Tiếng dầu mỡ xì xèo đan với tiếng nổ lụp bụp ngày một to khiến bà vợ nào đó bừng tỉnh, vội quay lại tắt bếp. Đôi bạn kia lời qua tiếng lại chán chê thì rủ nhau sang phòng khách xem tivi. Đúng là có những người hợp tính, gặp nhau cười khanh khách như pháo nổ.
Chị Hà lững thững ra vòi xả nước mát, đoạn với lấy đôi găng tay mỏng xỏ vào rồi tiếp tục nấu ăn dọn dẹp.
Hến Sò đang chơi vui bỗng dưng hai cái mũi khìn khịt hít lấy hít để, ngửi thấy mùi hành phi với nem lụi nướng thơm lừng thì háo hức lắm, rủ cả Bi chạy vào bếp với mẹ.
-“Mẹ Hà ơi cho Hến ăn nem nướng…”
-“Cho Sò nữa…cho Sò nữa nha mẹ Hà…”
Mẹ nhìn các nàng cười hiền, gắp cho mỗi đứa một xiên. Hai chị em vừa thổi vừa ăn thích ơi là thích. Bi lúc đầu còn ngại nhưng thèm tới mức nước bọt ứa cả ra rồi nên chẳng làm khách nữa, lén lút cắn một miếng.
Uầy nem lụi ngầy ngậy ngon ngon, cu cậu chén tìn tĩn hết cái đó mà chẳng chẳng thoả mãn gì, liền bắt chước chị Hến em Sò xin thêm cái nữa.
Thằng bé đang chén vui vẻ thì có tiếng quát khiến nó giật nảy.
-“Bi! Ai dạy con ăn vụng trước bữa như vậy? Con xem lại bản thân mình xem có giống cái bọn vô giáo dục ở tầng lớp thấp không hả?”
Bé Bi rơm rớm, Hến Sò hơi hoảng, theo phản xạ nép hẳn vào người mẹ. Chị Hà xoa đầu con cười cười cho bọn trẻ bớt sợ rồi nhỏ nhẹ bảo chị Liên.
-“Là lỗi của em, em cho bé ăn, chị đừng mắng cháu.”
Mẹ Bi cáu lắm nhưng ngẫm lại thôi cũng chẳng chấp cái loại đàn bà văn hoá lùn suốt ngày chỉ biết quanh quẩn trong xó bếp làm chi. Ngó thấy bàn ăn đã dọn đầy đủ chị liền quay ra phòng khách gọi anh Hậu vào dùng bữa.
Không khí vui vẻ lắm, mấy đứa nhóc ngồi ngoan ngoãn khoanh tay trên bàn. Hến Sò lúc nào chả tíu tít, Bi thì lâu lắm rồi mới được ăn cơm với nhiều người như vậy, thằng bé phấn khởi mời to thật to.
-“Con mời ba Hậu mẹ Liên, con mời cô Hà, em mời chị Hến, anh mời em Sò ăn cơm.”
Anh Hậu, chị Liên và chị Hà đều khen bé ngoan, chỉ có Hến Sò là bốn mắt tròn xoe long lanh nhìn nhau, ngơ mất mấy giây mới ngoảnh lại thắc mắc.
-“Ớ, sao anh Bi gọi ba Hậu là ba thế?”
Người lớn chưa kịp nói gì thì trẻ con đã nhao nhao hết cả lên.
-“Anh vẫn gọi từ xưa tới nay mà Sò.”
-“Nhưng…nhưng…ba Hậu là ba của Sò mà…với chị Hến nữa…ba Hậu mẹ Hà mà…”
-“Hai người là ba Hậu mẹ Hà, còn Bi là ba Hậu mẹ Liên đó.”
-“Không được, chỉ có ba Hậu mẹ Hà thôi á…nhất định không được…”
Anh Hậu thấy lũ nhóc bắt đầu cãi cọ đỏ mặt tía tai thì ngọt nhạt gắp cánh gà cho các bé, dỗ dành tụi con ăn cơm đi. Bi ngoan ngoãn nghe lời, khổ nỗi hai đứa con gái của anh bướng quá thể đáng, đứa em một câu đứa chị một lời đua nhau chất vấn.
-“Ba Hậu ơi, anh Bi cũng là con ba à?”
-“Sao hôm nọ ba bảo không được gọi bác Thanh là ba đó, xong ba bảo Hến Sò chỉ được làm con của ba, với cả ba còn bảo ba chỉ là ba của Hến Sò thôi á…Hến nhớ rõ ràng thế mà…”
-“Đúng rồi, em cũng nghe như vậy nha, anh Bi nhầm rồi, đến ba mình còn không biết à, cuối tuần cô giáo sẽ không phát phiếu bé ngoan cho anh đâu, lêu lêu.”
Bi bị hai con tiểu yêu dồn cho đến nỗi phát mếu. Mẹ Liên xót con quay sang gắt gỏng.
-“Hai đứa có thôi đi không hả? Gọi một tý có sao mà lắm chuyện, con gái con nứa đanh đá cá cày chẳng ra cái thể thống gì cả.”
Hến Sò đang ríu rít tự nhiên sững sờ rồi oà khóc nức nở. Sếp Hậu giận sôi cả máu, nếu không vì một đám lít nhít trước mặt chắc xách cổ chị Liên ra cãi nhau luôn rồi.
Nhà anh Hậu chị Hà, chồng cưng con gái như cưng vàng, vợ làm giáo viên lại cực kì dịu dàng trong cách giáo dục, bởi thế nên chưa từng nặng lời với các nàng bao giờ, chuyện gì cũng đều nhẹ nhàng khuyên bảo, hoạ hoằn lắm mới nghiêm giọng một chút thôi.
Ba Hến xót con, vội vàng ôm hai đứa vào lòng dỗ dành nịnh nọt. Mẹ Bi thấy thái độ người yêu cũ khác hẳn liền ngay lập tức xuống nước.
-“Trội ôi cô thương…cô thương…cô nói vậy cũng là muốn tốt cho Hến Sò thôi mà…thôi ngồi xuống ghế cho ba Hậu con còn ăn cơm…”
-“Ứ ừ…ứ thích…ba Hậu đút nha…hôm nay ba Hậu lại đút nha…”
Em Sò phụng phịu, anh Hậu chiều con gái liền gật đầu. Chị Liên bực lắm mà vì ai đó nên vẫn phải nén xuống.
Nghĩ mà thương anh ghê gớm, chị ở trong cái nhà này chưa đầy một ngày đã sắp phát hoả rồi, không hiểu những năm tháng qua anh làm sao mà chịu đựng được?
…
Tối muộn đúng ý chị, anh Hậu đưa hai mẹ con về. Chỉ bực mình ở chỗ hai con quỷ cái đòi đi theo làm mất cả vui.
Chị Hà rửa bát xong xuôi mới tháo găng tay, vết bỏng không được chăm sóc kỹ thành ra phồng rộp đau rát. Vừa mới định rửa lại để đi thoa thuốc thì nghe giọng ba chồng gọi liền vội vàng chạy ra mở cửa.
-“Ba, sao ba lại sang tầm này ạ?”
-“Rồng không thăm tôm thì tôm đành phải sang thăm rồng chứ sao? Tay mẹ Sò làm sao thế?”
-“Dạ là con sơ suất thôi ạ, ba vào nhà chơi để con đi gọt hoa quả.”
-“Thôi khỏi cần, Hến Sò ơi ra ông cho kẹo này.”
Chị nói khéo nhà con cho hai bé đi chơi rồi với dạo này bận quá chẳng có thời gian qua nhà, ông Hải hơi thất vọng nhưng vẫn nhẹ lời khuyên nhủ, bảo thôi bà Mây già rồi lẩm cẩm, mấy đứa đừng để bụng giận dai.
Hai người ngồi nói chuyện một lát thì ba con nhà Hến Sò về, hai bé tíu ta tíu tít sà vào lòng ông, vừa vuốt râu vừa cười đùa. Anh Hậu thì chưa tháo được cái giày ra đã bị ba mắng xối xả.
-“Anh Hậu từ ngày lên giám đốc khác hẳn nhỉ? Oai gớm! Con Hà nó nấu cơm thì cũng phải biết đường mà rửa cái bát, không rửa được thì cũng đứng cạnh úp hộ cho tình cảm. Đằng này vợ bỏng nặng mà ăn xong một cái vẫn cắp mông đi chơi được mới sợ chứ, tôi cũng đến chịu anh rồi, làm chồng kiểu gì không biết?”
Các nàng nghe ông nói thì mắt tròn mắt dẹt quay sang ngó mẹ, xong rồi cuống quít xoa thổi hỏi thăm. Anh Hậu liếc mắt thấy vết bỏng của bà xã thì hơi sốc, không hiểu bị từ lúc nào mà anh chẳng hề hay biết gì? Tuy nhiên vì ngại ba ở đây nên có ông con trai cố ý lảng tránh vấn đề.
-“Vâng, con biết rồi.”
-“Cái gì anh chả biết, có thực hiện hay không mới là quan trọng.”
Chị Hà lên tiếng đỡ lời cho chồng, ông Hải ngồi chơi một lát với cháu tới mười rưỡi thì về. Con đòi chở ba mà ông không chịu, cứ nhất định muốn tự đạp xe cho khoẻ.
Người già nhiều khi ương bướng hơn cả trẻ nhỏ, anh Hậu cũng đành chịu, thay áo quần tắm rửa xong mới quay ra mở lời hỏi vợ.
-“Tay mình sao thế?”
-“Em ạ…vừa nãy chiên lại mấy cái nem không cẩn thận bị bỏng…”
Mẹ Sò lấp liếm cho cả hai đỡ khó xử, ba Hến biết thừa vợ nói dối nhưng vẫn giả tin bỏ qua. Vết thương của bà xã phồng phồng rộp rộp chứ đâu phải mới bị, chắc là do vụ rán thịt ba chỉ của Liên rồi, mà lúc đó thấy cô ấy kêu oang oảng, vợ thì vẫn bình thản nên anh tưởng chị không sao.
Giá kể chị trách móc hay hờn dỗi thì tốt, ít nhiều tâm lý anh cũng thoải mái hơn. Khổ nỗi cái người này một câu làm nũng cũng chẳng thèm khiến chồng áy náy khôn nguôi.
-“Còn…còn…đau không hả mình?”
Ông xã buột miệng hỏi vợ, hỏi xong mới thấy bản thân ngu ghê gớm, có phải mình đồng da sắt đâu mà không đau? Vậy mà chị Hà cũng lắc đầu như đúng rồi ấy.
Chồng thở dài, lật đật trở dậy tìm tuýp thuốc xoa cho vợ. Hình như bà xã bị xót, nhưng anh cũng không thấy chị kêu ca phàn nàn gì cả, chỉ là hơi mím môi thôi.
-“Mình và Liên đối lập hẳn với nhau. Mình nhìn bên ngoài tưởng hiền lành dễ bắt nạt nhưng bên trong lại vô cùng mạnh mẽ, Liên thì ngược lại, trông cô ấy hổ báo thế thôi chứ dễ bị tổn thương với hay khóc nhè lắm.”
Chị nghe ông xã phân tích mà cười khổ. Trên đời này có người đàn bà nào muốn mạnh mẽ đâu? Nhưng lòng của người đàn ông không hề hướng về họ thì yếu đuối để ai xem?
-“Mình thấy Liên là người như nào?”
-“Em thấy thế nào quan trọng sao?”
Anh Hậu chẳng đủ tinh tế để nhận ra sự chua xót trong giọng vợ, rất ngây thơ gật đầu, bảo rằng bạn của chồng thì cũng là bạn của vợ chứ. Chị Hà đành nhỏ nhẹ tâm sự.
-“Em…thì là em ngưỡng mộ thôi…được chồng em thương nhiều như vậy…thực sự rất tốt số…”
-“Tốt số gì đâu, cô ấy cũng khổ lắm chứ. Lấy chồng mà lận đận, anh đoán cũng tại cái tính nóng nảy dễ bốc đồng nên chẳng ở được với ai lâu cả, chắc phải lấy người cực hiền và yêu thì gia đình mới yên ấm được. Nói đi cũng phải nói lại, Liên thuộc dạng người tốt tính hiếm có mình ạ, ngày xưa có đợt anh ghét cay ghét đắng ấy chứ, nhưng rồi một hôm tình cờ phát hiện cô ấy đem thức ăn ở nhà cho mấy con mèo hoang thì có thiện cảm hẳn ra…”
Người ta nói đàn ông vô tâm, thật chẳng sai chút nào.
Có anh chồng cứ vô tư kể này kể nọ, hết chuyện năm nhất tới năm hai rồi vòng qua năm ba mà chẳng để ý lòng vợ đã nẫu nề đến mức nào rồi.
Đợt ấy mẹ Sò buồn lắm, chẳng trách ba Hến, chỉ trách bản thân mình thôi. Xưa kia anh hỏi cưới đã nói rõ ràng chưa yêu và chưa chắc đã yêu rồi mà chị vẫn cứ cố đâm đầu vào.
Căn bản ngày ấy còn trẻ, vẫn mộng mơ lắm, cứ ngỡ nếu mình hết lòng hết sức với ai đó, rồi sống chung với nhau ngày qua ngày thì rồi kiểu gì cũng có thiện cảm.
Thời gian trôi qua, thiện cảm có, thương cũng có.
Nhưng lòng người phụ nữ lại tham lam muốn nhiều hơn thế. Đem lên mạng tâm sự thì người ta chửi chị ngu, nói cái loại đó thì còn níu kéo làm gì, giải thoát đi cho nó nhẹ nợ.
