Kết quả cuối cùng là đống quần áo bẩn của năm người đều được đáp thẳng vào máy giặt xử lý.
Cố Khê còn đang sốt nhẹ, bị hôn cuồng nhiệt như vậy khiến tay chân mềm nhũn. Triển Tô Nam bế cậu vào phòng ngủ chính, sấy tóc, cho cậu uống thuốc, một lúc sau thì Cố Khê mê man.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ngâm nga hát hò trong phòng giặt, tranh thủ dọn dẹp mọi thứ; Dương Dương Nhạc Nhạc cũng đứng bên phụ giúp, chỉ là thỉnh thoảng hai đứa lại nhìn lén thúc thúc mấy lần, trong đầu vẫn luẩn quẩn cảnh tưởng kinh ngạc vừa được chứng kiến.
“Dương Dương Nhạc Nhạc, chiều này đừng đi nữa, ở nhà cùng ba ba và thúc thúc xem phim được không?” Không hề hay biết hai cậu nhóc này đã vụng trộm thấy được những cảnh không dành cho trẻ nhỏ, tâm tình Triển Tô Nam vô cùng tốt bắt đầu dụ dỗ, đôi khi hai con trai hiểu chuyện quá cũng thật phiền não, đương nhiên là phiền não ngọt ngào rồi.
Tuy một ngày trước được Dương Dương Nhạc Nhạc gọi là ‘ba’, nhưng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng không dám mặt dày ép bọn trẻ đổi ngay cách xưng hô, bọn hắn chỉ thầm mong hai đứa ngẫu nhiên gọi ‘ba ơi’ một lần là đã thỏa cơn nghiện.
Dương Dương chần chừ nói: “Thúc thúc, ba từng nói phải kiên trì hoàn thành việc cần làm, mà chỉ còn ba ngày nữa là khai giảng, chúng cháu định bán nốt hai buổi rồi mới nghỉ.”
Nhạc Nhạc gật đầu phụ họa, nói tiếp nguyên nhân quan trọng nhất: “Chúng cháu muốn kiếm đủ đồng, còn thiếu gần đồng nữa ạ.”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc rất đau lòng, nhưng câu tiếp theo của Nhạc Nhạc đã chặn ngay lời khuyên bọn hắn định nói: “Đây là mục tiêu ban đầu của cháu và anh trai, nhất định phải cố gắng đạt được. Ba dạy rằng: nam tử hán nói là phải làm.”
Cố Khê giáo dục con cái thật tốt, vì không thể làm một người đàn ông chân chính nên cậu đã đặt toàn bộ niềm hy vọng lên hai con trai bảo bối của mình, thành quả chính là Dương Dương Nhạc Nhạc đối với mục tiêu đồng rất kiên trì, không bị dụ dỗ hay ảnh hưởng bởi bất cứ tác động nào. Thật lòng chúng rất muốn xem phim, rất muốn xem hoạt hình, nhưng mục tiêu đã định ra thì phải làm được đến cùng.
Kiều Thiệu Bắc ngồi xổm xuống, ôm hai con trai, áp chế nội tâm đau buồn, nói: “Ba con dạy rất đúng, nam tử hán nói là phải làm, làm bất cứ việc gì cũng không thể bỏ dở giữa chừng. Vậy đợi các con bán mứt quả xong thì năm người chúng ta sẽ xem phim nhé. Mặc dù trong lòng hắn rất muốn ‘nhốt’ hai đứa nhóc trong nhà, nhưng vẫn không thể nhẫn tâm ngăn cản chúng tiếp tục ‘sự nghiệp’ của mình.
“Thúc thúc……” Dương Dương cắn môi, “Sau khi vào năm học, chúng cháu vẫn muốn tiếp tục đi bán hàng.”
“Vì sao?!!” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không thể bình tĩnh nổi nữa, “Không được. Kỳ nghỉ đông cho phép các con bán mứt quả là muốn hai con có cơ hội phát triển ý tưởng của mình, nhưng khi vào kỳ học thì không được đi bán nữa.”
Không muốn nói ra nguyên nhân, Dương Dương Nhạc Nhạc cúi đầu, chúng muốn kiếm tiền, muốn san sẻ bớt gánh nặng của ba ba. Ba không muốn dựa dẫm vào thúc thúc, hai đứa cũng không muốn. Chúng không thể vì được hai thúc yêu thương mà sinh ra ý nghĩ ỷ lại.
Sắc bén như Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã nhanh chóng hiểu được vì sao Dương Dương Nhạc Nhạc cố chấp như vậy. Trái tim đau buốt, hai người ôm bọn trẻ, đi thẳng ra phòng khách, đóng cửa lại. Bọn hắn muốn Dương Dương và Nhạc Nhạc biết, hai người là ‘ba’ của chúng, là nơi chúng có thể ỷ lại, hơn nữa, nhất định ‘phải’ dựa dẫm vào ‘hai người cha’ này!
Cố Khê không hề biết Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã tiến hành một cuộc ‘giáo dục triệt để’ đối với hai con trai…
Giữa trưa, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam gọi Cố Khê dậy, rồi năm người cùng nhau uống canh hải sâm đương quy vô cùng bổ dưỡng. Trang Phi Phi đã nhanh chân tránh mặt, hắn tuyệt đối không dám mò xuống dưới nhà để làm bóng đèn.
Tuy đã là lần thứ hai được ăn con hải sâm, Dương Dương và Nhạc Nhạc vẫn không ngừng âm thầm kinh hô, thứ mềm mềm đen đen này không ngờ lại quý giá đến thế, so với mấy con ở bữa tiệc sinh nhật hôm nọ hình như hải sâm này còn to hơn hẳn! Thứ chúng đang ăn lúc này không phải hải sâm mà là tiền! Nhưng ba ba nói phải làm người có trí tuệ, ừ, không thể quá chi ly, cứ ăn vậy. Cắn một miếng nào, ngon quá!!
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thì không muốn ăn, bọn hắn nếm qua hàng tỷ lần rồi, ăn nhiều sẽ làm tăng lượng mỡ trong máu, huyết áp và cholesterol sẽ tăng. Hiện giờ, bọn hắn đã là người có gia đình, có con cái, không còn trẻ trung gì nữa mà ham hố.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng chuẩn bị một phần cho Từ lão gia và Từ nãi nãi, hai ông bà là cha mẹ của Cố Khê, đương nhiên bọn hắn phải hiếu kính. Huống hồ, nếu thân thể của hai ông bà khỏe mạnh, Cố Khê sẽ vơi đi phần nào phiền não.
Ăn cơm xong, Dương Dương và Nhạc Nhạc không để hai thúc thúc phụ mang đồ, cũng không muốn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu đưa đi, chúng đã tự cầm rổ mứt quả đi bán.
Tiễn hai con trai ra cửa, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc liên tục thở dài, đời này bọn hắn đã nợ bọn trẻ quá nhiều.
Vào trong nhà, hai bọn hẳn sửng sốt, rồi đồng thanh kêu lên: “Tiểu Hà! Em dừng tay! Đừng nhúc nhích! Để bọn anh dọn!”
Đang dọn bàn, Cô Khê nhăn mày: “Các anh còn thế nữa, lần sau tôi không tới đây đâu.”
Triển Tô Nam nhanh nhảu nói: “Nhưng tại sức khỏe em chưa tốt? Chứ nếu em hết bệnh bọn anh nhất định không cản.”
“Không sao, cứ nằm mãi một chỗ không tốt, vận động một chút, ra mồ hôi có khi lại khỏi bệnh.” Động tác nhanh nhẹn dọn dẹp bàn ăn, Cố Khê bê bát đũa vào phòng bếp, nói với hai người: “Tôi rửa bát, các anh lau bàn đi.”
Không biết sao nghe vào tai rất giống lời vợ yêu sai chồng đi làm việc. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không cản nữa, hí hửng bận rộn lau bàn sạch bong, bị Cố Khê sai bảo làm việc, bọn hắn rất rất hạnh phúc.
Trong phòng bếp, Cố Khê cài lại thắt lưng, mở vòi nước. Cậu sẽ cố gắng biểu hiện thật tự nhiên khi đối mặt với Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, sẽ cố gắng bình tâm như trước kia, như vậy thái độ của bọn hắn với cậu cũng sẽ bình thường trở lại. Còn những chuyện khác để sau rồi tính.
Động tác rửa chén chậm dần, Cố Khê liếm môi, điều phiền não nhất bây giờ chính là những hành động thân mật của hai người này. Không phải Cố Khê không muốn cự tuyệt, mà là không biết cự tuyệt thế nào. Tuy cậu đã là cha của hai đứa nhỏ, nhưng trong mấy tình huống thế này, Cố Khê không hề có kinh nghiệm, dù có thì cũng đều là hai người nọ truyền dạy. Bảo vệ bản thân nói thì dễ, nhưng chỉ cần bị bọn hắn hôn là Cố Khê hoàn toàn mất phản ứng, đầu lập tức trống rỗng, tay chân mềm nhũn, sức lực của cơ thể biến mất tiêu.
Hôm nay, khi hai người nọ nói yêu cậu, nếu sự tình cứ tiếp tục, nếu Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không chịu buông cậu ra, thì rồi cũng có một ngày bọn hắn không nhịn nổi nữa, sẽ chạm vào cậu, đến lúc đó…… Cố Khê chợt rùng mình, những tưởng tượng viển vông lập tức tan biến. Chính cậu còn cảm thấy ghê tởm thân thể này, nếu để Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhìn thấy…… Cố Khê dùng sức cắn đầu lưỡi. Không, tuyệt đối không thể. Nếu cậu vẫn im lặng trước tình cảm của bọn hắn thì nhất định có một ngày hai người đó thất vọng, sẽ rời đi, sẽ rời đi…..Chắc chắn sẽ buông tay.
Sắc mặt khôi phục bình tĩnh, Cố Khê chuyên tâm rửa bát, động tác nhanh thoăn thoắt.
Trước cửa phòng bếp, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lo lắng nhìn Cố Khê rửa bát, thấy sắc mặt cậu lúc thì bối rối, xấu hổ, lúc thì phiền muộn hoảng hốt, đến cuối cùng lại thành bình thản chết lặng. Bọn hắn không biết cậu đang suy nghĩ gì, nhưng hai người cũng nhận thấy hình như Cố Khê đã quyết định một điều gì đó, có khi là quyết tâm đẩy bọn hắn ra xa.
※
Vào buổi tối, Cố Khê cùng hai con trai ra về, không hề ở lại nhà Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam qua đêm. Vốn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc muốn Dương Dương và Nhạc Nhạc ngủ lại, vì ngày mai bọn chúng còn đi bán mứt quả; nhưng hai cậu nhóc hình như có điều muốn nói riêng với ba mình nên kiên quyết đòi về.
Đưa Cố Khê và Dương Dương Nhạc Nhạc đến tận cửa nhà, Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc hàn huyên với Từ lão gia, Từ nãi nãi gần nửa tiếng rồi mới quyến luyến ra về.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, Cố Khê và con trai lên lầu nghỉ ngơi. Chiều nay, Cố Khê lại tới bệnh viện tiêm thuốc, truyền thêm hai bình dịch, lúc này nhiệt độ cơ thể đã bình thường trở lại. Sắp khai giảng rồi, cậu phải nhanh chóng khỏe lên mới được.
Trong phòng, Cố Khê vừa trèo lên giường thì có người gõ cửa. Sau khi thấy người vào phòng, Cố Khê tuy thắc mắc nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng. Người gõ cửa ôm cả gối và chăn sang, xem ra định ngủ cùng cậu đây mà.
“Sao lại muốn ngủ cùng ba ba?” Cố Khê lên tiếng hỏi nhưng vẫn dịch người vào giữa giường, nhường lại vị trí hai bên.
Vì muốn tạo cho hai con trai tính độc lập kiên cường, Cố Khê đã sớm để chúng ngủ một mình. Nhưng gần đây số lần Dương Dương và Nhạc Nhạc ngủ cùng cậu có chiều hướng gia tăng.
Dương Dương nằm ngoài, Nhạc Nhạc nằm trong, hai anh em chui vào trong chăn, trên mặt mang theo tâm sự. Cố Khê nhìn thần sắc hai con trai, cũng ngờ ngợ: “Có chuyện gì muốn nói với ba ba sao?”
“Có ạ.” Hai cậu nhóc xoay người, tay tì vào cằm, nhìn Cố Khê, muốn nói lại thôi.
Cố Khê dịch chăn cẩn thận cho Dương Dương Nhạc Nhạc, nói: “Muốn nói gì thì nói đi, ba đang nghe đây.”
Nhạc Nhạc mở miệng trước, có vẻ do dự: “Ba à…… Ừm, hôm qua…… hôm qua…… con và anh Dương Dương gọi thúc thúc là ‘ba’.”
Trên mắt Cố Khê vốn đang mang nét cười, lập tức biến mắt, tròng mắt ánh nên nỗi khiếp sợ, còn cả tia hoảng hốt.
Nghĩ rằng ba ba tức giận, Dương Dương vội vàng giải thích: “Tại hôm qua hai thúc không để chúng con phụ giúp nên con nói với Kiều thúc rằng thúc ấy đã coi bọn con là con trai ruột, thì con trai dọn nhà cho ba mình cũng là lẽ đương nhiên. Lúc đó, thúc ấy đặc biệt kích động, muốn chúng con gọi một tiếng ‘ba’. Con và Nhạc Nhạc…… đã gọi ……”
Nhạc Nhạc ngồi dậy, bất an nắm chặt tay ba ba: “Ba, thật sự lúc đó nhìn thúc ấy rất đáng thương, bọn con không nhịn được, nên đã gọi… Ba, nếu ba không thích, sau này chúng con sẽ không gọi nữa……”
“Ba ba chưa hề nói mình không thích.” Không muốn con trai nói ra những lời trái lương tâm, sắc mặt Cố Khê khôi phục tươi cười, xốc chăn mình lên. Dương Dương Nhạc Nhạc lập tức chui vào trong chăn ba ba, ôm lấy eo Cố Khê.
Nhẹ nhàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, Cố Khê cảm khái thở ra một hơi dài. Hai đứa nhóc mới ngày nào còn giống mình, càng lớn lại càng giống Kiều Thiệu Bắc, chắc sau này sẽ còn giống hơn nữa. Ngón cái chậm rãi di đến đôi lông mày cùng cái mũi giống mình, Cố Khê cười khẽ một tiếng, nói: “Ba không tức giận, ba chỉ cảm thấy rất kinh ngạc.”
“Ba, ba thật sự không tức giận sao?” Dương Dương thật cẩn thận hỏi lại, chúng vừa mới quen biết hai thúc thúc chưa lâu mà đã dễ dàng gọi hai người đó như thế, ba ba sao không ngại cho được?
Dương Dương Nhạc Nhạc vừa thông minh lại vừa nhạy cảm, đây cũng là di truyền từ cậu; một nhược điểm khiến hai con trai trưởng thành hơn so với những đứa trẻ đồng trang lứa, cũng khiến chúng sớm mất đi sự vui vẻ hồn nhiên.
Cố Khê cúi đầu, đặt một nụ hôn thật dịu dàng lên trán Dương Dương Nhạc Nhạc, “Hôm sinh nhật, trước mặt mọi người trong nhà, hai thúc ấy đã tuyên bố từ nay về sau bọn họ chính là người cha thứ hai của các con, còn các con chính là ‘con ruột’ của bọn họ. Lần trước tâm sự với ba ba, không phải hai con rất vui vẻ sao?”
“Vâng ạ!” Hai cậu nhóc cắn môi, gật đầu.
Cố Khê lại hôn hai con trai một cái, cúi đầu nói: “Ba ba cũng rất cao hứng, rất vui vì hai người ấy nguyện ý yêu thương các con như con ruột của mình. Nếu hai con đã là ‘con ruột’ của hai thúc ấy thì gọi một tiếng ‘ba’ cũng không quá đáng.”
“Ba……” Dương Dương Nhạc Nhạc không cách nào tỏ rõ nỗi băn khoăn trong lòng mình.
Xoa đầu hai đứa, Cố Khê nói: “Nếu ba không muốn hai thúc thân cận các con thì đã không nhắc nhở các con phải hiếu thuận với hai người đó. Bữa tiệc sinh nhật hôm đó ba ba nhất định sẽ phản đối bọn họ nhận các con là con trai. Dương Dương Nhạc Nhạc, con người khi sống có thể nhận được tình yêu thương của người khác thì đó là phúc khí. Ba nhận được tình thương yêu của ông bà nội, nhận họ làm cha mẹ, thì sao có thể tức giận khi các con nhận người khác làm người thân được chứ?”
“Nhưng…… nhưng bọn con đã có ba.” Nhạc Nhạc cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân khiến nó bất an. Bọn chúng đã có một người ba mà còn đi nhận thêm ba làm gì cơ chứ, làm thế không phải sẽ khiến ba mình thương tâm sao?
Cố Khê cười nói: “Ai nói đã có ba rồi thì không thể nhận người khác làm ba nữa? Có phải lúc gọi thúc thúc là ‘ba’ các con thấy thúc thúc đặc biệt vui vẻ đúng không?”
Dương Dương cật lực gật đầu: “Thúc ấy rất vui sướng, con cảm thấy thúc thúc như sắp khóc vậy.”
Nhạc Nhạc cũng gật đầu lia lịa: “Thúc thúc ôm con và anh trai vào phòng, bế chúng con lên cao, vừa cười vừa nài nỉ chúng con gọi thêm.”
“Ha ha……” Cố Khê thả lỏng trái tim chua xót, cậu có thể mường tượng hai người kia vui mừng thế nào, kích động ra sao. Huyết thống thật sự là một điều vô cùng kì diệu, khoảng cách về không gian và thời gian hoàn toàn không thể xóa nhòa mối liên hệ giữa chúng. Nhưng, cũng bởi vì Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thích trẻ con nên mới muốn làm cha của Dương Dương Nhạc Nhạc. Nếu giống như cha mẹ cậu, vừa dứt lòng sinh con đã bỏ rơi nó thì cho dù sau này có gặp lại họ, Cố Khê cũng sẽ chẳng mảy may xúc động.
“Ba, ba thật sự không tức giận?” Dương Dương vẫn chưa yên lòng.
“Ba vì sao phải tức giận nào?” Cố Khê hỏi lại.
“Thì……” Hai khuôn mặt trẻ con nhăn nhó, Nhạc Nhạc ôm chặt Cố Khê, “Ba, chúng con tuy gọi hai thúc thúc là ‘ba’, nhưng ba mới chính là người cha duy nhất trong lòng con và anh trai. Chúng con có thể rời xa thúc thúc, nhưng tuyệt đối không thể rời xa ba ba.”
“Ba, so với bất kỳ ai, ba là quan trọng nhất, là người quan trọng nhất trong lòng bọn con.” Dương Dương cũng vội vàng nói, chỉ còn thiếu mỗi nước thề thốt.
Hóa ra là sợ mình “ghen”. Cố Khê nhịn không được bóp bóp chóp mũi của con trai: “Các con suy nghĩ nhiều quá rồi đấy. Nếu ba ba để ý thì sẽ không để thúc thúc gần gũi với các con đâu. Ba đã nói trước là, chuyện của riêng mình, ba hy vọng các con có thể tự quyết định. Các con đang cảm thấy hối hận khi gọi hai thúc thúc là ‘ba’ sao?”
Từ trước tới nay luôn thành thật trước mặt ba mình, hai cậu nhóc từ từ lắc đầu, Cố Khê cười nói: “Nếu không hối hận thì vì sao lại bất an. Chẳng nhẽ ba trong lòng các con là một người nhỏ nhen như vậy?”
