Ba choáng, gặng hỏi tụi nhỏ mà chúng cứ một mực lắc đầu. Hến bảo hứa với mẹ Hà rồi, nói ra sợ mẹ không yêu nữa. Nhiều lúc bực ba mẹ con nhà này ghê gớm, bí bí mật mật thì thà thì thụt phát ghét.
Ba già đành giở chiêu cũ, lôi ra em gấu bông ở gầm ghế, bảo đó, chị Hiến chị Sò kể cho em gấu bông nghe đi, em tò mò quá à, kể cho em thì chẳng sao sất.
-“Nhưng xong ba Hậu cũng nghe thấy ý.”
Chị Hiến thắc mắc, ba bảo ba không nghe, ba giả bộ bịt tai. Em Sò tưởng thật liền ngây thơ mắc bẫy.
-“Bà Mây cô Thắm cầm dao dí vào bọn chị nha, eo ui sợ lắm ý.”
Hến kiểu cảm xúc dâng trào nên cũng làm một tràng.
-“Bà bảo mẹ Hà nha, bà bảo mày muốn sống thì mày đứng yên đấy. Mày giết cháu trai tao, giờ tao có nên giết con mày đền mạng không? Ui ui bà giữ chị nha, móng tay bà cào da chị ý, đau đau xót xót kinh khủng khiếp á. Xong bà bảo mẹ Hà phải đập đầu xuống đất tạ tội thì bà mới tha cho tụi chị, mắt bà Mây long sòng sọc nha, bà đích thị là một con yêu quái đó, hôm nào gặp Tôn Ngộ Không chị sẽ bảo chú ấy đến hàng phục bà.”
-“Cả bác Thơm nữa, bác Thơm cũng là hồ ly thành tinh chị Hến ạ, phải hàng phục cả bác ấy luôn.”
-“Xong chị xin mẹ Hà, xin mẹ đừng bao giờ bắt chị về bà nữa. Mẹ chị đồng ý rồi, nhưng mẹ bảo đừng nói cho ai biết, bởi vì bà là mẹ của ba Hậu, người ta biết bà xấu tính thì người ta chê cười ba Hậu, thương ba Hậu thì không được kể chuyện lung tung.”
-“Đúng rồi, bép xép là mẹ Hà chẳng yêu nữa đâu, chẳng cho rúc nữa ý, sợ lém.”
Hai đứa bi ba bi bô, sống mũi ba cay xè, ba vòng tay qua kéo các em vào lòng, tụi nhỏ thấy ba không bịt tai nữa thì ngay lập tức sụyt sụyt nhau, ra đều im lặng không lộ mất bí mật ý. Ba bồng các em ngồi ra ghế sau, ba ở giữa, Hến Sò hai đứa mỗi đứa nằm một bên đùi ba, ríu rít hỏi chuyện.
-“Mẹ Hà đâu rồi ba Hậu?”
-“Mę Hà bận công việc, mấy hôm nữa mẹ về.”
-“Mấy hôm là những mấy hôm cơ ạ? Sò nhớ mẹ Hà lắm.”
-“Hến cũng thế, hay ba đèo tụi con đến trường chơi với mẹ Hà đi, chơi một chút chút xíu xíu thôi á.”
Chị Hến mè nheo, ba bảo không được, mẹ nhiều việc lắm, Hến Sò tới mẹ đâu có tập trung được đâu. Hến bĩu môi xị mặt, Sò thì hơi rơm rớm, cái cô này cô ấy quấn mẹ lắm.
Ba xót xa thơm lên trán em Sò với vết xước ở tay chị Hến, vừa nịnh ngọt vừa xoa xoa lưng cho các nàng, hai cục bÔng nhỏ nũng nịu chán thì lăn quay ra ngủ, ba sau đó lại quay đầu xe đưa con về gửi cho dì, đoạn tức tốc phóng tới nhà mẹ ruột.
Bà Mây cũng vừa ở viện về xong, chẳng hiểu thằng Hậu ăn phải cái bả gì mà nó điên tới như vậy. Cổng gỗ ông Hải mới đóng bị nó đâm nát cả luôn, vừa xuống xe đã giận dữ tra khảo bà.
Bà khóc, mồm năm miệng mười giải thích rằng mẹ trêu chút mà, mẹ chỉ doạ thôi, ai ngờ con vợ mày ngu tới vậy. Mẹ thề độc có trời cao chứng giám, mẹ chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tổn hại đến Hiến Sò.
-“Mẹ nói thế mà nghe được à? Chỉ là những đứa trẻ nhỏ xíu, sao…sao mẹ có thể cầm dao dí vào mặt chúng như vậy? Tụi nó là con gái con, là máu mủ ruột rà của con, vụ bé Cún mẹ vẫn chưa chừa hay sao? Rốt cuộc máu mẹ lạnh tới mức nào hả me?”
-“Thế thằng cháu của mẹ thì sao? Còn chưa kịp ra đời, mẹ thương anh, con của anh nên mẹ mới đau, anh hiểu không? Mẹ là bất đắc dĩ thôi mà, chứ anh cứ thử đi cả thế gian này xem có người đàn bà nào hiền lương thục đức như mẹ không?”
Bà Mây bù lu bù loa, anh Hậu sực nhớ tới lời chị Hà nói lúc cãi nhau, liền xông thẳng vào phòng tìm chị Thơm. Đập vào mắt anh là cảnh chị đang nghịch phone của ba.
Ba có hai điện thoại, một cái công nghệ cao bác Đăng tặng nhưng ba ghét dùng, ba chỉ thích con cục gạch lâu năm thôi. Chị Thơm rảnh chó quá nên toàn lén lấy chụp ảnh tự sướng khoe hàng. Lần này ba đi chơi, chẳng biết quên hay cố ý để lại cho con gái sài nữa.
Vợ từng bảo, là chị Thơm lấy máy ba nhắn cho vợ. Anh Hậu ngay lập tức giật điện thoại, trong mục tin gửi đi thì không có, nhưng ở mục thư rác thì vẫn còn. Đến xoá mẩu tin cũng không xong còn bày đặt hại người, phát tởm với cái bà này mất.
Hại anh mất con, hại mẹ bé khốn đốn nguy kịch, sau đó thì đổ ngay sang cho vợ anh. Người đó, không ai khác, chính là chị gái anh.
Em trai lửa giận phừng phừng, cậu doạ chị không khai cậu sẽ gọi công an tới giải quUết, chị chuẩn bị áo quần vào tù đi. Chị gái sợ tái xanh tái ngắt, khóc lóc nức nở, khụy xuống ôm chân cậu mong được tha thứ.
-“Đừng mà… chị sợ ăn cơm tù lắm…chị khai…chị khai là được chứ gì…là chị trót dại…chị hèn, chị không dám nhận, chị sợ bị ba đuổi ra khỏi nhà…thực ra chị chỉ định cho nó té tổng thôi, ai ngờ cơ sự lại ra nông nỗi đó.”
-“Ai ngờ? Chị nói dễ nghe nhỉ? Chỉ đơn giản hai từ “ai ngờ” của chị mà một đứa nhỏ phải bỏ mạng, hai người lớn nằm viện, một người ngộ độc mửa lên mửa xuống, một người thì không biết sống chết như nào? Chị già đau già đớn rồi mà sao chị dại thế hả? Chị bảo tôi phải làm sao với chị đây?”