Editor: Kei
Betaer: Thng
………
Thần Kế Mông ở núi Quang, tuy là thân người, nhưng lại có đầu rồng, khi đi lại trong núi, sẽ có mưa rền gió dữ kèm theo.
Hơn ba ngàn năm trước, anh đột nhiên cảm thấy thần lực suy kiệt, lực bất tòng tâm, bèn hạ kết giới, lót vải bố ở trong động phủ của mình, chuẩn bị ngủ một giấc, để khôi phục
Nào ngờ, một giấc này lại hơn ba ngàn năm. Sau khi tỉnh lại, xã hội nhân loại đã không còn là bộ dáng trước đó, linh khí trong trời đất loãng đến mức gần như không có. Anh mờ mịt đuổi theo hướng linh khí lưu động, đi đến núi Ngọa Long, bị đám người đông đúc ở trên núi làm cho sợ hãi, len lén ẩn núp quan sát rất lâu, sau đó anh thấy được Đan Tiêu.
Kế Mông vốn định nhảy qua chào hỏi với Đan Tiêu ngay, nhưng thấy nhiều nhân loại như vậy, anh chẳng dám nữa, bèn đợi tiếp. Đợi đến buổi tối, nhân loại đều đi cả rồi, anh mới thấy rất nhiều đại yêu từng quen biết ngày xưa, quyết định phải lấy một tư thế thật cao lớn vĩ đại để chào hỏi chúng nó, nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ ra được biện pháp dìm nước viện bảo tàng.
“Có phải anh có hiểu lầm gì với từ cao lớn vĩ đại này không?” Lăng Mục Du cảm thấy Kế Mông này ngốc đến mức không thể nhìn thẳng.
Kế Mông liếc mắt nhìn cậu, không nói lời nào.
Tên nhân loại này rất gian xảo, mới nói nói mấy câu, bỗng dưng mình lại nợ cậu ta… Ặc, năm mươi cộng năm mươi, bằng một trăm nhân dân tệ, nói thêm vài câu nữa còn không phải sẽ nợ càng nhiều hả?!
“Là một trăm vạn, không phải một trăm. Anh tính thiếu năm số không rồi đấy.” Lăng Mục Du sửa cho đúng.
( vạn nhân dân tệ xấp xỉ VNĐ, vâng, ba tỉ ba trăm lẻ ba triệu năm trăm bảy mươi chín nghìn chín trăm sáu mươi bảy đồng =)))))
Kế Mông kinh hãi: “Cậu thật đáng sợ, trong đầu tui nghĩ gì, cậu cũng có thể nghe được à?”
Lăng Mục Du: “……” Không nói chuyện, chỉ liếc Kế Mông một cái.
Đám yêu quái: “Ha ha ha…”
Đan Tiêu thở dài nặng nề: “Trong đầu ông nghĩ gì, thì đều nói ra tiếng cả rồi.”
Ở thời kỳ thượng cổ, chỉ số thông minh của Kế Mông làm người ta rất lo lắng, mấy ngàn năm trôi qua, vẫn cứ thế. Vậy có lẽ ngốc thần có phúc ngốc, để anh tránh thoát kiếp nạn thần yêu hồi hai ngàn năm trước, vả lại cũng không ngã xuống vì không có lực lượng tín ngưỡng.
Kế Mông ngượng ngùng cúi đầu, Lăng Mục Du đoán là anh xấu hổ đến đỏ mặt, nhưng trên mặt rồng của anh đầy vảy xanh thật nhỏ, hoàn toàn không biết có đỏ hay không.
“Tối nay cứ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi gọi người tới sửa mạch điện trong văn phòng.” Quản lý Lăng mệt tâm nhìn một nửa văn phòng bị ngập trong nước, nhìn Kế Mông, nói: “Hôm nay anh nghỉ đi, ngày mai bắt đầu làm công ở viện bảo tàng chúng tôi để trả nợ.”
Mặt rồng Kế Mông sửng sốt, chậm rì rì, giống như không hiểu vậy, nói: “Làm, công, trả, nợ?”
“Chứ sao? Anh có tiền trả nợ à?” Lăng Mục Du nói.
Kế Mông cúi đầu: “Tui không có.”
“Ừ, tôi biết anh không có.”
Lăng Mục Du lôi kéo Đan Tiêu đi trước.
Đám tiểu yêu cũng vội chạy đi, để tránh bị giống như nhóc hổ Uy Phong, gặp tai bay vạ gió.
Các đại yêu thì vây quanh Kế Mông ôn chuyện, nâng Kế Mông còn đang sửng sốt đến trong đình trên hồ, bắt đám rồng đen đến, nhờ chúng nướng giúp thịt.
Sáu rồng đèn đều đã chạy về phòng lại bị bức ép đi nướng thịt, bé rồng trắng cũng tò mò đi theo, ngắm thần Kế Mông có đầu rồng ở xa xa.
Kế Mông đã không nếm đồ ăn hơn ba nghìn năm rồi, ngửi được mùi thịt nướng thơm phức thì chẳng còn sửng sốt gì nữa, hớn hở bắt đầu ăn, còn tự mình nướng một miếng, không ngờ mùi vị lại rất thơm ngon, lập tức hạ gục một đám yêu quái có vuốt vô dụng trong tích tắc
“Nói cách khác, bây giờ Đông Quân đã biến thành nhân loại bình thường, không còn giống trước kia nữa.” Kế Mông ăn thịt mình nướng, nhìn quanh bốn phía, nói: “Nơi này không tệ, có ăn có chơi, thế ông đây sẽ cố gắng gượng ở lại làm công vậy.”
“Đó là đương nhiên, Tiểu Ngư rất biết kinh doanh.” Chúng yêu kiêu ngạo ưỡn ngực, “Anh không biết, trước khi Tiểu Ngư tới, tụi tui đã sống thế nào đâu. Tu sĩ nhân loại vô liêm sỉ lấy thịt đông lạnh lừa gạt, để tụi tui ăn thịt tươi vừa lạnh vừa cứng.”
Kế Mông kinh ngạc: “Ấy thế mà bọn mi lại gọi Đông Quân là ‘Tiểu Ngư’? Đó không phải dành riêng cho Tôn Thần hả?”
Phượng Hoàng nói: “Kêu Tiểu Ngư thân thiết hơn đó, hơn nữa là do cậu ấy bảo bọn tui gọi thế. Với lại bây giờ bình thường tụi tui toàn gọi Tôn Thần là viện trưởng không à.”
“Viện trưởng.” Kế Mông lặp lại một lần, sau đó bỗng cảm thấy bả vai mình bị vỗ.
Gọi viện trưởng, viện trưởng đến ngay.
Đan Tiêu lại vỗ vai Kế Mông cái nữa, “Đi theo tôi, tôi có lời muốn hỏi ông.”
Kế Mông buông thịt nướng, ngoan ngoãn đi theo Đan Tiêu, đám yêu quái cũng muốn theo, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Viện trưởng đại nhân chặn đứng lại, cứng đờ nhìn Đan Tiêu và Kế Mông biến mất không thấy.
Phì Di Điểu: “Hù chết tui.”
Phượng Hoàng: “Viện trưởng dữ ghê.”
Cửu Vĩ Hồ: “Mấy ông nói xem Viện trưởng tìm Kế Mông làm gì thế?”
Thao Thiết: “Còn không cho tụi mình đi theo, rất đáng ngờ.”
Phu Chư: “Chắc chắn là vì thần cách của Tiểu Ngư.”
Chúng yêu nhìn Phu Chư, nó giơ chân lên, khinh bỉ nhìn lại: “Ngốc, chuyện viện trưởng quan tâm nhất bây giờ chả phải là thần cách của Tiểu Ngư à.”
Tuy rằng tụi nó cảm thấy Phu Chư nói rất có lý, nhưng tuyệt đối không thể nhịn được việc bị nó nói “Ngốc”, lập tức cùng tấn công về phía Phu Chư như lần quần ẩu Bạch Trạch lúc trước.
Emmmm… Cuộc đời yêu quái không có TV không có máy chơi game vào buổi tối, thì cũng chỉ còn trò đánh nhau để giải trí thôi.
Bên kia, Kế Mông đi theo Đan Tiêu dùng súc địa thành thốn lao nhanh đến mắt huyệt núi Ngọa Long.
Mắt huyệt này là nơi hội tụ linh khí của long mạch núi Ngọa Long, cũng là địa cung nơi Đan Tiêu ngủ say trước kia, linh khí cực mạnh va chạm khắp nơi trong này, chim thú không dám tới gần,… Chỉ dám nói thầm chỗ tốt.
Đan Tiêu dừng lại trước mắt huyệt, linh khí vọt tới làm áo bào y tung bay, Kế Mông ngó ngó quần áo trên người y, lại nhìn nhìn bản thân trần truồng, không hiểu sao cảm thấy rất xấu hổ.
Hèn chi trước kia Đông Quân toàn nghiêng đầu nói chuyện với mình, không mặc quần áo, còn không phải là đùa giỡn lưu manh như lời nhân loại ư.
“Tôn Thần, ông còn quần áo không?” Kế Mông nói: “Cho tui một bộ đi.”
“Không phải trước kia ông hay nói mặc quần áo là chuyện con người hay làm, ông là thần, không muốn thì không mặc à.” Đan Tiêu trêu chọc xong, thì lấy một bộ quần áo chưa mặc từ Tụ Lý Càn Khôn ra cho anh.
Kế Mông nhăn mặt rồng, tuy anh không chú trọng như thần Đông Quân, nhưng cũng không thể cứ mặt dày mày dạng xuất hiện như vậy được. Anh cầm quần áo, biến thành hình người, mặc xong, mới hỏi: “Tôn Thần, ông gọi tui ra làm chi thế?”
“Ông có từng nghe chuyện cướp lấy thần cách thành thần chưa?” Đan Tiêu đi thẳng vào vấn đề.
Kế Mông chớp đôi mắt to, vẻ mặt ngu ngơ đáng yêu.
Đan Tiêu chờ anh trả lời.
Kế Mông chớp mắt, bỗng dưng lui về sau một bước dài, hoảng hốt nói: “Tui sẽ không nhường thần cách của mình lại cho Đông Quân đâu. Hơn nữa, dù tui muốn cho cũng chưa chắc gì Đông Quân có thể dung hợp được. Tôn Thần, ông hết hy vọng đi.”
Đan Tiêu: “……”
Mấy ngàn năm trôi qua, quả nhiên vẫn có thần chỉ tăng tuổi chứ không tăng chỉ số thông minh.
Kế Mông còn mãi lải nhải: “Sớm biết thế này thì tui đã không tới đây, vừa đến đã thiếu nợ, còn bị người ta để mắt đến thần cách, tui thật thảm quá mà, xin hỏi có thần nào thảm hơn tui không?”
“Câm miệng!” Đan Tiêu cả giận nói: “Không ai muốn thần cách của ông hết nhé.”
Kế Mông lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Đan Tiêu bất đắc dĩ, đành kể ra kiếp nạn thần yêu và bản bút ký khi bắt được tà tu cho anh nghe.
“Nhân loại có thể cướp đi thần cách ư?” Kế Mông lắc đầu, “Chưa nghe bao giờ.”
Đan Tiêu kêu Kế Mông ra hỏi chuyện, thật ra bản thân cũng không ôm hy vọng quá lớn, cả chuyện mà Minh Hoặc cũng không biết thì sao Kế Mông ngu ngốc lại biết được.
Chẳng qua y chưa hết hy vọng, cứ muốn thử xem, nói không chừng có thể tìm được cách giúp Tiểu Ngư khôi phục.
Y không muốn chỉ vài chục năm, y muốn mình và Tiểu Ngư ở mãi bên nhau từ năm này sang năm nọ, mãi đến khi bọn họ ngã xuống, đến tận cùng thế giới.
“Tôn Thần, ông cũng đừng nản lòng nha.” Kế Mông thấy vẻ mặt Đan Tiêu không tốt lắm, an ủi y, “Chúng ta có thể tìm thêm mấy bí cảnh trước kia, nói không chừng có thể tìm được cách để Đông Quân khôi phục.”
Đan Tiêu nói: “Bí cảnh đã biến mất từ lâu, mấy ngàn năm nay đều bị nhân loại lục tục phá hư hết.”
“Ơ?” Kế Mông ngây người ngẩn ngơ, rồi vội vàng hỏi: “Vậy tiểu tiên cảnh do tui mở thì sao? Tiểu tiên cảnh tui mở ở núi Lục Quỵ á?”
“Cũng không đủ linh lực, đã sụp đổ lâu rồi.” Đan Tiêu nói: “Có lẽ tiểu tiên cảnh sụp đổ tạo thành động đất, rồi đồ vật ở đó rơi xuống núi, loài người thấy được thì nhặt chứ sao.”
“… A a a a a!” Kế Mông kêu la thảm thiết: “Ngọc phù điêu khắc của tui, tui đặc biệt dùng phù ngọc hoàn mỹ như thế để khắc tượng thần của mình đấy á á á á!
Ban đầu Đan Tiêu còn rất đồng cảm với anh, nhưng sau khi nghe thấy, y chẳng còn chút đồng cảm nào cả.
Y gặp nhiều thần tự luyến, chưa thấy ai tự luyến được như Kế Mông.
Minh Hoặc cũng có, nhưng không đến mức tự khắc cho mình một cái tượng ngọc.
“Đi thôi, trở về.”
Kế Mông đi theo sau Đan Tiêu, còn đang tiếc thương pho tượng của mình, cũng không biết ai nhặt được nó nữa.
Hu hu hu, đó là do anh dành cả một trăm năm khắc hư vô số phù ngọc mới khắc được một pho tượng hoàn mỹ nhất.
Trong viện bảo tàng, đám yêu quái đánh nhau xong, đều ăn không ngồi rồi nằm bò trong hoa viên phơi ánh trăng, Cửu Vĩ Hồ thoải mái lúc lắc chín cái đuôi to, ôm nhóc hổ Uy Phong đang ngủ vào trong ngực mình, cảm giác được linh lực dao động, ngẩng đầu, thấy viện trưởng và Kế Mông đã quay lại.
Nhưng mà, lúc Kế Mông ra ngoài thì ngoan ngoan ngoãn ngoãn, khi quay về thì khóc sướt mướt, rõ ràng trên người còn mặc một bộ quần áo của Viện trưởng.
Chuyện này đáng để yêu phải suy nghĩ sâu xa.
Đám yêu quái đều ngẩng đầu, trong mắt loé ra tia sáng nhiều chuyện, đợi Đan Tiêu vừa đi, chúng nó liền vây quanh Kế Mông, mồm năm miệng mười hỏi.
Phượng Hoàng hỏi đầu tiên: “Mông Mông, tại sao anh khóc?”
Thao Thiết hỏi tiếp: “Mông Mông, anh có chuyện gì buồn cứ kể ra để mọi người vui một chút nha.”
Nó vừa nói ra, đã bị yêu quái khác đá — biết nhiều chuyện không thế hả.
Phì Di Điểu vội bay đến trên vai Kế Mông, dùng cánh vỗ vỗ đầu anh, “Mông Mông, đừng khóc, có chuyện gì thì cứ nói ra, tụi tui nghĩ cách giúp anh.”
Cửu Vĩ Hồ cong mắt hồ ly, nói: “Mông Mông, có phải anh bị viện trưởng bắt nạt không, nói đi, tụi tui đi méc Tiểu Ngư giúp anh.”
Kế Mông được các yêu quái an ủi (?) như thế, tâm tình khá hơn nhiều, thế là kể luôn chuyện mình làm mất ngọc điêu cho chúng nó nghe.
Đám yêu quái: “……”
Ha hả, chúng ta thật là ngu quá mới đi nghe loại chuyện nhảm nhí này, phơi ánh trăng phơi ánh trăng, tiếp tục phơi ánh trăng.
“Ái chà chà, sao bọn mi đi thế?” Kế Mông nhìn các yêu quái đều tự tìm vị trí thoải mái nằm xuống, ngốc ngốc moe moe nói: “Chẳng phải đã nói sẽ nghĩ cách giúp ông đây à? Nghĩ xem phải giúp tui tìm ngọc điêu về thế nào đi chứ!”
Phì Di Điểu vỗ cánh, yếu ớt nói: “Tui tính ra, hôm nay không nên nhiều chuyện.”
Phì Di Xà bị Kế Mông “nhiều chuyện” làm cho suýt chút nữa nội thương, hiếm thấy mà hùa theo Phì Di Điểu: “Phì Điểu nói đúng.”
Cả thần Kế Mông đều ngốc.
Mới ba ngàn năm mà thôi, sao đám yêu quái này lại biến thành thế này rồi?
——-
Ngày hôm sau, Lăng Mục Du dậy thật sớm, quyết định phải ăn sáng thật ngon rồi lại đi tìm người tới sửa chữa văn phòng.
Cậu ra khỏi “tẩm cung”, khi đi đến hơn nửa hoa viên, thì nhìn thấy một người ở trong đình trên hồ, làm cậu hết hồn. Cậu đứng cách hồ nhân tạo, hô to với người ở bên đó: “Cô gái xinh đẹp kia ơi, chúng tôi còn chưa mở quán mà, cô vào từ đâu thế?”
Đờ mờ đờ mờ đờ mờ, sẽ không nhìn thấy yêu quái nhà bọn họ chứ, vậy có nên đánh một trận, đánh cho mất trí nhớ luôn không? Nhưng đánh đàn bà con gái không ổn lắm đâu, có quái nhân khoa học nào phát minh được thuốc gì để người ta uống vào là mất trí nhớ không?
Lăng Mục Du bên này bắt đầu sốt ruột không thôi.
Trong đình trên hồ bên kia, giọng nói anh mang theo chút mềm mại ướt át, nói: “Đông Quân, tôi là Kế Mông đây!”
Đờ mờ?
Đờ mờ!
“Anh là Kế Mông? Đầu rồng của anh đâu? Anh là nữ thần?”