Một giờ sau, còn chưa tới gần chỗ trực thăng hạ cánh, Dương Dương và Nhạc Nhạc đã choàng tỉnh bởi tiếng gầm rú của động cơ. Vì là lần đầu tiền được tận mắt nhìn thấy trực thăng nên cơn ngái ngủ của hai cậu bé hoàn toàn biến sạch. Xe vừa dừng bánh, chúng đã nhảy tót xuống, vô cùng hiếu kỳ chạy tới chỗ trực thăng.
Đứng cạnh trực thăng chính là Ngụy Hải Trung. Theo sau có hai nam y tá cùng một vị bác sĩ, ba người bọn họ đang nâng Từ lão gia vào trong trực thăng. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tới thẳng chỗ Ngụy Hải Trung, vươn tay ôm hắn.
Ngụy Hải Trung nhìn về phía Cố Khê, cậu tới trước mặt hắn, cảm kích nói: “Anh Hải Trung, thật làm phiền đến anh.”
Tiếng vỗ cánh của máy bay trực thăng rất vang, muốn đối phương nghe thấy thì gần như phải hét toáng lên.
“Khách sáo với anh làm gì.” Khom người, Ngụy Hải Trung dí sát vào tai Cố Khê, nói: “Không cần lo lắng đâu, bệnh viện ở Doanh Hải đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần bác trai đến nơi là sẽ lập tức tiến hành làm xét nghiệm.”
“Cám ơn anh, anh Hải Trung.”
Trong lúc Ngụy Hải Trung nói chuyện với Cố Khê, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã đưa Từ nãi nãi vào trực thăng ngồi ổn định.
Cũng là lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy một chiếc phi cơ, cả gia đình Từ gia đều thay đổi cái nhìn về Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, tất cả đều thêm phần kính sợ hai người. Dương Dương và Nhạc Nhạc đột nhiên chẳng muốn đi học nữa, chúng thèm được cùng ba ba đến Doanh Hải.
Lúc sắp xuất phát, trước mặt toàn gia, Triển Tô Nam ôm chặt Cố Khê trong giây lát, rồi buông cậu ra, dặn dò: “Đến lúc đi rồi. Hãy chăm sóc bản thân nhé.”
Cố Khê ngửa đầu; giờ phút này, cậu không còn tránh né cái nhìn của Triển Tô Nam nữa, đáp lại lời hắn: “Anh cũng phải chú ý tới bản thân. Dương Dương và Nhạc Nhạc giao cho anh.”
Là “giao cho”, chứ không phải “làm phiền”….
Triển Tô Nam kinh hỉ vạn phần, lại nhịn không được, ôm Cố Khê thêm lúc nữa, rồi mới luyến tiếc nhìn cậu rời đi.
Cố Khê vẫy tay tạm biệt với anh chị và con trai, chạy về phía phi cơ, được Kiều Thiệu Bắc cùng Ngụy Hải Trung kéo lên.
“Tạm biệt ba! Tạm biệt ba Kiều! Tạm biệt bà nội!” Dương Dương Nhạc Nhạc gào to.
Máy bay trực thăng đã bắt đầu cất cánh, Cố Khê vẫy tay ở bên cửa sổ. Triển Tô Nam kéo hai cậu nhóc lùi về khoảng cách an toàn. Cánh quạt thổi tung bay tóc và quần áo của mọi người đứng dưới. Dương Dương cùng Nhạc Nhạc liên tục kêu sợ hãi, nhìn phi cơ từ từ bay lên không trung.
“Tạm biệt ba ba –”
“Tạm biệt.”
Nhìn bóng dáng hai con trai càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng biến thành hai điểm mơ hồ rồi mất hút, Cố Khê không khỏi thở dài. Lập tức sau đó, bờ vai cậu được một ai đó ôm ấp.
“Đợi Dương Dương và Nhạc Nhạc nghỉ hè, anh sẽ đích thân quay về đón chúng.”
“Không cần phiền phức thế, ngồi tàu cũng được.” Cố Khê ngoái nhìn ra ngoài cửa sổ, thất thần. Mười một năm, mười một năm rồi, cậu chưa bao giờ rời khỏi nơi đây; vậy mà giây phút này lại phải đột ngột rời đi.
“Em bắt Tô Nam phải ngồi tàu hỏa sao?” Kiều Thiệu Bắc cười nhẹ, “Cậu ta sẽ khóc cho em xem.”
Cố Khê bật cười. Đúng vậy, người nọ chịu ngồi tàu sao? Còn nhớ một lần ép hai người này phải ngồi xe lửa với mình, cuối cùng cả hai đều hôn mê suốt một ngày.
“Bác trai sẽ khỏe lên, hãy tin bọn anh.”
Lờ đi bác sĩ, y tá cùng Từ nãi nãi đang ngồi đây, Kiều Thiệu Bắc trực tiếp cầm tay cậu. Cố Khê ngượng ngùng tránh né, không dám nhìn mẹ nuôi, thấp giọng nói: “Cám ơn các anh.”
Ngụy Hải Trung đang nói chuyện cùng Từ nãi nãi, lựa lúc để thu hút sự chú ý của bà. Cố Khê hoàn hồn, đứng dậy đi đến ngồi cạnh mẹ nuôi, để Từ nãi nãi dựa vào người mình: “Mẹ, mẹ chợp mắt một lúc đi. Thân thể của mẹ giờ rất quan trọng.”
“Ừm.” Tựa vào vai con trai, Từ nãi nãi đã sớm mệt mỏi, nhắm mắt lại
Ngụy Hải Trung lấy một tấm thảm đắp cho Cố Khê và Từ nãi nãi. Cố Khê cũng rất uể oải, xương ngực ẩn ẩn đau nhức. Kiều Thiệu Bắc ngồi xuống bên người Cố Khê, cậu mở mắt. Kiều Thiệu Bắc chỉ chỉ Từ nãi nãi đã ngủ, làm động tác chớ lên tiếng, rồi kéo đầu Cố Khê dựa vào lòng mình, nhỏ giọng nói: “Em dựa vào anh mà ngủ, chốc nữa đến bệnh viện sẽ rất bận rộn, phải biết tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.”
Cố Khê nhìn về phía hai nam y tá đối diện, hai người này lập tức cúi đầu, làm bộ không thấy gì hết. Kiều Thiệu Bắc kéo cao tấm thảm trên người Cố Khê, che đến cằm cậu: “Ngủ đi.”
Cố Khê lắc đầu, tỏ vẻ không cần, rồi dựa vào cabin, nhắm hai mắt lại. Kiều Thiệu Bắc điều chỉnh tư thế ngồi, càng khiến Cố Khê dựa sát vào lòng mình, để cậu thoải mái. Đèn trong cabin phụt tắt.
Một lúc lâu sau, thân thể Cố Khê từ từ thả lỏng, an ổn tựa vào Kiều Thiệu Bắc ngủ.
‘Tình hình sao rồi?” Ngụy Hải Trung dùng khẩu hình hỏi.
Kiều Thiệu Bắc dùng khẩu hình đáp: “Phải cố gắng thôi.”
Ngụy Hải Trung gật đầu, làm động tác cố lên với hắn.
Sau khi Cố Khê và Kiều Thiệu Bắc xuất phát, hai cậu nhóc theo ba Triển về nhà không sao ngủ yên. Dựa người vào ba Triển, hai cặp mắt đen láy đầy ý van xin nài nỉ. Triển Tô Nam cười, xoa đầu chúng, nói: “Mau ngủ đi, mai các con còn phải đi học nữa.”
“Ba à……” Cứ khi nào có chuyện xin xỏ, là y như rằng Dương Dương và Nhạc Nhạc không gọi ‘ba Triển’.
Đã quá khuya nên Triển Tô Nam cũng không đùa hai con trai nữa, nói: “Chờ đến khi các con được nghỉ hè, ba sẽ cho các con ngồi trực thăng tới Doanh Hải. Ngoan nào, nên ngủ đi, nếu không sáng mai không dậy nổi đâu.”
“A a a, thích quá! Cám ơn ba!” Hai cậu nhóc thơm chụt phát vào mặt ba Triển, rồi nghiêm chỉnh nằm im trong chăn của mình, ngủ.
Triển Tô Nam sờ chỗ Dương Dương Nhạc Nhạc vừa thơm, hốc mắt đỏ hoe; trong lòng nhức nhối kinh khủng.
Chỉnh lại chăn cẩn thận cho hai con trai, đến tận khi chúng ngủ say, Triển Tô Nam mới nhẹ nhàng xuống giường. Mặc thêm quần áo, hắn ra khỏi phòng.
Trang Phi Phi chưa đi ngủ, đang ngồi trên sofa xem TV; nhìn thấy Triển Tô Nam xuống nhà, hắn khó hiểu đứng dậy. Sao giờ này ông chủ chưa ngủ?
“Trang Tử, tôi sang nhà bác Từ một chuyến, cậu trông chừng Dương Dương và Nhạc Nhạc nhé, chúng ngủ rồi. Tôi về ngay.”
“Vâng.”
Một mình lái xe đến nhà Cố Khê, Triển Tô Nam mở cửa, bật đèn trong nhà. Lên lầu, hắn lấy chìa khóa trộm từ túi Dương Dương ra, mở phòng Cố Khê.
Trong phòng vắng vẻ đìu hiu, hoàn toàn thiếu vắng hơi thở của người nọ. Bật đèn, Triển Tô Nam đứng trước cửa một lúc rồi mới khép cửa lại. Ngồi xuống chỗ bàn học, Triển Tô Nam lấy bức thư ra, bóc bì thư, hắn đọc lại từng chữ từng câu trong lá thư này.
Ngây người trong phòng Cố Khê gần phút đồng hồ, Triển Tô Nam mới ra về. Trong tay có thêm hai bộ quần áo của Cố Khê. Dưới bàn học, một phong thư đang nằm cô đơn trên mặt đất, giống như bị một ai đó trút giận vứt ở đấy.
※
Trực thăng sắp hạ cánh, Cố Khê lập tức tỉnh giấc. Ngoài cửa sổ có ánh đèn, cậu gọi khẽ mẹ nuôi: “Mẹ ơi.. đến nơi rồi.. tỉnh lại.”
Lúc nói những lời này, tâm tình cậu không hề bình tĩnh. Từ nãi nãi lập tức thức dậy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bà nắm chặt tay Cố Khê, đến…đến đâu cơ?
Phi cơ hạ hẳn xuống mặt đất; chốc lát sau, Cố Khê thấy rõ một tốp bác sĩ, y tá cùng xe đẩy đứng đợi sẵn bên ngoài. Cửa mở, Ngụy Hải Trung xuống đầu tiên, nói mấy câu với một anh chàng nước ngoài, rồi chỉ trỏ về phía này. Tiếp đó, anh chàng ngoại quốc này vẫy ba vị mặc áo blouse trắng cùng đi theo Ngụy Hải Trung đến trước trực thăng.
“Tiểu Hà, em dìu bác gái xuống trước đi.” Ngụy Hải Trung nói.
“Vâng.” Cố Khê nâng mẹ nuôi dậy, dưới sự giúp đỡ của Kiều Thiệu Bắc, hai người thuận lợi bước xuống đất.
Cặp mắt xanh biếc của anh chàng ngoại quốc cứ nhìn chằm chằm Cố Khê, vì quá lộ liễu nên bị Ngụy Hải Trung huých cho một phát.
Đưa Cố Khê và Từ nãi nãi đứng ra xa xa, Kiều Thiệu Bắc quay trở về trực thăng. Hắn vừa tới gần, anh chàng kia liền đấm nhẹ vào người hắn, dùng tiếng Trung cực kỳ lưu loát nói: “Tôi đang nghĩ anh và Tô Nam trốn biệt tích đi đâu mấy tháng nay. Hóa ra, là tìm được Tiểu Hà của các anh rồi. Thiệu Bắc, anh quá lắm, sao có thể gạt người bạn tốt là tôi được chứ? Tôi phản đối, vô cùng phản đối.”
Kiều Thiệu Bắc đấm lại anh ta một cái, nói: “Gạt anh là tôi không đúng, xin lỗi. Nhưng chuyện quan trọng trước mắt không phải cái này. Bệnh nhân là cha nuôi của Tiểu Hà, tôi và Tô Nam giao bác ấy cho anh. Nhất định phải trị khỏi cho bác ấy đấy.”
“Trước tiên tôi phải kiểm tra toàn diện cho bác ấy đã. Nào, anh và Hải Trung đầu bên kia, chúng ta nâng bác trai xuống.”
“Ok.”
Ôm mẹ, Cố Khê nhìn mọi nơi. Chỗ bọn cậu đang đứng là tầng thượng của tòa nhà. Gió rất lớn, Cố Khê dùng thảm bọc kỹ mẹ nuôi, tránh để bà bị cảm lạnh.
Năm người đàn ông nâng Từ lão gia từ trên trực thăng xuống, các y tá lập tức đẩy xe tới, rồi cùng nhau đặt nhẹ nhàng ông nằm lên. Anh chàng ngoại quốc kia nói mấy câu với một y tá, người đó gật gật đầu, rồi phụ đẩy xe cứu thương ra thang máy. Cố Khê thấy thế, lập tức dìu mẹ nuôi định đi theo nhưng bị Kiều Thiệu Bắc giữ lại.
“Đừng nóng vội, nơi này là tầng cao nhất của bệnh viện. Bác trai sẽ được đưa thẳng tới phòng xét nghiệm, các bác sĩ đang đợi sẵn ở đấy. Tiểu Hà, anh giới thiệu với em một người bạn, anh ta là viện trưởng bệnh viện này.” Nói xong, Kiều Thiệu Bắc ôm bả vai Cố Khê, đưa cậu tới chỗ người ngoại quốc kia.
Đối phương chủ động vươn tay, nhiệt tình tự giới thiệu: “Chào anh, tôi là James Roger. Anh cứ gọi tôi là Bond, ha ha.”
Cố Khê bắt tay đối phương: “Chào anh, tôi là Cố Khê, cha tôi……”
“Không cần lo lắng, không cần lo lắng. Hãy an tâm giao bác trai cho chúng tôi.” Roger bắt chặt tay Cố Khê, rồi mới chuyển sang chào hỏi Từ nãi nãi. Thân hình cao lớn tới tận m khiến anh ta so với Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc có phần áp đảo hơn. “Chào bác, cháu rất vui khi được gặp bác. Tên tiếng Trung của cháu là Lý Tiểu Kiệt, bác cứ gọi cháu là Tiểu Kiệt ạ.”
Khó có thể tưởng tượng nổi, một người ngoại quốc cao lớn thế này lại có một cái tên trẻ con như vậy. Kiều Thiệu Bắc ở một bên giải thích: “Roger rất sùng bái diễn viên võ thuật Lý Liên Kiệt nên mới dùng tên của ông ấy đặt cho mình.”
“À, chào cháu, chào cháu.” Dưới sự cổ vũ của Cố Khê, Từ nãi nãi bắt tay Roger, rồi nhanh chóng buông ra.
Lại mỉm cười thật tươi với Cố Khê, Roger nói: “Tốt rồi, chúng ta đi xuống thôi.”
Cố Khê và Kiều Thiệu Bắc một trái một phải, đỡ Từ nãi nãi ra thang máy, rồi xuống thẳng tầng : Khu vực xét nghiệm.
Vừa rồi do ánh sáng quá mờ chưa nhìn rõ, nên ngay khi đi vào trong thang máy, Roger lại nhìn chằm chằm Cố Khê; nhìn Cố Khê cúi đầu ân cần chăm lo cho mẹ nuôi…
Cuối cùng, thừa dịp Cố Khê không chú ý, hắn bị Kiều Thiệu Bắc huých vào người. Xoa nắn xương sườn đau đớn, Roger lè lưỡi với Kiều Thiệu Bắc, im lặng lên án: ‘Quỷ hẹp hòi!’
Tôi hẹp hòi thế đó, sao nào? Đưa mắt cảnh cáo Roger, Kiều Thiệu Bắc mở miệng: “Tiểu Hà, đợi bác trai làm xong xét nghiệm, anh đưa em và bác gái về nhà nghỉ ngơi. Hiện giờ em và bác ấy không thể để bị mệt nhọc được.”
“Được.” Cố Khê không vì chính mình thì cũng phải nghĩ tới mẹ nuôi.
Đến tầng , để Cố Khê vào trước, Kiều Thiệu Bắc đi theo hai người phía sau. Roger thì thầm to nhỏ với Kiều Thiệu Bắc vài câu rồi đi làm việc. Ngụy Hải Trung cũng không có ý trở về.
Từ nãi nãi lần đầu tiên được vào bệnh viện ở thành phố lớn, chỉ cảm thấy sao bệnh viện này còn long lanh, khí thế hơn cả khách sạn. Chỗ nào cũng sáng trưng, sàn nhà thì bóng loáng như gương, soi được cả bóng người; chẳng giống bệnh viện ở quê nhà bà tý nào, vừa bẩn lại còn ẩm thấp.
Từ lão gia làm vài xét nghiệm nữa là xong, Kiều Thiệu Bắc dẫn Cố Khê cùng Từ nãi nãi vào một phòng bệnh, để hai người nghỉ tạm. Thắt lưng của Từ nãi nãi không tốt, đã gần như cứng đờ rồi. Dìu mẹ nuôi nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, Cố Khê ngồi xuống sofa, eo cậu cũng đau tới nỗi không đứng dậy nổi.
Ngồi một lúc, thân thể Cố Khê càng ngày càng nghiêng sang bên, đầu cúi thấp, ngồi trên sofa ngủ gật. Có người đắp thảm cho cậu, cởi giày, nâng hai chân Cố Khê lên sofa, muốn để cậu được ngủ thoải mái.
※
Về tới chốn cũ đã rời đi nhiều năm, những mảng kí ức Cố Khê đã chôn sâu dưới đáy lòng dường như bị bật mở.
Trong mộng, hình ảnh hỗn độn. Lúc thì là khoảng thời gian ba người sống vui vẻ bên nhau, lúc thì là chất vấn ẩu đả; lúc là ngày sinh nhật hôm đó; lúc thì lại là hình ảnh cậu ngồi vật vờ trong góc khuất ở bệnh viện để đợi chờ ngày hôm sau…… Hình ảnh lúc sáng lúc tối, như một thước phim tua lại toàn bộ những kỉ niệm từ lần đầu tiên gặp gỡ hai người nọ cho đến ngày hôm nay. Cậu còn thấy bàn tay mình đầy máu ôm con trai mới sinh, nhìn bản thân vừa khóc vừa cười đầy hạnh phúc. Hình ảnh lại đảo lộn, cậu lại nhìn thấy bản thân đang nghẹn ngào viết lá thư tuyệt mệnh kia cho anh Hải Trung, khi đó cậu chưa biết trong bụng mình có hai đứa trẻ.
“A!!!!!”
Cố Khê đột nhiên bừng tỉnh, ngồi bật dậy. THƯ!!!
Không kịp định hình xem mình đang ở nơi nào, Cố Khê xốc chăn lên, bối rối ngồi dậy. Cậu nhớ ra rồi, hình như cậu đã vứt bức thư ở trên bàn, cậu quên mất! Xỏ vào đôi dép không biết từ đâu ra, Cố Khê nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi phòng, không hề phát hiện rằng, chốn này không còn là phòng bệnh ở bệnh viện nữa.
Chạy đến cầu thang, Cố Khê mới đột nhiên phát giác nơi này không phải bệnh viện.
Dừng lại, thở hồng hộc nhìn bốn phía, Cố Khê che ngực. Đây là nơi nào?
Ngọn đèn tỏa ra ánh sáng nhu hòa, dưới chân là thảm mềm tới nỗi hai chân như lún vào. Dần thích ứng với ánh sáng, hai mắt thấy rõ một loạt khung tranh treo trên tường. Cố Khê chợt ngừng thở, đó là…… Hai chân không chịu khống chế, vô thức bước lại gần, Cố Khê nâng tay vuốt nhẹ khung ảnh, hình chụp có cậu, có Triển Tô Nam, còn có cả Kiều Thiệu Bắc. Ba người đang mặc đồng phục trung học, nhưng giữa cậu và hai người kia vẫn có sự khác biệt; đồng phục của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không đóng cúc áo khoác, sơmi bên trong còn mở hai cúc đầu, tóc hơi bù xù, lộ phần uể oải.
Hai mắt Cố Khê lóe lên hào quang, cậu cẩn thận nhìn ngắm, nước mắt gần như sắp trào ra. Mỗi một khung ảnh đều chụp cậu, còn có cả hồi ức về ba bọn cậu. Lần lượt xem hết một lượt, Cố Khê từ tốn xoay người, chậm rãi bước từng bậc cầu thang xuống. Cậu có thể khẳng định, nơi này không phải bệnh viện, cũng ngầm đoán được đây là đâu. Trái tim vừa nhức nhối, lại vừa có cảm giác ấm áp lạ kỳ.