Viện Bảo Tàng Sơn Hải

chương 126

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

EDIT: HÂN

BETA: HẠ Y

……

Một con đường trải đầy hoa tươi, cuối đường là hai cánh cổng khắc hoa cao ngất, hắn được một cô gái dẫn đến trước cánh cổng lớn, cô gái nâng một tay vịn trên cổng, sau đó quay đầu cười rạng rỡ với hắn.

Là bà chủ xinh đẹp của tiệm trà sữa Sweet Time kia!

Hắn mừng rỡ, chưa kịp nói gì thì bà chủ đã đẩy cổng lớn ra.

Thế giới sau cổng tốt đẹp ngoài trí tưởng tượng nghèo nàn của loài người, an lạc thoát tục, vàng ngọc tràn đầy, thứ đang chảy trong hồ không phải nước mà là rượu ngọt, biết bao nhiêu cô gái đẹp tuyệt trần đang cười quyến rũ với mình.

Hắn sững người, khi được cô gái tuyệt đẹp kéo vào cổng, hắn nghĩ, chắc chắn mình đang nằm mơ.

Hắn nhận thức rất rõ rằng mình đang mơ, nếu đã là giấc mơ của mình, thế thì hắn không ngại ngần hưởng thụ đâu nhé!

Khi bị cô gái tuyệt đẹp kéo, hắn muốn thuận thế ôm luôn bà chủ xinh đẹp vào lòng. Không uổng công hắn nhớ nhung cô bao lâu nay, cũng phải nếm được vị ngọt trong giấc mơ của mình chứ.

Song, khi hắn quay đầu, bà chủ xinh đẹp vẫn đang đứng ngoài cửa, cánh cổng lớn chậm rãi khép lại, hắn thấy nụ cười mang ý xấu của cô.

Tim hắn thắt lại vì sợ, nhưng lại bị cám dỗ bởi những chuyện sắp xảy ra, ôi, không chuyện nào sung sướng bằng nó cả.

Ai bảo ngoại hình con gái không quan trọng, tắt đèn rồi đều như nhau, ngoại hình quan trọng lắm đấy biết không, giống như cô gái đang ở dưới người hắn lúc này vậy… Aaaaaa…

Hắn hoảng sợ gào to trong mơ, bên dưới nào còn mỹ nữ nữa, rõ ràng là bộ xương khô, còn mình thì… thì đang…

Hắn cảm thấy mình sắp tan vỡ mất rồi, nhưng điều đáng sợ hơn vẫn còn đang chờ đợi phía sau.

Vàng ngọc trong nhà hóa thành đầu lâu, rượu ngọt hóa thành dòng máu đen sậm, tất cả những cô gái xinh đẹp tuyệt trần đều hóa thành từng bộ xương khô, chúng đang cười và vây lại chỗ hắn.

Aaaaa… đừng qua đây…

“Ha!” Toan Dữ đang ngồi trong phòng khách ăn thức ăn vặt (nhà người ta) xem ti vi (nhà người ta) bấy giờ giật mình bởi tiếng gào thét kinh hoàng vang ra trong phòng tắm.

Nó bay sang ló đầu nhìn, tên dê xồm trong phòng tắm đang trần truồng, tư thế vặn vẹo, vẻ mặt dữ tợn, có thể thấy đã rơi vào cơn ác mộng vô cùng khủng bố.

Ui, cay mắt.

Toan Dữ nhắm sáu con mắt đóng cửa phòng tắm lại, tiếp tục ra phòng khách xem ti vi ăn thức ăn vặt.

Tên dê xồm mơ ác mộng suốt cả đêm trong phòng tắm, đến khi trời hửng sáng mới mở mắt ra.

Lúc tỉnh lại, hắn đang nằm trên sàn phòng tắm, mở mắt thấy trần nhà bên trên, ngơ ngác hai giây mới nhận ra mình đã không còn trong mộng nữa, hắn ngồi phắt dậy, nhìn quanh, quả nhiên mình đang ở trong phòng tắm của nhà mình.

Ngay sau đó, hắn cúi đầu vươn tay, xác nhận người anh em của mình vẫn còn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng dư âm nỗi sợ vẫn còn.

Cảnh tượng trong mơ quá mức đáng sợ, hắn không dám nhớ lại nữa, nhưng điều chết tiệt là giấc mộng đó chân thật quá, còn tự động nhớ lại nữa.

“A…” Hắn hét to, bò dậy mở vòi sen, để dòng nước ấm áp xối lên người mình, tạm thời không nghĩ đến giấc mơ khủng khiếp kia.

Trong phòng khách, Toan Dữ vui vẻ chén hết thức ăn vặt trong tủ lạnh lại giật mình bởi tiếng gào của hắn.

Nó vỗ cánh bay lên, còn nấc cụt một cái rồi mới bay đến phòng tắm. Trùng hợp làm sao, lúc nó đang định mở cửa phòng tắm thì cánh cửa được mở ra từ bên trong, tên dê xồm đi ra ngoài.

Á! Toan Dữ hoảng sợ, giật mình bay lung tung sang bên cạnh, đâm sầm vào tường, làm bức tranh trang trí trên ấy rơi xuống.

Bịch.

Aaaaa…

“Aaaaa…”

Toan Dữ và chủ nhà cùng sợ hãi hét to, một kẻ không có tiếng, một kẻ có tiếng.

Phát hiện bức tranh trên tường rơi xuống, người nọ lau mồ hôi lạnh túa ra trên trán, lẩm bẩm: “, tự dọa mình.”

Toan Dữ trốn trong góc run cầm cập, không dám động đậy.

Hắn vào bếp rót ly nước uống một hơi cạn sạch, đoạn xoay người mở tủ lạnh lấy chút thức ăn đối phó cho qua bữa sáng, sau đó, hắn sượng cứng người trước tủ lạnh…

Rõ, rõ ràng hắn nhớ là tủ lạnh đầy ắp đồ, sao, sao lại trống rỗng thế này? Cả chai tương cà mới mua cũng biến mất?

Hắn hoảng hốt đến mức run rẩy cả người, chạy từ phòng bếp ra phòng khách, nhìn lướt qua đã thấy sofa phòng khách đầy rác, xương đầu vịt đầu gà bị vứt bừa bãi khắp nơi, mấy chai bia ngả nghiêng, túi thịt bò khô còn bị chảy dầu lên bàn trà.

“Ai? Ai đó? Ra đây cho tôi! Tôi báo cảnh sát đấy!” Hắn lục lọi tìm kiếm xung quanh, căn nhà ba phòng ngủ hai phòng khách, tìm hết từng ngóc ngách, thậm chí cả gầm giường cũng nhìn rồi mà trong nhà ngoài hắn ra thì không còn ai khác nữa, cánh cửa lớn được khóa cũng bình thường, không có dấu hiệu bị cạy ra.

Vả lại những thứ quý giá đều không mất, chỉ đồ ăn là hết sạch. Hắn không kìm được hoài nghi rằng, chẳng lẽ không hề có tên ăn trộm nào, mà là do mình ăn sao? Nhưng chẳng phải mình đã mơ ác mộng cả đêm à…

Nhớ đến cơn ác mộng đó, hắn vội phanh lại, đáng sợ quá, không dám nghĩ nữa.

“Chẳng lẽ là ma? Không thể nào…” Liên tưởng đến cơn ác mộng đó của mình, hắn bỗng thấy cũng có thể là ma lắm, càng nghĩ càng sợ, hắn lấy chìa khóa ra cửa: “Hay hôm nay đến nhà ba mẹ ở vậy.”

Lúc tên dê xồm tìm trộm, Toan Dữ bị dọa run lập cập trốn trên chiếc đèn treo trong phòng khách, nhưng nghe nói hôm nay tên dê xồm không về, nó tức thì không run nữa.

Việc của nó chưa xong mà, tên dê xồm đi rồi nó biết làm sao?!

Thế là lúc hắn ra cửa, chẳng hề hay biết có một con yêu quái lần đầu tiên cả gan theo hắn đi cùng.

Sau khi ra ngoài, tên đó cũng chẳng có gì làm, khu du lịch nông thôn trong nhà vốn đều là ba mẹ hắn quản lý, hắn chỉ phụ trách mấy chuyện như chạy giấy tờ này nọ thôi, thấy còn sớm quá, bèn đi loanh quanh trong trấn, rẽ một hồi thì đến gần ngôi nhà cổ tích.

Hắn dừng bước, nhìn cửa lớn của nhà bé khăn quàng đỏ với vẻ mặt phức tạp.

Toan Dữ ở ngay sau lưng hắn, ló đầu ra cũng nhìn thấy ngôi nhà cổ tích. Ma quân ở ngay đây, muốn tìm ngài ấy chơi quá, nhưng mình đang đi công tác, thôi vậy.

Người nọ đứng một lúc trên con đường đối diện, cửa sân ngôi nhà cổ tích mở ra, Diệp Đình Đình đi từ trong ra, chắc là mua đồ ăn sáng.

Người nọ thấy Diệp Đình Đình, liên tưởng đến một người khác, sắc mặt thoắt cái thay đổi như gặp ma, quay đầu đi mất, Toan Dữ vội đuổi theo.

Diệp Đình Đình cũng nhìn thấy hắn, cô nhíu mày, thấy không vui lắm. Tuy cô không đẹp như Khấu Dung, nhưng cũng chưa đến mức trông như con ma mà, tuyệt đối không thể để kiểu đàn ông nông cạn chỉ biết nhìn bề ngoài tiếp cận Dung Dung.

Cô đã chắc mẩm phải tránh xa tên đàn ông nông cạn, thậm chí còn có suy nghĩ nên nghe lời Hoặc Hoặc dựng bảng trước cửa tiệm hay không, tất nhiên không thể viết “dê xồm không được vào trong” lên trên đó rồi, cứ viết “chỉ được mua trà sữa, không được theo đuổi bà chủ” nhỉ?

Ờ, thôi vậy, thế thì như ái kỷ quá.

Diệp Đình Đình vừa nghĩ ngợi lung tung vừa đi đến tiệm thức ăn sáng ở đầu phố, mua xong bánh quẩy đậu nành, cô còn nói chuyện này với Khấu Dung, và ân cần khuyên nhủ: “Hoặc Hoặc nói đúng đó, loại đàn ông này không tốt lành gì, cậu đừng bao giờ bị anh ta gạt đấy.”

Khấu Dung bất đắc dĩ: “Trông tớ dễ bị gạt lắm sao?”

“Đúng!” Minh Hoặc dừng lại hô to một tiếng trong lúc uống sữa.

Khấu Dung: “…” Rốt cuộc cô đã làm gì mà khiến con trai mình có ảo giác “cô dễ bị gạt”?

Diệp Đình Đình cười ha hả, không nói người nọ nữa, chỉ nhớ trong lòng là phải giúp Khấu Dung chắn hoa đào.

Điều cô không ngờ đến là sau đó người nọ không đến tiệm trà sữa ngồi chờ thời nữa, vài ba ngày có thể bảo là bận không đến được, nhưng sáu bảy ngày cũng không đến khiến cô cảm thấy rất quái lạ.

Mới vậy đã bỏ cuộc rồi à?

Bỏ cuộc nhanh thế?

Quả nhiên là tên đàn ông vừa nông cạn vừa không có kiên nhẫn không có nghị lực!

Sau đó nữa, có một lần Diệp Đình Đình tình cờ gặp người nọ trên phố, thấy mặt mũi hắn tái nhợt còn có quầng thâm mắt khổng lồ, dáng người cũng tiều tụy đi nhiều, nhìn sao cũng như miệt mài quá độ, quan sát kỹ thì thấy đúng là sắp cạn tinh chết đây mà.

Cô nghĩ bụng: May mà tên này bỏ theo đuổi Dung Dung sớm.

Thấy Diệp Đình Đình, người nọ vẫn như gặp ma vậy, mới thấy mặt thôi đã chạy trối chết.

Diệp Đình Đình: “…” Mẹ nó, bà xấu vậy à?

Tất nhiên đây là việc sau này.

Bây giờ người nọ vẫn đang được Toan Dữ có trách nhiệm với công việc bám sát, hắn đi tới đâu, Toan Dữ theo đến đấy, chuyên nghiệp lắm.

Người nọ vẫn mơ ác mộng hằng ngày, nội dung ác mộng khủng bố đủ kiểu, nhưng chỉ có một cái kết.

Vì hắn đã về nhà bố mẹ, Toan Dữ cũng theo sang, việc của nó vốn là khiến loài người mơ thấy ác mộng, nên nó không biết giăng kết giới như viện trưởng, yêu lực dần tản ra, không những người nọ gặp ác mộng, mà cả bố mẹ và khách trong khu du lịch nông thôn của hắn tối nào cũng mơ ác mộng.

Nếu để mặc Toan Dữ, chín ngày sau, phạm vi yêu lực của nó sẽ bao trùm cả trấn Cốc Hợp này, loài người trong trấn đều gặp ác mộng, qua chín nhân chín ngày, mọi người sẽ rơi vào cơn ác mộng không tài nào vùng thoát được, rồi cuối cùng chết luôn bên trong.

Ngày thứ tư Toan Dữ đi công tác, người mơ thấy ác mộng không chỉ là người trong khu du lịch nông thôn nữa, mà cả mười mấy hộ dân gần đó cũng gặp ác mộng, chỉ là giấc mơ của họ không khủng khiếp như tên dê xồm được quan tâm chăm sóc đặc biệt thôi.

Trong viện bảo tàng, Đan Tiêu cảm thấy trấn dưới núi có điều khác lạ, nhoáng một cái đã rời khỏi văn phòng, Lăng Mục Du đang gọi điện thoại cảm thấy hoa mắt, vợ đã biến mất rồi.

Chẳng bao lâu sau, mắt cậu hoa lên lần nữa, vợ cậu lại xuất hiện, trong tay còn có con rắn… à không, con chim bốn cánh sáu mắt…

“Ủa? Sao dẫn Toan Dữ về rồi? Chẳng phải còn bốn ngày nữa mới đi đón nó à?” Lăng Mục Du cúp máy, thấy Toan Dữ đang ủ rũ gục đầu xuống.

“Nó chạy ra ngoài.” Đan Tiêu vứt bừa Toan Dữ lên sofa, giải thích: “Nó theo người nọ đi lung tung, khiến rất nhiều người đều mơ thấy ác mộng.”

“Hả? Tại sao lại chạy ra theo?” Lăng Mục Du hỏi.

Toan Dữ nói với vẻ đáng thương: “Tui không cố ý mà.” Sau đó, nó kể chi tiết một lượt những chuyện xảy ra trong mấy ngày mình đi công tác.

“Cho nên người này thật sự chỉ thích gương mặt của Khấu Dung, chỉ muốn giở trò lưu manh, chứ không định nghiêm túc hẹn hò kết hôn với Khấu Dung?” Lăng Mục Du hỏi.

Toan Dữ gật đầu lia lịa.

Lăng Mục Du hỏi tiếp: “Mi theo hắn ta ra ngoài là vì mi đã ăn hết thức ăn trong tủ lạnh, hắn tưởng có ma?”

Toan Dữ xấu hổ cúi thấp đầu.

Lăng Mục Du: “…” Đám yêu ham ăn này.

Toan Dữ xấu hổ nhét đầu vào kẽ sofa.

“Thôi, chỉ cần người nọ bị dọa đến mức sau này không đi tìm Khấu Dung nữa là được.” Lăng Mục Du lắc đầu: “Chắc hắn ta cũng không dám nói ra những lời xúc phạm đến Khấu Dung đâu, không thì không chỉ khiến hắn ta mơ thấy ác mộng thôi đâu.”

Đan Tiêu gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Toan Dữ đút đầu càng sâu hơn, nghĩ bụng: Vậy mình có cần nói với Tiểu Ngư là tên loài người này bị ác mộng dọa đến liệt dương luôn rồi không nhỉ? Hưm… Tiểu Ngư đã nói vậy rồi, thì mình khỏi nói nữa, dù sao kẻ liệt dương cũng đâu phải mình e he he.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio