Bởi vì câu cảm thán của Lục Vũ lần trước, lần này Cố Khanh Cố Tang đều áp chế uy áp tang thi cao cấp của mình một chút, bởi vậy một đường không dị thường như trước đến một con tang thi cũng không gặp, mà là gặp đàn tang thi như chia đội. Loại đàn tang thi trình độ này chẳng những không tạo thành thương vong gì cho nhóm, ngược lại khiến mọi người giàu một bút, buôn bán lời không ít tinh hạch.
Làm phúc tinh của nhóm hai anh em Cố Khanh cùng Cố Tang tuy rằng không ra sức gì, cũng được chia không ít tinh hạch, nhưng tinh hạch không có tác dụng gì với hai người, hai người lấy cớ không ra sức quyên cho nhóm làm đội phí, hành động nho nhỏ thu mua lòng người này, khiến người ban đầu có chút ý kiến với hai người đều ngậm miệng, cũng khiến những người khác đồng cảm hai người càng sâu.
Cố Khanh tựa vào vai Cố Tang nhắm mắt nghỉ ngơi, bên tai trừ tiếng Lục Vũ cùng những người khác trong nhóm nói chuyện phiếm chính là tiếng hít thở lộ ra hơi lạnh của Cố Tang.
Đoàn xe chạy hơn mười ngày, hôm nay đoàn người cũng giống như bình thường chạy trên đường cao tốc, ngẫu nhiên đánh bay tang thi bên đường. Nghe nhạc trò chuyện, nhàn nhã giống như du lịch tập thể trước tận thế.
Liên tiếp hơn mười ngày không gặp nguy hiểm gì, dẫn đến người trong nhóm bao gồm đội trưởng Lục Vũ đều có chút thả lỏng cảnh giác.
“Cẩn thận.” Xe chợt phanh lại, thân thể Cố Khanh bỗng cúi về trước, đầu tựa vào vai Cố Tang mắt thấy liền muốn va vào ghế trước, Cố Tang ôm eo Cố Khanh một lần nữa ôm hắn vào trong lòng, một tay vỗ về trán hắn ánh mắt thanh âm ôn nhu hỏi: “A Khanh không sao chứ.”
Chói mù mắt chó của tui rồi! Thành viên điều khiển đi xuống xem tình huống, trên xe chỉ còn lại ba người Lục Vũ, Lục Vũ vừa mới chuẩn bị xin lỗi vì đột nhiên thắng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một màn kích thích chó độc thân như thế, vội che mắt thở dài, lại lặng lẽ chuyển qua khe hở chuẩn bị lén nhìn.
Cố Khanh mắt nhìn Lục Vũ quay đầu lại, mặt ửng hồng lên nghiêng đầu né tránh tay Cố Tang, sau đó tránh khỏi cái ôm của Cố Tang xê dịch qua bên cạnh, mở miệng nói: “Anh em không sao, không đụng vào đầu.”
Trong lòng trống rỗng, Cố Tang sắc mặt trầm xuống, chợt lại khôi phục ôn nhu: “A Khanh đến bên anh nào.”
Cố Khanh không dấu vết nhìn Lục Vũ từ trong khe hở nhìn lén, lại nhìn nhìn Cố Tang tựa hồ có chút do dự, nhưng vẫn lắc lắc đầu.”Vẫn là không cần đâu anh, em ngồi ở đây được rồi.”
Chú ý tới Cố Khanh liếc nhìn Lục Vũ, Cố Tang ánh mắt âm lãnh nhìn về phía Lục Vũ, sát ý sắt bén một tầng đến một tầng ào về phía Lục Vũ, thẳng làm Lục Vũ nổi da gà, lấy cớ nhìn tình huống ở trước trốn xuống xe mới đình chỉ.
Cố Tang ánh mắt âm lãnh, nếu như người này gây trở ngại mình và A Khanh, vậy cũng đừng trách mình tìm một cơ hội làm hắn biến mất. Quay đầu nhìn về phía Cố Khanh, thanh âm Cố Tang trở nên càng thêm ôn nhu, hắn vươn tay với Cố Khanh: “A Khanh ngoan, hiện tại không còn người ngoài, đến bên anh nào.”
Lần này Cố Khanh không do dự nữa, nháy mắt bổ nhào vào lòng Cố Tang. Chôn hắn ở bên gáy Cố Tang, Cố Khanh vì mình thành công xoát thấp độ hảo cảm của Cố Tang với nhân vật chính mà like.
Một lát sau Lục Vũ cùng người điều khiển liên tiếp lên xe, Lục Vũ cau mày, trầm giọng nói với hai người Cố Khanh: “Chúng ta hẳn là phải quay về đường cũ.”
Cố Tang chuyên chú nhìn Cố Khanh cũng không cho Lục Vũ một ánh mắt, còn ôm chặt lấy Cố Khanh muốn nghiêng thân không cho hắn động, Cố Khanh cọ cọ đầu Cố Tang xem như an ủi, nắm chặt tay Cố Tang ý bảo mình sẽ không rời đi Cố Tang mới thoáng thả lỏng, để Cố Khanh xoay người, nhưng vẫn giữ lấy ôm cả người Cố Khanh vào lòng.
Cố Khanh cũng không thèm để ý, liền tư thế này nói: “Xảy ra chuyện gì à Lục đại… Lục đội trưởng.” Cảm thấy lực đạo bên hông gia tăng, Cố Khanh sửa lời.
Cảm nhận Cố Tang thường thường ném sát khí lên người mình, Lục Vũ đem mình đoàn đi đoàn đi lui thành một đoàn lắp bắp giải thích nói.
Vốn dựa theo tốc độ này, họ qua một ngày liền có thể tới căn cứ Thanh Hà. Nhưng xe của đội ngũ phía trước phát hiện đường cao tốc họ đang đi bị một khối đá sao sa khổng lồ ngăn cản, trước đá sao sa rất nhiều ô tô ngang dọc xô nhau, nếu mà dọn thì phí rất nhiều thời gian tinh lực, có chút mất nhiều hơn được.
Trừ cao tốc, còn có một con đường nhỏ tương đối ẩn nấp, đường vòng phải đi hơn nửa ngày, nhưng tương đối tiện hơn dọn xe cùng đá sao sa không ít.
Nhưng tháng trời tối sớm, buổi tối tang thi cũng càng thêm phát triển, không chỉ tốc độ nhanh hơn, lực đạo cũng càng lớn, thêm không rõ ràng tình huống của con đường nhỏ kia, buổi tối đi ở đó rất dễ dàng gặp chuyện không may.
Lên kế hoạch ổn thả, mấy người Lục Vũ thảo luận một chút quyết định quay về đường cũ đến kho hàng vứt đi gặp ở ven đường nghỉ ngơi một đêm, đợi hừng đông hôm sau liền tiếp tục xuất phát.
Chiếc xe từng chiếc đi vòng, ước chừng nửa tiếng sau tới chỗ kho hàng vứt đi kia.
Kho hàng này ở một chỗ trống trải, trên đường phủ đầy một tầng cành khô lá cây mục nát, mặt trên còn lưu lại dấu chân khi họ đến xem xét lúc trước.
Kho hàng bên ngoài mục nát, là cái loại khóa cửa cũ kĩ, trên cửa treo khóa sắt rỉ sắt loang lổ, bị đám người Lục Vũ bạo lực tháo dỡ sau đó liền ném xuống đất.
Kho hàng đại khái có mét vuông, không tính lớn, bên trong chồng chất bó củi rơm rạ cùng với đồ như xẻng linh tinh. Lục Vũ họ trước đó liền xem xét qua, trong kho hàng không có tang thi, nhưng họ rời đi một đoạn thời gian, cửa kho hàng lại không đóng không biết có tang thi đi vào hay không, bởi vậy lại phái người vào kiểm tra xem xét một lần xác định an toàn mọi người mới dừng xe, vào kho hàng.
Vào kho hàng Cố Khanh liền dùng tay phẩy phẩy tro bụi trước mắt, tuy rằng ngửi không thấy mùi mốc trong kho hàng, nhưng từ những người khác che miệng mũi cùng thị lực tinh chuẩn của hắn nhìn thấy vết mốc liền có thể phỏng đoán, mùi trong kho hàng đại khái là không được tốt lắm.
Người dị năng hệ lửa dùng lửa nướng chung quanh một lần, người dị năng hệ gió thổi mùi mốc thông qua cửa tản ra mới tính dễ chịu chút.
Người dị năng hệ kim loại hệ đất gia cố mặt đất một chút, mọi người trải thảm cùng túi ngủ, ở bên trong treo nồi, dùng củi có sẵn trong kho hàng đốt lửa chuẩn bị ăn món nóng hổi khó có được, mì ăn liền.
Có người dị năng hệ lửa thêm vào, nước trong nồi thiếc lớn rất nhanh sôi trào, toàn đội hai mươi mấy người chia ra hai nhóm, mỗi bên khó có được chia hơn mười bao mì ăn liền, chờ nước sôi thì bỏ mì ăn liền cùng đồ gia vị xuống nồi, nhất thời mùi hương liền tản ra.
Ngửi mùi hương mê người kia, tất cả mọi người khống chế không được bắt đầu chảy nước miếng.
Tính lại nhóm của Lục Vũ chỉ hai mươi người, trừ già yếu bệnh tật thật sự không có sức gì, có thể giết tang thi chỉ hơn mười người, được cho là đội ngũ sống sót sau mạt thế yếu đến không thể yếu hơn.
Lục Vũ làm nhân vật chính thế giới thức tỉnh dị năng hệ băng một trong công kích mạnh nhất, những người này lại phần lớn quen biết nhau, bởi vậy hắn việc nhân đức không nhường ai trở thành người lãnh đạo nhóm này. Tương lai, đội ngũ Lục Vũ lãnh đạo này dần dần lớn mạnh, trở thành tồn tại số một trong mạt thế.
Nhưng hiện tại, những người này chỉ còn là người bình thường cả thức ăn cũng có chút chật vật mà thôi. Bình thường gấp rút lên đường cả cơm cũng không đủ ăn, càng đừng nói mì tôm nóng hổi.
Vừa nấu xong Lục Vũ liền thí điên thí điên múc hai chén đưa đến trước mặt Cố Khanh Cố Tang, hắn cũng biết hành vi mình quấy rầy cặp đôi này nói chuyện yêu đương sẽ bị báo ứng, vì phòng ngừa bị trả thù, cần phải lấy lòng lấy lòng.
Cố Tang nhìn Lục Vũ vô sự hiến ân cần thì sao sẽ phản ứng, vừa mới chuẩn bị đuổi hắn đi liền nghe thấy Cố Khanh đáp ứng, tang thi không cần ăn mấy thứ này, không biết nghĩ tới cái gì Cố Tang lúc này liền trầm mặt. Chỉ nghe Cố Khanh ôn thanh nói: “Cám ơn Lục đội trưởng, nhưng chúng tôi chỉ cần một chén là đủ rồi, tôi với anh cùng nhau ăn một chén là đủ rồi.”
“Nhưng mà…” Lương cơm của người dị năng rất lớn, hai người ăn ít như vậy… Lục Vũ còn muốn cố gắng một chút, bị Cố Tang trừng liền vội vàng câm miệng rời đi. Hiện tại Lục Vũ chỉ là thanh niên bình thường vừa mới trải qua mạt thế, nào có bình tĩnh cơ trí sau khi trải qua rất nhiều chuyện tẩy lễ.
