Phạm Lam lấy tay đỡ trán, dùng khuôn mặt đầy thù hận che giấu biểu cảm nghẹn cười của cô.
Dung Mộc ngồi ở phía sau bàn làm việc, đôi tay đút trong túi áo hoodie chuột túi, hai bên quai hàm sưng tấy lên, một bên là bốn vết cào, một bên là ba vết cào, đau đến lạnh sống lưng.
Giáp Dịch dùng tăm bông bôi chất lỏng đỏ thẫm lên miệng vết thương của anh, làm hai bên má anh đỏ bừng, nhìn qua vô cùng —— mềm mại.
Phạm Lam đổi cánh tay khác che khuất mặt mình, cưỡng ép bản thân không cười ra tiếng.
“Thật sự xin lỗi! Xã Công đại nhân! Chúng tôi sai rồi!” Gia đình yêu tinh Gấu Trúc ngồi xổm trên mặt đất ăn năn.
“Không sao,” Dung Mộc cố gắng hết sức duy trì hình tượng thần thổ địa cao thượng, dáng vẻ rộng lượng phất tay: “Tộc Gấu Trúc vất vả, công lao lớn, việc nhỏ thế này không đáng nhắc đến.”
“Tộc Gấu Trúc lập được công lao gì thế?” Phạm Lam hỏi Đinh Tứ bên cạnh.
Đinh Tứ móc điện thoại ra, lướt đến một đoạn tin tức.
【Điền Ngao Sâm được bình chọn làm đại sứ thân thiện của thế giới Yêu tộc, sắp có chuyến thăm hữu nghị đến bốn quốc gia ở Châu Âu, làm tấm gương tốt cho sự đoàn kết và hài hòa của toàn giới Yêu tộc.】
Phía dưới còn có hai tấm ảnh của “Điền Ngao Sâm”. Một tấm là nguyên hình gấu trúc, Phạm Lam không thấy có điểm gì khác với gấu trúc bình thường, một tấm khác là ảnh giấy chứng nhận hình người, gần như là phiên bản nam của Điền Ngao Nhu.
“Anh là anh họ của Điền Ngao Nhu, đại biểu kiệt xuất nhất tộc Gấu Trúc.” Giáp Dịch cầm theo hòm thuốc đi tới, nói nhỏ.
Phạm Lam: Hiểu rồi, là quan chức cấp cao của bộ ngoại giao.
Dung Mộc ngồi ngay ngắn, biểu cảm nghiêm nghị: “Điền tiên sinh, Điền phu nhân, có cái gọi là con hư tại cha, Ngao Nhu cô nương tuổi còn nhỏ, đạo lý phải dạy từ từ, không được liều lĩnh, không được nóng nảy ——”
“Xã Công đại nhân, ngài phải làm chủ cho tôi!” Điền Ngao Nhu gào lên một tiếng rồi lại khóc: “Tôi muốn đi xem buổi biểu diễn của Sùng Mại, nếu không cho tôi đi tôi sẽ chết, tôi thật sự sẽ chết đó!”
Gấu Trúc cha: “Con bé chết tiệt kia, mày có biết mất mặt không, chỉ là một minh tinh loài người, vậy mà khiến con yêu tinh như mày mê đắm đuối. Nói ra chuyện này thì tộc Gấu Trúc của chúng ta để mặt mũi ở đâu cơ chứ!”
Gấu Trúc mẹ: “Nhu Nhu ngoan, chờ con trưởng thành, mẹ sẽ đưa con đi Đông Hải xem rồng được không?”
“Con không muốn xem rồng, con không thích Long tộc, con muốn đi xem buổi biểu diễn của Sùng Mại cơ, hu hu hu……” Quầng thâm mắt của Điền Ngao Nhu lại hiện ra.
Dung Mộc: “Đừng khóc, đừng khóc ——”
Điền Ngao Nhu: “Con muốn Sùng Mại cơ, hu hu hu!”
Gấu Trúc cha: “Con nhóc chết tiệt kia, khóc nữa cha đánh mày!”
Dung Mộc: “Đừng vội, đừng vội, mọi chuyện đều có thể nói ——”
Gấu Trúc mẹ: “Điền Lão Nhị, ông dám động vào móng vuốt con gái tôi thử xem!”
