Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu

quyển 7 chương 71

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Được lệnh Cố Khanh tự nhiên sẽ không quỳ, bình thản đứng, Thần đế ưu ái ngược lại là khiến trong lòng hai người Mộ Nguyệt Cầm cùng Đông Cố bên cạnh rung động, dâng lên dự cảm bất hảo.

“Danh sách ghi lại là thật, lại không hoàn toàn là thật. Vì hôm trước khi vẽ cho nương nương, thần do suốt đêm vẽ tranh mà nhiễm phong hàn, cho nên giao việc này vào tay sư đệ Đông Cố, ngày đó vẽ tranh cho Cầm phi nương nương cũng không phải thần, về phần người nọ có phải sư đệ hay không, thần lại không biết.”

“Nếu giao vào tay sư đệ ngươi, vì sao trên danh sách vẫn như cũ là tên của ngươi.” Mộ Nguyệt Cầm thốt lên, phát hiện mình nói lỡ vội vàng xin lỗi.

“Lưu trình xin nghỉ rườm rà, ngày ấy thời gian còn lại đã không đủ để thần bẩm việc này lên, mà thần luôn luôn tín nhiệm sư đệ, không ngờ rằng…” Cố Khanh dứt lời thất vọng nhìn Đông Cố đang quỳ, diễn bộ dáng huynh trưởng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vô cùng nhuần nhuyễn.

“Sư huynh ngươi sao có thể! Nói như vậy… Hoàng Thượng, việc này chỉ là hư cấu, thần ngày đó cùng uống rượu với Hứa Kế ở viện họa, vẫn không có thời gian vẽ cho nương nương.”

“Hứa Kế? Người tới đi tuyên.”

“Hoàng Thượng, Hứa Kế hơn tháng trước bỗng bị đuổi ra cung, hiện nay dĩ nhiên không ở viện hoạ, nhưng thần có giao hảo với hắn, sau khi rời cung liền cho hắn mượn một ít tiền bạc cho hắn ở trong con hẻm Tây Bắc, Hoàng Thượng có thể phái người đi tìm.” Đông Cố cúi đầu, trong mắt thần sắc không rõ.

Từ khi Mộ Nguyệt Cầm phong phi, Cố Khanh lại trở về tim Đông Cố liền luôn treo, hắn nhờ người lén tìm Hứa Kế, lấy chuyện hạ cấm dược Cố Khanh uy hiếp hắn, lại ưng thuận hứa hẹn để hắn trở về viện hoạ, mục đích chính là để hắn làm chứng.

Chuyện Cố Khanh sinh bệnh người biết cũng không nhiều, trừ Tiểu Dữu Tử hầu hạ liền có giám sự viện họa cùng Ngụy thái y, hiện tại Ngụy thái y vài ngày trước đã cáo lão hồi hương, đến lúc này vừa đi còn sợ có gì ngoài ý muốn? Về phần giám sự, hắn đã phái người lừa ông ra cửa cung, hiện tại có lẽ đã thân chết chỗ lạ rồi đi.

Chỉ chốc lát sau, người Thần đế phái ra đã trở lại, mang theo Hứa Kế quần áo mộc mạc, còn có nam nhân nửa trăm tuổi chật vật dính máu bẩn.

Đông Cố liếc nhìn, ánh mắt lập tức trừng lớn, ông ta sao sẽ, còn sống?

Đông Cố dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Mộ Nguyệt Cầm, lúc trước Đông Cố vì để Mộ Nguyệt Cầm có thể đối phó Cố Khanh, đem mọi chuyện cùng nhân vật liên quan đều nói cho Mộ Nguyệt Cầm, Mộ Nguyệt Cầm vừa thấy giám sự đến liền biết Đông Cố hôm nay là trốn không thoát, chỉ có thể tránh mắt, để tránh bị lan đến.

Tim Đông Cố, thoáng chốc liền lạnh một nửa.

Hứa Kế sau khi tiến vào Ngự Thư phòng liền quỳ ở một bên không nói gì, Thần đế nhìn thoáng qua, chuyển hướng bên kia hỏi: “Giám sự sao lại biến thành cái dạng này, người tới, tìm thái y đến băng bó cho giám sự.”

Giám sự vốn đang nổi giận đùng đùng muốn đánh chửi cái tên Đông Cố lang tâm cẩu phế này một trận, Cố Khanh lặng lẽ dùng tay đụng ông vài cái, sau đó ánh mắt ý bảo, ông mới áp chế lửa giận tùy ý nội giám đưa vào phòng kế chờ thái y đến.

Thần đế lúc này mới chuyển qua Hứa Kế: “Hứa Kế?”

Hứa Kế dập đầu: “Thảo dân chính là Hứa Kế.”

Thần đế nói: “Đông Cố nói ngày vẽ bức họa tú nữ hắn uống rượu với ngươi, có việc này hay không?”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, không có việc này.”

“Hứa Kế ngươi sao có thể nói vậy chứ, ngươi quên chúng ta cùng nhau ăn điểm tâm uống rượu? Gần đây ta còn đi hẻm Tây tìm ngươi uống rượu nữa mà?” Đông Cố dùng sức trừng Hứa Kế, ý chỉ, làm giãy dụa cuối cùng.

Hứa Kế lại như không nghe hiểu, cũng không nghe được dáng vẻ không thèm để ý tiếp tục nói: “Hoàng Thượng, thảo dân vốn là họa sĩ trong cung, luôn an an phận phận, có một hôm lại bỗng nhiên bị giám sự phái người đuổi ra ngoài, sau này thảo dân liền ở kinh thành thuê sạp mua bán thi họa mà sống. Vài ngày trước Đông Cố bỗng dưng tìm thảo dân, chỉ nói mấy ngày nữa sẽ có người tới tìm thảo dân, bảo thảo dân nói ngày vẽ bức họa tú nữ là mình cùng hắn uống rượu, bằng không liền nói chuyện ác mà thảo dân làm bẩm báo cho ngài, nhưng thảo dân thật sự không biết thảo dân đã làm qua chuyện ác gì, hi vọng Hoàng Thượng làm rõ.”

“Ngươi, ngươi nói bậy!”

“Thảo dân câu câu đều thật.”

“Hứa Kế ngươi…”

Đông Cố còn muốn nói chuyện, lại chợt bị đạp một cước nện xuống đất, bị đập cho choáng đầu hoa mắt.

Giám sự đã băng bó xong từ phòng bên đi ra liền khống chế không được mà đạp hắn một cước, sau đó xoay người liền quỳ với Thần đế thỉnh tội: “Xin thứ cho lão thần thất lễ, thần có thể chứng minh Cố Khanh ngày đó bị bệnh, vẽ cho nương nương xác thực là Đông Cố.”

“Trên người giám sự có thương tích, mau mau đứng lên. Nói đến vết thương trên người giám sự…”

Giám sự đôi mắt xoát đỏ, nói chuyện cũng có chút nghẹn ngào: “Hôm nay Đông Cố nói Cố Khanh ở trà lâu kinh thành chờ ta có việc trò chuyện, ta liền đi, ai mà nghĩ đến chờ đến lại là đao kiếm chói lọi, may mà người Hoàng Thượng phái đi tìm Hứa Kế đi ngang qua mới cứu ta một mạng, Đông Cố biến thành như vậy, ta, ta thực xin lỗi bạn già nhờ vả khi rời cung a!”

“Đông Cố ngươi còn gì để nói?”

“Ta, ta… Nương nương, nương nương cứu ta! Ta là thu tiền ngài mới làm giả, nương nương cứu ta!” Đông Cố đầu óc đã rối loạn, loẹt xoẹt bò đến Mộ Nguyệt Cầm ôm lấy chân nàng liền bắt đầu cầu tình.

Mộ Nguyệt Cầm bị nhào lảo đảo một cái, một cước đá ra nàng thầm mắng một tiếng ngu xuẩn, đối với tầm mắt Thần đế nhìn qua, cúi thấp người hai mắt ẩn tình nhìn Thần đế: “Hoàng Thượng, chớ nghe người này nói bậy, thần thiếp cả ai vẽ bức họa cho thần thiếp cũng không biết, sao có thể mua chuộc hắn làm giả, mà thần thiếp ái mộ Hoàng Thượng tất nhiên sẽ không làm như vậy.”

“Nga? Người tới, truyền Lục Nga vào.”

Mộ Nguyệt Cầm sắc mặt không đổi, Lục Nga là thân tín của nàng, cha anh người thân đều ở trên tay nàng, nhất định là không phản bội nàng.

Lục Nga tiến vào thỉnh an Thần đế, nhìn cũng không nhìn Mộ Nguyệt Cầm bên cạnh.

“Nói hết tất cả những gì ngươi chứng kiến từ Cầm phi ra.”

“Vâng.”

“Nô tỳ từ khi Cầm phi nương nương tiến cung tới nay liền hầu hạ cạnh nương nương, ngày vẽ tranh, nương nương mua chuộc họa sĩ Đông Cố đại nhân làm giả, nguyên do không biết. Sau đó hơn một tháng, nương nương an an phận phận ở Tây Hoa cung, vẫn chưa làm chuyện gì. Sau đó có một ngày, nương nương đến Ỷ Thúy các…”

Lục Nga nói một câu, mặt Mộ Nguyệt Cầm liền trắng một phần, cả ngăn cản cũng quên, có lẽ là cũng ngăn cản không được đi. Nàng không hề nghĩ đến, Lục Nga kiếp trước cho đến một khắc chết ở lãnh cung cũng luôn ở bên người nàng dĩ nhiên là người của hoàng thượng.

Dưới chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, Mộ Nguyệt Cầm cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen, cùng với từng trận đau rụng, hạ thân chảy ra chất lỏng ấm áp.

Nàng biết, nàng xong rồi.

Do giám sự cùng Cố Khanh cầu tình Đông Cố ngược lại không bị ban chết, đánh hai mươi đại bản ném ra cung, giám sự do bạn già mà mướn một viện tử cho chút tiền bạc tìm người hầu hạ cho hắn, có lẽ là Đông Cố thân thể đã yếu, hay là bản tử đánh ác, Đông Cố nửa người xem như tê liệt.

Cái bụng của Mộ Nguyệt Cầm cũng không chịu thua kém, chuyện ở Ngự Thư phòng con còn bảo vệ được, chỉ là thân thể lại kém đi từng ngày.

Ba ngày sau Cầm phi trong hậu cung bị phá thai, trong tiểu viện Đông Cố lại thêm một phụ nhân mang thai tên Nguyệt Cầm.

Đông Cố than sau tựa như mất đi nửa cái mạng, cũng không còn lòng vẽ tranh, cả ngày đều uống rượu, sau đó say như chết nằm trên giường. Mộ Nguyệt Cầm mang thai gần bốn tháng, mỗi ngày đều cần ăn ngon ngủ ngon mặc đẹp, không bao lâu tiền giám sự lưu lại liền bị hai người xài sạch sẽ.

Không uống rượu, Đông Cố thanh tỉnh, thấy Mộ Nguyệt Cầm liền nhớ tới không để ý ở Ngự Thư phòng ngày ấy, mỗi ngày liền đánh chửi, Mộ Nguyệt Cầm mới đầu khóc sướt mướt, ngày lâu liền không để ý tới.

Không có tiền, Mộ Nguyệt Cầm đói bụng vài ngày cũng chịu không nổi, liền ra ngoài tìm sinh kế, thật đúng là để nàng tìm được, Mộ Nguyệt Cầm không đói bụng nữa, chỉ mỗi ngày khi về tiểu viện tử trên người luôn có chút xanh tím, bị ép buộc như vậy đứa con trong bụng thế nhưng vẫn tốt như trước.

Mộ Nguyệt Cầm có tiền cũng mặc kệ Đông Cố, mỗi ngày lưu cho hắn chén nước liền đi ra ngoài, hai ba ngày ném cho hắn cái bánh bao, dựa vào cái này Đông Cố cũng không đói chết.

Bỗng có một ngày, Mộ Nguyệt Cầm không trở về nữa, Đông Cố đợi một ngày, hai ngày, cũng không đợi được. Ngày thứ ba, một đám người nâng thi thể ném vào, thi thể ngũ quan dữ tợn, bên cạnh bày một cục máu, cục đứa bé chưa thành hình, Đông Cố bị dọa đến hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Khi tỉnh thì trời đã tối, trong tiểu viện cũng không có ai, Đông Cố liền mở to mắt nhìn chằm chằm nóc nhà, không dám nhìn thi thể tản ra mùi máu cách đó không xa.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm, Đông Cố đã đói chịu không được, hắn bò xuống giường, với tới nước trên bàn, ấm nước rơi xuống đất, dòng nước chảy đi, Đông Cố vội vàng đi vớt, nhưng chút nước hoàn toàn không có tác dụng, quay đầu nhìn về phía thi thể đã có mùi lạ cách đó không xa, trong mắt tản ra ánh sáng không rõ.

Mấy ngày sau, một cỗ mùi thối dày đặc từ trong tiểu viện truyền ra, người cách vách báo quan, một đống quan sai tra xét sau đó hai chiếu một quyển, qua loa an táng ba thi thể hai lớn một nhỏ ở bãi tha ma…

_____________________________________________________________________________

Dân gian gần đây bỗng nhiên có nhiều chuyện chú ý hơn.

Đầu tiên là năm Thần đế thứ sáu, Định quốc hậu Tiêu Hành Tiêu tướng quân đại bại Lang Nha mà về, Hoàng Thượng đại hỉ, thưởng vạn lượng hoàng kim, Định quốc hậu lại cự tuyệt, nói là nguyện ý lấy vạn lượng hoàng kim xin cưới một nam tử.

Đây cũng chưa tính, quan trọng là Hoàng Thượng lại đáp ứng, chẳng những như thế, nghe nói nam tử kia chính là họa sĩ cung đình, sau này được Hoàng Thượng phái đi quân doanh Bắc Cương.

Ngươi nói họa sĩ vì sao phải phái đi đánh giặc? Vậy ngươi cũng không biết, Cố họa sĩ này cũng không phải là họa sĩ bình thường. Khi Cố họa sĩ sáng chế bản đồ địa hình phát huy tác dụng rất lên trên trận chiến ở Bắc Cương, sau này thông dụng ra toàn bộ Đại Yến, nơi nào núi rừng nơi nào đầm lầy, địa thế cao thấp cái gì vừa xem là hiểu ngay, hơn nữa nghe nói Cố họa sĩ vẽ tranh cũng là thượng của thượng phẩm thiên kim khó cầu.

Định quốc hậu cưới Cố họa sĩ, tuy là nam tử lại một chút cũng không thiệt.

Đây là chuyện đầu tiên xảy ra ở Đại Yến mấy năm gần đây, chuyện thứ hai chính là chuyện vào năm Thần đế thứ tám.

Năm Thần đế thứ tám Hoàng Thượng có lẽ là bị Định quốc hậu kích thích, một hôm, Hoàng Thượng bỗng hạ chỉ nói cho phép nam tử cùng nam tử ký khế ước, mà một khi ký khế ước hai bên cũng không được có người yêu nữa, một đời một kiếp, chỉ có hai người bên nhau.

Đây chỉ là khúc dạo đầu, sau khi ý chỉ ban xuống a, hoàng đế bỗng nhiên hạ lệnh phân phát tần phi hậu cung, đại thần thượng tấu lần lượt bị trả về.

Đây là vì sao?

Thì ra a, Thần đế thế nhưng nói mình yêu một nam tử, cho nên người vâng theo ý chỉ mình ban, không được tam thê tứ thiếp. Về phần tử tự? Trẫm thấy đại hoàng tử Lý phi khó sinh mà chết lưu lại cũng không tệ, hảo hảo bồi dưỡng có thể trọng dụng.

Đại thần không hết cách, phi tử đã phân phát, thái tử cũng đã lập, còn có thể làm gì đây? Nhưng vẫn không cam lòng a.

Rồi Định quốc hậu cùng Định quốc hậu phu nhân cầu kiến, phía sau còn có bốn người nâng vật che vải đỏ.

Định quốc hậu phu nhân nói, người Hoàng Thượng coi trọng là thân thích của hắn, phủ Định quốc hầu chính là nhà mẹ đẻ của người nọ, thứ này xem như hắn làm đồ cưới hiến cho Hoàng Thượng, nếu hôn nhân không thành, thứ này liền đưa đến nước láng giềng.

Các đại thần kinh ngạc, đây là vật gì?

Định quốc hậu phu nhân tháo vải đỏ, đây là một vật hình tứ giác, bốn phía dùng gạch nhỏ xây thành một tường vây, bên trong khởi khởi phục phục, có núi cao có đồi có sông ngòi, trên tường vây viết bốn chữ lớn ———— Sa bàn Giang Nam.

Hoàng Thượng ra lệnh một tiếng, đại thần vây lên quán sát tận tình, có quan viên đến từ Giang Nam nhận ra đây đúng là bản Giang Nam thu nhỏ, có người suy nghĩ mau liên hệ cái này đến thân phận của Định quốc hậu, đảo mắt liền liên tưởng đến chiến sự kia, tai miệng tương truyền, mấy võ quan đánh giặc lúc này kích động đỏ mặt tía tai, lúc này cầu Hoàng Thượng mau lấy người trong lòng của ngài đi, quan văn tuy rằng phần lớn vẫn như cũ có ý kiến về nam hậu của Hoàng Thượng, nhưng thứ này nếu đúng là đưa đến nước láng giềng thì cũng không phải là chuyện tốt, lúc này cũng không nói nữa.

Hoàng Thượng cưới nam hậu trình diện chỉ có nhà Định quốc hầu phủ, từ sau đó, các đại thần cả mặt nam hậu cũng chưa thấy qua, chỉ nghĩ Hoàng Thượng cùng nhà mẹ đẻ của nam hậu bảo vệ quá sâu.

Có người tâm tư linh hoạt nghĩ đến tiểu thái giám thanh tú mỗi ngày như hình với bóng với Hoàng Thượng, lại gián tiếp biết được, tiểu thái giám này tựa hồ có hầu hạ qua Định quốc hậu phu nhân, lúc này sinh ra một suy đoán khó có thể tin tưởng, nhưng lại không dám nói ra, dấu dưới đáy lòng cho đến trăm năm xuống mồ.

Chính sử ghi lại, Hoàng Thượng cùng nam hậu ân ái với nhau, khi thái tử đại hôn, liền thoái vị cùng nam hậu ở lại Định quốc hầu phủ, tân hoàng bởi vậy mà cực kỳ coi trọng nhất mạch Định quốc hậu, vinh sủng cực thịnh.

Dã sử ghi lại, phu phu Định quốc hậu là một đôi lần đầu tiên chính thức kết hôn đồng tính trong lịch sử Đại Yến mỗi ngày đều như hình với bóng, Định quốc hậu Tiêu tướng quân cực kỳ dính người yêu, đồn đãi, có ngày Tiêu tướng quân phụng mệnh xuất chinh, người yêu bận rộn vẽ tranh không muốn đi theo, sau khi Tiêu tướng quân đi, nửa đêm bỗng nhiên trở lại, lén đưa người yêu đến quân doanh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio