Phan Lôi cảm thấy mình lạnh đến mức đầu lưỡi cũng tê dại, khi Lục Chung hôn, môi lưỡi cô đều chết lặng.
Không cho bất kỳ phản ứng gì, cũng không có bất kỳ phản kháng nào, khiến người đàn ông tiến quân thần tốc.
Cô lạnh đến phát run, dường như Lục Chung hơi kỳ quái, tay dài chân dài càng ôm chặt cô hơn.
“Lạnh à?” Lục Chung ở bên tai khẽ cắn vành tai cô.
Phan Lôi gật đầu, lại chẳng nói một câu.
Nhưng trong lòng đang nói, lạnh quá, thực sự quá lạnh.
Giống hệt cảm giác năm đó được vớt từ dưới biển lên.
Lạnh quá đi mất.
“Đừng sợ, anh sẽ làm ấm cho em.”
Lục Chung cắn môi cô một ngụm, khẽ cười.
Anh cho rằng đây là lời mời gọi của phụ nữ dành cho đàn ông, một cô gái nói lạnh, chẳng phải muốn đàn ông làm ấm sao.
Lục Chung ôm Phan Lôi, thơm má cô, “Ngoan… mèo ngoan… bé mèo của anh ngoan lắm ngoan lắm nè…”
Phan Lôi vẫn run rẩy không ngừng, Lục Chung cũng không để tâm. Tự mình hôn một hồi, cuối cùng dùng sức tách hai chân cô ra.
Lúc này Phan Lôi thoáng tỉnh táo, theo trực giác phản kháng. Cô khó chịu, cô không muốn như vậy.
Lục Chung cười, nhưng ý cười vẫn chưa đạt tới đáy mắt.
“Sao thế? Không cho anh làm à?”
Phan Lôi lại rớt nước mắt.
Nếu sớm biết về sau Lục Chung sẽ biến thành dạng này, còn không bằng chẳng biết nói ngay từ đầu.
Vẫn là Hươu ngốc nhà cô tốt biết bao.
Thấy Phan Lôi rơi lệ, Lục Chung tới gần liếm nước mắt cô, đầu lưỡi tinh tế luồn vào tai cô, còn nỉ non bên tai, “Sao vậy hửm… Không thích anh nói chuyện ư?”
Phan Lôi nức nở nói không nên lời, chỉ có thân thể run rẩy mãnh liệt.
Lục Chung không quan tâm, hôn môi cô, nâng cơ thể cô lên còn bản thân thì cúi người, vừa vặn ngậm một khối nặng trịch.
“Vậy anh làm nhé.”
Một khối trắng nõn bị nhào nặn thành đủ hình dạng, sức Lục Chung rất lớn, nhanh chóng để lại vệch đỏ ửng trên ấy của Phan Lôi.
Vừa đau vừa thoải mái, mặc dù lúc này trong lòng bài xích chuyện như vậy, nhưng thân thể sớm đã tiếp nhận sự vỗ về của anh, Phan Lôi nhanh chóng hừ hừ thành tiếng.
Lục Chung cười, anh có thể nói chuyện rồi cũng rất thích cười.
Nhưng Phan Lôi không thích. Nụ cười của anh rất lạnh khiến người ta khổ sở, khiến cô cực kỳ sợ hãi.
Tay vẽ vờ bên dưới, đến giữa hai chân cô thăm dò một hồi, ngẩng mặt lên nói tiếp: “Lúc đó anh… không biết em lẳng lơ đến thế…”
Phan Lôi lại khóc.
Mặt Hươu ngốc của cô đỏ ửng, tuy động tác trên giường mãnh liệt, nhưng rất nhiều thời gian đều nghĩ đến cảm nhận của cô.
Hơn nữa, anh cũng sẽ không nói lời hạ lưu như vậy kích thích cô. Lời nói vô tình tổn thương người, có lẽ Lục Chung chỉ trên giường mới thích nói lời thô tục, nhưng Phan Lôi luôn có cảm giác anh đang giễu cô, mắng cô.
Thấy Phan Lôi khóc càng ác liệt, Lục Chung ngẩng đầu, kéo người con gái khóc thầm vào lòng, “Nước bên trên và bên dưới đều nhiều như nhau…”
Cuối cùng Phan Lôi không nhịn nổi, khóc lóc van xin.
“Đừng mà, Lục Chung, anh đừng nói nữa, rất khó chịu, em rất khó chịu…”
Cô khóc thảm thương, bộ dáng đáng thương dường như để Lục Chung có chút cảm động, anh vuốt gò má cô, gật đầu, “Được, anh làm luôn.”
Mặc dù có thừa nước bôi trơn, nhưng khi Phan Lôi bị xâm nhập vẫn hơi đau.
Sau khi Lục Chung đi vào, không để ý đến Phan Lôi trực tiếp hành động.
Anh giữ hông cô, va đập trước sau, hung ác rút ra, lại điên cuồng đưa vào.
Phan Lôi đau, sau mấy lần như vậy người từ từ co rụt ngay đầu giường, Lục Chung thấy thế, càng kéo cô lại, vây giữa giường, tiếp tục hành động.
Vừa mới bắt đầu Phan Lôi còn có thể khóc, dần dần, ngẩng đầu nhìn con ngươi lạnh lẽo của người đàn ông, tiếng khóc cũng từ từ ngừng hẳn.
Cô biết, Lục Chung đang tức giận.
Anh đang phát tiết.
Anh đang trừng phạt.
Buồn cười là cô, cô lại nghĩ hai người họ hòa hợp rồi.
Hoặc giả, có thể nói thế này, chưa từng thoải mái.
Con người thực sự hèn hạ, Phan Lôi trước kia thường xuyên bị cảm cúm, hở tí không chăm sóc tốt sẽ ngã bệnh.
Hôm nay, đầu cô choáng váng căng thẳng vô số lần, thầm muốn ngất. Nhưng cuối cùng, dưới sự giày vò của Lục Chung, tinh thần cô càng tỉnh táo, ốm đau gì cũng không có.
Lục Chung vẫn rong ruổi trên người cô, chẳng biết bao nhiêu lần.
Kỳ thực, Phan Lôi đã khô khốc đến mức khó chịu, nhưng cô không nói gì.
Vì cô biết có nói cũng vô ích.
Mấy lần trước, cô cứ cố gắng cầu xin, nói cô rất đau, nói cô rất khó chịu.
Nhưng Lục Chung đâu thèm để ý.
Anh chỉ tự mình động, sau khi ra sức điên cuồng lại nhàn nhạt nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu điên cuồng trở lại.
Dần dần, Phan Lôi không cầu xin nữa.
Không cầu được, cần gì phí lời.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, cô cảm thấy bên dưới dần dần ươn ướt.
Chắc cô lại dâm đãng ướt át rồi.
Cô muốn cười, nhưng cười không nổi.
Chỉ im lặng.
Cuối cùng Phan Lôi bị thương, vì bên dưới làm đến mức rách đi.
Sau khi quản gia tiến vào đưa thuốc cho cô bèn lui ra ngay, từ đầu đến cuối liếc cũng không thèm liếc cô một cái.
Từ nhỏ Phan Lôi đã biết nhìn sắc mặt, đương nhiên hiểu.
Hiện tại người có thể làm chủ nhà họ Lục chính là Lục Chung.
Những người khác, cần gì phiền hà đến họ.
Nhất là họ cũng không thể làm được gì.
Lục Chung thấy cô bị thương, trong mắt lóe lên tia đau lòng, nhưng một tia tâm tình ấy biến mất rất nhanh.
Chắc là do Phan Lôi ảo giác.
Sau khi anh bôi thuốc cho cô xong, lại bò lên giường.
Phan Lôi tưởng anh muốn nữa, tuy bên dưới còn rất đau, nhưng vẫn cố gắng mở chân.
Có lẽ, làm vậy sẽ giảm bớt đau đớn một chút.
Lục Chung chắc là mệt mỏi, anh không đòi hỏi tiếp, trái lại ôm cô vào lòng, khẽ vuốt đầu cô.
Giống như vuốt ve một con mèo to vậy, và như trước kia.
Nhưng Phan Lôi không chút suy nghĩ nào như thế, chỉ nhắm mắt, từ từ thiếp đi.
Sau ngày đó, mỗi ngày Lục Chung bôi thuốc cho cô, đút cho cô ăn.
Anh không đòi hỏi cô nữa.
Có lẽ vì trên người cô không tiện.
Cô nghe quản gia đứng ngay cửa nói, bên dưới phụ nữ bị thương nếu bị nhiễm trùng sẽ mắc bệnh.
Cô nghĩ, chắc Lục Chung không thích cô bệnh.
Kỳ thực cô cũng không mắc bệnh, thuốc rất hiệu quả, cô nhanh chóng hết đau.
Không chỉ hết đau, cô còn ăn được ngủ được, chỉ dần dần ít nói chuyện thôi, người cũng gầy sộp.
Hôm nay, khi quản gia đưa cơm cho cô trông thấy cô như vậy, nước mắt bèn rơi.
Phan Lôi thoáng chẳng biết tại sao, làm thế nào mà bộ dạng cô thảm thương thế.
Cô cắn đầu ngón tay, có chút không hiểu.
Nhưng một phút sau, cô vui vẻ cầm chén lên, hôm nay có đùi gà cô thích đấy.
Phan Lôi ăn uống no nê xong ngủ mất.
Cô không biết, sau khi cô ngủ, Lục gia bùng nổ một trận cãi vả lớn hiếm thấy.
Liên quan đến cô.
“Thiếu gia, cậu xem thử tiểu thư đi, cậu xem dáng vẻ ấy của tiểu thư kìa, cậu còn tính tiếp tục sai lầm sao?”
Quản gia không hiểu lắm, Phan Lôi có thể ăn có thể ngủ, nhưng người cứ gầy sộp khác thường.
Hóa ra thời gian Phan Lôi đi theo Lục Chung còn tăng thêm kg, vô số lần bà nghe cô gái nhỏ vuốt phần thịt ở thắt lưng oán giận nhất định phải giảm béo.
Nhưng giờ, cô gầy đến mức khuôn mặt chỉ còn da, nhưng vẫn ăn được thế.
Quản gia hiểu, trong lòng Phan Lôi khó chịu.
Giống như bà.
“Thiếu gia, đừng phạm sai lầm nữa. Tiểu thư không phải đại tiểu thư, cô ấy là cô bé ngoan, cậu thích cô ấy. Dù sao chuyện Tô Giác, cậu cũng điều tra rồi, đó là quỷ kế của Tô San, không liên quan đến tiểu thư… Cậu thả cô ấy đi… Cô ấy không phải mèo cũng không phải chó, cô ấy là vợ cậu, là người cậu yêu đó…”
Mặc kệ quản gia cầu xin thế nào, Lục Chung cũng không động lòng, anh trở thực đơn trên đùi, rất lâu mới ngẩng đầu lên, nói: “Dì nói xem, mai làm món gì cho cô ấy ăn đây? Cô ấy thích ăn thịt nhất…”
Hôm sau, quản gia không làm cơm cho Phan Lôi nữa. Bà khuyên không được, lại không thể dẫn Phan Lôi đi, đành dùng sự ra đi của mình bày tỏ kháng nghị.
Mà cùng một ngày Phan Lôi phát hiện cô cũng dọn nhà.
Haha… Cô chẳng biết Lục gia lại có một tầng hầm.
Tầng hầm rất ấm áp.
Lục Chung cho cô chiếc giường mềm mại, còn trả cho cô chăn bông rất to rất dày.
Chẳng qua, vẫn không đưa quần áo thôi.
Lúc mới bắt đầu Phan Lôi còn cảm thấy thẹn, dần dần, cũng tê liệt.
Aizzz, con người thực sự là sinh vật đáng sợ.
Không thể ra ngoài, quên đi, thì không ra.
Chẳng nói lời nào cũng không sao, dù gì hiện tại cô cũng không thích nói.
Tầng hầm chỉ có một cửa sổ nho nhỏ bên trên vách tường, Phan Lôi giết thời gian bằng cách nhìn cửa sổ ấy.
Cô làm ký hiệu trên tường, ghi chép thời gian trôi qua.
Cô đã ngây người một tuần ở tầng hầm.
Dường như Lục Chung bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đưa cơm cho cô xong đi mất.
Cô đoán hiện tại anh tiếp nhận Lục gia, hẳn rất bận rất bận.
Sau đó, nói không ngừng còn gặp một em gái da trắng xinh xắn nhà giàu khác, rồi làm một bản tình ca hài hòa.
Đôi khi cô nghĩ đến trái tim vẫn biết chua xót, nhưng dần dần, theo số lần Lục Chung càng ít tới đây, ngay cả cảm giác chua xót cô cũng chẳng còn.
Mùa đông năm nay, hình như tuyết rơi.
Phan Lôi không biết đã trải qua bao lâu, thời gian biểu khắc trên tường cô không động tới lâu lắm rồi.
Hình như thời gian vĩnh viễn dừng ngay bảy ngày lúc mới bắt đầu, hiện tại cô rất bình tĩnh.
Bình tĩnh ngồi trên giường, vừa ngồi bèn ngồi cả ngày.
Bất quá, tuyết đã rơi.
Phan Lôi thoáng hưng phấn, cô ngẩng đầu, cố gắng giương cổ cao hơn, mới có thể từ cửa sổ nhỏ ấy chứng kiến bông tuyết lay động bên ngoài.
Đẹp thật.
Bầu trời đen huyền, bông tuyết rơi lả tả.
Đẹp quá.
Nếu rơi cả đêm, nói không chừng còn đắp được người tuyết.
Phan Lôi nghĩ vậy.
Chẳng qua cũng chỉ là nghĩ, cô quên mất, cô ngây người ở chỗ này bao lâu rồi.
Chắc cả ngày, có khi nào cô bị thoái hóa đến mức không biết đi bộ luôn không.
Nghĩ đến khả năng này, Phan Lôi bỗng nhiên muốn cười.
Đêm nay, Phan Lôi có chút vui vẻ nho nhỏ.
Cô được ngủ cùng bông tuyết khắp bầu trời.
Ngủ thẳng đến rạng sáng, hệ thống sưởi hình như hỏng mất, cô bị lạnh mà tỉnh.
Lạnh quá đi thôi, bọc trong chăn và giường vẫn rất lạnh.
Cô co thành một đống, chẳng biết tối nay có sốt không? Nói không chừng lát nữa hệ thống sưởi tốt hẳn, cô cũng được ấm áp trở lại.
Nhưng không có sự ấm áp nào, cả người Phan Lôi lạnh như băng, cảm giác hàm răng run cầm cập lại tới nữa.
Ngay khi cô tưởng mình lạnh đến sắp chết, cô phát hiện mình được ôm vào một lồng ngực ấm áp.
Một lò sưởi cỡ lớn dán tới.
Cô hài lòng thở dài một tiếng, nghe lò sưởi nói bên tai: “Năm mới vui vẻ, mèo ngoan của anh.”
-----
Tác giả có lời muốn nói: Ai ui… Tôi thích phong cách giam cầm tăm tối như vậy… Quá tuyệt vời… gọi tôi là người lạc quan cẩu huyết đi!