Chiếc Biển Theo Ta rẽ những đợt sóng dồi, tiến về phía Nam bằng tốc độ giăng câu nhấp, trực chỉ đảo Catalina. Trên đài chỉ huy, McCaleb đứng nắm chặt bánh lái. Ông đã hạ màn chắn gió ở đằng trước xuống và làn không khí mát lạnh từ mặt nước phả lên tấp vào cả người ông, làm cho da ông đanh lại dưới lớp áo quần. Trước mặt, trong làn sương, hòn đảo trồi lên như một thánh đường đồ sộ bằng đá nơi chân trời. Những căn nhà ngoài và một số con thuyền có mạn cao hơn ở Avalon bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt. Giờ thì ông thấy rõ cái mái tròn bằng đất nung của sòng bạc, công trình đặc trưng của thị trấn này.
Ông xoay người trông lại đằng sau. Đất liền đã khuất khỏi tầm nhìn, chỉ còn phân biệt được nhờ làn sương mỏng mảnh giăng bên trên giống như tấm biển báo Đừng đến đây! Ông lấy làm vui mình đã thoát khỏi nó.
Ông nghĩ đến Crimmins trong một thoáng. Ông chẳng hối tiếc gì về chuyện đã để lại mọi thứ ở Mexico bằng cách đó. Giờ thì sẽ chẳng ai cật vấn gì về các động cơ và lựa chọn của ông nữa. Nhưng nào phải ông chỉ bảo vệ bản thân mình. Graciela và Raymond đã phải sống ba mươi sáu giờ cùng với Crimmins. Mặc dù hắn không đụng đến họ về mặt thân thể, nhưng hai dì cháu vẫn cần có thời gian riêng tư để hồi phục, để quên đi cái tai họa này. McCaleb không cách nào thấy được nếu lôi thêm cảnh sát với thẩm vấn này nọ vào cuộc đời họ thì sẽ có ích gì cho điều đó. Graciela đồng ý với ông.
Từ trên đài chỉ huy ông nhìn xuống buồng lái, kín đáo quan sát hai dì cháu. Raymond ngồi trên ghế trực chiến, hai bàn tay bé nhỏ nắm chặt bộ đồ nghề câu nhấp. Graciela đứng cạnh chú, giữ chặt ghế để hỗ trợ. Giá như có thể, McCaleb hẳn đã ước gì có một con cá mác-lin to đùng đen trũi mắc vào dây câu cho chú bé. Nhưng ông chẳng lo. Còn khối thì giờ để câu được cá.
Graciela xem chừng cảm nhận được cái nhìn của ông, nàng nhìn lên ông. Họ trao nhau nụ cười thân ái. McCaleb cảm thấy tim mình thắt lại khi nàng cười với ông như thế. Nó làm ông vui đến nỗi tim nhói đau.
Chuyến đi này là một cuộc thử nghiệm. Không chỉ cho con thuyền mà còn cho cả hai người. Nàng đã gọi nó như thế. Một cuộc thử nghiệm để xem liệu họ có vượt qua được chuyện giữa hai người không, cái nhận thức đau đớn về những gì đã xảy ra, về những gì ông đã làm, chuyện vì sao ông có mặt ở đây còn những người khác thì không. Đặc biệt là Gloria. Họ sẽ xem liệu họ có thể bỏ lại ngay cả chuyện đó ở phía sau không, hay ít nhất là bỏ qua một bên, chỉ khi nào cần thiết mới lấy ra xem xét.
McCaleb chỉ dám mong chừng đó. Ông chỉ cần mỗi chừng đó, khi nào có cơ hội. Việc điều đó giờ đây nằm trong tầm tay ông khiến niềm tin của ông đặt vào nàng cảm thấy đã được đền đáp, đã thành trọn vẹn. Suốt một thời gian dài cho mãi đến giờ, lần đầu tiên ông cảm thấy dường như có một mục đích nào đấy.
Ông lại nhìn ra phía trước kiểm tra hướng đi của thuyền. Ông có thể thấy tháp chuông trên đồi, cạnh đó là mái của căn nhà nơi nhà văn và nhà thể thao Zane Grey từng sống. Thị trấn thật đẹp, ông nóng lòng muốn quay lại và chỉ cho hai dì cháu thấy nơi này quá.
Ông lại nhìn trộm xuống đuôi thuyền lần nữa. Tóc Graciela buộc về phía sau ngược chiều gió và ông nhìn kỹ những đường nét đáng yêu của phần gáy nàng. Gần đây ông cảm thấy một cái gì đó hầu như là đức tin và bối rối không biết nó sẽ dẫn ông đến đâu bây giờ. Bối rối nhưng không lo lắng. Ông biết đó không phải là chuyện thật sự quan trọng. Đức tin của ông giờ đây nằm ở Graciela Rivers. Trong khi nhìn xuống ngắm nàng, ông không nghi ngờ gì rằng ông đang nhìn tảng đá nơi sẽ là bến đỗ của ông.
Lời cảm tạ
Việc máu là một tác phẩm hư cấu, song được gợi cảm hứng từ những cuộc trò chuyện với bạn tôi là Terry Hansen, anh ấy được thay tim vào đúng ngày Valentine năm . Tôi hàm ơn anh vì anh đã cởi mở bàn luận về những chuyển biến về cảm xúc và thể chất mà một sự kiện như vậy đã mang tới cho cuộc sống của anh.
Tôi cũng muốn ngỏ lời cám ơn tất cả những ai đã cho tôi những lời khuyên và sự hỗ trợ quý báu về chuyên môn trong quá trình viết cuốn tiểu thuyết này. Mọi sai sót trong những trang sách này đều là sai sót của cá nhân tôi. Đặc biệt, tôi muốn cảm ơn Linda và Callie vì đã chịu đựng tôi, William Gaida, cảnh sát viên Los Angeles đã nghỉ hưu, vì ông đã dạy cho tôi về nghệ thuật thẩm vấn bằng thôi miên, và Jim Carter vì đã cho tôi xem thuyền bè và Vũng Cabrillo. Tôi cũng xin cám ơn Gene Riehl, đặc vụ FBI đã nghỉ hưu, Scott Anderson, chuyên gia vi tính, Larry Sulkis, xạ thủ số một, và Scott Eyman, vị đại sư về nghề viết, người đã khuyên nhủ tôi đừng nhảy lầu tự tử sau khi tôi đã đem trang ra xiên que nhọn - có mục đích hẳn hoi! - và phải bắt đầu lại từ đầu.
Cuốn sách này cùng với tác giả đã nhận được sự góp ý vô cùng quý báu của những người đọc bản thảo trong quá trình viết. Họ gồm có: Mary Connelly Lavelle, Susan Connelly và Jane Connelly Davis, Joel Gotler, Brian Lipson, Philip Spitzer, Ed Thomas, Bill Gerber, Melissa Rooker và Clint Eastwood. (Đặc biệt xin cảm ơn Joel vì những bản ứng tấu harmonica của anh). Biên tập viên của tôi, Michael Pietsch, đã làm tròn công việc xuất sắc thường lệ của mình là nhận một bản thảo khổng lồ rồi từ đó gọt thành một câu chuyện đọc trơn tru.
Cuối cùng, một lần nữa xin cám ơn các nhà sách đã giúp tôi kể chuyện.
Michael Connelly
Los Angeles