Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: CtNguyet
Beta-er: Thng
…….
Lý Cửu Gia, năm nay ba mươi hai tuổi, cháu đích tôn của con cả đời thứ bảy nhà họ Lý ở Vĩnh An, thiên phú dị bẩm, chỉ số thông minh cực cao, tính cách cứng cỏi. Những điều đó đã khiến cụ Lý bỏ qua luôn đời thứ sáu, trực tiếp chọn gã làm người thừa kế, mà gã cũng không phụ sự kỳ vọng của cụ, đưa nhà họ Lý từ dần suy tàn đi lên đỉnh cao, xém chút nữa là có thể đạt đến vị trí cao nhất.
Tuy gã là một người đa nghi, nhưng xử sự rất dứt khoát, dùng người thì không nghi mà đã nghi thì sẽ không dùng.
Tự dưng có chuyện quỷ dị xảy ra trên người gã như vậy, ngoại trừ nhắc suông hai ba câu với mẹ, cũng không nói với ai khác. Lúc phát hiện mẹ hơi là lạ thì gã cũng chẳng nói năng gì nữa.
Bây giờ, để có thể nói cho hai người xa lạ nghe, gã cũng đã hạ quyết tâm rất lớn.
Là một người được giáo dục chủ nghĩa duy vật ba mươi năm, Lý Cửu Gia cũng không tin phong thủy như phần lớn các ông chủ khác, bỗng nhiên bị người “Cơ mật quốc gia tối cao” nói rằng mình bị hạ chú, gã cảm thấy mình như đần đi.
Tuy rằng nhận được một đáp án quỷ thần, nhưng gã cũng quyết tâm tìm tòi nghiên cứu cho rõ ràng.
Đến tột cùng chú là gì, kẻ nào hạ chú, có mục đích gì, bất kể thế nào cũng phải tìm được một câu trả lời.
“Chú, là chân ngôn được kết thành tự linh lực, ban đầu là do các tu sĩ đã tạo ra để bắt yêu trừ ma, các tu sĩ có thực lực mạnh hơn thì lấy luôn giọng nói làm chú, miệng phun ngôn linh, ai yếu hơn thì tìm cách phụ trợ khác, bùa cũng là một loại chú.”
Đan Tiêu nói tới đây, ngừng một lát, mới thở dài một hơi, nói tiếp: “Con người là linh hồn của vạn vật, sức sáng tạo vô cùng mạnh mẽ, cho nên tu sĩ nhân loại không thỏa mãn với chú chỉ dùng để diệt trừ yêu ma, dần dần tạo ra chú tịnh tâm tu thân, chú sửa vận đổi mệnh, và cả… chú giết người vô hình.”
Lý Cửu Gia yên lặng nghe Đan Tiêu nói xong, gã cho rằng mình khó có thể tiếp nhận cách nói quỷ thần thế này, nó không hề hợp với tam quan của gã, nhưng sau khi nghe xong, lại có một giọng nói vang lên trong lòng gã: “Chính nó.”
“Viện trưởng, xin hỏi, nếu thật có người hạ chú với tôi, vậy có thể biết được là loại chú gì không? Còn có…” Lý Cửu Gia lặng yên một lát, mới kiên định gằn từng chữ một hỏi: “Là ai hạ chú?”
Đan Tiêu nói: “Bây giờ tôi có thể nói cho cậu biết đây là chú gì ngay. Chú này có thể khiến cậu sa vào cảnh trong mơ, dần dần khiến cậu không tỉnh lại được, chết luôn trong giấc mơ của chính mình.”
Trong chớp mắt, cả người Lý Cửu Gia đã cứng ngắc, đường rãnh () trên cằm sâu hơn, chén trà luôn trên tay bị hai tay gã ôm chặt lấy, vô ý cúi đầu uống trà, nhưng nước trong ly sớm bị uống hết, vì vậy đành phải vờ uống một ngụm trà…
() gốc là mỹ nhân câu 美人沟: Ở giữa cằm dưới có một khe/rãnh. Nghe nói ai có mỹ nhân câu sẽ càng đẹp và hấp dẫn
Lăng Mục Du xấu hổ châm thêm trà cho gã.
“Cảm ơn.” Lý Cửu Gia nói xong, nhìn nước sôi rót đầy y, thân thể thoáng thả lòng hơn một chút, ngẩng đầu hỏi Đan Tiêu: “Xin hỏi chết trong mơ là chết như thế nào? Có đau đớn không?”
“Đắm chìm trong mộng đẹp, chết im hơi lặng tiếng, thì sao lại cảm thấy đau đớn?” Giọng nói Đan Tiêu rất lạnh lùng, không mang theo chút cảm xúc nào, hỏi: “Trong lòng cậu đã có suy đoán rồi còn muốn biết ai hạ chú không? Hoặc là kẻ bày trò?”
Lý Cửu Gia trầm mặc một lát, kiên định nhìn Đan Tiêu, nói: “Muốn. Tôi muốn biết kẻ nào muốn mạng của tôi. Xin viện trưởng giúp đỡ.”
Kế Mông đang dùng thủ thuật che mắt và Lăng Mục Du đang uống trà cũng nhìn Đan Tiêu.
Tuy rằng Đan Tiêu rất lạnh lùng với con người, nhưng nếu tới cửa cầu y, y sẽ quản hết, đặc biệt là vi phạm tính cách thiết lập về thần của y. Không thì sao trước kia đội đặc nhiệm và Hiệp hội Tu chân lại dễ bắt nạt y như vậy, toàn nhờ y hỗ trợ bắt mấy tên đại yêu khó nhằn, sau khi bắt được cũng không trả công, mỗi tháng chỉ dùng mấy xe thịt đông lạnh là xong, đến cả đầu bếp cũng không mời tới.
Nhưng lúc này Lăng Mục Du đã nhầm.
“Sao tôi phải giúp cậu?” Thế mà nam thần nhà cậu lại từ chối giúp đỡ.
Lý Cửu Gia sửng sốt.
Tính gã rất hiếm khi cầu xin người khác giúp đỡ, hễ nhờ vả chuyện gì thì cũng sẽ trao đổi ngang bằng với nhau. Thế nhưng lúc đối mặt với Đan Tiêu, gã lại bất giác xin giúp đỡ.
Chẳng lẽ vì đây là lĩnh vực mình chưa quen thuộc?
Lúc gã định nói mình sẽ tự giải quyết, thì Đan Tiêu lại lên tiếng: “Muốn tôi giúp thì phải trả giá rất lớn.”
“… Xin hỏi, tôi phải làm gì?” Lý Cửu Gia hồi hộp mở miệng.
Người ta đã cứu mình một mạng còn giúp mình tra thủ phạm, thì phải làm gì mới có thể xem như ngang bằng nhau?
Chẳng lẽ là… muốn linh hồn của mình ư?
Lý Cửu Gia đột nhiên nhớ đến một bộ phim hoạt hình mà em gái mình từng kể, rùng mình.
Về chuyện người này phải trả giá gì thì viện trưởng đại nhân cũng không nói nên lời, y nhìn về phía quản lý nhà mình.
Quản lý nhà y cũng nhìn y.
Đan Tiêu: “……”
Lăng Mục Du: “???”
Kế Mông – kẻ đang dùng thủ thuật che mắt sốt ruột—— nói chuyện đi chứ, đừng nhìn nhau nữa, sợ người khác biết quan hệ của hai người à!
Đan Tiêu: “……”
Lăng Mục Du: “!!!”
Nhờ IQ của quản lý vẫn luôn online, rất nhanh cậu đã hiểu được ý này, đầu tiên ôm nam thần nhà mình hôn một cái, mới cười tủm tỉm nói với Lý Cửu Gia: “Cậu Lý, không biết anh có hứng thú truyền bá văn hóa Thượng cổ với viện bảo tàng Sơn Hải chúng tôi không?”
Lý Cửu Gia hoàn toàn ngẩn ngơ, không biết đây là kịch bản thần tiên gì nữa.
Lăng Mục Du nhiệt tình dào dạt giới thiệu cho cậu Lý nghe về văn hóa và sứ mệnh lịch sử của viện bảo tàng Sơn Hải, sau đó lại nói về tình hình hiện nay của viện bảo tàng, cuối cùng còn nhấn mạnh rằng hiện giờ viện bảo tàng đang gặp khó khăn nữa.
Ý trọng tâm của cả đoạn “diễn thuyết” chỉ có một —— thu tiền.
Chậc chậc chậc, nam thần nhà mình từng vô dục vô cầu cỡ nào, không có cắc tiền nào cũng có thể rộng mở tấm lòng. Chưa được bao lâu, đã bị xã hội loài người “vấy bẩn”, biết dùng các cách khác nhau để kiếm tiền về cho viện bảo tàng luôn nè.
Tuyệt dzời ông mặt trời!
Tuy rằng viện bảo tàng của mình đã có hai con dê là đội đặc nhiệm và Hiệp hội Tu chân để xxx, nhưng có thêm dê để xxx nữa thì càng tuyệt, huống chi đây là tiền công do chúng tôi đổ mồ hôi sôi nước mắt dùng linh lực để kiếm ra đấy nhé.
Lý Cửu Gia vừa nghe xong, đương nhiên đồng ý ngay.
Trước khi đến, gã có điều tra qua viện bảo tàng Sơn Hải, xuất phát từ thói quen, đã đánh giá tài nguyên du lịch của núi Ngọa Long, thậm chí là toàn bộ trấn Cốc Hợp.
Tài nguyên du lịch lớn nhất của trấn Cốc Hợp chính là núi Ngọa Long, từ lúc viện bảo tàng Sơn Hải mở cửa kinh doanh đến nay đã hơn một năm, thì nền kinh tế du lịch của cả trấn cũng đi lên. Không nhắc đến số tiền lời mà tập đoàn Hoa An hợp tác với viện bảo tàng lúc đầu nhận được, thì sản nghiệp kỹ thuật khoa học trí năng của tập đoàn này cũng thật sự có chuyển biến tốt, cổ phiếu cứ tăng đều đều.
Nếu cái giá phải trả là hợp tác với viện bảo tàng để khai phá tài nguyên du lịch, Lý Cửu Gia cũng không biết nên nói viện bảo tàng đang chiếm lời hay chịu thiệt nữa, dù sao gã cảm thấy chính mình chiếm được món hời lớn.
Người cảm thấy mình chiếm hời còn có Lăng Mục Du nữa.
Cậu đang lo không có tiền trang bị thiết bị D đây, tuy rằng anh Trương bảo ba cậu ta sẵn lòng ném tiền đầu tư cho viện bảo tàng, nhưng bọn cậu chiếm lời từ nhà giàu số một hoài cũng không được, người ba giàu số một đã giúp đỡ nhiều lắm rồi.
Mối quan hệ giữa người này với người kia, giữa xí nghiệp này với xí nghiệp kia thì cũng phải có qua có lại, cân bằng lợi ích, thì mới lâu dài được. Nếu cứ có một bên chiếm lời, một bên ăn thiệt thì sớm muộn gì cũng trở mặt.
Lý Cửu Gia thì không giống vậy, nói thẳng ra thì, gã nợ viện bảo tàng bọn họ một mạng, đương nhiên ai cũng rõ mạng cậu Lý đáng giá bao nhiêu.
Đồng chí quản lý tỏ vẻ mình không hề đau lòng khi dùng tiền của cậu Lý.
Nếu lỡ tay dùng nhiều quá, sẽ lấy Kế Manh Manh ra gán nợ, dù gì cậu Lý cũng đã làm thế này thế kia với Kế Manh Manh ở trong mộng rồi, khà khà khà.
Hai bên nhất trí với nhau, Đan Tiêu nói với Kế Mông: “Đến phòng triển lãm ôm Phì Di Điểu lại đây.”
Kế Mông chỉ vào chính mình.
Đan Tiêu: “Đúng vậy, chính là ông, đi mau đi.”
“Ơ?”
“Ủa?”
Lăng Mục Du và Lý Cửu Gia cùng nhìn về phía Đan Tiêu đang nhìn.
“Ai ở đó vậy?” Lăng Mục Du hỏi.
“Kế Mông.” Đan Tiêu nói.
Lý Cửu Gia dùng tay chống đùi, đôi mắt chớp lia lịa, mở miệng cười, hỏi: “À… Cô Kế Manh Manh… cũng ở đây hả?”
Đan Tiêu nói: “Giờ thì ổng đi rồi.”
Lý Cửu Gia đặt tay lên đùi, xoa xoa quần, hồi hộp hơn nữa, khẽ nói với Lăng Mục Du: “Mạo muội hỏi một chút, cô Kế Manh Manh…”
“Hả?”
“… Là quỷ hả?”
“Ớ?”
Lý Cửu Gia chỉ vào nơi mà lúc nãy Đan Tiêu nhìn, “Nếu không thì sao không thấy cô ấy đâu? Không phải người không nhìn thấy được quỷ à?”
Lăng Mục Du: “……”
Đúng là người có danh vọng, nửa giờ trước vẫn là người theo chủ nghĩa duy vật, bây giờ đã có thể nói Kế Manh Manh là quỷ, năng lực thích ứng thật cao.
Xin hỏi nếu Kế Manh Manh là quỷ, sao có thể đi loạn vào ban ngày ban mặt dưới ánh nắng chói chang gay gắt thế này được?!
“Không phải à? Xin lỗi.” Lý Cửu Gia nhìn vẻ mặt của Lăng Mục Du liền biết mình đã hiểu nhầm, ngượng ngùng cười cười.
Chỉ trong chốc lát, Kế Mông giải trừ thuật che mắt ôm Phì Di Điểu đi vào văn phòng, Lý Cửu Gia nhìn thấy anh, mặt đỏ bừng lên, lập tức nhớ tới mấy chuyện hoang đường mình đã làm trong mộng, không được tự nhiên mà dịch mông ra phía xa ở trên ghế sô pha.
Phì Di Điểu đi vào thì thấy Lăng Mục Du vẫy tay với mình, liền bay qua đậu lên vai cậu, dùng đầu cọ mặt cậu, nhỏ giọng cáo trạng: “Tiểu ngư, Kế Mông kéo cánh của tui, lông của tui bị ảnh làm rơi mấy cọng luôn nè.”
Lý Cửu Gia không nghe thấy giọng nói của Phì Di Điểu, nhưng Kế Mông đứng xa hơn lại nghe thấy, cả giận nói: “Quễ chim đáng chết, rõ ràng vào thu nên mi rụng lông, dám vu oan cho ông à.”
Phì Di Điểu lầm bầm một tiếng.
Lý Cửu Gia nghe thấy giọng Kế Manh Manh, theo phản xạ quay đầu qua nhìn.
Kế Mông bị người nhìn chăm chú, cũng theo phản xạ xoay lại nhìn.
Một người một thần đối diện nhau.
Người không nhịn được trước, xấu hổ dời ánh mắt.
Thần nheo nửa mắt lại, nghĩ thầm: tên nhân loại to gan, dám lơ bản thần.
Đan Tiêu không quan tâm đến những kẻ đang cáo trạng lẫn nhau, nói thẳng: “Đợi lát nữa tôi phá chú trên người cậu ta, Phì Di Điểu canh chuẩn thời cơ dùng chú bói ra nơi ở của kẻ đó, Kế Mông dẫn người theo, cùng đi gặp kẻ đã hạ loại chú giết người này.”
Kế Mông và Phì Di Điểu gật đầu với nhau.
Lý Cửu Gia lập tức ngồi ngay ngắn lại, nhìn Đan Tiêu nhích lại gần, rồi đưa tay đè lên đỉnh đầu mình.
Gã cảm thấy có một luồng khí lạnh thoải mái từ bàn tay kia truyền vào trong đầu, đầu óc hỗn loạn thật lâu bỗng cảm thấy đau đớn như bị kim châm, cơn đau này chỉ kéo dài trong chốc lát, sau đó gã cảm thấy dường như có thứ gì đó trong đầu mình bị lấy đi, cả người trở nên thư thái hẳn ra.
“Ngay bây giờ.” Đan Tiêu nói nhanh.
Phì Di Điểu vỗ cánh bay lên, thân hình biến lớn, nâng cánh lên xuống, toàn bộ chim tung bay như đang múa một điệu nhạc, chỉ là… chim quá mập, chẳng thấy xinh đẹp gì mấy.
Kế Mông nắm lấy cánh tay của Lý Cửu Gia, chuẩn bị kéo gã súc địa thành thốn bất cứ lúc nào.
“Tìm được rồi.” Phì Di Điểu nói, bay đi vèo vèo.
Đan Tiêu ôm Lăng Mục Du, đi theo hướng Phì Di Điểu biến mất trong văn phòng.
Kế Mông túm Lý Cửu Gia, cũng theo sát đó.
Ngày hôm nay, tam quan ba mươi hai năm của Lý Cửu Gia đã vụn vỡ hoàn toàn.
Người thì lúc có lúc không, chim thì có thể biến lớn biến nhỏ, trong nửa giờ đã có thể đi hơn cây số, cách không xông vào trong nhà người khác.
Ồ, đúng rồi, con chim kia còn biết nói tiếng người.
Chim nói: “Viện trưởng, đây chính là kẻ hạ chú.”
Lý Cửu Gia chóng mặt, thật vất vả mới đứng vững, cúi đầu nhìn người đàn ông trung niên miệng mũi đầy máu đang hôn mê trên mặt đất.
Kế Mông giải thích: “Hạ loại chú muốn mạng người thế này, nếu bị kẻ mạnh hơn phá, thì sẽ bị phản phệ. Nhẹ thì giảm tuổi thọ, nặng thì chết luôn.”
“Vậy người này……”
“Chưa chết.” Kế Mông nói: “Gã nên tự cảm ơn bản thân vì đã không hạ ác chú bắt ông chết lập tức, nếu không thì giờ gã đã chết rồi. Có điều gã chỉ còn sống được tầm hai năm thôi, dùng cách này hại người, phải chuẩn bị tinh thần có thể bị phản phệ đến chết bất cứ lúc nào.”
Lý Cửu Gia bình tĩnh nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất, lấy di động chụp lại mặt gã, sau đó ngồi xổm xuống lục túi của gã, tìm được một ví tiền, lấy chứng minh thư ra, “Vương Lương Đống?” Gã chụp lại chứng minh thư luôn, gửi hai tấm ảnh đi, bảo người đi tra rõ.
“Xử người này sao đây? Để đây mặc kệ ư?” Lăng Mục Du ghét bỏ nói: “Năng lực lớn trách nhiệm càng lớn, tên này có năng lực nhưng lại đi làm chuyện thương thiên hại lý, cũng không sợ để lại tai vạ cho con cháu.”
Đan Tiêu phất tay, kẻ nằm trên mặt đất vô thức nôn ra một ngụm máu.
“Tôi đã phế tu vi của gã, gã bị phản phệ, nhiều nhất cũng chỉ sống được hai năm nữa thôi, không còn tu vi thì chỉ có thể nằm liệt giường, xem như trừng phạt đúng tội.”
Lăng Mục Du gật đầu: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng ta về thôi, sắp tới giờ cơm trưa rồi.”
Kế Mông kinh ngạc: “Xong rồi đấy hả, còn chưa bắt được kẻ đứng sau cơ mà.”
“Đó là việc của nhân loại, chả có quan hệ gì với mình nữa cả.” Đan Tiêu liếc Kế Mông một cái, từ tốn nói: “Cậu ta sẽ tự mình xử lý.”
Lý Cửu Gia thành tâm thật ý cúi mình vái chào Đan Tiêu: “Cảm ơn viện trưởng.” Sau đó cười với Kế Mông: “Viện trưởng nói đúng, sau đó chính là việc của nhân loại bọn tôi, em đừng lo, tôi cũng có thể coi như là người có năng lực, có thể tự giải quyết kẻ muốn mạng mình.”
Kế Mông lớn tiếng nói: “Ai thèm lo lắng cho ông, tự mình đa tình.”
Phì Di Điểu bay tới, lượn quanh hai người bọn họ một vòng, rỗi bỗng nhiên cười ha ha: “Mông Mông, anh có từng nghe câu thành ngữ lừa mình dối người chưa!”
Kế Mông nổi giận: “Ông chỉ từng nghe Phì Di Điểu nướng than, liệu mi có muốn hiến thân biểu diễn không?”
Phì Di Điểu vội bay đến đậu trên vai Lăng Mục Du, vỗ cánh, nói với Kế Mông: “Khựa khựa khựa ~~~ Mông Mông ngu ngốc ghê đấy, đến thành ngữ cũng không biết.”
Kế Mông tức giận, phi qua bắt Phì Di Điểu ngay.
Đan Tiêu mặc kệ bọn họ, ôm Lăng Mục Du súc địa thành thốn đi rồi.
Lý Cửu Gia đứng bên cạnh chờ Kế Manh Manh “cãi cọ” với chim xong, thì đưa mình về, trong lòng lại không nhịn được nghĩ: Kế Manh Manh có thể bay tới bay lui, vậy cuối cùng cô ta là quỷ hay yêu?