Ừ, chị cũng thấy mình ngu thật.
Mà biết làm sao đây? Khi mà chị còn yêu anh nhiều nhiều lắm, khi mà chị không hề muốn Hến Sò phải lựa chọn giữa ba và mẹ, chẳng nhẫn tâm phá hoại đi hạnh phúc bao lâu nay mình dày công vun vén.
Có chị vợ rơi vào bế tắc cực độ, dạo gần đây mặt mũi lúc nào cũng xanh xanh. Chồng nhìn vợ mà xót, nghĩ bà xã ở nhà nhiều mụ người rồi nên nhân chuyến công tác đi Thái Lan nửa tháng thì đăng ký cho ba mẹ con sang cùng mấy ngày cuối luôn.
Hai cục bông nhỏ thích ơi là thích, háo hức chạy ra chạy vào đếm từng giờ, nhát nhát lại hỏi mẹ sắp tới ngày đi máy bay sang với ba Hậu chưa. Chị Hà nhìn lũ nhóc mà cũng vui lây theo.
Mà đúng là trẻ con, ở nhà thì hứng, tới lúc đi thật rồi thì bị say với cả nhọc người nên phụng phịu đòi xuống hoài. Chị phải dỗ mãi sắp được gặp ba rồi chúng mới phấn chấn thêm một chút.
Đợi mãi đợi mãi máy bay mới hạ cánh, Hến Sò sung sướng chạy tíu tít theo mẹ tìm ba. Ngặt nỗi ngóng mãi chẳng thấy ba đâu, các nàng xị hết cả mặt.
Chị Hà đoán anh mắc chút công việc nên dắt con vào phòng chờ. Hai đứa nhọc ngủ thiếp đi trong lòng mẹ, lúc dậy thì kêu đói nhặng xì ngậu, chị đành phải mua tạm đồ trong sân bay cho tụi nó.
Mà khổ, con ăn không quen, đứa lớn đứa bé thi nhau nôn oẹ khiến mẹ lo tái cả mặt, tìm điện thoại gọi chồng thì mãi chẳng liên lạc được hại chị càng thêm cuống.
Một tiếng.
Hai tiếng.
Rồi ba tiếng.
Hến Sò khóc hoài, anh trước giờ vốn chu đáo chứ chưa từng như này, chị từ lo cho con giờ chuyển thêm lo cho chồng, thầm cầu mong mọi việc vẫn ổn. Ngay lúc chị đang tính tìm khách sạn nào gần gần để nghỉ tạm thì có điện thoại của ông xã.
-“Mình à, anh bận chắc không ra đón được ba mẹ con đâu, mình bắt taxi nhé, địa chỉ anh sẽ nhắn tin sau, có gì mình đưa cho lái xe là họ tự biết.”
-“Dạ, mình vẫn khoẻ chứ?”
-“Anh khoẻ, mình cho anh nói chuyện với hai con.”
Chị Hà đưa máy cho Sò, hai đứa đang dặt dẹo mè nheo mà nghe giọng ba một cái tươi tỉnh hẳn lên, nói cười khúc kha khúc khích.
Ba bảo ba yêu Hến Sò nhiều lắm nha, hẹn lát gặp lại. Ba Hậu vừa bai bai xong thì máy mẹ Hà lại kêu, chị bận xách đồ nên bảo con nhấn nghe với mở loa ngoài luôn giúp mẹ.
Bé Hến ngoan ngoãn cầm máy, cái giọng cô gì quen ơi là quen, cô chào hỏi qua vài câu rồi bảo mẹ.
-“Em à, bé Bi nhà chị ăn đồ Thái không quen nên bị nôn mửa phải đưa vào bệnh viện, chị mượn tạm anh Hậu nhà em một chút nhé.”
Chị Hà nghe mà điếng cả người. Ước chi bây giờ mình mới chỉ mười tám đôi mươi, nếu vậy chắc chị sẽ bỏ tất cả để mua vé sớm nhất quay về nước.
Mà ước thì cũng chỉ là ước mà thôi.
Nhìn các con mệt mỏi cả quãng đường dài, mong mỏi được gặp ba, háo hức được đi chơi, nước mắt mẹ ứa, tim mẹ bỗng dưng thắt lại.
Mẹ đau, nhưng mẹ thà nhẫn nhịn một mình chứ không muốn làm những đứa con thơ ngây kia chịu bất cứ tổn thương nào cả.
Thế mới nói thế gian này, bao la rộng lớn nhất, vẫn là lòng mẹ.