“Không phải!” Dương Dương Nhạc Nhạc lớn tiếng cãi: “Ba ba không phải như thế!”
Cố Khê ngừng cười: “Vậy, ba ba trịnh trọng tuyên bố, ba không hề ngại việc các con gọi hai thúc là ‘ba’. Tấm lòng yêu thương các con của bọn họ không hề thua kém ba. Việc muốn nhận các con là con trai không phải là chuyện đùa, cho nên các con muốn coi hai thúc ấy là ba mình cũng không thể là đùa. Một tiếng ‘ba’ không phải cứ tùy tiện là có thể gọi được.
Thấy Cố Khê thẳng thắn nói thế, hai cậu nhóc cũng dũng cảm thỏ thẻ, Dương Dương ngại ngùng nói: “Ba ba, con rất thích gọi thúc thúc là ‘ba’, lúc bọn con gọi thế, thúc thúc dường như, dường như……”
“Dường như bừng sáng.” Nhạc Nhạc lý giải một cách hiểu trừu tượng nhất mà nó có thể nghĩ ra.
Cố Khê bật cười thành tiếng, cằm cọ lên đỉnh đầu con trai, cậu lo sợ sau này Dương Dương và Nhạc Nhạc sẽ bị tổn thương. Trái tim vừa đau vừa xót, Cố Khê có chút lơ đễnh: “Các con thích thì cứ gọi thúc thúc là ‘ba’ đi…… Nếu có một ngày, các con không thể gọi như vậy nữa thì cũng đừng khổ sở, đừng quên những giây phút hạnh phúc khi ở bên hai thúc thúc.”
“Ba, lúc nào thì chúng con không thể gọi Triển thúc và Kiều thúc là ‘ba’ nữa ạ?” Trong lòng Dương Dương và Nhạc Nhạc có điểm bất mãn, cảm thấy rất khó chịu. Chẳng lẽ sẽ có một ngày thúc thúc không cần chúng và ba ba nữa sao?
Cố Khê thu hồi tâm tư, nói: “Nếu sau này thúc thúc kết hôn, có những đứa con của riêng mình thì các con cứ xưng hô như vậy sẽ không thích hợp.”
“Ba, thúc thúc……” Nhạc Nhạc đang định nói nhưng bị anh trai bấu vào mông chặn lại.
“Ba, chúng con đã biết.” Dương Dương nhu thuận nói, rồi làm bộ khó xử, chớp chớp mắt: “Nhưng còn một vấn đề như này. Nếu con và Nhạc Nhạc đều gọi thúc thúc và ba là ‘ba’ thì sẽ không phân biệt được ai với ai cả.”
Dương Dương vừa dứt lời, Cố Khê cũng cảm thấy lằng nhằng, quả thật đây cũng là một vấn đề nan giải. Nghĩ một lúc, cậu nói: “Vậy các con thử đi thương lượng với hai thúc ấy xem, tìm cách gọi nào có thể phân biệt được rõ ràng là đang gọi ba hay đang gọi thúc thúc.” Cậu nói làm cho hai con trai cũng mơ hồ.
“Ngày mai chúng con sẽ hỏi thúc thúc.”
“Ừm.”
Dương Dương buông ba ba ra, rồi chui lại vào chăn mình, Nhạc Nhạc đang suy tư cũng quay về ổ chăn. Thấy hai con trai đã hết thắc mắc, Cố Khê cởi áo, nằm xuống.
“Tắt đèn đi, chúc các con ngủ ngon.”
“Ba ngủ ngon.”
Dương Dương tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối.
Cố Khê nhắm mắt lại, bên người là tiếng hít thở nhè nhẹ của Dương Dương Nhạc Nhạc. Trong lòng nặng trĩu tâm sự, không phải vì chuyện hai con trai gọi bọn hắn là ‘ba’, mà là vì…… Hai đứa trẻ gọi như vậy, cũng đồng nghĩa với việc mối ràng buộc giữa cậu và bọn hắn càng thêm sâu. Tương lai sau này……cậu nên làm sao đây……