“Angela…… Tôi và Tô Nam rất thống khổ, rất khó chịu…… Cậu có thể nói cho hai bọn tôi biết, làm thế nào để chuộc lại lỗi lầm năm xưa đây……”
“Hãy làm cho anh ấy không còn lo ngại nữa.”
“……”
“Anh ấy không tiếp nhận được các anh; thứ nhất là vì chuyện trong quá khứ; thứ hai chính là bởi vì thân thể song tính. Trước mắt, chỉ có thể dựa vào chính các anh bồi tội; sau đó, nếu khúc mắc trong lòng anh ấy là bí mật thân thể thì hai anh phải làm cho Cố Khê hiểu được một điều: anh và Tô Nam không quan tâm tới việc thân thể của anh ấy khác biệt so với mọi người.”
“…… phải nói sao?”
“Cho anh ấy biết, bí mật kia đã sớm không còn là bí mật đối với hai anh nữa. Các anh có thể kể chuyện của tôi cho Cố Khê nghe. Nói cho anh ấy biết, anh ấy không hề cô độc, anh ấy có đồng loại.”
“……”
“Ôi dzào, các cậu dốt nát quá. Bảo bối, để cha nói cho. Em tránh mặt một lát đi, lời nói của cha có chút thô tục, sẽ vấy bẩn tâm hồn em mất.”
“Thiệu Bắc, để cha tôi nói tiếp, tôi đi vào bếp một lát.”
“Được.”
“Ok, bảo bối cưng ra ngoài rồi. Tôi nói này Nam Bắc, các cậu cứ trực tiếp đè Tiểu Hà xuống, kéo quần cậu ấy ra, liếm một lượt từ đầu tới chân. Hãy biểu đạt cho Tiểu Hà hiểu, các cậu chưa bao giờ e ngại thân thể của cậu ấy là được rồi. Đến việc cỏn con này mà làm cũng không xong thì tình trường của các cậu thảm bại quá đấy.”
“…… Tôi sợ nếu làm như vậy thì Tiểu Hà càng không tha thứ cho bọn tôi.”
“Chỉ cần cậu ấy còn yêu các cậu thì nhất định sẽ chịu tha thứ thôi. Nếu Tiểu Hà không còn yêu hai cậu nữa thì các cậu cũng chỉ còn nước đi tự tử. Yên tâm đi, yên tâm đi, cứ làm theo lời tôi nói, tuyệt đối sẽ cởi bỏ được khúc mắc trong lòng Tiểu Hà. Chẹp, ngẫm lại, tôi vẫn hạnh phúc chán. Chính tay tôi đã nuôi lớn bảo bối cưng từ nhỏ nên em ấy chẳng bao giờ ngần ngại mấy cái khúc mắc vớ vẩn này. Aiz, tình huống gian nan đây. Cậu Tiểu Hà kia sở dĩ có khúc mắc lớn như vậy, nguyên nhân chủ yếu cũng từ các cậu mà ra. Trước kia hai cậu cũng thật ‘yếu’ quá đấy; năm tuổi tôi đã không còn là xử nam nữa rồi, thế mà các cậu đến tận tuổi mới ‘ăn’ cậu ấy. Đã thế còn trong tình trạng say khướt nữa chứ; có cần tôi nói bảo bối cưng cho mấy viên tráng dương không? Này này, tuyệt đối không được mách lẻo với bảo bối cưng đó nha.”
“…… Không cần đâu, Rex. Cám ơn.”
“Vậy đi đè cậu ấy ra đi. À, khụ khụ, tôi coi hai cậu như người nhà nên mới dặn dò điều này. Chỗ kia, cái chỗ ở thân thể Tiểu Hà ấy, thực ra…rất mẫn cảm. Các cậu, khụ khụ, hai cậu đừng suy diễn vớ vẩn đấy nhá, tôi nói là chỗ kia của Tiểu Hà ấy.”
“Tôi biết, chúng tôi sẽ không hiểu sai.”
“Ừ, chỗ kia, khụ khụ, hai cậu phải làm cho cậu ấy cảm nhận được các cậu yêu thương ‘nơi đó’ như thế nào; phải làm cho Tiểu Hà hiểu thân thể của cậu ấy là tuyệt nhất. Hiểu được ý tôi rồi chứ?”
“Hiểu.”
“Còn có…… Khụ khụ khụ…… Nơi đó, ừm, dù sao cũng không hoàn toàn giống của phụ nữ, các cậu phải cẩn thận, chú ý một chút; nếu không sẽ rất dễ làm Tiểu Hà bị thương. Nhất là chỗ đó sau khi sinh con càng dễ bị thương hơn.”
“Cám ơn anh, Rex.”
“Những lời này tuyệt đối không được để bảo bối cưng biết đó nhé, bằng không, các cậu liệu hồn.”
“Yên tâm đi. Cám ơn anh.”
“Ừ, chúc các cậu may mắn.”
“Cám ơn.”
…..
Nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, trong đầu Kiều Thiệu Bắc hổi tưởng lại cuộc trò chuyện với Angela và Rex vào tối hôm đó. Nghĩ đến hình ảnh Cố Khê giãy dụa trong tuyệt vọng hồi nãy, hắn liền đau lòng không thôi. Cuối cùng thì cũng nhẫn tâm ‘xé toạc’ vết thương trong lòng Cố Khê, khiến cậu không thể trốn tránh được nữa. Tuy rất hiệu quả, nhưng hành động này tàn nhẫn quá.
Tiếng nước chảy ngừng lại, Kiều Thiệu Bắc lập tức đứng lên.
