nữ này là nghệ sĩ của SA, người đại diện là cùng một người với Phương Ninh hiện tại. Khi Ninh Túc Hiên tới cô ta liền đứng ở một bên, cũng không biết đây là ý của cô ta hay là ý của Phương Ninh.
Cố Khanh đáy lòng âm thầm ghi nhớ, dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Sùng Khâu nói cho cậu một tiếng liền mang theo Ninh Túc Hiên rời khỏi tiệc mừng, thấy người cũng chỉ nói Ninh Túc Hiên uống say.
Địa điểm tổ chức tiệc mừng là khách sạn của SA, ở trong này Cố Khanh không yên lòng.
Đưa Ninh Túc Hiên đến nhà hắn, nhấn mật khẩu mở cửa, ném Ninh Túc Hiên lên giường hắn. Cố Khanh đi rót ly nước lạnh, đỡ Ninh Túc Hiên dậy uống.
Uống một ly nước lạnh, Ninh Túc Hiên thoạt nhìn tỉnh táo chút, nhìn thấy Cố Khanh đỡ hắn đầu óc liền choáng trên eo dùng sức liền áp Cố Khanh ở dưới thân, tay xé rách quần áo Cố Khanh, chỉ chốc lát sau đồ vest áo khoác đã bị kéo xuống.
“Túc Hiên, Ninh Túc Hiên.” Cố Khanh đẩy đẩy Ninh Túc Hiên, bởi vì sợ làm hắn bị thương mà không dám dùng sức.
Nghe được thanh âm, Ninh Túc Hiên ngẩng đầu ánh mắt mê ly nhìn nhìn Cố Khanh, tiến lên hôn trán Cố Khanh, mắt, mũi, hai má, cuối cùng cắn môi Cố Khanh cọ xát, nơi nào đó nóng bừng dưới thân, cũng ma sát thân dưới Cố Khanh, thường thường phát ra tiếng rên.
Cố Khanh bị hắn biến thành cũng có cảm giác, nhưng hắn không chuẩn bị quan hệ với Ninh Túc Hiên dưới tình huống hắn bị bỏ thuốc.
Cố Khanh vươn ra tay có chút lạnh nắm nơi nào đó nóng bừng dưới thân Ninh Túc Hiên, Ninh Túc Hiên ghé vào trên người hắn hôn môi hắn cả người nhất thời cứng đờ, phát ra một tiếng kêu đau đớn, Cố Khanh thừa cơ quay người áp hắn ở dưới thân.
“A, A Khanh.” Ninh Túc Hiên có lẽ là có chút choáng, nằm trên giường thở hổn hển, sau đó hai tay ôm đầu Cố Khanh áp về phía mình.
Cố Khanh theo lực của hắn hôn lên, miệng lưỡi giao nhau, động tác trên tay lại không ngừng, thẳng đến khi thân thể hắn có điều chỉnh tố chất qua tay cũng có chút mỏi, thuốc mới coi như hết hiệu quả.
_____________
Khi Ninh Túc Hiên tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu có chút đau, ký ức đêm qua giống như nước lũ xông đế, hắn bối rối xuống giường, đi xuống dưới lầu nhìn thấy Cố Khanh ở trên sô pha lật xem báo chí mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng đảo mắt lại có chút co quắp, mấy chuyện xảy ra hôm qua…
“Cậu tỉnh.” Không đợi Ninh Túc Hiên nghĩ phải làm sao, Cố Khanh đã nhìn thấy Ninh Túc Hiên trước. Hắn từ trên sô pha đứng lên, “Nếu cậu tỉnh, tôi liền đi về trước. Phòng bếp tôi có nấu cháo, đói bụng liền ăn chút.”
Thấy Cố Khanh muốn đi, Ninh Túc Hiên vội vàng bối rối ngăn cản hắn, đứng ở trước người hắn “Anh…”
“Hửm? Có chuyện gì à?”
Nghe thấy giọng điệu Cố Khanh bình thản tựa như nói chuyện với người xa lạ, Ninh Túc Hiên đau xót trong lòng, nín thở một cái chớp mắt sau đó hai tay nắm vai Cố Khanh, nhìn chằm chằm vào mắt Cố Khanh, nghiêm túc nói “Anh sẽ chịu trách nhiệm! Anh sẽ chịu trách nhiệm A Khanh!”
Cố Khanh ngẩn người, cười vỗ vỗ vai Ninh Túc Hiên, “Cậu đang nói cái gì a? Cái gì mà chịu trách nhiệm chứ, hả?”
Nhìn thấy Cố Khanh cười như bình thường, Ninh Túc Hiên trong lòng thả lỏng. Nghĩ đến đêm qua miệng lưỡi giao nhau, nước bọt trao đổi Ninh Túc Hiên hô hấp cứng lại, có chút nhộn nhạo, “Tối hôm qua… Anh và em…”
“Tối hôm qua? Tối hôm qua chúng ta không xảy ra chuyện gì hết.” Cố Khanh nhún nhún vai, “Giữa đàn ông và đàn ông lấy tay làm nhau rất bình thường a, nói chịu trách nhiệm cái gì.”
Ninh Túc Hiên có chút sốt ruột, lông mi nhíu chặt lại “Nhưng chúng ta còn hôn môi, chúng ta còn cởi quần áo, chúng ta…”
Cố Khanh nhướn mày nhìn Ninh Túc Hiên, “Cho nên bởi vì điều này mà cậu muốn chịu trách nhiệm với tôi? Hẹn hò với tôi?”
Ninh Túc Hiên không nói, bình tĩnh nhìn Cố Khanh, trong ánh mắt đều là kiên trì.
“Cậu không sợ tôi lợi dụng cậu?”
“Anh muốn bị em lợi dụng.” Ninh Túc Hiên dừng một chút nói, “Anh tin em.”
Cố Khanh kéo khóe môi, không nói đáp ứng, cũng không nói không đáp ứng, chỉ đi lên hạ một nụ hôn ở khóe miệng Ninh Túc Hiên, sau đó mở cửa rời đi.
Ninh Túc Hiên sờ khóe miệng im lặng ngây ngô cười hai tiếng, thấy người sắp lên x, vội vàng đi theo.
_______________________________________________________________________
Sau tiệc mừng phim truyền hình rất nhanh bắt đầu tiến vào quảng cáo, một vài trailer cũng do tài khoản chính thức tuyên bố, lộ ra diễn viên chính, nhất thời bộ phim truyền hình này đều được chú ý khắp nơi.
Mà Sùng Khâu làm một người mới chưa ai biết, cậu post chỉ có một vài fan thích mặt lúc trước thấy được mà thôi. Nhưng lấy việc dân mạng nhấn vào xem trailer, lần lượt bị kinh diễm bởi thiếu niên cầm sư kinh hồng thoáng nhìn từ rừng trúc phi thân mà đến, nhanh nhẹn mà đi trong trailer. Lần lượt hỏi thăm chung quanh, diễn viên sắm vai cầm sư là ai.
Sức mạnh dân mạng rất vĩ đại, không bao lâu liền có người tìm ra thân phận Sùng Khâu. Theo ngày phim truyền hình công chiếu càng ngày càng gần, càng ngày càng nhiều cánh hoa được thả. Sùng Khâu chỉ là một nam phụ, độ dài có được không tính nhiều, nhưng từng hành vi trong cánh hoa, mỗi nhăn mỗi cười, mỗi dậm chân mỗi ngoái đầu nhìn lại, luôn có thể làm người kinh diễm không thôi, số lượng fan của Sùng Khâu nhất thời lại leo lên.
Mà tốc độ số lượng fan bay lên, vào lúc phim truyền hình chiếu đến lúc cầm sư ra mặt, đạt tới đỉnh cao.