Viễn Cổ Hành

chương 31: nấu mỡ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm, Lam Nguyệt lại bắt đầu một ngày bận rộn. Mặc dù hiện tại ở nơi cư trú đã có một lượng thịt hun khói lớn, Trát Nhĩ vẫn dẫn theo đội săn thú lên đường đi săn. Thịt hun khói giữ lại để mùa đông ăn. Thịt tươi săn được về mỗi ngày có thể để hiện tại ăn, thức ăn vào mùa đông quá khan hiếm, có thể dự trữ được bao nhiêu thì cứ dự trữ. Nhờ có lửa mà Lam Nguyệt mang đến, mùa đông năm nay chắc chắn sẽ rất ấm áp. Mỗi thành viên ở nơi cư trú đều biết điều này. Trát Nhĩ để Hoắc Lý và Thạch lại giúp việc vặt cho Lam Nguyệt. Hôm nay hắn được đích thân dẫn đội săn thú đi săn, hắn phân công mấy người đi theo Mộc Sa vào rừng rậm Lạc Vụ xem trong hố bẫy có con mồi hay không, sau đó lại vào rìa rừng Mông Tạp tập trung với bọn họ. Hôm nay đội săn thú của bọn họ muốn đi vào bìa rừng Mông Tạp để đào mấy cái hố bẫy. Trát Nhĩ lại để mấy người lại đào hang núi.

Quay đầu lại vẫy tay với Lam Nguyệt đang đứng ở cửa hang núi, mấy người đàn ông khiêng cây trúc ở phía sau cười cười nói nói. Trong ánh nắng sớm mai, Trát Nhĩ dẫn theo đội ngũ lên đường, hiện tại mỗi người trong đội săn thú đều mang theo ống trúc và với túi da thú, tất cả đều tinh thần bừng bừng phấn chấn.

Sau khi đám người Trát Nhĩ đi rồi, Lam Nguyệt bảo bạn nhỏ Ô Lệ mới sáng sớm đã chạy đến chỗ cô đi tìm mẹ của bé, cha của Ô Lệ còn đang dưỡng thương. Lam Nguyệt bảo hai già đi làm bình đá, tốt nhất là chuẩn bị nhiều một chút, để có thể đựng được nhiều mỡ. Sau khi nói rõ cho hai lão về kích thước của bình đá cần dùng, Lam Nguyệt bảo mấy bạn nhỏ ở lại giúp rửa vại đá, rồi dẫn theo mấy người phụ nữ đến bờ sông rửa mỡ lá. Hoắc Lý và Thạch chịu trách nhiệm khiêng đồ, còn cô và Tô thì chịu trách nhiệm thái.

Hoắc Lí và Thạch khiêng mỡ lá trở về, Lam Nguyệt với Tô, một người dùng dao xương một người dùng dao găm, thoăn thoắt thái mỡ lá thành từng miếng rồi xếp lên chiếc lá to, rửa rồi lại thái, bận rộn đến tận giữa trưa vẫn chưa thái xong. Tô biết là khi mặt trời lên đến đỉnh đầu thì Lam Nguyệt nhất định phải ăn cơm, bèn ngừng dao, đi thăm Khôn một chút. Lam Nguyệt cầm quả dại đưa cho mấy bạn nhỏ, lại đi đưa nước cho mấy người đào hang núi, xong xuôi mới ngồi xuống ăn trái cây. Mấy người phụ nữ rửa xong trở về, thấy Lam Nguyệt đang gặm trái cây thì cười cười, tìm phiến đá đã rửa sạch rồi lấy dao ra để thái mỡ lá.

Lúc Lam Nguyệt ăn cơm trưa xong thì mấy người phụ nữ đã thái xong rồi, giờ đang người sửa da thú thì sửa da thú, người vá da thú thì vá da thú. Tiểu Mỹ vừa mới mang thai cũng đang ngồi trên tảng đá khâu giày bằng da thú học được từ chỗ Lam Nguyệt. Lam Nguyệt bảo là khâu giày cho đứa bé ở trong bụng, nên Tiểu Mỹ may vá rất hào hứng. Còn có mấy người phụ nữ thì muốn hỗ trợ Lam Nguyệt, mỡ lá nhiều như vậy, chỉ mình Lam Nguyệt thì làm không xuể, mặc dù bọn họ không biết Lam Nguyệt dùng vật này để làm gì nhưng nhất định là có tác dụng, cho nên đều ngồi ở trên chỗ đất trống chờ học tập. Lam Nguyệt ăn xong đã nhìn thấy một đám phụ nữ đang dùng ánh mắt sáng rực đầy mong đợi nhìn cô.

May mà không phải là đàn ông, nếu không chắc mình lại phải bỏ chạy rồi, haizz….

Lam Nguyệt bảo bọn Hoắc Lí với Thạch dựng bếp lửa giống như lần trước nấu canh gà nấu nấm, bắc vại đựng nước đã rửa sạch lên, đun cho đến khi nước cho vại khô hết.

Mấy chiếc vại đựng nước cô đã dùng thành nồi rồi, phải bảo bọn Trát Nhĩ kiếm thêm mấy tảng đá lớn để làm vại với nồi thôi, còn phải dùng để đựng nước nữa, có thời gian thì đào cái ao nước là tốt nhất, chứ đường tới bờ sông lấy nước thật sự quá xa.

Nghĩ đến chuyện đào ao nước, Lam Nguyệt liền đứng lên quan sát vị trí khu đất trống phía dưới núi đá, cô vừa đi vừa quan sát nền đất xung quanh chỗ đất trống, tính toán khoảng cách đến sông nhỏ. Sau khi tìm được một ví trí, cô liền gọi Hoắc Lý và Thạch tới để đào tại vị trí mà cô chỉ định. Dùng một cành cây vẽ một vòng lớn lên trên mặt đất, sau đó Lam Nguyệt lại dặn hai thiếu niên giữ lại đất đào lên được để đắp mương dẫn nước. Hoắc Lý với Thạch không hỏi một câu mà bắt đầu làm luôn, xem ra mọi người ở nơi cư trú này đều đã quen với việc Lam Nguyệt ra lệnh, bọn họ làm theo mãi rồi cũng thành thói quen. Mà thật ra mọi người đều hiểu, Lam Nguyệt có làm cái gì, cũng là vì muốn cuộc sống của bọn họ có thể tốt hơn thôi.

Bố trí công viêc cho mấy cậu thiếu niên xong, Lam Nguyệt đi tới bên cạnh chiếc nồi đá lớn, nhìn nước trong nồi đã khô hết, lập tức cùng mấy người phụ nữ bỏ mỡ lá vào, bỏ được nửa giỏ thì nồi đá cũng đầy tới nửa. Lam Nguyệt muốn ôm đầu buồn bực, nếu cứ nấu như vậy thì hôm nay chắc chắn không xử lý xong số mỡ kia được, Lam Nguyệt rất bất đắc dĩ nghĩ đến chiếc vại đá lớn nhất trong hang kia, hết cách, ai bảo lại có mỗi hai cái vại đá như vậy. Sau khi nói với già Sơn xong, già Sơn và già Lưu nhanh chóng đổ hết nước ở trong vại đá đi, để cho Lam Nguyệt dùng, mấy người phụ nữ thì nhóm một đống lửa lớn, nhóm xong, già Sơn và già Lưu cũng khiêng vại đá bắc lên trên đó.

“Lam này, mỡ này khó ăn muốn chết, cô nấu thứ đó làm gì, mọi người ở đây đều không ăn đâu, mà giờ cũng có thiếu đồ ăn đâu”, già Sơn khó hiểu nhìn Lam Nguyệt đang nấu mỡ lá, không thể hiểu vì sao Lam Nguyệt lại đột nhiên muốn ăn thứ mỡ vừa ngấy vừa hôi này.

“Không đâu, cháu nấu cái này là để lấy mỡ dùng, không phải nấu để ăn, khi nào nấu xong sẽ nói cho ông biết cách dùng như thế nào”, Lam Nguyệt trả lời già Sơn, nhìn hai già khiêng nồi đá còn có vẻ rất cường tráng, Lam Nguyệt nói ra nghi hoặc bấy lâu của mình.

“Già Sơn, ông bao nhiêu tuổi rồi thế? Cả già Lưu nữa?” Lam Nguyệt muốn biết số tuổi của mấy người già ở viến cổ bao nhiêu là được tính vào cấp bậc người già.

“Ai dà, hình như có đến hơn bốn mươi mùa tuyết rồi, lão Lưu nhỏ tuổi hơn ta một chút, cũng tới bốn mươi mùa tuyết rồi, già rồi, chẳng biết còn sống được qua bao nhiêu mùa tuyết nữa”, già Sơn cảm khái.

Lam Nguyệt không khỏi chấn động: 40 tuổi đã là người già rồi, tuổi thọ của người hiện đại cũng phải đến trăm tuổi, như vậy tức là người viễn cổ đến khoảng 50 tuổi sẽ chết, trong đó chưa kể đến thiên tai, bệnh tật các kiểu, phụ nữ lại càng khó sống, số người chết lúc sinh con rất nhiều, lại nghĩ đến đàn ông ở hiện đại, 40 tuổi vẫn là độ tuổi tráng niên, vẫn không ngừng tìm những cô em tiểu tam trẻ trung trắng trẻo.

“Sau này sẽ tốt hơn, già Sơn nhất định còn ở bên cạnh bọn cháu rất lâu, ” Lam Nguyệt an ủi già Sơn, một người chỉ quen trưng ra khuôn mặt đơ như cô, thật sự không quen nói những câu êm tai, có tấm lòng là được rồi.

“Ừ, già Sơn còn phải chờ đứa bé của Lam nha đầu cô nữa chứ, ta còn khỏe lắm”, già Sơn cười vui vẻ nói, còn quỷ dị nhìn chằm chằm vào bụng của Lam Nguyệt, khiến Lam Nguyệt sợ quá phải tránh đi xem mỡ nấu như thế nào rồi, bỏ lại già Lưu đang ở phía sau cười ha ha.

Nấu mỡ lá đến nửa buổi chiều thì xong, trong lúc đó Lam Nguyệt còn bảo mấy người phụ nữ đem tất cả nồi đá nấu cơm tới để nấu mỡ mới có thể xong được. Lam Nguyệt lấy ống trúc vót thành mấy cái muỗng, nói là muỗng nhưng không giống lắm, ngược lại giống với đồ dùng để khuẩy xì dầu hoặc khuấy rượu ở hiện đại hơn, chỉ là cái Lam Nguyệt làm khá ngắn, phần đầu ống trúc thì cô gọt bớt đi, phần dưới thì cô gọt cho giống hình một nửa chiếc chén, giữ lại một đoạn trúc để làm chuôi, chiếc muỗng thời nguyên thủy đơn giản nhất đã hoàn thành. Lam Nguyệt dùng muỗng múc nước mỡ vào bình đá mà Sơn và mấy bạn nhỏ làm, để nguội. Nước mỡ quá nhiều, bình đá không thể đựng hết, không còn cách nào khác, Lam Nguyệt bảo mấy người phụ nữ đợi nước mỡ nguội thì cho vào trong mấy ống trúc, cô sợ mỡ nóng sẽ làm hỏng ống trúc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio