Nhìn hai người đàn ông với vẻ mặt bi thương cùng hốc mắt ửng đỏ, Cố Khê lại một lần nữa đành nén xuống những lời sáng nay định quyết tâm nói ra. Chuẩn bị đồ ăn cho hai người, Cố Khê mím môi không nói gì nữa. Triển Tô Nam đóng cửa phòng bếp, Kiều Thiệu Bắc đi đến sau Cố Khê, vươn hai tay ôm lấy cậu từ phía sau, quả trứng gà trong tay Cố Khê rơi bộp phát trên bệ bếp, nát bét.
“Tiểu Hà, đừng nhúc nhích, hãy để anh ôm em trong chốc lát, xin em.”
Giọng nói của Kiều Thiệu Bắc thực yếu ớt, vô cùng tha thiết. Nhịp thở của Cố Khê khẽ biến đổi, cậu nhìn những vỏ trứng rơi vỡ vụn trên bệ bếp, nghiến chặt khớp hàm….
Ôm ước chừng năm phút, Kiều Thiệu Bắc buông Cố Khê ra, cậu chưa kịp xoay người thì lại có ngay một người nữa ôm cậu từ phía sau. Người nọ không nói gì, nhưng tiếng thở trầm nặng đồng dạng thống khổ. Rõ ràng bọn hắn là cha đẻ của hai đứa trẻ, lại chỉ có thể xưng là thúc thúc, bọn hắn thật sự muốn hai con trai gọi mình là cha.
Cố Khê đứng bất động, hai tay đặt trên bệ bếp nắm chặt. Nhịp tim đập của Triển Tô Nam xuyên thấu qua giữa hai người truyền đến Cố Khê, trái tim cậu khẽ dâng lên nỗi niềm xót xa….
Qua một hồi thật lâu, Triển Tô Nam cũng vẫn chưa buông tay, Cố Khê nhịn không được nói: “Tôi phải hấp trứng cho các anh, hai anh vào nhà chính đi.”
Triển Tô Nam buông Cố Khê ra, bình tĩnh hơn rất nhiều, nói: “Để bọn anh tự làm.”
“Không cần đâu, các anh vào nhà đi.” Không hề quay đầu nhìn hai người nọ, Cố Khê lấy một chiếc bát nhỏ, gạt hết đống trứng vỡ nát cùng vỏ trứng vào, rồi lấy ra năm quả trứng mới, đập vào bát to, đánh tơi lên.
Kiều Thiệu Bắc giật giật góc áo Triển Tô Nam, lên tiếng: “Vậy, bọn anh vào nhà đây.”
“Ừm.”
Phía sau truyền đến tiếng mở cửa, bàn tay đang cầm trứng gà của Cố Khê chậm rãi buông, nhắm mắt lại áp chế sự nặng nề trong đáy lòng.
※
Bưng bát trứng hấp vào cho Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc xong, Cố Khê lại chui vào phòng bếp, nói là chuẩn bị cơm trưa; người nào nhạy bén đều biết cậu muốn yên tĩnh một mình, nhưng chỉ tiếc Từ Mạn Mạn lại không phải cái người nhạy bén đó. Thấy không ai đi giúp tiểu thúc, cô đứng dậy đi vào phòng bếp, mỗi lần được nghỉ về, Từ Mạn Mạn gần như đều ở lì nhà của ông bà nội, đỡ dần tiểu thúc.
Đi vào phòng bếp, nhìn thấy tiểu thúc đang nhặt rau, Từ Mạn Mạn lập tức cầm lấy một cái ghế đi tới ngồi bên cạnh Cố Khê, “Tiểu thúc, cháu giúp thúc.”
“Mạn Mạn?” Đang suy nghĩ miên man, Cố Khê giật mình, rồi cậu nhanh chóng đoạt lấy mấy cọng rau trong tay Từ Mạn Mạn, nói: “Không có việc gì đâu, một mình thúc trong này là được rồi, cháu ở bên ngoài vất vả, về nhà thì cứ nghỉ ngơi đi.”
“Cháu không mệt mà, người vất vả là thúc ấy.” Từ Mạn Mạn cướp đồ lại, vừa nhặt rau vừa nói: “Mấy ông chủ ở trong nhà nói toàn chuyện của bọn họ, cháu nghe không hiểu, mà cũng không muốn nói chuyện, thà đi giúp thúc nấu cơm còn hơn. ”
Cố Khê hỏi: “Cháu không thích bọn họ sao? Vì sao thúc cứ thấy cháu gọi bọn họ là ông chủ thế?”
Từ Mạn Mạn ngẩng đầu, cười cười: “Không hẳn là không thích. Cháu chỉ sợ quen gọi rồi nay mai vô tình gặp mặt ở công ty lại bất giác gọi thế thì không tốt. Cháu là người mới trong công ty, vẫn đừng nên để mấy đồng nghiệp biết cháu quen biết với sếp thì tốt hơn, chứ không, rõ ràng bằng tự chính năng lực của mình cháu trụ lại được ở công ty, mọi người có khi lại nghĩ cháu dựa vào quan hệ này nọ, cháu không muốn thế đâu. Hơn nữa, xét về vai vế, cháu phải gọi họ là thúc thúc, cháu cảm thấy là lạ.”
Ngẫm lại cũng đúng, Từ Mạn Mạn năm nay , mà hai người kia mới tuổi, để Mạn Mạn gọi bọn họ là thúc thúc thì cũng hơi kì quái. Nếu cha mẹ nuôi không nhận cậu là con nuôi thì chắc Mạn Mạn gọi cậu là anh trai mất. Thấy lời cháu gái cũng hợp lý, Cố Khê nói: “Vậy cứ gọi là ông chủ đi, thúc cũng không thích người khác phủ nhận năng lực của cháu.”
“Hì,” Từ Mạn Mạn làm nũng cọ cọ vào vai tiểu thúc, nói: “Trước mặt bọn họ, cháu cố gắng gọi là thúc thúc, nhưng cháu cũng đã giải thích trước với mấy người đó rồi, hai vị ấy không ngại đâu. Cháu còn chuẩn bị nói với Trang Tử nữa, sau này ở công ty thì nhớ phải làm bộ không quen biết cháu. Anh ta là trợ lý của ông chủ, cháu đột nhiên là bạn bè của anh ta, mấy đồng nghiệp khẳng định sẽ truy hỏi tận gốc đó, cũng sẽ hoài nghi năng lực của cháu.”
Từ Mạn Mạn chủ động nhắc tới Trang Phi Phi, Cố Khê lập tức chộp lấy cơ hội hỏi: “Mạn Mạn, ở trường, cháu có thích bạn nam nào không?”
Nét cười trên mặt Từ Mạn Mạn nháy mắt cứng ngắc, rồi mới nhíu mày hỏi lại: “Tiểu thúc à, thúc sẽ không giống mẹ cháu, muốn tống cháu sớm gả cho người ta đó chứ.”
Cố Khê bật cười: “Một mình cháu lăn lộn bên ngoài, tiểu thúc tất nhiên hy vọng có một ai đó sẽ chăm sóc tới cháu. Cháu sắp đi làm, công việc rồi các mối quan hệ sẽ xoay vòng luẩn quẩn, nếu trong trường có thể tìm được một người thích hợp là tốt nhất.”
Từ Mạn Mạn quyệt quyệt miệng: “Mấy bạn nam sinh trường cháu đều vội vàng xuất ngoại du học rồi, làm gì có cơ hội cho mấy đứa con gái như tụi cháu. Hơn nữa, cháu cũng không thích, giờ, cháu chỉ muốn mau chóng đi làm rồi trở thành một nữ cường thôi.”
Vậy Trang Phi Phi thì sao? Thấy thái độ của cháu gái như vậy, Cố Khê do dự. Sau đó, cậu lại nghe Từ Mạn Mạn nhỏ giọng ấp úng khó xử nói: “Tiểu thúc ơi, thúc thấy hôm nay cái áo len cháu mặc có đẹp không?”
Cố Khê nhìn, gật gật đầu: “Rất đẹp.”
Đối mặt trước người thân thiết nhất với mình, Từ Mạn Mạn bộc bạch nỗi niềm rầu rĩ: “Thúc à, đó là do Trang Tử tặng cháu đấy, cháu không muốn nhận, nhưng anh ấy nói cháu giúp sếp tìm được thúc, đó là quà công ty thưởng cho cháu, cái gì mà cháu cứ tự nhiên nhận lấy, cháu từ chối không được nên đành nhận. Nhưng cháu vẫn cảm thấy không thích hợp. Tiểu thúc, thúc nói xem cháu nên mua cho anh ta cái gì bây giờ, anh ấy vừa quan tâm đến cháu, lại vừa còn giúp cháu thật nhiều việc rắc rối.”
Cố Khê thuần thục nói: “Mặc kệ lý do là gì thì đây cũng là ý tốt của người ta, cháu cứ nhận lấy. Thúc thấy anh chàng Trang Tử này rất ổn trọng, cũng rất biết cách quan tâm tới người khác, kết làm bạn quả không tồi.”
Từ Mạn Mạn gật gật đầu: “Vâng, kỳ thật cháu cũng đã coi anh ấy là bạn bè rồi, anh ấy không hề giống với những nam sinh trước đây cháu từng tiếp xúc. Mà quan trọng là, chính anh ấy đã ‘đập nát’ thành kiến của cháu vốn nghĩ những người bên cạnh ông chủ đều rất kiêu kỳ. Nếu anh ấy không nói, thì căn bản, cháu không nhận ra anh ấy là trợ lý của sếp tổng. A, lần trước cháu gọi điện thoại về nói bị người ta đụng phải chính là anh ấy đấy, về sau, anh ta còn đến giải thích riêng với cháu nữa.”
“Vậy…… Cháu với cậu ta có cảm giác gì khác không?” Cố Khê vừa nói ra, Từ Mạn Mạn đầu tiên là sững sờ, sửng sốt, sau đó cô lập tức lắc đầu nguây nguẩy: “Không có đâu mà, tiểu thúc, thúc đừng có phỏng đoán lung tung, chúng cháu chỉ là đồng nghiệp thôi, là bạn bè nữa. Đúng, đúng……” Nhớ tới việc ngày đó cô làm lộ hành tung của tiểu thúc, Từ Mạn Mạn lắp bắp nói: “Có đôi khi, cháu cảm thấy anh ấy rất giống một người anh trai, dù sao chúng cháu tuyệt đối không phải là cái quan hệ kia đâu ạ.”
Cố Khê vội vàng cười trấn an nói: “Đừng nóng vội đừng nóng vội, tiểu thúc thấy cậu ta cũng không tồi, cho nên muốn thăm dò xem các cháu có khả năng phát triển thêm một bước không thôi.”
Vẫn lắc đầu mạnh, Từ Mạn Mạn nói: “Người ta từ Mỹ trở về, lại là trợ lý của ông chủ, căn bản không coi trọng cháu đâu.”
Cố Khê vừa nghe, có điểm mất hứng nói: “Mạn Mạn nhà chúng ta vĩ đại như thế, sao không có khả năng coi trọng cháu? Tiểu thúc không phải đã từng nói, cháu không hề thua kém bất kỳ ai sao.”
Biết tiểu thúc hiểu lầm, Từ Mạn Mạn giải thích: “Cháu không phải tự ti mà chỉ là cháu hoàn toàn không nghĩ tới việc này, cũng sẽ không suy nghĩ tới. Cháu và Trang Tử, aizz…, dù sao cũng không có khả năng. Nếu không vì mối quan hệ với tiểu thúc, cháu căn bản không có cơ hội được tiếp xúc với anh ấy.”
Sợ tiểu thúc lại tiếp tục hỏi dồn, Từ Mạn Mạn nhanh chóng ôm lấy tiểu thúc làm nũng: “Nếu cháu có người trong lòng, người đầu tiên tâm sự sẽ chính là tiểu thúc, hơn nữa, cháu muốn kiếm bạn trai thì cũng phải tìm giống tiểu thúc đây nè. Vừa có nội hàm, lại ôn nhu, săn sóc, lại thương cháu, lại sẽ làm sủi cảo cho cháu ăn nữa chứ.”
Cố Khê bật cười: “Giống tiểu thúc thì có gì tốt cơ chứ.”
“Tốt mà, tiểu thúc là tốt nhất, ai cũng kém xa tiểu thúc.”
“Con bé này.”
Ôm Từ Mạn Mạn như mọi khi, trong lòng Cố Khế thập phần tiếc hận, cậu thấy Trang Phi Phi rất rất không tồi mà.
“A, ĐÚNG RỒI!” Từ Mạn Mạn đột nhiên hét lên một tiếng hoảng sợ, dọa Cố Khê giật mình. Cô bám chặt vào cánh tay của cậu, thần bí hỏi: “Tiểu thúc, thúc có biết ông chủ đã chi ra bao nhiêu tiền để “treo thưởng” tin tức của thúc thúc không?
“CÁI GÌ?” Treo giải thưởng?!!
Từ Mạn Mạn vươn ra một đầu ngón tay, kêu nhỏ: “Một nghìn vạn, MỘT NGHÌN VẠN ĐÓ Ạ! Trang Tử nói với cháu rằng, ông chủ vốn quyết định sang đầu năm sau sẽ phân phát cho tất cả nhân viên trong tập đoàn cũng như các công ty chi nhánh ảnh chụp của thúc, ai có thể cung cấp ra nơi ở của thúc thì sẽ được thưởng một ngìn vạn!”
Cố Khê mở to hai mắt nhìn đăm đăm, không biết chính mình nên lộ ra biểu tình gì nữa. Từ Mạn Mạn cắn môi, nói: “Tiểu thúc à, trước kia hai sếp làm thương tổn thúc cũng thật quá đáng, cháu nghe xong rất muốn thay thúc đánh mắng họ một trận. Nhưng…….” Tựa vào người tiểu thúc, Từ Mạn Mạn không dám nhìn Cố Khê, nói ra suy nghĩ trong lòng: “Tiểu thúc à, nếu thúc còn yêu bọn họ thì hãy tha thứ cho họ đi, rồi cùng hai vị đó sống bên nhau hạnh phúc.”
“MẠN MẠN!” Da đầu Cố Khê nháy mắt tê dại.
Dụi dụi đầu vào lòng tiểu thúc, Từ Mạn Mạn thấp giọng nói: “Ngày đó…… ông chủ nói với cháu, nói, nói bọn họ vẫn còn yêu thúc.”
Trái tim của Cố Khê một khắc như đình chỉ.
Giọng nói của Từ Mạn Mạn ngày càng thấp: “Tiểu thúc, cháu không để ý đâu, chỉ cần tiểu thúc có thể hạnh phúc, có thể không cần phải vất vả như thế nữa, chỉ cần Dương Dương và Nhạc Nhạc được sống tốt, cháu không để ý thúc thích ai, tiểu thúc thích mấy người cũng kệ. Thúc à, hai sếp có thể đem lại hạnh phúc cho thúc, có thể đem lại hạnh phúc cho Dương Dương và Nhạc Nhạc. Cháu nghĩ trải qua mười hai năm thống khổ, sau này bọn họ cũng nhất định sẽ không gây ra chuyện gì thương tổn tới thúc nữa đâu. Kệ những suy nghĩ, những cảm giác của người khác đi, thúc hoàn toàn không cần để ý tới đâu, mặc người ta nói gì thì thúc hãy cứ đi con đường của riêng mình. Tiểu thúc, cháu hy vọng thúc hạnh phúc.”
Cố Khê ôm chặt cháu gái, rất lâu sau đó, cậu chỉ thản nhiên nói, “Con bé này.”
Tại cửa phòng bếp, có hai người nghe không sót một chữ nào câu chuyện của hai chú cháu. Một là Trang Phi Phi đi ra đây, định bụng phụ giúp Từ Mạn Mạn, một kẻ khác định đi WC, Triển Tô Nam. Ánh mắt Triển Tô Nam nặng nề, Trang Phi Phi cũng đồng dạng như vậy. Âm trầm vỗ vai Trang Phi Phi, Triển Tô Nam đi vào buồng vệ sinh, Trang Phi Phi thì lại nhẹ bước quay về nhà trong.
Đợi đến lúc Từ Mạn Mạn cùng Cố Khê chuẩn bị xong cơm trưa, thời điểm mời cả nhà ra ăn cơm, bầu không khí trong phòng rất nhẹ nhàng, tự nhiên, biểu hiện của Trang Phi Phi cũng cực kỳ thản nhiên, thậm chí còn cùng Từ Mạn Mạn nói đùa. Mà nội tâm không bình tĩnh nổi, Cố Khê vẫn một mực tránh né cái nhìn chăm chú của Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc, hơn nữa vừa nãy biết được tin tức từ cháu gái, cậu lại càng không thể đối mặt với hai người nọ được, chỉ có thể cố tỏ ra tự nhiên đứng ở trong nhà.
Từ nãi nãi cùng Từ đại gia còn có vợ chồng Ngụy Hải Trung cũng phát hiện ra Cố Khê mất tự nhiên, nhưng mà bọn họ không biểu hiện ra ngoài. Còn hai đứa trẻ vô cùng mẫn cảm cũng phát hiện ra ba ba tránh né hai thúc thúc, tận sâu trong đáy mắt của hai đứa là nỗi lo lắng.
Ăn cơm trưa xong, lại ngồi hàn huyên trong phòng một lúc, Triển Tô Nam liền nhắc tới việc đi tới nhà của Từ Khâu Thuật. Một nhóm người lục đục mặc thêm quần áo chuẩn bị ra ngoài. Lúc Ngụy Hải Trung đến đã gọi thêm một chiếc xe nữa tới đây, Trang Phi Phi cũng lái riêng một chiếc khác.
Cả nhà đều ra ngoài, Cố Khê ở lại cuối cùng khóa cửa, mà vốn dĩ đã đi, Triển Tô Nam lại cầm theo một chiếc áo khoác lông mới tinh xốc rèm cửa đi vào.
“Tiểu Hà, cầm lấy chiếc áo này thay ra đi.”
Cố Khê không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: “Không cần đâu, áo của tôi cũng rất ấm áp, không cần.”
“Áo khoác của em, Mạn Mạn nói là đều đã mặc nhiều năm lắm rồi, toàn do anh cả mua, cũng nên đổi một chiếc mới đi thôi.” Đi đến trước mặt Cố Khê, Triển Tô Nam cầm lấy khóa kéo trên áo của Cố Khê.
“TÔ NAM!” Đè lại tay Triển Tô Nam, tựa hồ bị thân nhiệt của đối phương truyền sang, Cố Khê lại nhanh chóng hạ tay: “Không cần, thật sự không cần mà.”
“Tiểu Hà.” Triển Tô Nam yên lặng nhìn Cố Khê, “…nhất định phải khách khí thế với anh và Thiệu Bắc sao? Bọn anh chỉ muốn em ấm áp một chút, không hơn.”
“Tôi thật sự không lạnh.” Lùi sau một bước, giờ phút này Cố Khê không biết phải đối mặt với Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc như thế nào nữa.
“Tiểu Hà.” Triển Tô Nam tiến lên một bước, khom người cầm lấy tay cậu, cũng không để đối phương tránh né nữa: “Tay em lạnh như vậy, sao lại bảo không lạnh chứ?”
Yết hầu của Cố Khê nhấp nhô, cậu cúi đầu tránh đi tầm mắt của Triển Tô Nam: “Các anh…… không phải đã tặng tôi một bộ quần áo bằng nhung rồi sao…… Nó rất ấm áp. Tay tôi, chính là như vậy.”
“Tiểu Hà, thay áo được không?” Thanh âm của Triển Tô Nam đột nhiên ôn hòa đi vài phần, thân hình hắn cao lớn, lại nắm chặt tay Cố Khê, còn cúi người, nên cả người Cố Khê đều nhanh chóng bị hắn vây trong lồng ngực.
Lại lui sau một bước, đẩy lùi độ nóng hơi thở của Triển Tô Nam, Cố Khê còn muốn cự tuyệt, nhưng đối phương lại một tay ôm lấy cậu: “Tiểu Hà, thay ra được không? Xin em.”
“Tô Nam.” Thật sự nhịn không được ngửa đầu, cái trán lại dính sát vào đôi môi của đối phương, Trái tim Cố Khê lần thứ hai ngừng dập.
“Thay ra, được không?” Liếm liếm môi, cưỡng chế dục vọng, Triển Tô Nam thừa dịp Cố Khê đang ngây ngốc, kéo khóa áo khoác, cởi ra.
“TÔ NAM!” Đột nhiên hoàn hồn, Cố Khê thân thủ giữ chặt áo khoác của chính mình, nhưng cánh tay Triển Tô Nam lẹ hơn cậu một bước, ném áo khoác lên ghế sofa. Lập tức, Triển Tô Nam liền lấy chiếc áo khoác lông vô cùng ấm áp kia khoác lên người Cố Khê.
“Tô Nam, xong chưa vậy?” Ngoài phòng, Kiều Thiệu Bắc hợp thời cất tiếng, Triển Tô Nam không quay đầu lại, nói: “Tốt lắm.” Trực tiếp đóng khóa áo khoác, Triển Tô Nam vô lại kéo Cố Khê đi ra ngoài.
“Tô Nam, anh đừng như vậy.” Cố Khê gấp đến độ mặt mũi đều ửng đỏ lên.
“Anh đừng như thế nào, anh chỉ muốn em ấm áp hơn một chút mà.” Đẩy người nọ tới cửa ngoài, Triển Tô Nam đem Cố Khê giao cho Kiều Thiệu Bắc, xoay người khóa cửa.
Hai cánh tay của Cố Khê cũng chưa kịp chạm vào chiếc áo đã trực tiếp bị Kiều Thiệu Bắc kéo ra khỏi sân nhà, hắn cùng Triển Tô Nam phối hợp quả thực là hoàn toàn không có kẽ hở.
Trên xe, Dương Dương và Nhạc Nhạc cảm thấy rất quái lạ, vì sao áo khoác của ba ba không kéo kỹ mà đã lên xe ngay, không kéo khoá cẩn thận gì cả.
Như sợ Cố Khê cởi áo vứt bỏ, Triển Tô Nam nhanh chóng khóa cửa, tăng tốc chạy nước rút trăm mét rồi nhảy lên xe, đóng cửa xe. “Lái xe!”
Xe chuyển bánh, đầu óc Cố Khê thực choáng váng, thực choáng váng. Cậu cảm thấy ước muốn có một cuộc sống bình thản của mình hình như cách cậu càng ngày càng xa, cậu nên làm thế nào đây?