Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu

quyển 7 chương 62

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuối tháng mười một, qua không đến một tháng chính là ngày tết, mà Mộ Nguyệt Cầm cùng hoàng đế gặp nhau là trên tiệc khánh công nửa năm sau, còn rất nhiều thời gian, Cố Khanh cũng không nóng nảy làm gì. Hắn đã xin giám sự viện họa nghỉ một tháng, mỗi ngày chỉ cần ngốc ở trong phòng dưỡng bệnh, không cần làm gì.

Thân thể nguyên thân suy yếu như người đọc sách phổ biến trong cổ đại, Cố Khanh cũng không dám sử dụng hệ thống điều trị quá nhiều, thêm mỗi ngày trừ uống thuốc, liền là vẽ tranh trước bàn vẽ, tâm lực hao tổn, bệnh kéo đến gần nửa tháng mới tốt, thật hay giả cũng chỉ có Cố Khanh biết.

Đứng ở cửa tiễn bước giám sự đến thăm bệnh, Cố Khanh khép khép vai áo trở về phòng, bưng ly trà nóng trong tay nhấp một ngụm, làm ấm dạ dày có chút lạnh.

Giám sự viện họa có vài phần giao tình với sư phụ của Cố Khanh, khi rời cung còn cố ý nhờ giám sự đủ khả năng tiện thì thăm hai đồ đệ, nhất là đại đồ đệ si mê vẽ tranh, bởi vậy Cố Khanh bị bệnh giám sự cũng hào phóng cho phép nghỉ, chỉ chờ Cố Khanh khỏe bệnh lại đi làm việc, có khi cũng sẽ như hiện tại, rãnh rỗi đến thăm.

Ngược lại là hảo sư đệ của hắn, nửa tháng này đúng là ngay cả mặt mũi cũng không lộ, cũng không biết là chột dạ hay là…

Bưng ly trà dưới môi, dâng lên sương mù mông lung lượn lờ, nhòe đi khuôn mặt Cố Khanh, lại không duyên cớ thêm một phần mỹ cảm ‘như ôm tỳ bà nửa che mặt’, tiểu thái giám ở cạnh hầu hạ cho dù đã sớm nhìn quen mĩ sắc của Cố đại nhân, đều không khỏi nhìn có chút si.

Nói sao đây? Tiểu thái giám nhíu nhíu mi, cứ cảm thấy sau khi Cố đại nhân bị bệnh liền trở nên có chút không giống Cố đại nhân, vẫn ôn nhu, lại thêm vài thứ, mất vài thứ.

Nếu không phải Cố đại nhân vẫn si mê vẽ tranh, tiểu thái giám cơ hồ hoài nghi Cố đại nhân có phải bị đánh tráo hay không. Nhớ đến đây, mày tiểu thái giám dần dần giãn ra, chung quy trong cung trừ ăn cơm ngủ đều vẽ tranh, trừ Cố đại nhân cũng không có những người khác, cho nên Cố đại nhân vẫn là Cố đại nhân, chỉ là trưởng thành, mới thay đổi!

Cố Khanh chỉ cảm thấy tiểu thái giám này thú vị, trêu ghẹo hai đủ, liền nói đến khi khuôn mặt thanh tú mượt mà của tiểu thái giám đỏ bừng mới bỏ qua y, ngược lại hỏi chính sự: “Ta gần đây mỗi ngày ngốc ở trong phòng dưỡng bệnh, thân mình đều sắp mốc meo, Tiểu Dữu Tử nói vài chuyện cho ta đi?”

“Vâng, đại nhân.” Tiểu thái giám mặt vẫn hồng, lại cung kính trả lời: “Nghe nói thượng cống một gốc hoa trà cực phẩm, một gốc chừng mười tám đóa hoa, đóa đóa màu sắc không hoàn toàn giống nhau, hoa có thể cùng nở màu phấn hồng, màu đỏ, màu trắng, ngọn trắng đường đỏ, ngọn đỏ đường trắng màu sắc khác nhau, đường viền hoa tạo thành tán hoa lục giác, tầng tầng lớp lớp chừng hơn mười tám tầng…” Tiểu thái giám vừa nói, vừa mặt lộ vẻ mong đợi, nghĩ đến cực kỳ khát vọng gặp hoa trà trong truyền thuyết này một lần.

“Hoa này tên ‘Thập Bát học sĩ’, ta cũng từng thấy qua trong sách, chưa từng dự đoán được trên đời thực sự có kỳ hoa này.” Cố Khanh nhẹ nhàng cười, lại nói: “Sau đâu?”

“Sau đó, nghe nói gốc hoa trà này được Hoàng Thượng yêu thích, long nhan đại duyệt cho người đặt trong tẩm điện, lại sau đó hoa liền được thưởng cho Họa Tần nương nương gần đây cực kỳ được sủng…”

“Họa Tần nương nương?”

“Họa Tần nương nương là tú nữ mới vào, Hoàng Thượng ban phong hào Họa, cư vị Tần.” Tiểu thái giám giải thích.

“Thì ra là nương nương mới vào, khó trách ta không biết, tiểu Bưởi ngươi cẩn thận nói về nương nương mới vào cho ta, ta cũng sẽ không nhận nhầm quý nhân.” Cố Khanh thanh âm có chút sầu lo, tựa hồ thật sự đang vì có thể đắc tội quý nhân trong cung mà lo lắng.

Tiểu thái giám phỏng chừng cũng biết điểm này, sau khi đóng chặt hai cửa mới cẩn thận nói cho Cố Khanh: “Hoàng Thượng không yêu nữ sắc, tú nữ chỉ có mười một người ở lại trong cung làm tần phi, còn lại một phần lưu làm cung nữ, một phần sai đưa về nhà. Trong mười một người chỉ có Họa Tần nương nương xinh đẹp nhất, cũng được sủng nhất, sau lần đầu thừa sủng liền được phong làm Họa Tần, càng ban gốc hoa trà độc nhất vô nhị cho Họa Tần nương nương.”

“Mười người còn lại người vị phân cao nhất cũng chỉ là tài tử, thấp thì ngự nữ cũng có, nhưng…” Tiểu thái giám nói sắc mặt tức giận.”Bức họa của Họa Tần nương nương vốn nên là do đại nhân vẽ, Họa Tần nương nương được coi trọng cũng không phải không có tác dụng của bức họa, Đông Cố đại nhân mượn việc này mà vào mắt Họa Tần nương nương, lại một lần cũng chưa thăm đại nhân qua…” Tiểu thái giám càng nói càng tức, trên mặt đỏ bừng.

Cố Khanh uống một ngụm trà ấm, cười nói: “Được rồi, đến cùng là ta không có ‘phúc khí’ kia, đó cũng là cơ duyên của sư đệ…”

“Nhưng mà…”

“Thân thể ta đã rất khỏe, ngày mai ngươi theo giúp ta ra ngoài dạo, hiện tại liền nói cho ta nghe một chút trong cung có nơi nào cảnh sắc đẹp không.” Thấy tiểu thái giám còn muốn nói gì nữa, bị Cố Khanh đánh gãy, nói sang chuyện khác.

Tiểu thái giám cũng biết Cố Khanh không muốn nhiều lời, rất có sắc mặt theo lời Cố Khanh dời đi đề tài.

Cùng lúc đó, Mộ Nguyệt Cầm đang ở tiểu viện trong Tây Hoa cung cách điện Thái Hòa xa xa nghỉ ngơi.

Trong viện có một cây hoa quế cao lớn, mùi quế hoa nồng đậm quanh quẩn toàn bộ trong viện, Mộ Nguyệt Cầm nằm nghiêng ở trên tháp, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, khuôn mặt thanh lệ đều là an hòa. Kết quả tuy không được như ý muốn, nhưng cũng không sai, dù sao cũng dễ chịu hơn đi giãy dụa với sủng ái vô vị kia.

Nghĩ đến Mộ Như Họa hiện nay thay thế nàng xung quan lục cung, Mộ Nguyệt Cầm trào phúng cười, nàng chờ mong kết cục của đích tỷ nàng, có phải cũng như nàng, một tấm vải trắng, lại hoặc một ly rượu độc.

“Chủ tử, bữa tối đến.” Cung nữ lấy bữa ăn trở lại, cung nữ bên người Mộ Nguyệt Cầm lại đây kêu.

Mộ Nguyệt Cầm lên tiếng, sai cung nữ nâng lau mặt, rửa tay.

Trên bàn nhỏ bày đồ ăn tuy không như kiếp trước phong phú tinh xảo, nhưng cũng không sai, Mộ Nguyệt Cầm được hầu hạ tinh tế dùng xong bữa tối, đi ra ngoài vài vòng tiêu thực, lại đọc sách một lát liền đi ngủ.

Hoa Loan điện, lúc này thái giám cung nữ đều đứng ở ngoài điện, trong điện Họa Tần Mộ Như Họa trên mặt trang điểm tinh xảo, mái tóc đen chỉ dùng một cây trâm cố định một phần còn lại thì xả sau đầu. Mộ Như Họa mặc một thân voan mỏng hồng nhạt ngồi trên đùi Thần đế, nũng nịu mềm giọng tinh tế trêu đùa.

“Hoàng Thượng thấy thần thiếp hôm nay thế nào?”

“Ái phi tự nhiên lúc nào cũng đẹp.” Thần đế nâng cằm Mộ Như Họa, để sát vào bên tai nàng thổi khí.

Hai gò má Mộ Như Họa bay lên một mạt đỏ ửng, càng thêm xinh đẹp, víu vai Thần đế cười duyên nói: “Hoàng Thượng chỉ biết dỗ thần thiếp vui vẻ.”

“Trẫm nói lời thật, ái phi lại là xinh đẹp vô song.” Thần đế trên mặt tiếu ý ôn nhu, trong mắt lại là lạnh lùng không chứa một tia cảm tình.

Mộ Như Họa lại cười duyên một trận, không khí dần dần dày, Thần đế một tay ôm ngang Mộ Như Họa lên giường, màn hồng nhạt hạ xuống, điên loan đảo phượng, một đêm .

Một bên thanh lãnh đơn sơ, độc thủ không khuê; một bên náo nhiệt xa hoa, vu sơn .

Lấy tính cách Mộ Nguyệt Cầm, hưởng thụ chỗ tốt quyền lực mang đến, thật sự có thể dễ dàng buông tay? Trước mặt hận ý dần dần biến mất, loại cuộc sống này nàng có thể chịu được bao lâu?

Hiện tại, hắn chỉ cần thêm một cây củi khô, đốt một ngọn lửa, là đủ rồi.

Nhắm mắt nằm trên giường, Cố Khanh cảm thấy yên bình.

_______________________________________________________________

Sáng sớm hôm sau, Cố Khanh liền trở về viện hoạ, chào hỏi giám sự với đồng nghiệp viện họa Cố Khanh liền đi phòng làm việc của mình.

Viện hoạ là một cơ cấu quan viên đặc biệt mà Đại Yến thiết lập, văn, không chiếm triều sự; võ, không chiếm quân sự, mỗi ngày làm việc duy nhất chính là một chữ, vẽ.

Từ khi viện hoạ mới thành lập, hoàng đế mỗi đời mỗi tháng đều sẽ ra một đề, để họa sĩ viện hoạ coi đây là đề vẽ tranh, họa sĩ có thể vẽ nhiều bức, nhưng chỉ có thể nộp lên cái đầu, sau đó để hoàng đế chọn cái đẹp nhất.

Người hạng đầu ba lượt liên tiếp, hoàng đế sẽ cho phép yêu cầu trong tình lý, ngược lại người hạng chót liên tục hai lần, sẽ bị trục xuất khỏi viện hoạ.

Thần đế tiền nhiệm, tuy không coi trọng viện họa như trước, nhưng vẫn tuần hoàn lệ cũ, mỗi tháng ra một đề.

Đề tháng trước là “Thu”, nguyên thân là họa si, mỗi một đề của Thần đế đều sẽ kiệt lực làm được tốt nhất, lần này cũng không ngoại lệ. Nguyên thân sở dĩ suốt đêm vẽ tranh bị bệnh, chính là bỗng nhiên linh cảm dâng trào, một phát mà không thể vãn hồi.

Bởi vì gốc ‘Thập Bát học sĩ’ kia, Thần đế lần này ra đề chính là ‘Hoa’, dù là hoa gì, chỉ có một yêu cầu chính là ‘Đẹp’. Thần đế hạ chỉ, người đoạt giải quán quân lần này cho phép một yêu cầu. Đủ để nhìn ra Thần đế coi trọng kì này, đương nhiên Họa Tần làm chủ của ‘Thập Bát học sĩ’ cũng bởi vậy mà thu hoạch một đống cung nhân lấy lòng hoặc ghen tị.

Đẹp, có cái đẹp của tiểu cô nương, có cái đẹp của tiểu thư khuê các, có cái đẹp của thanh lãnh cao ngạo, cũng có cái đẹp của kiều diễm tươi đẹp. Thần đế là đế vương một đời, đế vương sinh sát đoạt dư, nếu bàn về hoa gì thích hợp với hoàng đế, chỉ có hoa Đế Vương trong trí nhớ là thích hợp nhất.

Hoa Đế Vương là một linh dược tiên thiên của Tu Chân giới trong trí nhớ, truyền thuyết hoa Đế Vương vốn chỉ là một linh hoa bình thường, cơ duyên được huyết dịch tổ long tẩm bổ, sinh ra linh tính.

Hoa Đế Vương, đóa hoa cực lớn, toàn thân màu vàng tối, đóa hoa đầu nhọn một mạt huyết sắc, nhụy hoa giống như đầu rồng, phiến lá giống như vuốt rồng, rễ cây làm thân rồng, hoa Đế Vương khi nở rộ đỉnh có hư ảnh, thần thái uy nghiêm tôn quý, cho dù là Cố Khanh cũng không nắm chắc hoàn thành tác phẩm này.

Chấm mực, Cố Khanh quyết định luyện bút trước, liền hoa mẫu đơn là được, nói đến thế giới này còn không có loài hoa mẫu đơn này, “Chỉ có mẫu đơn thật quốc sắc, vào mùa hoa nở động kinh thành”, cũng là đáng tiếc.

Cố Khanh trước chọn Ngụy Tử ngàn cánh, vẽ xong Ngụy Tử vẽ Diêu Hoàng, Triệu Phấn…

Cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang, Cố Khanh dịch tay, bức họa đang vẽ này là hủy. Xem ra về sau vẫn ở trong sân vẽ thôi, Cố Khanh gác bút ôn thanh nói: “Tiến vào.”

Đông Cố mở cửa tiến vào, vừa đến Đông Cố liền xách một hộp đồ ăn đặt lên bàn vẽ Cố Khanh, đặt trên tấm giấy kia.

Cố Khanh nhíu mày, bức tranh kia bị hắn che lại, nhưng cũng có thể nhìn ra là đang vẽ, sư đệ của hắn đặt đồ ở trên đến tột cùng là cố ý, hay là vô tình.

Thấy Cố Khanh nhíu mày, Đông Cố như mới phát hiện kêu sợ hãi lấy hộp đồ ăn xuống thả xuống đất: “Sư huynh, ta có phải đè tranh của ngươi hay không.”

“Không sao, chỉ là một bộ phế phẩm mà thôi.” Cố Khanh ngăn cản động tác của Đông Cố, giống nguyên chủ mà xoa đầu Đông Cố, ôn nhu nói.

Đông Cố như là trưởng thành thẹn thùng đỏ mặt lui ra phía sau một bước, “Ta đã trưởng thành, sư huynh đừng xoa đầu ta nữa, như vậy không tốt. Còn nữa sư huynh vẽ đều rất đẹp, mới không có phế phẩm.” Đông Cố chỉ có vẻ mười sáu mười bảy, diện mạo cũng tuấn tú, tư thái này nói cũng không phải không thích hợp.

Cố Khanh không nói tiếp, ngược lại hỏi: “Sư đệ ngươi lần này tìm ta có chuyện gì?”

“Cũng không có gì.” Đông Cố gãi gãi đầu, đẩy hộp đồ ăn đến trước mặt Cố Khanh, “Sư huynh trước đó vài ngày sinh bệnh, ta lại bởi vì việc vặt không thể đi thăm, hôm nay thấy sư huynh khỏe liền mang theo chút điểm tâm cho ngươi, sư huynh sẽ không giận ta đi.” Nói Đông Cố có chút khẩn trương nhìn Cố Khanh.

“Tất nhiên là sẽ không, hộp điểm tâm này ta liền nhận. Sư đệ cùng nhau?” Cố Khanh đưa tay chuẩn bị vỗ vỗ đầu Đông Cố, lại như nhớ tới lời của Đông Cố phía trước mà dừng một chút, ngược lại dừng ở trên hộp đồ ăn.

“Không cần không cần, ta vẽ còn chưa xong, thiên phú của ta không tốt như sư huynh, ta phải nhanh chóng cố gắng, sư huynh ăn đi, ta đi trước.” Nói xong không đợi Cố Khanh ngăn cản, liền vội vàng rời đi.

Nhưng Cố Khanh cũng sẽ không ngăn cản là được, sau khi Đông Cố đi Cố Khanh liền mở ra hộp đồ ăn lấy ra điểm tâm bên trong cẩn thận ngửi, tam đĩa điểm tâm một đĩa điểm tâm ngọt, mỗi đĩa đều hạ dược, điểm tâm ngọt thì còn tốt, xem ra sư đệ này sớm đã có sát ý với hắn, nguyên thân lần đó sinh bệnh, chỉ sợ cũng không đơn giản.

Ném cục tranh phế đi, Cố Khanh một lần nữa cầm lấy bút vẽ cạnh hoa xinh đẹp trong trí nhớ, thời gian dần dần qua, mắt thấy thời gian bữa trưa trôi qua nửa canh giờ nữa tiểu thái giám đưa cơm mới lại đây.

Tiểu Dữu Tử lần này cả cửa cũng không kịp gõ liền vội vàng chạy vào, kéo tay áo Cố Khanh hổn hển nói cũng không nói ra được.

Cố Khanh cười đưa cho y một ly nước, thuận tay thuận khí cho y, “Chuyện gì, gấp như vậy?”

Tiểu Dữu Tử nhận nước lại không uống, vừa hổn hển vừa nói: “Đại… Đại nhân, Đông Cố… Đừng, đừng…” Ăn…

Nhìn không một nửa hộp đồ ăn, một chữ cuối của Tiểu Dữu Tử nén ở miệng cũng không nói ra được, đầy mặt bi thống tuyệt vọng, qua đã lâu bỗng nhào qua ôm lấy đùi Cố Khanh, một tiếng “Đại nhân” kêu đến tê tâm liệt phế.

Cố Khanh: “…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio