Viễn Khê

chương 144: phiên ngoại : sinh hoạt hạnh phúc (10)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tháng tư vừa lạnh vừa mưa đã trôi qua, tháng năm mang đến ánh mặt trời ấm áp, đây là tháng xuân thoải mái nhất của Doanh Hải. Quán bánh chẻo của Cố Khê vừa mở chi nhánh hồi tháng trước, cửa hàng trưởng là Đại Thuận. Cố Khê phái Phiến Tề qua đó phụ giúp với Đại Thuận.

Năm ngoái, Bình Quả tham gia thi vào trường cao đẳng, Cố Khê cho nhóc nghỉ tháng, để nhóc ở nhà chuyên tâm ôn tập. Bình Quả không phụ sự mong đợi của mọi người, thi đậu trường đại học loại , hiện tại là một chàng sinh viên đại học. Bình Quả chọn chuyên ngành quản lý, Cố Khê cũng cảm thấy chuyên ngành này rất khá, chỉ cần Bình Quả nguyện ý học, thì học cái gì cũng đều tốt. Bình Quả kiên trì vừa học vừa làm, chỉ cần không có lớp, nhóc sẽ đến quán bánh chẻo làm công, kiên trì tự mình kiếm tiền sinh hoạt.

Quán bánh chẻo của Cố Khê ngày càng ăn nên làm ra, theo đề nghị của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, cậu đã mở thêm một quán chi nhánh, đồng thời đưa những nhân viên ban đầu đi theo cậu sang quán vừa mới mở.

Đại Thuận trở thành cửa hàng trưởng, Phiến Tề vẫn quản sổ sách, Bình Quả cũng vẫn là nhân viên chạy bàn. So sánh mà nói, ông chủ chân chính – Cố Khê cực kỳ nhàn rỗi. Quán cũ đã đi vào quỹ đạo, quán mới lại có Đại Thuận và Phiến Tề ngồi giữ cửa, Cố Khê chỉ cần nghiên cứu làm ra nhân bánh chẻo và điểm tâm loại mới là đủ rồi.

Khanh Khách và Bán Nguyệt đã tuổi rưỡi. Sau khi Angela sinh bé con, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng bắt đầu du học ở Mỹ. Thoáng cái trong nhà vắng lạnh đi rất nhiều.

Sau khi về nước, Cố Khê đề nghị ông cụ và bà cụ vào ban ngày hãy đến ở tại Bích Sơn Cư. Sáu cụ già đều là trách nhiệm củ cậu cùng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, cậu không có khả năng chỉ quan tâm đến cha mẹ của mình mà bỏ quên bốn cụ già kia. Lúc trước, người trong nhà quả thực rất đông, Angela lại mang thai, hiện tại không còn gì để lo lắng, nên mỗi ngày ông cụ và bà cụ đến Bích Sơn Cư sẽ vui vẻ và náo nhiệt hơn.

Chỉ cần một ngày không thấy được cháu trai và cháu gái là hai ông cụ sẽ không ngủ được, không chỉ có vậy, mỗi ngày bọn họ đều gọi video qua bên kia đại dương để gặp mặt Dương Dương và Nhạc Nhạc một lần, nếu không bọn họ sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.

Ngày hôm nay, ông cụ đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, Cố Khê dẫn hai bé con đến kiểm tra quán bánh chẻo. Bán Nguyệt và Khanh Khách chưa lần nào được đến quán bánh chẻo. Nhưng thật ra Đại Thuận và Phiến Tề rất hay tới Bích Sơn Cư, còn Bình Quả thì đã ở lại Bích Sơn Cư một thời gian dài, nên hai bé con cũng không hề xa lạ với bọn họ.

Vừa vào quán bánh chẻo, Bán Nguyệt và Khanh Khách liền mở miệng gọi người: “Chú, anh Bình Quả (anh Quả Quả).”

Bán Nguyệt gọi Bình Quả là anh Bình Quả, nhưng Khanh Khách lại luôn luôn gọi nhóc là anh Quả Quả. Mỗi lần Khanh Khách vừa gọi như thế, Bình Quả sẽ mặt đỏ, nhưng nhóc rất thích Khanh Khách gọi nhóc như thế.

Phiến Tề và Bình Quả từ sau quầy thu ngân đi ra, ôm lấy Bán Nguyệt và Khanh Khách. Hai bé con đối với mọi thứ trong quán đều rất tò mò, được bế một hồi, bọn nó liền nhúc nhích đòi được thả xuống đất, bước đi chập chững tò mò mà cái này sờ một cái, cái kia sờ một cái. Đại Thuận đang ở nhà bếp làm nhân bánh, vừa nghe ông chủ tới, hắn cũng mau chạy ra đây.

Khoảng giờ, trong quán còn chưa có khách. Cố Khê theo Đại Thuận đi vào phòng làm việc, yên tâm giao hai bé con cho Phiến Tề và Bình Quả. Hiện tại có thể coi như Đại thuận có một cửa tiệm thuộc về mình, nên hắn rất quý trọng cơ hội không dễ có được này. Dẫu sao hắn đã từng ngồi tù vì tội giết người, bây giờ lại được quản lý một cửa tiệm, hắn thường thường cảm giác mình đang nằm mơ.

Về tay nghề bánh chẻo, Cố Khê không hề giấu diếm riêng, mỗi lần nghiên cứu ra món mới, cậu đều sẽ dạy lại cho Đại Thuận và cửa hàng trưởng của quán cũ. Đưa cho Đại Thuận quyển sổ ghi chép gần đây mình vừa nghiên cứu ra, Cố Khê liền không quấy rầy hắn nữa, đã gần trưa rồi, Đại Thuận còn có rất nhiều thứ cần chuẩn bị.

Cố Khê cũng không vội rời đi, một lát nữa cậu sẽ đến công ty của Tô Nam gặp hắn, sau đó tiện đường ghé công ty Thiệu Bắc để hội họp. Hai ông cụ kiểm tra sức khoẻ xong sẽ tới công ty Triển Tô Nam, bà cụ cùng ông bà Từ sẽ từ nhà qua đó, sau đó người một nhà sẽ ra ngoài ăn cơm. Buổi chiều còn phải dẫn hai bé con đến khu vui chơi.

Mặc dù Cố Khê là ông chủ, nhưng cậu lại giao hoàn toàn cái tiệm này cho Đại Thuận, bởi thế cậu không bước vào nhà bếp, không muốn can thiệp vào việc làm của Đại Thuận. Từ trong phòng làm việc đi ra, cậu tìm một chỗ để ngồi xuống, nhìn hai bé con ở trong quán chơi đùa.

Bình Quả cắt một dĩa hoa quả, còn lấy thêm một dĩa điểm tâm cho hai bé con ăn. Có Phiến Tề giữ hai bé con, nên cũng không sợ bọn nó phá phách. Cố Khê ngồi ở chỗ đó, mỉm cười nhìn Phiến Tề và Bình Quả vây bắt hai bé con đang chạy.

Đừng nhìn hai bé con này rất hiểu sự, không làm khó người khác, nhưng chỉ có Cố Khê biết – hai năm qua cậu có biết bao khổ cực, dĩ nhiên không phải khổ cực thân thể. Mọi người đều coi hai bé con này là bảo bối mà cưng chìu, nhất là hai ông cụ. Cố Khê lại thế đơn lực bạc, nếu không phải thái độ cậu kiên quyết, nhẫn tâm đánh đòn bọn nó, thì Bán Nguyệt và Khanh Khách tuyệt đối sẽ bị cưng chìu đến hư hỏng. Nhưng so sánh với Dương Dương và Nhạc Nhạc khi còn bé, thì Bán Nguyệt và Khanh Khách vẫn được cho là bốc đồng.

Hai bé con rửa sạch tay rồi, bây giờ bắt đầu ăn. Cố Khê giữ lấy bàn tay nhỏ bé của bọn nó, hơi có vẻ nghiêm túc nói: “Trước hết suy nghỉ xem mình muốn ăn cái gì, không được ăn một miếng liền vứt bỏ.”

Đã rất nhiều lần bị ba ba la mắng và đánh đòn về phương diện này, nên hai bé rất nghiêm túc suy nghĩ. Cố Khê buông tay của bọn nó ra, Bán Nguyệt nhìn hoa quả rồi nhìn điểm tâm, đều muốn ăn thì phải làm sao đây? Tay nhỏ bé của Khanh Khách ở trên hai món này chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn điểm tâm. Thấy em gái chọn điểm tâm, Bán Nguyệt cũng chọn điểm tâm.

Cố Khê cầm lấy một khối hoa quả, sau đó để Bình Quả đem đi cất, nếu không hai bé con này ăn không biết no, buổi trưa sẽ bỏ cơm.

Có khách bước vào, Cố Khê bảo hai bé con ngồi xuống.

Người phục vụ bước tới chào hỏi khách, nói: “Quán chúng tôi g mới bất đầu buôn bán, mời hai vị ngồi chờ một chút.”

“Không có việc gì, bọn tôi chỉ sợ lát nữa sẽ đông khách, nên tới sớm giữ chỗ.” Ngườii khách nói rất sảng khoái.

Người phục vụ bưng tới cho mỗi người một ly nước trà, cũng đưa thực đơn tới, Hai người tìm một chỗ hoáng mát rồi ngồi xuống.

“Trưa nay có ‘ông chủ bánh chẻo’ không?” Một người hỏi.

“Ha hả, hôm nay ngài đến thật đúng dịp, vừa vặn có.” Người phục vụ vừa mỉm cười vừa trả lời, Bất quá không nói “ông chủ” đang ngồi bên kia.

Thôi Lập Quân lập tức cao hứng nói: “Thật tốt quá! Cho tôi bốn phần.” Gọi thức ăn xong, hắn nói với người bạn Trịnh Khải: “Bánh chẻo của quán này hương vị rất đặc biệt. Tôi ăn qua một lần liền không muốn ăn những quán khác nữa. Bánh chẻo nổi tiếng nhất của bọn họ là ‘ông chủ bánh chẻo’, bất quá nghe nói sức khoẻ của ông chủ rất kém, nên không phải mỗi ngày đều có, tuỳ lúc hên xui.”

Thôi Lập Quân mở thực đơn ra, gọi thêm vài món điểm tâm. Trịnh Khải ngồi đối diện hắn mặc cho hắn gọi món, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì. Ngẩng đầu, tùy tiện nhìn quanh cửa tiệm, ánh mắt Trịnh Khải sau khi đảo qua Cố Khê thì dừng lại, rồi lại chuyển dời lên trên mặt Cố Khê.

Cố Khê nghe người khác đánh giá bánh chẻo của cậu, trong lòng thật cao hứng. Bánh chẻo của mình được người khác ủng hộ, chính là động lực lớn nhất để cậu mở cửa tiệm. Khanh Khách và Bán Nguyệt ngồi một hồi liền ngồi không yên.

Cố Khê đút một ngụm hoa quả cho hai bé con, sau đó dùng khan ướt lau tay và mặt cho bọn nó, rồi nói: “Đi xuống chơi đi, không được vào nhà bếp phá các chú và các dì đang làm việc.”

Hai bé con vừa nghe thế, lập tức trược từ trên ghế xuống, bọn nó đang rất có hứng thú với con mèo chiêu tài trứơc quầy thu tiền. Cố Khê nhìn chằm chằm vào bé con. Độ tuổi hiện tại của bé con đối với cái gì cũng tò mò, hơn nữa đã có ý thức của riêng mình, đặc biệt lớn lớn nhỏ nhỏ đều rất cưng chiều bọn nó, Cố Khê hao tâm tổn trí về chuyện dạy dỗ hai bé con này còn gấp mấy lần trước đây dạy dỗ Dương Dương và Nhạc Nhạc.

“Ba ba, ba ba, meo meo động.” Khanh Khách nắm lấy tay của mèo chiêu tài, quay đầu cười nói với ba ba.

“Ba ba, gâu gâu đâu? Gâu gâu đâu?” Bán Nguyệt muốn tìm gâu gâu. Trong nhà có bốn con gâu gâu thật lớn, Bán Nguyệt cho rằng ở đây cũng sẽ có gâu gâu.

“Gâu gâu ở nhà. Nơi là nơi ăn cơm, không thể nuôi gâu gâu.”

“Ngô…” Bán Nguyệt vẫn chưa thể hiểu vì sao nơi ăn cơm lại không thể nuôi gâu gâu.

Trịnh Khải vẫn nhìn Cố Khê, hắn đẩy đẩy cánh tay Thôi Lập Quân, nhỏ giọng nói: “Lập Quân, cậu nhìn người kia xem, có giống người bạn thời đại học gọi là Cố Khê không?”

“Cố Khê?” Thôi Lập Quân theo ánh mắt của Trịnh Khải quay đầu nhìn.

Phiến Tề ngồi sau quầy thu ngân chú ý tới hai người đang ‘nhìn lén’ ông chủ, hắn nhíu chặt mi tâm

Thôi Lập Quân quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Có chút giống, bất quá hẳn là không phải đi. Không phải nói cậu ta bị…” Lời phía sau chưa được nói ra, nhưng Trịnh Khải hiểu ý của hắn. Trong giới sinh viện bọn họ đều biết Cố Khê đắc tội hai nhà Kiều Triển có thế lực lớn nhất Doanh Hải, bị đuổi ra khỏi Doanh Hải.

Bán Nguyệt không có hứng thú với mèo chiêu tài, lấy từ trong túi của mình ra một chiếc xe đẩy, rồi ngồi chồm hổm dưới đất đẩy chơi. Xe trượt đi ra ngoài, Bán Nguyệt đứng lên ‘lịch bịch lịch bịch’ đuổi theo, Cố Khê theo bé con chuyển động mà gương mặt cũng quay đi theo.

Lúc này Trịnh Khải nhìn rõ được gương mặt của cậu, kinh ngạc hô lên: “Là cậu ta! Tôi đi hỏi một chút.”

“Ai!” Thôi Lập Quân muốn gọi Trịnh Khải lại nhưng không kịp.

Cố Khê nhận thấy được hai người khách vừa vào vẫn luôn một mực nhìn cậu, bất quá cậu không có ý nhìn trả lại, nhưng một người trong đó đang đi về phía cậu, cậu không có khả năng lại tiếp tục giả bộ không biết gì, cậu ngẩng đầu lên. Mặt đối mặt, Giật mình trên mặt Trịnh Khải khiến Cố Khê hiếu kỳ, cậu đứng lên.

Trịnh Khải vài bước đi tới trước mặt cậu, hơi lộ ra kích động, hỏi: “Xin hỏi, cậu là Cố Khê đúng không?”

Cố Khê cực kỳ kinh ngạc: “Đúng vậy, xin hỏi anh là…”

“Thật là cậu!” Trịnh Khải quay đầu nhìn về phía Thôi Lập Quân hét lên, “Lập Quân, thật là Cố Khê!”

Thôi Lập Quân đứng dậy, cũng đi tới, Cố Khê nghi ngờ nhìn hai người, đối phương biết cậu, nhưng cậu lại nhớ không ra đã gặp qua bọn họ ở đâu.

Trịnh Khải vừa cười vừa vươn tay, nói: “Cậu khẳng định là không nhớ rõ bọn tôi. Tôi là Trịnh Khải, cậu ấy là Thôi Lập Quân, bọn tôi và cậu học chung lớp thời đại học.”

“A, các người…” Cố Khê vươn tay bắt tay đối phương, không thể tin được sẽ gặp được bạn thời đại học ở chỗ này. Cậu học đại học chưa được một năm thì đã nghỉ học, khi đó cậu không ở KTX của trường, giao lưu cùng bạn học cũng rất ít, nhoáng cái mười mấy năm trôi qua, cậu hoàn toàn không nhớ rõ bạn học trước kia. Bất quá nghe đối phương nói ra tên của mình, cậu cũng có chút ấn tượng.

Trịnh khải chú ý tới chiếc nhẫn kim cưong biểu thị kết hôn ở trên ngón tay trái của Cố Khê.

Thôi Lập Quân vừa nghe quả nhiên là Cố Khê, lập tức bắt tay Cố Khê, nói: “Thật không nghĩ đến lại gặp cậu ở chỗ này, hai bé con là con của cậu?”

Cố Khê mỉm cười nói: “Uh, là sinh đôi.” Sau đó cậu gọi Khanh Khách và Bán Nguyệt đến, “Chào chú đi con.”

“Chào chú.” Khanh Khách và Bán Nguyệt nắm lấy tay của ba ba, ngửa đầu tò mò nhìn hai người chú xa lạ.

Dáng dấp của hai bé con rất đáng yêu, có vài phần tương tự với Cố Khê, nhất là Bán Nguyệt, cực giống Cố Khê. Trịnh Khải và Thôi Lập Quân mỉm cười chào hỏi: “Chào các con. Các con mấy tuổi?”

Khanh Khách không trả lời, Bán Nguyệt vươn ra hai ngón tay út: “ tuổi.”

Cố Khê nói bổ sung: “ tuổi rưỡi.”

Trịnh Khải nhìn về phía Cố Khê, hỏi: “Cậu cũng tới đây ăn à? Vậy chúng ta ngồi cùng bàn đi.”

Lúc này có người trả lời thay cho Cố Khê: “Đây là ông chủ của chúng tôi.” Phiến Tề từ sau quầy thu ngân bước tới, hắn đã báo cho ông chủ lớn.

Trịnh Khải và Thôi Lập Quân cực kỳ kinh ngạc, Thôi Lập Quân hô lên đầy ngạc nhiên: “Lẽ nào cậu chính là người làm ra ‘ông chủ bánh chẻo’?”

Cố Khê có chút ngượng ngùng nói: “Cám ơn mọi người đã ủng hộ.”

“Thật là cậu?!” Thôi Lập Quân không thể tin được bánh chẻo ăn ngon như vậy cự nhiên là do người bạn cùng học thời đại học làm ra!

Trịnh Khải đang muốn nói gí đó, thì di động của Cố Khê vang lên. Mắt lộ ra ý xin lỗi, Cố Khê nghe điện thoại.

“Tiểu Hà, các em đi chưa?”

“Còn chưa đi. Gặp được hai người bạn thời đại học, bọn họ vừa lúc đến quán ăn bánh chẻo.”

“Nga, trò chuyện vài câu rồi đi đi. Ba sắp đến rồi.”

“Dạ.” Cúp điện thoại, Cố Khê nói: “Thực xin lỗi, tôi phải đi. Bữa ăn này tôi mời.”

“Không cần không cần, chúng ta là tự đến ăn mà, sao có thể để cho cậu mời. Cậu có thể cho chúng tôi số điện thoại để liên lạc không?” Trịnh Khải lấy di động ra, Cố Khê cũng lấy di đông ra đọc số di động của mình lên.

Sau khi trao đổi số di động xong, Cố Khê đang nghĩ bữa cơm này cậu nhất định phải mời khách, thì Bình Quả nghe tin từ Đại Thuận đã đi từ nhà bếp ra, nói: “Ông chủ, anh đi đi, em sẽ tiếp đãi hai người khách này.”

Cố Khê vừa nghe thế, liền nói với hai người: “Sau này nếu các cậu muốn ăn bánh chẻo thì gọi điện trước cho tôi, tôi sẽ làm bánh chẻo để sẵn cho hai người.”

Thôi Lập Quân cười nói: “Vậy thì quá tốt, tôi rất thích ăn ‘ông chủ bánh chẻo’, nhưng không cần phải tốn thời gian của cậu như thế, cậu chỉ cần nói cho tôi biết khi nào thì có loại bánh ấy, tôi nhất định sẽ đến sớm chiếm chỗ.”

Cố Khê nở nụ cười. Thôi Lập Quân nói: “Cậu có việc thì mau đi đi. Trịnh Khải vừa từ Mỹ trở về hồi tuần trước, tôi dẫn cậu ấy đi ăn bánh chẻo, không nghĩ tới lại có thể gặp cậu.”

Trịnh Khải có chiều cao xấp xỉ như Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, nói: “Khi nào rảnh rỗi thì liên lạc, ngày khác tôi mời khách, mọi người cùng nhau tụ tập.”

Cố Khê không nghĩ tới bạn học trước kia nhìn thấy cậu sẽ nhiệt tình như thế, nhưng nghĩ đến hai người ở nhà cùng tình huống thực tế của cậu, cậu cũng không trực tiếp hứa hẹn, chỉ nói:”Gặp lại sau.”

“Tạm biệt.”

Phiến Tề ôm lấy Khanh Khách, Bình Quả ôm lấy Bán Nguyệt, Cố Khê bảo hai bé con phất tay chào tạm biệt các chú, sau đó cầm túi xách của mình đi ra khỏi quán bánh chẻo. Ven đường ngừng một chiếc xe hơi xịn màu đen. Khi Cố Khê đi tới, tài xế liền lập tức bước xuống xe, mở cửa xe cho cậu.

Cố Khê lên xe trước, Phiến Tề và Bình Quả mới đưa hai bé con lên xe, để cho bọn họ ngồi vào ghế dành cho trẻ con, buộc dây an toàn lại cho bọn nó, sau đó Phiến Tề đóng cửa xe lại. Bán Nguyệt và Khanh Khách chủ động phất phất tay nói tạm biệt với chú Phiến Tề và anh Bình Quả, tiếp đó tài xế khởi động xe, lái xe rời đi.

Trịnh Khải và Thôi Lập Quân đã ngồi lại vị trí của mình, nhìn xe của Cố Khê rời đi, Thôi Lập Quân nhỏ giọng nói: “Xem ra hiện tại cậu ấy sống rất tốt. Bản thân làm ông chủ, còn có tài xế riêng.”

Cố Khê vẫn không có thời gian học lái xe, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng lo lắng để cậu tự lái xe một mình, nên cũng không cho cậu đi học. Trước đây, nếu Cố Khê đi đâu xa thì sẽ ngồi xe buýt, nhưng sau khi cậu sinh hai bé con, đừng nói là Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không đồng ý, ngay cả các cụ trong nhà cũng không đồng ý. Hiện tại ông Triển và ông Kiều ở cùng một chỗ, ông Kiều liền đem tài xế trước kia của mình đưa cho Cố Khê, rồi đi với ông Triển cùng nhau chọn cho Cố Khê một chiếc xe riêng, đó chính là chiếc xe hôm nay Cố Khê ngồi.

Cố Khê đối với xe hơi không có tìm hiểu, xe càng mắc càng không biết gì, chỉ nhận biết được vài chiếc xe hơi thông thường. Ông Triển và Ông Kiều một lòng muốn bồi thường cho Cố Khê, tất nhiên mua xe cho Cố Khê sẽ không quan tâm mắc bao nhiêu. Nhưng Cố Khê tiết kiệm đã thành quen, xe quá . cậu đều nghĩ quá đắt, nếu để cho cậu biết xe hai ông cụ mua lên tới mấy triệu, thì chắc chắn cậu sẽ không chịu nhận.

Sau đó hai ông cụ nghĩ ra một biện pháp, Cố Khê không nhận biết thương hiệu Bentley, hai ông cựu liền lừa cậu đây là sản phẩm của nước ngoài, giá chỉ có ., ngoài ra còn có Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ở một bên giúp đỡ cha giấu Cố Khê, Cố Khê liền nhận lấy, còn cực kỳ cảm động vì được các cụ yêu thương và quan tâm. Nếu để cho Cố Khê biết chiếc xe mà mỗi lần cậu ngồi khi đi ra ngoài này ở trong mắt người khác đều là tiền tiền tiền, thì cậu tuyệt đối sẽ không ngồi.

Sau khi Cố Khê quen biết với Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, nguyên bản quan hệ với các bạn học đã không mấy mặn nồng, dưới sự ‘bảo vệ’ chặc chẽ của hai người, tình cảm với các bạn học trong lớp cũng chỉ dừng ở mức biết mặt.

Thời trung học, ngay từ đầu bởi vì gia đình nghèo, Cố Khê ở trong lớp y như người tàng hình; sau lại bởi vì Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thì bị các bạn học cô lập. Lên đại học, Cố Khê chưa từng có một ngày ở lại KTX, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc sợ cậu bị người khác “câu mất” nên đã thuê một phòng trọ ở trong KTX gần trường học để cho cậu ở.

Chương trình học của năm thứ nhất đại học rất chặt, sinh hoạt mỗi ngày của Cố Khê đều là trường học — KTX — nơi ở của hai người, ba điểm này chạy tới chạy lui. Ngoại trừ đi học ra, Cố Khê hầu như không có thời gian nào để giao lưu với bạn học, cậu có được một lần giao lưu đó chính là kết thúc học kỳ cùng toàn thể bạn học đi giả ngoại, kết quả sau khi trở về đã bị Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mềm mỏng cứng rắn bắt ký xuống một bản hiệp ước bất bình đẳng rằng sau này không được phép tham gia hoạt động của lớp.

Cố Khê cũng không phải cái loại tính cách sẽ chủ động kết bạn với mọi người, nếu không phải Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chủ động tìm tới cửa, Cố Khê sẽ không cùng bọn họ có bất kỳ quan hệ nào.

Cậu tự nhận mình ở trong lớp sẽ không được người chú ý, lại không biết rằng bạn học cùng lớp đối với cậu có biết bao hiếu kỳ. Ngày Cố Khê nhập học, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không để ý cậu phản đối đều đi cùng cậu suốt toàn bộ quá trình đăng ký, kết quả chính là trong ngày hôm ấy Cố Khê trở thành người nổi danh — một người may mắn nhất được con trai lớn của hai nhà Triển Kiều – Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đối xử khác biệt.

Sau đó, tình huống của Cố Khê ở Khôn Hành truyền đến trường học, thái độ mọi người đối với cậu có hiếu kỳ, có khinh thường, có đố kị, có lạnh lùng, nhưng không có người nào muốn trở thành bạn với cậu. Nguyên nhân thứ nhất là do bản thân Cố Khê – cậu quá trầm lặng hướng nội; nguyên nhân thứ hai tất nhiên là do Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc – Thời gian sau khi tan học của Cố Khê đều bị hai người chiếm hết, cho dù có người muốn làm bạn với Cố Khê thì cũng tìm không ra cơ hội.

Rồi sau đó, Cố Khê nghỉ học, rất nhanh mọi người đều biết cậu phản bội Triển Tô Nam Và Kiều Thiệu Bắc, bị hai nhà Triển, Kiều đuổi ra khỏi Doanh Hải. Có người thấy thế thì có chút hả hê, có người thì nghĩ đáng tiếc, có người cho rằng chả hiểu gì cả.

Trịnh Khải và Thôi Lập Quân khi còn đi học đã từng có vài lần phân tổ cùng Cố Khê làm giải phẫu thực nghiệm, cảm nhận của hai người về Cố Khê đều rất tốt. Cố Khê rất ôn hòa, lớn lên lại dễ nhìn, có thể nói là người rất hấp dẫn, thế nhưng do cậu luôn luôn im lặng, nếu không phải làm thực nghiệm cùng với cậu, Trịnh Khải và Thôi Lập Quân cũng không biết cậu là người rất dễ gần gũi.

Sau đó Cố Khê gặp chuyện không may, khiến cho mọi người đều cảm thấy rất đáng tiếc. Không nghĩ tới sau mười mấy năm, bọn họ cự nhiên lại gặp được Cố Khê đang ở Doanh Hải, đối phương không chỉ mở cửa tiệm, lại còn có hai bé con đáng yêu, sự nghiệp như vậy cũng coi như là thành công, nếu không thì làm sao có thể mua được một chiếc xe quý giá thế kia.

Nói như thế, chuyện mười mấy năm trước đã được cho qua? Nếu không sao Cố Khê có thể trở lại Doanh Hải? Trong lòng hai người có rất nhiều nghi hoặc.

Hơn mười năm không gặp, Cố Khê cũng có thay đổi, nhất là mái tóc bạc của cậu, nhìn qua rất bắt mắt. Nhưng tựa hồ cậu cũng không thay đổi quá nhiều, vẫn có thể khiến người ta chỉ liếc mắt một cái liền chú ý tới cậu, đồng thời lưu lại cho đối phương một ấn tượng rất sâu, tính cách của cậu vẫn ôn hòa và hướng nội như xưa. Rất khó có thể tưởng tượng người như Cố Khê sẽ cùng với một người phụ nữ kết hôn sinh con, trước đây trong trường học truyền đi nhiều nhất lời đồn – Cố Khê được Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc bao nuôi, bọn họ cũng thường xuyên gặp được hai người tới trường học đón Cố Khê, đây cũng là nguyên nhân có rất nhiều người khinh thường Cố Khê. Không có ai là không hoài nghi Cố Khê là đồng tính, nhưng bây giờ người ta có bé con, Trịnh Khải và Thôi Lập Quân Không khỏi cảm khái chuyện đời khó nói.

Khách hàng lục tục kéo tới, quán bánh chẻo cũng bắt đầu mở cửa buôn bán. Rất nhanh, bánh chẻo và điểm tâm của Thôi Lập Quân và Trịnh Khải được bưng lên bàn. Hai người không hẹn mà cùng gắp một cái bánh chẻo.

Trịnh Khải cắn một cái, liên tục gật đầu: “Ăn ngon, bánh chẻo ăn thật ngon.”

“Thế nào, không hối hận khi đi theo tôi ăn bánh chẻo đúng không?”

“Không hối hận không hối hận.”

Một ngụm nuốt trọn cái bánh chẻo kia, đôi đũa của Trịnh Khải hoạt động liên tục. Thôi Lập Quân cũng miếng lớn miếng lớn mà ăn, sau một lát, hắn nói: “Xem ra sự kiện kia hẳn là đã cho qua. Cậu vừa trở về nên không biết. Hai cậu ấm kia cũng đã kết hôn và có con. Hai năm trước, thời điểm làm ngày cho bé con rất hoàng tránh. Báo chí đưa tin hết một tuần.”

“Oh? Bọn họ làm cùng nhau?”

“Ừ, cùng làm một ngày. Bất quá mẹ của đứa bé là ai thì không ai biết cả.”

Nói đến đây, Thôi Lập Quân hạ giọng, “Hai người hình như cưới cùng một người, việc này đều truyền khắp Doanh Hải. Chỉ bất quá truyền thông không nói về vấn đề này, chỉ nói hai người có bốn đứa bé.”

Trịnh Khải thật sự khiếp sợ. Thôi Lập Quân lắc đầu nói: “Hai người kia ở phương diện này thật là chấp nhất. Tôi phỏng chừng khi đó bọn họ và Cố Khê cũng là loại quan hệ này. Bất quá Cố Khê là nam nhân, mà còn là cô nhi, bị đá đi cũng là chuyện sớm muộn. Cũng không biết người phụ nữ nào lại có mị lực như vậy… khiến cho hai cậu ấm quỳ gối dưới váy của cô ta, nguyện ý chia xẻ.”

Trịnh Khải bị doạ rồi, đặc biệt khi nghe Thôi Lập Quân nói như thế, lại liên tưởng đến thời đại học, hắn không chỉ một lần gặp phải hai người ôm vai Cố Khê đưa Cố Khê đến lớp học, Trịnh Khải cũng hiểu được khi đó quan hệ giữa Cố Khê và hai người kia cũng không đơn giản như vậy.

Thôi Lập Quân đột nhiên thở dài một tiếng, nói: “Ai, người so với người, tức chết người. Nhìn tôi và cậu đi, mười mấy năm ăn học, sau đó lăn lộn đến giờ cũng không kiếm được . một năm, lại mang tiếng học từ trường Y tốt nhất. Đừng nghĩ cậu là từ nước ngoài trở về nha, một năm cũng không quá ., cậu mua được chiếc xe kia sao?”

Trịnh Khải thu hồi rung động trong lòng, cười cười, không lên tiếng.

Thôi Lập Quân nhai một cái bánh chẻo, nói: “Cố Khê chưa học xong năm thứ nhất đại học đã nghỉ học, thế nhưng người ta bây giờ là ông chủ, đã mở được hai quán bánh chẻo, đi đi về về đều có xe hơi xịn đưa đón, lại có hai bé con đáng yêu, hôn nhân vừa nhìn đã thấy mỹ mãn. Gọi là sự nghiệp gia đình đều thành công. Còn tôi a, cả ngày bận rộn với gia đình con cái; còn cậu, vẫn là độc thân chuyên chính, cậu nói thế giới này có bất công không?”

Trịnh Khải cười hỏi: “Vậy cậu dự định làm thế nào? Muốn làm hải tặc?”

Thôi Lập Quân bĩu môi: “Tôi chỉ biết cầm dao giải phẩu, làm hải tặc thì xin miễn đi.”

Trịnh Khải nói: “Nhân sinh của mỗi người không giống nhau, so sánh cái gì chứ. Tôi nghĩ lúc trước cậu ấy nghỉ học, rồi bị đuổi ra khỏi Doanh Hải, cuộc sống tiếp theo khẳng định rất gian khổ, cậu không thấy tóc của cậu ấy bạc hết sao? Hơn nữa, tôi thấy thân thể của cậu ấy không mấy khoẻ mạnh. Chúng ta chỉ có thể nhìn thấy cậu ấy biểu hiện ra thành công, trên thực tế cậu ấy đã trải qua những gì chúng ta đều không biết được. Nếu như đổi thành cậu, cậu nguyện ý bỏ hết bài vở đổi chỗ với cậu ấy không?”

Thôi Lập Quân nuốt bánh chẻo trong miệng xuống, sau một lát, cười nói: “Quên đi, tôi cũng không ước ao thành người khác, tôi vẫn thích kỹ thuật dao của tôi.”

Trịnh Khải cười cười: “Không phải thế sao. Tôi cũng không hối hận khi đã chọn nghề này. Bất quá Lập Quân này, tôi góp ý là cậu nên chuyển chỗ khác đi. Năng lực của cậu tại bệnh viện đó thực là mai một tài năng, không bằng đến bệnh viện hiện tại của tôi. Tuy là tư nhân, nhưng thu nhập và đãi ngộ tuyệt đối cao hơn so với bên bệnh viện công lập rất nhiều. Tuy tôi còn chưa chính thức đi làm, nhưng ngày đó đi xem thử thì cảm giác rất tốt. Viện trưởng trước kia là một bác sĩ không biên giới, rất nổi danh ở trong giới y học của Mỹ, bệnh viện kia có thể mời một người như thế làm Viện trưởng, thì thực lực tuyệt đối không tầm thường.”

Thôi Lập Quân do dự nói: “Tôi cũng đã nghĩ tới. Bây giờ hành chính và kỹ thuật của bệnh viện công lập không tốt, lục đục với nhau khiến cho người bực bội. Nếu như cậu làm ở bên kia quả thực rất tốt, tôi sẽ suy tính.”

“Được. Tôi hy vọng có thể làm đồng nghiệp với cậu.”

“Ha hả, tôi cũng mong như thế.”

Trong phòng làm việc của chủ tịch, sắc mặt của Triển Tô Nam rất khó nắm bắt đang trầm tư. Hai ông cụ đang đứng ở trước cửa sổ sát đất, không ngừng nhìn xuống phía dưới, hỏi lại một lần nữa: “Tiểu Hà còn chưa tới sao, sao vẫn không thấy xe của bọn họ?”

“Ở đây cũng chỉ thấy được một chấm đen. Ba, chú Kiều, các người rốt ruột thì xuống dưới chời đi.”

“Chúng ta xuống dưới chờ đây.”

Hai ông cụ kiểm tra toàn thân xong nên cả người đều thả lỏng, chống gậy bước đi. Triển tô Nam đợi sau khi ông cụ rời đi, liền vội vàng gọi điện cho Kiều Thiệu Bắc, đối phương cũng đang ở công ty, chờ bọn họ ghé qua.

“Thiệu Bắc, Phiến Tề vừa gởi nhắn tin cho tôi nói tiểu Hà ở quán bánh chẻo gặp được hai người bạn thời đại học, còn trao đổi số điện thoại cho nhau, đối phương nói sau này sẽ thường xuyên liên lạc, muốn hẹn tiểu Hà đi chơi. Là đàn ông.”

Kiều Thiệu Bắc ở bên kia điện thoại nhíu mày: “Tiểu Hà đồng ý?”

“Hình như không có, nhưng cũng không cự tuyệt.”

“… Hai người kia tên gì?”

“Một người là Thôi Lập Quân, một người là Trịnh khải, cậu có ấn tượng không?”

“Không có. Gặp tiểu Hà thì hỏi em ấy một chút.”

Triển Tô Nam hừ lạnh: “Mười mấy năm không gặp mà còn nhớ rõ tiểu Hà, trí nhớ của hai người kia cũng thật tốt a.” Hắn cho là hắn sẽ không còn ghen nữa, nhưng sự thực chứng minh ghen không liên quan gì đến tuổi tác.

Kiều Thiệu Bắc rất quyết đoán: “Nếu bọn họ hẹn tiểu Hà thì thay sim mới cho tiểu Hà.”

“Ừ.”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không phản đối Cố Khê kết bạn, nhưng bạn thời đại học thì xin miễn đi, huống chi còn là đàn ông!

Sau khi Cố Khê lên xe chỉ mất mấy phút cảm khái, liền bị con trai và con gái dẫn đi lực chú ý. Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng Tom và Thomas đang tiến hành học tập chuyên môn ở Mỹ. Tháng sau hai con trai sẽ về nước, Cố Khê sẽ không có nhiều tinh lực để quan tâm đến chuyện ở quán bánh chẻo.

Tết măm cậu muốn mời Angela và Rex đến Doanh Hải. Một năm không gặp Angela, cậu rất nhớ người bạn này. Từ trong túi xách lấy ra bình nước, Cố Khê cho hai bé con uống nước, nghĩ đến cháu gái mang thai đã tháng, cậu liền lấy di động ra gọi cho cháu gái, bảo cháu gái cùng đi ăn trưa với bọn họ.

Từ Mạn Mạn làm việc ở bộ tài vụ. Sau khi cô mang thai Triển Tô Nam liền điều cô trở về Doanh Hải. Còn Trang Phi Phi thì chạy luân phiên hai nơi – Phổ Hà và Doanh Hải. Qua hai năm nữa, toàn bộ nhà máy chế biến thực phẩm sẽ giao lại cho Từ Khâu Thuật quản lý, Trang Phi Phi sẽ không cần cực khổ như thế nữa. Triển Tô Nam đã đồng ý với Trang Phi Phi, chờ khi Từ Mạn Mạn sắp sinh sẽ điều hắn trở về Doanh Hải, còn bên Phổ Hà sẽ điều người khác tới giám sát.

Cố Khê yêu thương cháu gái, không đành lòng thấy cô mang thai mà mỗi ngày phải đi làm, lại quên mất mình khi đó mang thai cũng chỉ một mình kiếm sống gian khổ.

Từ Mạn Mạn làm ở công ty cũng sắp được năm, ngoại trừ cấp cao của công ty và phụ tá riêng của Triển Tô Nam ra, không ai biết cô có quan hệ với ông chủ. Thời điểm Từ Mạn Mạn và Trang Phi Phi tổ chức hôn lễ ở Doanh Hải cũng không mời đồng nghiệp trong công ty, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tôn trọng ý kiến của cô, nên cũng không tuyên bố ra ngoài. Mọi người chỉ biết Từ Mạn Mạn đã kết hôn, nhưng không biết chồng của cô là ai.

Trang Phi Phi là một trong những trợ lý riêng cho Triển Tô Nam sau khi về nước, nhưng hắn chủ yếu là giúp Triển Tô Nam tìm kiếm Cố Khê, sau khi tìm ra Cố Khê, hắn lại bị phái đến Phổ Hà, nên đồng nghiệp trong công ty cũng không mấy quen biết, bởi vậy mọi người cũng không biết hắn đã kết hôn, lại càng không đem hắn và Từ Mạn Mạn ở bộ tài vụ liên hệ với nhau.

Từ Mạn Mạn được chú út dạy dỗ nên rất khiêm tốn, rất tận tâm tận lực làm công việc của mình, dùng năng lực của mình để chiếm được cảm tình và sự tôn trọng của đồng nghiệp. Triển Tô Nam cũng không thăng chức cho Từ Mạn Mạn, cô trở lại tổng công ty vẫn là một nhân viên nhỏ bé của bộ tài vụ.

Triển Tô Nam nghĩ Trang Phi Phi sẽ có lúc tự lập công ty riêng, trở thành ông chủ, lúc đó tất nhiên Từ Mạn Mạn cũng sẽ đi theo, thời gian cô ở lại tổng công ty cũng không được bao lâu nữa. Nhất là hiện tại cô đang mang thai, Triển Tô Nam cũng sẽ không an bài cho cô những công việc quá cực khổ.

Nhận được điện thoại của chú út, Từ Mạn Mạn nhìn nhìn đồng nghiệp chung quanh, hạ giọng nói: “Chú út.”

“Hiện tại chú cùng Bán Nguyệt và Khanh Khách đang trên đường đến chỗ chú Triển, buổi trưa cùng đi ăn với bọn chú đi.”

“Không cần đâu ạ, buổi trưa con ăn cơm hộp do chú làm là đủ rồi, con không nở bỏ nó.”

Cố Khê đau lòng: “Muồn ăn thì ăn, thiếu thì chú út lại nấu thêm cho con. Bây giờ con đang mang thai, không nên làm mình khổ cực.”

“Con đã ăn rất nhiều rồi, con sợ ăn nhiều quá, đến lúc đó lại khó sinh. Con không muốn sinh mổ, con muốn sinh tự nhiên.”

“… Bây giờ con ăn cơm hộp đi, chút nữa lại cùng đi ăn trưa với chú út.”

“Con không đi đâu, con sợ ừ…”

Cố Khê cũng hiểu được chuyện cháu gái vẫn luôn không muốn để người khác biết quan hệ giữa cô và ông chủ. Suy nghĩ một chút, cậu nói:”Được rồi, chú út không ép con, bất quá con cũng đừng để cho mình bị đói.”

“Sẽ không, chỗ này của con có rất nhiều đồ ăn, con sẽ ăn.”

“Vậy con làm việc đi, chú út không quấy rầy con. Thôn Trang có nói tuần này khi trở về không?”

“Đêm nay anh ấy sẽ trở về, đêm nay con sẽ không qua Bích Sơn Cư.”

“Uh.”

Bán Nguyệt và Khanh Khách thấy ba ba gọi điện thoại cho chị, sau khi ba ba cúp điện thoại, Khanh Khách hỏi: “Ba ba, chị đâu?”

“Chị đang đi làm.” Cố Khê cởi mái tóc rối loạn của con gái ra, rồi cột lại cho con gái. Từ khi có Khanh Khách, Cố Khê bắt đầu học cách chải đầu và buộc tóc cho con gái, bất quá phần lớn thời gian đều là bà nội làm.

“Ba ba, con nhớ các anh.” Bán Nguyệt toát ra một câu.

Cố Khê đang thắt đuôi sam cho con gái thì dừng lại một chút, rồi lên tiếng dỗ dành: “Tháng sau anh mới có thể trở về. Tối nay, các con có muốn gọi điện thoại cho anh không?”

“Dạ muốn.” Hai bé con trăm miệng một lời.

Cố Khê cũng rất nhớ con trai. Sau khi Dương Dương và Nhạc Nhạc đến Mỹ thì thay đổi rất nhiều, bây giờ đã cao hơn Cố Khê một cái đầu.

Xe hơi đến trước cửa công ty của Triển Tô Nam thì dừng lại, Bán Nguyệt và Khanh Khách tinh mắt liền thấy ngay ông nội, hai bé con vỗ vỗ cửa sổ xe, hô to: “Ông nội ông nội, ông nội ông nội…”

Ông Triển và Ông Kiều chờ ở trước công ty đã sớm sốt ruột, được bảo vệ dìu bước nhanh tới. Tài xế xuống xe, mở cửa xe, Cố Khê cởi dây an toàn trên người hai bé con ra, Bán Nguyệt và Khanh Khách sung sướng nhảy xuống xe, đưa hai tay ra muốn Ông nội ôm.

Ông Kiều và Ông Triển vui tươi hớn hở mà ôm lấy cháu trai và cháu gái, nói với Cố Khê đang bước xuống xe: “Tới phòng làm việc của Tô Nam ngồi nghỉ một lát đi, chờ mẹ con tới thì chúng ta đi ăn.”

“Dạ.”

Cố Khê rất ít khi tới công ty của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc để tìm bọn họ, hiện tại cậu chịu đựng sự xấu hổ khi bị người khác nhìn chằm chằm mà đi vào trong công ty cùng với hai ông cụ. “Bà chủ” tới, mọi người cũng nhịn không được mà liếc trộm.

Nguyên một buổi sáng không gặp được ông nội, Bán Nguyệt và Khanh Khách bám dính lấy ông nội, kể cho ông nội nghe buổi sáng bọn nó đã làm cái gì, chọc cho hai ông cụ cười ‘ha hả’ không ngừng.

Vào thang máy, lúc này Cố Khê mới có thể thả lỏng tâm tình, cậu hỏi: “Ba, khi nào mới có kết quả kiểm tra sức khoẻ của hai người?”

Ông Kiều ngừng trêu chọc cháu, trả lời: “La Kiệt nói ngày mốt thì có. Chẳng phải bệnh nặng gì, chỉ là lớn tuổi nên cần chú ý vài nơi.”

“Vậy là tốt rồi.” Cố Khê nhìn hai bé con không ngừng nhúc nhích ở trong ngực ông nội, nói: “Khanh Khách, Bán Nguyệt, tự mình bước đi, đừng bắt ông nội ôm.”

Hai ông cụ lập tức nói: “Không sao đâu.”

Ông nội muốn ôm mà, Khanh Khách và Bán Nguyệt ôm cổ ông nội không chịu đi xuống. Bé con ở trước mặt ông nội sẽ không nghe lời ba ba nói, Cố Khê liền thay đổi cách nói khác, hỏi: “Các con có muốn đi xem công ty của ba Triển một chút không? Để ông nội dẫn các con đi xem.”

Công ty của ba Triển? Cũng là lần đầu tiên được đến đây, bé con hiển nhiên không hiểu công ty là cái gì, nhưng lòng hiếu kỳ thì luôn luôn có.

Cố Khê dụ dỗ nói: “Các con bước xuống đi, để ông nội dẫn các con đi xem, ngoan.” Sau đó Cố Khê nói với hai ông cụ: “Ba, các người đừng cứ ôm bọn nó mãi, rất nặng.”

“Không nặng, không có việc gì.”

Cố Khê hơi lộ ra biểu tình nghiêm túc nhìn hai bé con, Khanh Khách và Bán Nguyệt ở trong ngực của ông nội cọ a cọ, cuối cùng cũng đi xuống. Ông cụ buông cháu trai và cháu gái xuống mặt đất, Khanh Khách và Bán Nguyệt nắm lấy tay của ông nội, Bán Nguyệt kêu lên: “Muốn xem, muốn xem, ba ba, ngừng thang máy lại a.”

Ông cụ vươn tay ấn đại một tầng, lập tức, thang máy ngừng lại. Khanh Khách và Bán Nguyệt thò cái chân ngắn ngủn chạy ra ngoài.

“Tiểu Hà, con đi lên trước đi, ba dẫn bọn nhỏ đi dạo một chút.”

“Dạ.” Cố Khê ấn phím giữ cửa, nói với bé con: “Đừng bắt ông nội ôm, tự mình bước đi.”

“Chào tạm biệt ba ba.”

Khanh Khách và Bán Nguyệt phất phất tay với ba ba, lôi kéo Ông nội muốn đi dạo. Cửa thang máy khép lại, Cố Khê thở hắt ra một hơi, dạy dỗ hai bé con này tuyệt đối không thể buông lỏng.

Triển Tô Nam đã đợi Cố Khê một lúc lâu, vừa nhìn thấy hắn, Cố Khê đã nói: “Em để ba dẫn bọn nhỏ đi dạo, nếu không Khanh Khách và Bán Nguyệt cứ bắt ba ôm mãi.”

Triển Tô Nam hiểu rõ mà cười cười, giang hai tay ra. Cố Khê nhếch miệng, đi tới để đối phương ôm lấy cậu, thuận thế ngồi ở trong lòng Triển Tô Nam.

Triển Tô Nam hỏi: “Sao lâu như vậy mới tới? Không phải nói đưa bánh chẻo qua là tới luôn đây sao?”

“Em ngồi một chút. Mấy người Đại thuận vừa mở tiệm, em xem thử có thể giúp được gì không.”

Triển Tô Nam cầm tay Cố Khê, trực tiếp hỏi: “Nghe nói em ở trong quán gặp được bạn thời đại học?”

Cố Khê sửng sốt một chút, có điều cũng không giấu diếm mà trả lời: “Dạ, em cũng không nhận biết bọn họ, nếu bọn họ không nói ra, em căn bản không nghĩ họ là bạn học của em.” Mình ở trong quán xảy ra chuyện gì đều không bao giờ gạt được hai người này, Cố Khê đã thành quen, cũng không hỏi xem ai đã báo tin cho Triển Tô Nam.

“Có phải em cho bọn họ số điện thoại không?”

Nhìn sắc mặt của Triển Tô Nam, Cố Khê không biết nên khóc hay cười nữa: “Chỉ là xã giao thôi, em cũng có lấy số của họ mà.”

“Là ý gì?” Triển Tô Nam trầm mặt, tiểu Hà của hắn muốn đi gặp người lạ?

Biết hắn hiểu lầm, Cố Khê vội vàng nói: “Trước đây ở trường học em cũng không quen bọn họ, rồi trải qua mười mấy năm không gặp, người ta chỉ là lịch sự để lại số điện thoại.”

Sắc mặt của Triển Tô Nam khôi phục được chút ít, hỏi: “Nếu bọn họ liên lạc với em thì sao?”

Cố Khê sửng sốt, cậu đúng là chưa từng nghĩ qua.

Triển Tô Nam bá đạo nói: “Nếu bọn họ liên lạc với em, em phải thay sim mới.”

“Làm thế không ổn a.” Cố Khê hơi do dự nói: “Người ta rất lịch sự, mà cũng chỉ là một người bạn, hơn nữa còn là bạn học cũ.”

“Không được. Lúc trước đi học họ có lịch sự với em không, sao bây giờ chủ động thế? Vài chục năm không gặp, vừa thấy em đã muốn số điện thoại, lại còn là đàn ông, anh và Thiệu Bắc không thích. Nếu như bọn họ liên lạc với em, không cho em nhận, có lẽ nên thay sim mới ngay bây giờ.”

Cố Khê bất đắc dĩ, lại không biết phải khuyên bảo thế nào mới tốt. Cậu luôn bị động trên phương diện kết giao bạn bè, nên kỳ thực cậu chưa từng nghĩ qua nếu đối phương liên lạc thì mình phải làm gì. Nếu thật sự có gặp mặt, cậu cũng không biết nói gì với đối phương, nhất là tình huống hiện tại của cậu cũng không tiện nói cho đối phương biết.

“Tiểu Hà, nói em sẽ không gặp bọn họ, nếu không anh sẽ ghen.”

Cố Khê có chút thẹn thùng, từ sau khi kết hôn, hình như hai người này càng ngày càng biết nói ngọt.

“Bọn họ sẽ không liên lạc với em. Em vừa gọi cho Mạn Mạn, kêu cháu đi ăn trưa với tụi mình, nhưng cháu không đi.” Cố Khê vội vàng đổi đề tài

Biết rõ Cố Khê sẽ không giấu diếm bọn họ mà đi gặp ‘tên đàn ông xa lạ’, Triển Tô Nam cũng không cố ý náo loạn, nói: “Cháu không đi thì thôi, chắc là sợ người ta biết là cháu của anh. Trưa nay Bán Nguyệt và Khanh Khách muốn ăn gì?”

“Em chưa hỏi. Không cần quan tâm bọn nó muốn ăn gì. Nên hỏi xem ba mẹ thích ăn gì.” Cuộc nói chuyện của hai người lại một lần nữa chuyển dời về chuyện gia đình.

Con của ông chủ tới đây, mọi người trong công ty đều rất để ý. Hai bé con đi tới một nơi hoàn toàn xa lạ, lại gặp được nhiều cô chú xa lạ, hai bé con đã hiếu động nhất thời càng thêm hăng hái hơn. Bán Nguyệt chạy ở phía trước, Khanh Khách chạy theo sau anh trai.

Ông Triển và ông Kiều được hai bảo vệ dìu đi ở phía sau không ngừng gọi to: “Đừng chạy đừng chạy, coi chừng té.”

Trong lúc nhất trên dưới công ty trở nên náo nhiệt vô cùng. Hai bé con cực kỳ dễ thương, lại hay cười. Có nhân viên to gan đem đồ ăn vặt và đồ chơi ra dụ bọn nó, hai bé con bám lấy bàn làm việc của đối phương cười ‘haha’ không ngừng, khiến cho tất cả mọi người không còn tâm tư làm việc.

Nhìn cháu nội chơi đến cao hứng, hai ông cụ cũng không thèm quản xem có ảnh hưởng đến nhân viên đang làm việc hay không, cứ dẫn cháu nội đi tham quan hết tầng này qua tầng khác. Chơi rất vui vẻ, nên hai bé con cũng không để ông nội ôm, đem hết tinh tinh lực đặt lên trên người các cô chú đang làm việc.

Lại đến một tầng khác, Bán Nguyệt và Khanh Khách chạy ra khỏi thang máy, Khanh Khách ở phía trước gọi: “Ông nội nhanh lên, Ông nội nhanh lên.”

“Chậm một chút chậm một chút, coi chừng te, cẩn thận đau bụng.” Hai ông cụ vừa chạy theo vừa gọi.

Hai bé con thấy có một căn phòng lớn, trong đó có rất nhiều bàn và người, đã dạo qua vài tầng, nên bọn nó lập tức biết nơi nào chính là nơi bọn nó muốn chơi đùa. Hai bé con tay trong tay chạy đi vào. Vừa tới gần cửa thì hai nhân viên từ trên bàn làm việc ngẩng đầu lên, tò mò nhìn hai bé con đang chạy vào.

Một người trong đó hỏi: “Bạn nhỏ, các con tìm ai?”

“Bọn con tới chơi.” Bán Nguyệt ngọng nghịu trả lời.

Chơi? Người nọ cười lên. Mà một người ngồi ở cạnh nghe tiếng trẻ con liền giật mình ngẩng đầu lên.

Khanh Khách đang tò mò đánh giá chung quanh, sau khi nhìn thấy người vừa ngẩng đầu thì ngây ngẩn cả người, chớp chớp đôi mắt to giống y ba ba, buông tay anh trai ra, chạy tới chỗ người đó kêu lớn: “Chị chị.”

Khanh Khách vừa gọi, Bán Nguyệt cũng nhìn thấy. Chân nhỏ cũng chạy tới: “Chị chị.”

“Mạn Mạn, em trai và em gái của cô à?” Có người không biết thân phận của bé con liền kinh ngạc hỏi.

“A, ừ.” Trong lòng Từ Mạn Mạn như gõ trống, sờ sờ đầu nhỏ của các em, hỏi: “Sao các em lại chạy đến đây?”

“Ông nội.” Khanh Khách xoay người chỉ chỉ hướng Ông nội, nói cho chị biết ông nội dẫn bọn nó tới. Sau đó Khanh Khách hôn lên bụng của chị một cái, gọi: “Em trai em trai, chị chị, em muốn em trai.”

Trong lòng Từ Mạn Mạn cầu khẩn lần này có thể lừa dối cho qua, thế nhưng cửa phòng làm việc của quản lý mở ra, quản lý bộ tài vụ đi tới, rất tôn kính mà chào hai ông cụ: “Ông Triển, ông Kiều.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio