Hôm nay Phạm Lam mới biết được hóa ra mấy anh trai đưa cơm hộp còn có thể cứu mạng!
Cô thấy chàng trai đưa cơm hộp kia từ từ đứng lên, gió xoáy vờn quanh bao bọc người hắn, ‘bùm’ một tiếng rồi lan ra trên mặt đất, thổi ra một mảnh đất trống sạch sẽ.
Trong văn phòng yên lặng tĩnh mịch, tất cả mọi người đều có vẻ mặt kinh ngạc quá đỗi, mở to mắt nhìn vị ân nhân cứu mạng này.
Chàng trai đưa cơm hộp mặc nguyên đồng phục đưa cơm màu vàng, chiến ủng màu đen, lưng eo thẳng tắp, hắn nâng vành nón, liếc mắt nhìn mọi người một cái.
Đó là một khuôn mặt thật sự rất tuấn tú, mắt mỏng môi hồng, đẹp như con gái.
“Đẹp trai quá!” Các đồng nghiệp khẽ hô lên.
“Nấp sau gỗ đào, đừng nhúc nhích.” Ánh mắt hắn dịch chuyển về phía Phạm Lam, dường như hơi chần chờ: “Cô ——”
“Cẩn thận!” Phạm Lam kêu to.
Vô số bóng đen bay lên trời, lần này không phải con chuột, mà là bàn phím. Giống như một khẩu súng máy điên cuồng ấn phím lộc cộc, ám khí bay bốn phía như đao như gió.
Mọi người thét chói tai, Phạm Lam dùng hai tay ôm đầu, cảm giác như có vô số cơn gió dữ dội xẹt qua đỉnh đầu. Chàng trai đưa cơm hộp ở giữa vô số bàn phím đang bay lượn thay hình đổi vị, tay hóa thành đao, chém đứt tất cả bàn phím.
Nhưng làm vậy vẫn vô dụng, bàn phím nát rồi thì còn bút, kéo, cục tẩy, thước đo, băng dán trong suốt. Phạm Lam thấy trà Bích Loa Xuân của Vương Tư Địch, vitamin C của Trương Hiểu Hiểu, thậm chí ngay cả bình nước hoa của Phạm Lam cũng biến thành vũ khí. Tất cả đều lấy khí thế che trời lấp đất tấn công chàng trai đưa cơm hộp kia.
Tay trái của chàng trai đưa cơm hộp bổ ra hai chai hồ dán, tay phải cầm điện thoại vẽ ra một hình vẽ rườm rà trong không khí.
“Giới chú —— mở!”
Một đạo phù chú trong suốt bay ra trong màn hình di động của hắn, từ từ to lên giữa không trung, biến thành một quả bóng lớn bao lấy cả văn phòng. Ánh đèn chớp lóe, màu sắc của toàn bộ không gian đều thay đổi, phảng phất khoác thêm một tầng kính lọc cổ điển.
Ám khí văn phòng phẩm lơ lửng trên không trung vài giây rồi lộn xộn rơi xuống đất.
Chàng trai đưa cơm đứng trên bàn làm việc, nhìn từ trên cao xuống mọi nơi, miệng hừ nhẹ một tiếng.
Hắn bấm vài cái trên điện thoại.
Điện thoại vang lên giọng nữ máy móc: ‘Số dư pháp lực Thiên Nhãn chú không đủ’
‘Số dư pháp lực không đủ’
‘Số dư pháp lực không đủ’
Mọi người: “……”
Vương Tư Địch yếu ớt nhấc tay: “Tiểu ca, hay là tôi giúp cậu nạp thêm chút tiền?”
Chàng trai đưa cơm: “Câm miệng!”
Vương Tư Địch: “Thật đáng sợ!”
Chàng trai đưa cơm tắt điện thoại, nhìn bốn phía xung quanh.
Vẻ mặt của hắn quá mức nghiêm trọng, mọi người không khỏi nín thở.
Trong văn phòng yên tĩnh đến nỗi khiến người hít thở không thông, Phạm Lam lại nhớ tới những gì tối hôm qua trải qua.
Đôi Hắc Bạch Vô Thường kia cũng dùng điện thoại triệu hồi ra một phù chú gì đó, chẳng lẽ chàng trai đưa cơm này cũng là nhân viên công tác của địa phủ?
Có lẽ hắn gọi điện thoại để gọi viện trợ chăng?
Quả thực như là đáp lại ý nghĩ của Phạm Lam, chuông điện thoại của chàng trai đưa cơm vang lên.
Chàng trai: “Này, anh Mộc, anh đến chỗ nào rồi? Lạc đường hả? Không phải em đã giúp anh thiết lập hướng dẫn rồi à? Quên đi, anh còn nhiều không, chuyển cho em hộc.”
‘Tinh, ngài nhận được chuyển khoản pháp lực hộc.’
Hắn đột nhiên cúp máy, nhìn chằm chằm văn phòng của Chu Bái Bì.
Cửa phát ra tiếng “Cùm cụp” rồi bật mở, Chu Bái Bì đi ra.
Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn bốn phía, sửng sốt vài giây, sau đó rống to: “Chuyện gì đây hả?!”
Hai bóng đen phía sau lưng hắn chui ra từ cửa, là máy chủ và dây mạng.
Bóng dáng của chàng trai đưa cơm chợt lóe lên, dịch chuyển đến sau lưng Chu Bái Bì rồi đá một cước, Chu Bái Bì bị đá bay ra, chàng trai đánh nhau với máy chủ.
Mọi người ba chân bốn cẳng kéo Chu Bái Bì đến sau bức chạm khắc gỗ đào.
“Chu Bái Bì, ông không sao chứ?” Vương Tư Địch vỗ mặt hắn.
Mặt mũi Chu Bái Bì bầm dập, đã hoàn toàn chết ngất.
Trận chiến trong văn phòng đã tới hồi gay cấn, chàng trai đưa cơm quét bay máy chủ rồi lại chiến đấu với bàn ghế. Phạm Lam phát hiện phương thức chiến đấu của hắn hơi kỳ quái, chỉ chủ trọng phòng thủ chứ sẽ không chủ động công kích.
Ví dụ như bây giờ, Phạm Lam thấy rõ trong ngăn kéo bàn làm việc phía sau hắn toát ra khí đen, nhưng hắn dường như không hề phát hiện.
“Cẩn thận đằng sau!” Phạm Lam la to.
Dao trang trí bắn ra khỏi ngăn kéo, bay thẳng đến giữa lưng chàng trai đưa cơm.
Chàng trai bay lượn trên không vài vòng, cong thân rơi xuống đất, dao trang trí cũng đâm vào mặt đất’phập phập phập’.
Tim Phạm Lam suýt nữa ngừng đập.
Chàng trai đưa cơm: “Cô —— có thể nhìn thấy?”
Phạm Lam: “Gì cơ?”
“Túy.”
“…… Đó là cái gì?”
Chàng trai trở tay bổ đôi một cái kéo: “Khí màu đen ở đâu?”
Phạm Lam: “……”
Phạm Lam: “Chỗ nào cũng có hết! Anh có mù không vậy!”
Sắc mặt chàng trai thay đổi: “Vị trí cụ thể!”
“Chỗ đó chỗ đó chỗ đó chỗ đó ——” Phạm Lam tiện tay chỉ mấy chỗ, sợ hãi kêu to: “Bên trên!”
Mọi người nhìn theo ánh mắt của cô về phía trần nhà, vẻ mặt khó hiểu.
Chàng trai: “Cô nhìn thấy gì?”
“Một cái bánh Ấn Độ lớn bay lơ lửng, lúc trước biến mất, giờ lại xuất hiện!” Phạm Lam kêu to.
Mọi người: “Aaaaa! Chỗ nào!”
Chàng trai đưa cơm: “Màu gì?”
“Màu đen —— không,” Phạm Lam xoa nhẹ đôi mắt: “Màu sắc đã nhạt dần, hình như là màu xanh xám!”
“Không xong rồi!” Chàng trai đưa cơm lui về phía sau mấy bước, điên cuồng bấm điện thoại.
‘Đang hình thành đơn báo cáo, đang gửi——đang…… đang……tín hiệu trong khu vực của bạn không tốt, đang gửi lại lần nữa…… gửi lại lần nữa…… Gửi thất bại.’
Chàng trai đưa cơm: “……”
Phạm Lam: “……”
Mọi người phát điên.
“G đâu rồi!”
“Wifi đâu!”
“Màu sắc lại thay đổi!” Phạm Lam kêu to.
Chàng trai đưa cơm: “Màu gì?”
Phạm Lam: “Màu đỏ!”
Chiếc bánh khổng lồ bắt đầu hoá lỏng, chất lỏng màu đỏ tươi rơi xuống ‘tí tách’, dừng lại giữa không trung, hấp dẫn nhau đến gần rồi ngưng tụ, dường như sắp hình thành một thứ gì đó.
“Sắp biến thành hình khác!” Phạm Lam thét chói tai.
Mọi người: “Phạm Lam, lời cô nói thật sự kinh khủng quá!”
Phạm Lam: “Tôi nhìn còn kinh khủng hơn!”
Chàng trai đưa cơm đột nhiên lại im lặng lại, hắn nhìn bức chạm khắc gỗ đào mà mọi người đang trốn phía sau rồi đột nhiên bổ một chưởng lên. Bức phù điêu gỗ đào nứt thành mảnh nhỏ, hắn nhặt một mảnh khá lớn lên, cầm trong tay.
Hắn nhìn Phạm Lam: “Ê, cô kia.”
Phạm Lam: “Tôi tên Phạm Lam.”
“Người phụ nữ lười biếng kia, cô nghe cho kỹ đây, trong chớp mắt lúc nó thành hình thì cũng là lúc nó yếu nhất, đến lúc đó, cô nói cho tôi.”
Phạm Lam: “Nó sẽ biến thành hình gì? Có tiêu chuẩn gì không? Hình vuông, hình chữ nhật, hình tam giác hay là hình tròn?”
“……”
“Ê”
Chàng trai kéo thấp mũ xuống: “Tóm lại là trong nháy mắt đó!”
Phạm Lam: “……”
Má!
Chất lỏng màu đỏ càng tụ lại càng nhiều, chúng nó vặn vẹo, quấn quýt, xé rách nhau như thể chúng còn sống.
Phạm Lam: “Thay đổi rồi!”
Mọi người: “Áaaaa!”
Chàng trai: “Đừng nóng vội, chờ, nhìn kỹ!”
Phạm Lam: “Lại thay đổi nữa rồi!”
Mọi người: “Mẹ ơi áaaa!”
Chàng trai: “Đừng ồn!”
Phạm Lam híp mắt: “Dài ra, không đúng, là hình thoi, không đúng, là hình lập phương!”
Chàng trai đưa cơm đột ngột nhảy lên khỏi mặt đất, lăng không rung động, mảnh gỗ đào nhỏ phát ra ánh lửa chói mắt, biến thành tro tàn.
Biến mất cùng với nó còn có khối màu đỏ như máu kỳ lạ trên không trung.
Phạm Lam: “Biến mất rồi……”
Chàng trai đưa cơm nhẹ nhàng đáp xuống đất, lắc cánh tay, thở dài một hơi.
Mọi người ôm nhau, đau khổ chảy nước mắt.
“Được cứu rồi!”
“Mẹ ơi, áaaaa, tôi muốn về nhà!”
Phạm Lam đỡ tường, hai bắp đùi run rẩy: “Vậy rốt cuộc kia là thứ gì?”
Chàng trai đưa cơm lại móc điện thoại ra vẽ một hình thù kỳ quái trong không khí.
‘Đang xin quy nguyên chú…… đang xin…… Tín hiệu liên tiếp thất bại, xin thất bại.’
“Không đúng!” Chàng trai kêu to: “Nó vẫn còn ở đây!”
Phạm Lam thấy phía sau lưng chàng trai xuất hiện một người, bụng bia, đầu trọc. Người nọ đang giơ một con dao trang trí lên, là Chu Bái Bì.
Lần này không riêng gì Phạm Lam, tất cả mọi người đều nhìn thấy được.
Toàn bộ ánh mắt Chu Bái Bì đen nhánh, nhìn như được khảm pha lê màu đen. Phía sau hắn hình thành một cái mạng nhện dây điện thật lớn đang giương nanh múa vuốt, đè ép về phía mọi người.
Ngay trong tích tắt này, chàng trai đưa cơm giơ điện thoại ra, chắn trước mặt mọi người.
Phạm Lam chỉ cảm thấy một đợt sóng nhiệt ập vào trước mặt, cô bị ném đi, đầu đập vào trên tường, cực kì đau đớn. Khi trợn mắt lần nữa, cô và tất cả đồng nghiệp đều đã bị vây ở góc tường, chàng trai chuyển phát nhanh quỳ một gối ở phía trước, đôi tay giơ cao điện thoại, dường như đẩy đồ vật gì đó rất nặng, cánh tay hơi run.
Bên ngoài điện thoại phủ lên một lớp màng màu đỏ rực lửa, có thể lờ mờ nhìn thấy tia lửa bay bay. Chu Bái Bì bị ngăn cách ở ngoài lớp màng, dây điện sau lưng như xúc tu bạch tuộc đập lên màn chắn bùm bùm, mỗi một lần đập, tia lửa sẽ tan đi một ít.
Phạm Lam hiểu rõ, đây có lẽ là thứ gì đó tương tự như kết giới, hơn nữa nhìn dáng vẻ cũng sẽ tồn tại không được bao lâu.
“Soái ca, anh không sao chứ?!” Mọi người hô to.
Chàng trai đưa cơm không trả lời, hắn cau mày, biểu cảm dường như rất khó chịu, càng tệ hơn chính là điện thoại hắn dần dần xuất hiện vết nứt.
Các đồng nghiệp sắp sụp đổ.
“Tôi còn chưa muốn chết.”
“Tôi còn chưa tham gia buổi biểu diễn của Châu Kiệt Luân.”
“Tôi vẫn còn là xử nam().”
() xử nam: người đàn ông còn trinh tiết=))))
“……”
Phạm Lam thở dài, nằm liệt trên mặt đất.
Bận rộn lâu như vậy mà cuối cùng cũng vẫn là chết. Hầy, tranh thủ thời gian nằm chút đi. Lần này mà chết thì hẳn vẫn là hai tên Hắc Bạch Vô Thường kia đến dẫn đường. Phạm Lam nghĩ, lần này cũng đừng mong sống lại.
“Thùng thùng, thùng thùng, thùng thùng”, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Phạm Lam giật mình bò dậy, sau lưng rõ ràng là tường —— không đúng, vị trí này, vốn dĩ hẳn là cổng công ty.
Các đồng nghiệp còn đang thét chói tai khóc lớn, dường như không có người chú ý tới âm thanh này.
“Thùng thùng, thùng thùng,” tiếng đập cửa dần lớn, còn xuất hiện cả tiếng người.
“Xin hỏi có người không? Có thể mở cửa giúp tôi được không?”
Phạm Lam nhớ ra rồi, giọng nói này chính là của người đàn ông không thấy rõ mặt, mặc áo lông hồng buổi sáng gặp được.
Bàn tay Phạm Lam sờ soạng dọc theo vách tường, quả nhiên, cô sờ được nắm đấm cửa theo vị trí trong trí nhớ. Cô nắm chặt, vặn mạnh, bức tường trắng mở ra, xuất hiện một cánh cửa phía sau, ngoài cửa xuất hiện một người.
Hắn đắm chìm trong ánh sáng trắng, rực rỡ chói lọi, soi sáng đường nét của hắn như thần thánh, chẳng thấy rõ mặt mũi.
Mọi người: “Áaaaa!”
Phạm Lam: Mẹ ơi?
“Chào mọi, mọi người” Aso lông hồng khom người đi vào, nhẹ nhàng lắc tay: “Xin lỗi, tôi lạc đường.”
“Anh Mộc……” Chàng trai đưa cơm nói: “Anh nên nâng cấp phần mềm hướng dẫn của mình đi.”
“A Vĩ,” Thân thể người khoác áo lông hồng chợt xuất hiện bên người chàng trai đưa cơm: “Sao thế?”
“Xin Thiên Nhãn chú rồi chưa?”
“Hả?”
“Anh không thấy được tin nhắn em gửi hả? Con “túy” này mang kết giới che chắn tín hiệu.”
“…… Xem tin nhắn ở đâu?”
Chàng trai đưa cơm phun ra một ngụm máu.
“Không ổn rồi,” Áo lông hồng nói: “Phá kết giới cần mở thiên nhãn, mở thiên nhãn cần Thiên Nhãn chú, xin Thiên Nhãn chú cần kết nối tín hiệu, kết nối tín hiệu cần phá kết giới…… ừm……”
Phạm Lam xem như đã hiểu rõ, người mới tới này không phải chúa cứu thế, mà là kẻ lừa đảo!
Chúng đồng nghiệp: “Chết chắc rồi!”
“Rắc rắc” điện thoại của chàng trai đưa cơm vỡ ra một hoa văn, kết giới cũng đồng thời nứt ra một khe hở, một sợi dây điện vèo cái chui vào, bắn thẳng về phía Phạm Lam.
Một tia ánh sáng màu lam hiện lên, dây điện bị đứt, áo lông hồng che trước người Phạm Lam, điện thoại màu xanh lam trong tay xẹt qua làn nước.
“Có bị thương không, thiếu nữ?” Hắn hỏi.
Phạm Lam: “……”
Thiếu nữ mẹ nhà anh!
Còn không chờ Phạm Lam than phiền thì cô lại nhìn thấy một đám khí đen xông vào khe hở kết giới.
“Nó vào được rồi!” Phạm Lam kêu to.
Áo lông hồng: “ Ở đâu?”
Phạm Lam chỉ tay, điện thoại màu xanh lam đánh tan khí đen.
Áo lông hồng nghiêng đầu: “Cô—— cô mở ra Thiên Nhãn rồi hả?”
Phạm Lam: “Hả?”
“A Vĩ, thiếu nữ này có Thiên Nhãn thật à?” Hắn lại hỏi.
Chàng trai đưa cơm lại phun một ngụm máu, dĩ nhiên không có cách nào nói chuyện.
“Việc này không được chậm trễ,” áo lông hồng nói: “Thiếu nữ dũng cảm, tập trung nhìn thế gian đi.”
Phạm Lam: “Nói tiếng người coi!”
“Nín thở tập trung tinh thần, quan sát “túy” kia, có phát hiện gì khác thường không?”
Phạm Lam híp mắt, dùng sức nhìn Chu Bái Bì ngoài kết giới.
Trên mặt Chu Bái Bì nổi gân xanh, biểu cảm khủng bố dữ tợn, hai chân hắn dang rộng ra đứng ở giữa văn phòng, miệng nửa há ra, phát ra tiếng kêu mơ hồ không rõ, nhìn như một lão địa chủ mệnh lệnh cho tất cả dây điện quấn quít công kích kết giới.
“Hắn trở nên xấu hơn, rất giống dã thú.” Phạm Lam nói.
“Điều này bọn tôi cũng có thể nhìn thấy!” Các đồng nghiệp hô to.
“Thiếu nữ, chớ bị vẻ bề ngoài mê hoặc, hãy chú ý bên trong,” Áo lông hồng nói: “Cố lên, nhìn lại xem.”
“Anh rốt cuộc muốn tôi nhìn cái gì?”
“Là……” Áo lông hồng nghĩ ngợi: “Chỗ khí ngưng tụ.”
Phạm Lam lại lần nữa dùng sức nhìn lại.
Đôi mắt cô dường như có thêm khả năng đặc biệt nào đó, làn da và quần áo Chu Bái Bì dần dần trở nên trong suốt, biến thân thể hắn thành một vật thể lỏng màu đỏ, phảng phất như những người máy ở trạng thái lỏng trong phim khoa học viễn tưởng. Dòng khí màu đen chảy trong thân thể hắn như ẩn như hiện—— Phạm Lam thấy những dòng khí đó không chảy về trên người Chu Bái Bì, mà là ở phía sau lưng hắn——
“Máy móc bàn phím sau lưng hắn có kết tinh màu đen!” Phạm Lam kêu to.
Áo lông hồng: “A Vĩ, mở kết giới!”
Kết giới màu đỏ ầm một tiếng tản ra, chàng trai đưa cơm bị sóng xung kích quét ngã, áo lông hồng xông ra ngoài, di chuyển trong gió, cắt ra một đường sáng màu xanh lam. Máy móc bàn phím theo âm thanh dần vỡ nát, toàn bộ không gian chấn động một chút, màu sắc vốn có phai nhạt đi, sáng ngời thêm vài phần.
‘Triệu Võ chú —— khải’
‘Dung đao lâm thế’
Hai giọng nữ máy móc gần như vang lên cùng lúc, chàng trai đưa cơm bước trên không trung bay lên, trong tay nhiều thêm một ánh lửa, hung hãn bổ xuống đỉnh đầu Chu Bái Bì.
Ầm!
Lửa cháy chói mắt, tia lửa bắn ra khắp nơi, Chu Bái Bì phát ra tiếng thét chói tai thê lương, nằm trên mặt đất điên cuồng giãy giụa. Toàn thân hắn bị ngọn lửa thiêu đốt mạnh mẽ, Phạm Lam nhìn chất lỏng màu đỏ và khí đen trong cơ thể hắn hóa thành hơi nước, tan biến trong không khí.
Vài giây sau, Chu Bái Bì ngừng giãy giụa, làn da và bề ngoài của hắn đều khôi phục nguyên trạng, nằm trên mặt đất thở thoi thóp.
Mây đen ngoài cửa sổ tan đi, ánh mặt trời chiếu vào văn phòng, trời quang mây tạnh.
Chàng trai đưa cơm làm tư thế thu đao, ánh lửa trong tay biến mất.
Chúng đồng nghiệp choáng váng vài giây, sau đó sôi nổi ôm đầu khóc rống lên.
“Aaaa, được cứu rồi!”
“Tôi cho rằng lần này tôi chết chắc rồi!”
“Cảm ơn! Cảm ơn!”
“Cảm ơn Jesus, cảm ơn thượng đế, tạ Quan Thế Âm Bồ Tát!”
“Cảm ơn thần sai.” Chàng trai đưa cơm nói thầm một câu.
Phạm Lam nhìn đông nhìn tây nhìn, cuối cùng xác định khí đen trong văn phòng hoàn toàn biến mất, chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất.
Mệt chết mình rồi! Phải nhanh chóng nghỉ ngơi.
“Thiếu nữ dũng cảm,” áo lông hồng nửa ngồi xổm trước mặt Phạm Lam: “Làm tốt lắm!”
Phạm Lam chớp mí mắt một lúc, cô nhìn thấy sương mù trên mặt áo lông hồng hóa thành vô số mảnh sáng nhỏ, tan biến trong không trung.
Phạm Lam cuối cùng cũng thấy rõ bộ dạng thật của hắn.
Tóc mái hắn nhếch lên một dúm, lộ ra vầng trán no đủ, sóng mũi cao thẳng, đôi mắt vừa to vừa sáng, lông mi nhỏ dài tinh tế.
Hắn khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng giống như vỏ sò.
Trong nháy mắt này, Phạm Lam nghĩ tới một câu thơ.
Hảo vũ tri thời tiết, đương xuân nãi phát sinh.()
(): Hai câu thơ đầu trong bài thơ “Xuân Dạ Hỉ Vũ” của Đỗ Phủ.