Đuổi đi Lục Vũ đáng ghét, Cố Tang ôn nhu sủng nịch nhìn chằm chằm Cố Khanh. Cùng ăn một chén, A Khanh nói muốn cùng mình ăn một chén, đây có phải đại biểu A Khanh thân cận mình hay không. Nghĩ đến loại khả năng này, ánh mắt Cố Tang càng ngấy người.
Hơi nóng bay đến trên mặt, Cố Tang bỗng dưng hồi thần liền nhìn thấy Cố Khanh xoay một đũa mì đưa đến bên môi mình, hơi nóng từ mì truyền đến.
Nhìn ánh mắt Cố Khanh chờ mong lại thẹn thùng (?), Cố Tang trong lòng run lên bỗng dưng mềm mại, há miệng nuốt xuống, một ngụm lại một ngụm, trái tim vốn băng lãnh tựa hồ lại ấm áp, cảm giác thản nhiên ngọt ngào dâng trào trong lòng.
Giải quyết xong cơm chiều, Lục Vũ phân chia nhân viên gác đêm sau đó mọi người liền các tựu các vị. Cố Khanh Cố Tang chia là từ nửa đêm đến sáng, coi như là Lục Vũ ưu đãi hai người, trước khi gác đêm có thể nghỉ ngơi, sau khi gác đêm ở trên xe có thể tiếp tục nghỉ ngơi.
Nói đến đây, Lục Vũ thế nhưng một chút cũng không có hoài nghi qua Cố Khanh Cố Tang có ôm mục đích không thể cho ai biết gì với nhóm của họ không. Một là cái nhóm này một chút cũng không có gì cho người ngoài chú ý, hai là tuy rằng Cố Tang luôn lạnh mắt, nhưng từ trên người hai người này Lục Vũ không cảm giác được mục đích gì cả, hơn nữa nhìn mặt Cố Khanh, Lục Vũ liền một chút hoài nghi cũng không sinh nổi, ngược lại khắp nơi muốn tốt với hắn.
Trở lại túi ngủ thuộc về hai người, Cố Khanh tiến vào liền cảm giác được cảm giác bị đặt, đứng lên vừa thấy là một bao bánh quy, chớp mắt nhìn Lục Vũ trộm liếc về phía mình, Cố Khanh liền biết là ai làm.
“Làm sao?” Thấy Cố Khanh sững sờ, Cố Tang ngồi xổm xuống xoa tóc Cố Khanh ôn nhu hỏi.
Ánh mắt ném về phía Cố Tang, Cố Khanh chôn nửa đầu trong túi ngủ thanh âm rầu rĩ nói: “Không có gì, mau vào đi anh, anh không ở đây em không quen.” Nói rồi dịch thân mình cho Cố Tang một nửa khoảng trống.
Cố Tang kéo khóe miệng, hôn trán Cố Khanh, sau đó tiến vào túi ngủ ôm cả người Cố Khanh vào trong lòng, cằm để ở đỉnh đầu của hắn, một tay vỗ về sau lưng hắn.
Cố Khanh tựa vào lòng Cố Tang, hưởng thụ Cố Tang thoải mái vuốt ve, trong đầu suy nghĩ, Lục Vũ không tệ với hắn, có cần nói bí mật kho hàng cho hắn không đây… Tinh thần lực duỗi xuống, cảnh tượng dưới đáy kho hàng rõ ràng ánh vào trong đầu hắn.
Tiểu kịch trường vô trách nhiệm:
Về cảnh tượng đút ăn, tâm lý miêu tả chân thật kỳ thật là như vậy:
Anh trai Cố Tang (há mồm nuốt vào): Ô ô ô, em trai quan tâm mình thật sự là quá tốt!
Em trai Cố Khanh (sung sướng khi người gặp họa): Ha ha ha, không có vị giác cái gì, khó ăn đều đút cho anh, đều đút cho anh!