edit: Gin
beta-er: how to dỗ ny
- -----------------------------
"Hôm nay, cậu ấy không xuất hiện ở cổng trường, trong lòng có chút thất vọng......"
"Maki!"
"Chuyện gì?"
"Này, cậu lại viết nhật ký tâm trạng à?"
Đối diện đột nhiên xuất hiện một nụ cười đầy ý vị thâm trường, mặt Kawasaki Maki nháy mắt đỏ, luống cuống tay chân mà đóng sổ nhật ký lại, bỏ vào cặp đi học.
"Cậu làm gì thế? Sao lại xuất hiện mà không rên một tiếng?"
"Sao sao, không dọa cậu chứ."
Nozaki Ryoko vẫy vẫy tay, hoàn toàn không giống với cô gái tự giác, mông ngồi trên bàn học của cô.
"Tan học cùng đi xem trận bóng chày nào!"
"Tớ, tớ còn có việc......" Kawasaki Maki ấp úng nói.
"Còn có thể có chuyện gì, còn không phải là đi tìm......!Ngô ngô ngô!"
"Cậu nhỏ giọng lại!"
Kawasaki Maki kinh hoảng mà che miệng cô nàng, vành tai nhỏ đều hồng đến thông thấu.
Cô nhìn bạn tốt nghẹn đến mức biểu tình muốn trợn trắng mắt, nhanh chóng buông tay, lại cảm thấy chính mình làm như vậy có chút thô lỗ, vội vàng nhỏ giọng xin lỗi.
"Thực xin lỗi, vừa mới nhất thời tình thế cấp bách......"
"Không sao đâu!"
Nozaki Ryoko đánh gãy lời xin lỗi của cô, bộ dáng cười đến vô tâm không phổi.
"Maki nhà mình chính là dễ dàng mắc mưu bị lừa nhó, biểu tình vừa rồi của cậu rất đáng yêu nha!"
"Ryoko!"
"Cậu không vui đùa sao! Thật sự không xem trận bóng chày buổi chiều sao?"
Cô nàng cúi đầu, thần bí hề hề mà thấp giọng nói: "Nghe nói —— uỷ viên trường cũng sẽ đi nha!"
"Hở?"
Kawasaki Maki ngẩn ngơ, giả vờ trấn định nói: "Thi đấu hẳn là rất xuất sắc nhỉ, tớ đây buổi chiều sẽ đi cùng cậu."
"Phốc!"
Nozaki Ryoko biết lại giỡn nói không chừng Maki nhỏ thật sự sẽ bởi vì thẹn thùng mà nổ tung, cô nàng nhảy khỏi cái bàn, bỡn cợt chớp chớp mắt nói: "Hẹn gặp buổi chiều nha?"
"ok!"
......!
Hai người họ đã là bạn thân từ thời tiểu học, chẳng sợ hiện tại học cấp , không học cùng lớp, nhưng cảm tình siêu cấp tốt.
Mẹ cô thường xuyên cảm khái chính mình vì cái gì không học được tính cách như Ryoko, cô lại thẹn thùng lại sợ người lạ, quả thực trái ngược với Ryoko.
Nhưng có thể làm sao bây giờ?
Có đôi khi cô cũng thực chán ghét tính cách của mình, nhất là khi đối mặt với người đó, miệng vụng đến nói không nên lời, ngay cả chân cũng bởi vì khẩn trương mà không ngừng phát run.
Sau đó, chỉ có thể nhìn thân ảnh mảnh khảnh kia càng đi càng xa.
Cô rất muốn dũng cảm mà giáp mặt nói một câu: "Tớ thích cậu."
Cho dù kết quả là một trận đòn nặng.
Chính là, đều sắp tốt nghiệp, cô vẫn chưa thể mở lời được.
......!Tỏ tình.
Sân vận động.
Sân vận động hôm nay rất náo nhiệt, không chỉ bởi vì trận bóng chày, mà quan trọng nhất là kim bài tuyển thủ Takeshi Yamamoto ban một năm nhất cũng ở bên trong.
Khi cậu ta nở nụ cười tự tin, các cô gái bốn phía liền không kiềm chế được mà bụm mặt cao giọng thét chói tai.
"A a a đẹp trai quớ đi!"
Nozaki Ryoko chỉ vào anh ta, hưng phấn mà nói: "Maki, học đệ này đẹp không!"
"Ưm......!Còn ổn......"
Chính là cười quá loá mắt, làm cô vừa thấy liền nhịn không được muốn tránh xa một chút, sợ bị ấm áp bỏng rát.
Kawasaki Maki thất thần mà trả lời, nhón gót tìm kiếm bóng dáng kia.
Đáng tiếc đám đông thật sự quá mức chen chúc, vốn dĩ cô không phải rất cao, hơn nữa trường hợp này bầu không khí quá mức nhiệt liệt, không cẩn thận một cái thì bị bay màu, mà mất liên lạc với Nozaki Ryoko.
"Ryoko? Ryoko?"
Cô nôn nóng quay đầu lại tìm kiếm, lại bị đám đông ép càng đi càng xa.
Bên tai đều là tạp thanh quá mức ầm ĩ, Kawasaki Maki nỗ lực xuyên qua khe hở đột nhiên hơi choáng váng, mới vừa đi vài bước, đột nhiên bị ép một cái lảo đảo.
Kawasaki Maki kinh hô một tiếng, mắt thấy chính mình muốn ngã xuống mà bị dẫm lên, một đôi tay hữu lực nháy mắt kéo cô dậy.
Sau đó, cô liền nhìn thấy một đôi mắt đen đạm mạc.
"Hibari Kyoya-senpai......"
Kawasaki Maki lời lắp đều sắp nói không hoàn chỉnh, chân không biết cố gắng lại mềm xuống dưới, nếu không phải Hibari Kyoya còn đỡ cô, chỉ sợ chính mình sẽ cực kỳ chật vật nằm liệt trên mặt đất.
"Xôn xao ——"
Chung quanh học sinh sôi nổi bỗng an tĩnh lại, sắc mặt hoảng sợ trốn về phía sau, thực mau, liền thừa lại hai người bọn họ.
"Cảm, cảm ơn!"
Kawasaki Maki nhanh chóng buông tay, cúi đầu lui về phía sau hai bước, cô thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn cặp mắt đối diện kia.
Người đối diện trầm mặc một hồi, sau đó cô nghe thấy tiếng giày da gõ vang trên mặt đất, từng bước một, dần dần biến mất ở sân vận động.
"......!Maki! Cậu không sao chứ!"
Nozaki Ryoko từ bên kia đến đầy mặt kinh hoảng, sốt ruột đến nỗi tóc đuôi ngựa có chút hỗn độn.
"A, không có việc gì." Kawasaki Maki bứt lên khóe môi tự giễu mà cười cười, đối với cô nàng lắc đầu.
Người kia đối với mình, chỉ sợ căn bản không có một tia ấn tượng nhỉ.
Ngẫm lại......!Thật đúng là có chút khổ sở ha.
"Hôm nay thời gian còn hơn một tháng để tốt nghiệp, thật khó quá, không muốn rời nơi này."
Kawasaki Maki viết đến này, ngày thường luôn ôn nhu cười ánh mắt giấu không được khổ sở.
Cô nhấp môi, gạch bỏ câu cuối cùng không chút thương tiếc, ngòi bút dùng sức quá lớn thiếu chút nữa chọc thủng trang giấy, để lại một vết đen ghê người.
Cô có chút bực bội mà đóng cuốn nhật ký lại, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, mở ngăn kéo, thật cẩn thận mà rút ra một tấm ảnh được bảo quản tốt.
Trong ảnh, Kawasaki Maki mặc bộ kimono màu vàng nhạt, đầy mặt tươi cười mà đứng dưới gốc cây anh đào, làn gió xuân nhẹ nhàng thổi bay những cánh hoa hồng nhạt, sấn đến miệng cười thiếu nữ vô cùng động lòng người.
Có lẽ là người chụp ảnh vô tâm chi thất, để lọt vào một người trong cảnh.
Một mình anh ta xa xa đứng lặng ở nơi không có hoa anh đào cùng đám người địa phương ầm ĩ, mặc một bộ đồng phục học sinh thịnh kiểu cũ màu đen, có vẻ thanh tú mà đĩnh bạt.
Anh ta hẳn nghe được động tĩnh bên này, đầu tới không chút để ý thoáng nhìn.
—— hình ảnh như vậy dừng hình ở trong nháy mắt.
Lúc cô rửa ảnh mới phát hiện cái kinh hỉ ngoài ý muốn này, vì thế thừa dịp thời điểm người nhà không chú ý, trộm lấy để bảo tồn.
Sao, thích người kia bao lâu rồi?
Hai năm? Hay ba năm?
Kawasaki Maki nhịn không được lộ ra hồi ức tươi cười, cô quý trọng mà đem ảnh chụp lau một lần, lại nhẹ nhàng đặt lại ngăn kéo.
Loại yêu thầm này, dù người ấy không biết cũng rất hạnh phúc.
Yên lặng cất chứa tất cả về anh, trong lúc vô tình nghe được tin tức của anh, tâm tình liền kích động đến kiềm chế không được.
......!Chẳng sợ vẫn luôn yên lặng đứng ở phía sau, nhìn anh càng lúc càng xa.
========================
T
T
Tác giả có lời muốn nói: Không sai ta lại muốn phiêu cay hhhhh
ps ban đầu định lưu lại toàn văn, vô tình ấn nhầm, không cẩn thận ấn sai rồi, dẫn tới văn án đều không thể nhìn thấy ==
Vì thế xuẩn phá chân trời ta thả trước một chương, yên lặng quay mặt vào tường nghĩ về quá khứ....