Dung Mộc: “Quân tử động khẩu không động thủ ——”
Phạm Lam im lặng nhìn màn kịch máu chó trước mắt —— Giáp Dịch kéo quần áo của Gấu Trúc cha, Dung Mộc kéo móng vuốt của Gấu Trúc mẹ lại, Điền Ngao Nhu lại nhảy lên trên xà nhà, bị Đinh Tứ túm xuống…..
Phạm Lam: “……”
Phạm Lam: “……”
Cả người Phạm Lam đều không thoải mái.
Lông rơi đầy đất! Rối loạn lung tung! Thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng!
Cô thật sự phải ở chỗ thế này làm việc cả đời thật hả trời?!
“Rầm!” Cửa văn phòng bị đá văng, Kế Ngỗi xuất hiện ở cửa.
Trong phòng im lặng một lúc, gia đình ba người nhà Gấu Trúc nhanh chóng khôi phục hình người, yên phận đứng một chỗ.
Chỉ thấy Kế Ngỗi khiêng ba cây trúc xanh mượt đi vào, rút ra từ trong ngăn kéo một con dao rựa, chém chém cây trúc ‘lập phập’ thành đoạn ngắn, lại nhét các đoạn trúc vào máy ép nước, bỏ thêm nước, xay đều trong ba phút.
Ba ly nước lá trúc được đưa đến trước mặt ba con Gấu Trúc.
Kế Ngỗi: “Uống đi.”
“Cảm ơn Ông Táo!” Ba con Gấu Trúc nơm nớp lo sợ nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, trên mặt lộ ra biểu cảm vô cùng say mê: “A ~~~~~”
Dung Mộc thở phào nhẹ nhõm, xoay người ngồi xuống, sửa sang lại nhan sắc một cái: “Người ta nói gia đình hòa thuận vạn sự như ý, Điền tiên sinh, Điền phu nhân, việc giáo dục con cái vẫn nên bàn bạc kỹ hơn, không nên hơi tí đã động đao kiếm, thật sự rất bất nhã, không đẹp, không hài hòa!”
Điền Ngao Nhu dường như còn định nói gì, thấy Kế Ngỗi lạnh lùng trừng mắt một cái thì lại lập tức im lặng.
Gấu Trúc cha và Gấu Trúc mẹ: “Đúng đúng đúng, Xã Công đại nhân nói rất đúng.”
“Sau khi trở về nhà, đừng ngại trò chuyện lâu dài để mở lòng, nếu có chỗ nào không rõ thì hãy tới tìm bản thần hỗ trợ.” Dung Mộc cười nói tỏ vẻ đức cao trọng vọng.
Gia đình Gấu Trúc ôm lòng biết ơn to lớn rời đi.
Dung Mộc thở dài một hơi, bưng chén trà lên uống một ngụm.
Giáp Dịch đúng lúc chạy tới: “Xã Công đại nhân, bà thổ địa Phạm Lam hôm nay mới nhậm chức tới rồi.”
“Dung mỗ đã gặp rồi.” Dung Mộc đứng dậy, cười nhẹ nhàng thi lễ: “Thiếu nữ dũng cảm à ——”
Phạm Lam: “Khụ!”
Dung Mộc: “Phạm—— tiên hữu, chúc mừng phong thần, có thể làm đồng nghiệp với cô quả là vinh hạnh của Dung mỗ.”
Phạm Lam cười gượng: “Chào anh.”
“Hôm nay Phạm tiên hữu vừa tới đã nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn thế này, thật sự hổ thẹn, hổ thẹn.”
“Không sao.”
“Nếu như không có chuyện gì thì hôm nay sau khi tan làm, để Dung mỗ sắp xếp tẩy trần đón gió cho Phạm tiên hữu.”
“Không cần.”
“Xin Phạm tiên hữu đừng chối từ, đây là truyền thống ở đây——”
“Xã Công đại nhân,” Phạm Lam ngắt lời Dung Mộc: “Nếu anh không ngại thì tôi có thể nói tiếng địa phương được không?”
Dung Mộc hơi sửng sốt: “Tất nhiên có thể.”
“Tôi có thể hỏi vài vấn đề không?”
“Đương nhiên.”
“Xin hỏi, thù lao tiêu chuẩn của tôi là bao nhiêu?”
Văn phòng lập tức im lặng.
Cũng không biết có phải ảo giác của Phạm Lam hay không, hình như cô nhìn thấy khóe mắt Dung Mộc hơi run rẩy.
“Này, việc này……” Anh nói: “Tất nhiên là liên quan đến chức trách của bà thổ địa.”
Phạm Lam: “Chức trách của tôi là gì?”
“Tất nhiên là hỗ trợ ông thổ địa và Ông Táo.”
“Cụ thể là gì?”
“Cụ, cụ thể hả……” Dung Mộc nhìn về phía Kế Ngỗi.
Kế Ngỗi lại bắt đầu nghiên cứu quyển 《Năm tháng năm tu tiên của Dương Tiễn》.
“Vậy tôi đổi cách nói,” Phạm Lam nói: “Xin hỏi chức trách của thần thổ địa và Ông Táo là gì?”
“Cái này thì có,” Dung Mộc nói: “Đinh Tứ, mau mang đến đây.”
Đinh Tứ chạy ra ngoài như một luồng khói, vài phút sau, anh khiêng hai cái rương gỗ lớn xám xịt trở về, đặt trên mặt đất: “Tất cả đều ở bên trong.”
Phạm Lam quét mạng nhện trên rương, vừa mở ra nhìn, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Bên trong vậy mà là thẻ tre, không biết đã ở trong đó mấy ngàn năm, có cái thậm chí đã tan thành từng mảnh, đáng sợ nhất là tất cả chữ đều là thể chữ đại triện.
“Xã Công đại nhân, xin hỏi có phiên bản tiếng Trung giản thể hiện đại không?” Phạm Lam cắn răng hỏi.
“Có bản điện tử,” Kế Ngỗi nói: “Ở Thần Tin của Thiên Đình.”
Phạm Lam lúc này mới nhớ tới trong điện thoại còn có cái APP kia, vừa mở lên, trang đầu đã hiện lên rất nhiều dấu chấm than màu đỏ.
【Phạm Lam chưa thông qua xét duyệt đưa tin!】
“Ý gì?” Phạm Lam hỏi.
“Ai da, tôi quên mất. Sau khi bà thổ địa báo danh thì cần Xã Công đại nhân tự xét duyệt xác nhận!” Giáp Dịch kêu to.
Dung Mộc: “Quy định khi nào thế, sao Dung mỗ không biết?!”
Giáp Dịch: “Quy định mới từ năm trước, không phải trong miếu của chúng ta đã năm không có bà thổ địa sao, nhất thời quên mất.”
Phạm Lam: Mẹ nó.
“Đừng vội đừng vội, Dung mỗ lập tức chứng thực.” Dung Mộc móc điện thoại ra, gõ liên tục trên màn hình.
【Hết thời gian chứng thực, chứng thực thất bại.】
【Hết thời gian chứng thực, chứng thực thất bại.】
【Hết thời gian chứng thực, chứng thực thất bại.】
Kế Ngỗi thò đầu lại gần, nhìn thoáng qua: “Mộc ca, xem tin nanh đi.”
Dung Mộc: “Ở đâu?”
“Ở đây.”
Trong điện thoại Dung Mộc, Kế Ngỗi và Phạm Lam đồng thời vang lên một tiếng.
Phạm Lam nhìn đến một tin nanh ánh vàng rực rỡ tỏa ra trên màn hình.
【Thông báo —— Khu miếu thổ địa Thanh Long ở Xuân Thành: Bà thổ địa Phạm Lam trực thuộc địa phương đã hết thời gian chứng thực nhậm chức, chứng thực thất bại. Mời bản thân thần thổ địa trong ba canh giờ đến chỗ chứng thực ở Cục quản lý tài nguyên Tam Giới xử lý thủ tục chứng thực lại lần nữa.】
Chúng thần: “……”
“Ba canh giờ, không kịp rồi!” Giáp Dịch kêu to: “Cục quản lý tài nguyên Tam giới ở Trọng Thiên , quá xa!”
Kế Ngỗi: “Xuất phát từ đại sảnh chính vụ của Thiên Đình là nhanh nhất, có thể ngồi thang mây.”
Dung Mộc: “Lối vào đại sảnh chính vụ của Thiên Đình được thiết lập tại Ma Đô.”
Giáp Dịch: “Chuyến bay rẻ nhất đi Ma Đô là —— một chuyến tệ!”
Dung Mộc: “Đắt!”
Kế Ngỗi: “Đắt.”
Đinh Tứ: “Quá đắt.”
Phạm Lam: “……”
“Các anh chờ chút!” Huyệt thái dương của Phạm Lam nhảy thình thịch: “Các anh không phải thần tiên đó à? Chẳng lẽ không có mấy kỹ năng cơ bản như cưỡi mây về gió hà?
Vài vị thần đối diện đột nhiên im lặng.
Dung Mộc rũ mắt, Kế Ngỗi nhíu mày, Giáp Dịch, Đinh Tứ đau khổ.
Một lúc sau, Dung Mộc giương mắt: “Chỉ có thể như thế!”
Kế Ngỗi: “Mộc ca!”
Giáp Dịch: “Xã Công đại nhân!”
“Vì tương lai của khu miếu thổ địa Thanh Long, cần phải như thế!” Dung Mộc đứng thẳng lưng, bóng dáng uy nghiêm đi đến phía sau bình phong.
Mọi người đều có vẻ mặt nghiêm túc, yên lặng đuổi theo.
Phạm Lam bị mấy tên này làm cho căng thẳng, cũng đi theo.
Sau bình phong là hai cánh cửa, trên cửa treo bảng hiệu “Khôn Cảnh”, Dung Mộc đẩy cửa đi vào, trước mắt Phạm Lam sáng ngời, gió mát lướt qua mặt.
Ngoài cửa có một cái hồ nước, hồ nước xanh như ngọc, trăng sáng treo cao trên bầu trời xanh thẳm, núi non xa xa. Sân phơi màu đỏ thắm kéo dài từ cửa đến giữa hồ, hoa cỏ lạ vây quanh ở hai bên sân phơi hình thành hàng rào thiên nhiên. Hồ nước trong suốt có thể thấy đáy, đá cuội trắng tinh phủ kín đáy hồ, cá nhỏ màu bạc, màu đỏ, màu xanh lục, màu cam, màu lam bơi lượn trong nước, vảy tỏa sáng lấp lánh phảng phất như những viên đá quý có sinh mệnh.
Phạm Lam sợ ngây người.
Cảnh tượng trước mắt mỹ lệ như thế, đẹp đẽ như thế, nhưng cô lại có cảm giác rất quen thuộc —— giống như sự quen thuộc khắc sâu vào trong linh hồn.
Gió thổi bay tóc mái của Dung Mộc, lộ ra vầng trán trơn bóng của anh. Anh nhìn lên không trung, lông mi trong gió hơi rung động, ảnh ngược trong mắt anh hiện lên cảnh mặt hồ sóng nước lóng lánh.
Anh giơ điện thoại lên, điện thoại màu xanh băng vút qua một tia băng quang trên không trung.
“Chìa khóa vân tay ——”
Giọng của anh theo gió phiêu tán ra ngoài, gợi lên trong trời đêm một tầng gợn sóng, từ giữa gợn sóng bay tới một tia quang —— quang —— quang……
“Quang” biến thành một đám mây: “thình thịch” phun ra khói xe mây rồi dừng bên chân Dung Mộc.
【Tường vân số rất vui lòng được phục vụ ngài】
Tiếng nhắc nhở là của một ông lão, còn có mấy câu tạp âm.
Phạm Lam: “……”
Chẳng lẽ đây là máy kéo của tường vân?!
“A Ngỗi, cậu còn có bao nhiêu pháp lực?” Dung Mộc hỏi.
Kế Ngỗi: “ hộc.”
“Tôi mượn hộc.”
Kế Ngỗi không nói chuyện, bình tĩnh nhìn Dung Mộc.
Khóe miệng Dung Mộc run rẩy, cố nặn ra một nụ cười,
Kế Ngỗi thở dài.
【Nhận được chuyển khoản pháp lực hộc từ Kế Ngỗi】
Dung Mộc bò lên trên tường vân ngồi, cắm điện thoại vào đụn mây.
【Đích đến: Cục quản lý tài nguyên Tam giới ở Trọng Thiên , cần hộc pháp lực, xin xác nhận.】
Dung Mộc: “Xác nhận.”
【Mời giữ vững tư thế cưỡi mây tiêu chuẩn, sắp khởi hành.】
Đôi tay Dung Mộc đặt trước bụng, ưỡn ngực, gật đầu nhìn mọi người.
“Phạm tiên hữu, xin hãy yên tâm, Dung mỗ nhất định sẽ không phụ công gửi gắm.”
Mọi người: “Xã Công đại nhân đi đường cẩn thận.”
Phạm Lam: “Tạm biệt.”
Tường vân “thình thịch” phun ra khói xe, lảo đảo lắc lư trên không, đột nhiên rung một cái nghiêng độ, Dung Mộc suýt chút nữa từ trên mây rơi xuống, sợ tới mức nắm chặt đụn mây.
“Giáp Dịch, đợi sau khi dự toán đầy đủ, cho tường vân vào danh sách bảo trì——Áaaaaaa!”
Tường vân bất chợt tăng tốc, hóa thành một tia bạch quang hỗn loạn lao về phía chân trời, để lại dấu vết hình chữ “Z”.
“Chắc là anh ta không đi được một nửa thì sẽ bị rơi xuống đâu nhỉ……” Phạm Lam nói thầm.
Sáu con mắt sắc bén của Kế Ngỗi, Giáp Dịch, Đinh Tứ bắn lại đây.
Phạm Lam lui về phía sau một bước: “Tôi chỉ tùy tiện nói……”
Giáp Dịch: “Trước kia Xã Công đại nhân thật sự từng ngã xuống!”
Phạm Lam: “Hả?”
Đinh Tứ: “Ngã nát ba lớp thần quang hộ thể.”
Phạm Lam: “Hả?”
Kế Ngỗi: “Tôi đã quên thiết lập hướng dẫn cho Mộc ca.”
Không khí dừng lại khoảng chừng hai giây.
Kế Ngỗi: “Xong.”
Đinh Tứ: “Chết rồi.”
Giáp Dịch: “Xã Công đại nhân!”
Phạm Lam: “……”
Tôi muốn từ chức!
Nếu cho Phạm Lam tổng kết ngày đầu đi làm thì đó là tám chữ: Rối loạn lung tung, lông gà đầy đất.
Nếu cho Phạm Lam tổng kết tâm trạng ngày hôm nay thì cũng là tám chữ: Lên xuống thăng trầm, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Giây phút Phạm Lam chui vào ổ chăn, lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra.
Bộ chăn thuần bông và khăn trải giường vuốt ve làn da, mềm mại như thế, thoải mái đến thế, loại cảm giác sung sướng này gần như khiến người ta quá vui mừng mà khóc.
Đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong ngày!
Phạm Lam nằm trên gối, hai mắt đẫm lệ xem vòng bạn bè.
Quảng cáo bình thường khiến người phiền chán hôm nay lại rất thân thiết, từ quảng cáo khoa trương lừa tình, hình ảnh photoshop, hiện tại cũng đều rất bình dân, rất có cảm giác của con người.
Dường như chỉ có trong giây phút này, Phạm Lam mới tìm được bản thân.
Người tên Phạm Lam sống lại, tham gia lễ phong thần, tắm gội thần quang, trở thành bà thổ địa, tất cả những việc kia có phải đều là tưởng tượng trong mộng của cô không?
Có lẽ ngày mai ngủ dậy, cô vẫn là một con người bình thường, vẫn phải bôn ba vì sinh hoạt.
Phạm Lam quấn chặt chăn, thở dài.
Nói thật, giây phút vừa mới phong thần kia, Phạm Lam cũng có hơi kích động. Rốt cuộc phi thăng thành thần là mộng tưởng từ xưa đến nay của vô số người.
Nhưng mộng tưởng và hiện thực vĩnh viễn là hai thái cực khác nhau.
Tuy rằng thành thần nhưng Phạm Lam cảm giác cô với người bình thường cũng không có gì khác nhau.
Không ăn cơm sẽ đói, không uống nước sẽ khát, không ngủ được sẽ buồn ngủ, không đi vệ sinh sẽ khó chịu, không có pháp lực, không có thiên lý nhãn thuận phong nhĩ, không thể ẩn thân xuyên tường, càng không thể cưỡi mây đạp gió ——
Phạm Lam nhớ tới quá trình Dung Mộc “cưỡi mây đạp gió”, kiên định ném đi cái thuật ngữ “cưỡi mây đạp gió” này.
Trải qua ngày công tác này, Phạm Lam đã không có bất cứ mong đợi gì đối với thân phận “thần” này.
Mục tiêu cả đời này của Phạm Lam rất đơn giản.
Ăn no, chờ chết.
Nhưng hôm nay, “chết” thì “chết” không được, càng bi kịch hơn, cô còn bị Thiên Đình bắt đi nô dịch, “nằm” cũng trở thành vọng tưởng.
Cái miếu thổ địa kia nghèo thì không nói, thần bên trong còn có vẻ không quá thông minh, điều này tương đối chí mạng.
Cho dù là cơ cấu gì, đơn vị nào, bộ môn nào thì căn cơ phát triển vẫn là “Nhân lực tài nguyên”, đặc biệt là cán bộ lãnh đạo càng phải tiên phong mẫu mực.
Nhưng tòa miếu thổ địa này thì sao?
Thần thổ địa Dung Mộc, chỉ số thông minh không rõ, EQ không phát hiện được, phương pháp làm việc ba phải, tuy rằng dung mạo cũng không tệ lắm.
Ông Táo Kế Ngỗi, giao tiếp với người khác vô cùng có vấn đề, tám phần là một tên xã khủng, hình như còn có khuynh hướng bạo lực, vẻ ngoài cũng được.
Giáp Dịch, lảm nhảm, mặt không đẹp.
Đinh Tứ, dáng người khá ổn.
Trừ cái này ra, còn có tiền lương……
Phạm Lam trợn mắt, khóa màn hình điện thoại.
Không nghĩ nữa, càng nghĩ lòng càng rối bời.
Ngủ một giấc say sưa, chuyện ngày mai thì để mai nói.
Có lẽ nếu Dung Mộc kia chứng thực thất bại, cô lại có thể biến trở về thành con người bình thường.
Ôm mong ước đẹp đẽ này, Phạm Lam nhắm hai mắt lại.
“Cốc cốc, cốc cốc.”
Phạm Lam mở mắt ra, cô nghe được tiếng gõ cửa —— không, không phải gõ cửa, mà là gõ cửa sổ.
Sao có thể chứ, nơi này chính là tầng .
“Thình thịch, thình thịch.”
Phạm Lam ngồi dậy.
Thật sự có người gõ cửa sổ!
Trong nháy mắt, kịch bản phim kinh dị “Nửa đêm kinh hồn”, “Cuộn chỉ thêu hoa”, “Chú oán”: “The Ring”: “Tiếng thét chói tai” bùm bùm nhảy ra trong đầu cô.
Phạm Lam trừng mắt nhìn chằm chằm cửa sổ, sau bức màn, đèn xe trên đường cái nhanh chóng hiện lên, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng hiện lên trên.
Quỷ?
Thật buồn cười!
Hiện tại cô chính là bà thổ địa! Là thần chính thức, ngay cả Hắc Bạch Vô Thường cũng đã gặp rồi, có con quỷ nào dám đến tìm cô gây chuyện chứ!
Phạm Lam nhảy xuống giường, xắn tay áo, kéo bức màn ra.
Một khuôn mặt khắc ở trên cửa kính, mặt mũi hung tợn.
“Aaaaaaa!” Phạm Lam ngã dập mông trên mặt đất.
Gương mặt kia chậm rãi rời khỏi cửa kính, hai con mắt toát ra lục quang kỳ dị. Anh mở miệng nói.
“Phạm tiên hữu, mở cửa sổ ra đi.”
Phạm Lam nhìn rõ, gương mặt kia cũng không tệ lắm, lục quang chiếu ra từ một cái màn hình điện thoại.
Nửa đêm bò cửa sổ không phải quỷ, mà là thần thổ địa.