Lát sau, cửa mở, một người mặc áo choàng tắm lớn của Kiều Thiệu Bắc bước ra, sắc mặt rất nhợt nhạt, nhưng thần sắc khá bình tĩnh. Thấy vậy, Kiều Thiệu Bắc âm thầm thở phào.
Kiều Thiệu Bắc cầm khăn tắm từ trong tay Cố Khê, tự động lau tóc cho cậu. Cố Khê cúi đầu, tiếng hít thở vừa có phần nặng nhọc, lại vừa có phần nhẹ nhõm.
Trầm mặc lau xong tóc cho Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc đưa tay ôm cậu. Hai tay Cố Khê buông thõng bên người; chần chừ giây lát, cậu mới chậm rãi nâng tay, ôm lại Kiều Thiệu Bắc.
Kiều Thiệu Bắc nỗ lực khắc chế sự vui mừng như điên trong lòng, hai tay ghì chặt…Thời khắc này, nói bất cứ điều gì cũng đều là thừa thãi.
Ôm nhau trong chốc lát, Cố Khê hỏi: “Lúc nào thì chúng ta…tới bệnh viện?”
Kiều Thiệu Bắc buông cậu ra, trả lời: “Bác gái đã thức dậy rồi, đang ở dưới lầu. Vừa nãy anh Hải Trung gọi điện tới, có nói là anh ấy sẽ chở Mạn Mạn tới đây ngay. Con bé đã biết chuyện bác Từ bị bệnh từ Trang Tử rồi. Đợi Mạn Mạn đến chúng ta sẽ xuất phát. Trước tiên, em cứ thay quần áo đi đã, rồi xuống nhà ăn sáng. Ăn xong chắc Mạn Mạn tới là vừa.”
Gật đầu, Cố Khê đi đến bên giường, nơi đó có đặt một bộ quần áo mới. Kiều Thiệu Bắc nói: “Anh đứng ngoài đợi em.”
“Vâng.”
Thả khăn mặt xuống, Kiều Thiệu Bắc đi ra ngoài. Cố Khê nâng tay cởi đai áo, rồi đứng ngây ra đó. Bí mật thân thể …… cứ thế, bị phát hiện …… còn bị…… Cố Khê dùng sức cắn môi. Thiệu Bắc vì sao lại đột nhiên làm vậy? Môi cảm thấy đau đớn, Cố Khê buông lỏng khớp hàm, vẫn không thể tin nổi là bí mật của bản thân có thể dễ dàng bị ‘đào bới’ như vậy.
Hít sâu mấy hơi, nghĩ đến cha nuôi còn đang ở bệnh viện, Cố Khê áp chế hỗn loạn trong lòng, cởi áo choàng tắm trên người, thay bộ quần áo Kiều Thiệu Bắc chuẩn bị sẵn. Chất vải của bộ quần áo này thật mềm mại, thoải mái, tựa như những bộ đồ trước đây bọn họ từng mua cho cậu. Đứng đờ đẫn trước giường một lúc lâu, Cố Khê mới xoay người ra cửa.
Cửa phòng vừa mở, Kiều Thiệu Bắc đang đứng canh bên ngoài lập tức mỉm cười vô cùng dịu dàng, hơn nữa còn rất mực tự nhiên nắm tay cậu: “Đi xuống ăn sáng nào.”
“Vâng.”
Nghĩ nghĩ, Cố Khê vẫn tránh né, thấp giọng giải thích: “Có mẹ em.”
“Bác gái còn ở đây lâu, bác ấy nên quen dần là vừa.” Kiều Thiệu Bắc lại cầm tay Cố Khê, nắm chặt. Cố Khê mấp máy môi, trầm mặc theo Kiều Thiệu Bắc xuống lầu.
Trong phòng khách lầu một, Từ nãi nãi co quắp ngồi bất an trên sofa. Nhà cửa tráng lệ quá, đối với một bà già quê mùa nông thôn như bà mà nói thì đúng kiểu Lưu mỗ mỗ ra thành thị, nhưng chẳng tỏ ra tự nhiên nổi như bà ta, bà đang khẩn trương gần chết đây.
Tối qua, lúc tới đây, bà còn tưởng mình đi nhầm vào hoàng cung. Cả đời này, bà chưa bao giờ thấy được phòng ngủ nào đẹp như thế, hơn nữa giường còn rất êm ái, hại bà cả đêm mơ thấy ác mộng. Lén lút liếc nhìn dì giúp việc trong phòng, Từ nãi nãi bồn chồn cầm cốc nước uống, Tiểu Hà đi đâu mất rồi?
“Mẹ.”
“Bác gái.”
Kích động nuốt ngụm nước xuống, Từ nãi nãi nhanh chóng đứng dậy: “Tiểu Hà~~”
“Mẹ, mẹ ăn sáng chưa?” Cố Khê ôm mẹ nuôi ngồi xuống, ân cần hỏi han.
Từ nãi nãi nhìn về phía dì giúp việc đang lau dọn gần đó, nói: “Ăn…ăn rồi, mẹ vừa xuống nhà thì dì này đưa mẹ đi ăn rồi.”
Đối phương rất cung kính hỏi Kiều Thiệu Bắc: “Tiên sinh, ngài vào phòng ăn dùng bữa sáng hay……”
“Ăn ở chỗ này.” Kiều Thiệu Bắc ngồi bên cạnh Cố Khê, nói: “Có thêm hai người nên dì chú ý nhiều một chút. Bác gái còn ở đây một thời gian, sau này gọi là Từ lão phu nhân đi.”
“Thưa vâng, tiên sinh.”
Dì giúp việc lui xuống, vào phòng bếp bưng điểm tâm ra. Từ nãi nãi nắm chặt tay Cố Khê, cảm thấy không quen, rất không quen, được người ta gọi là lão phu nhân càng không quen nổi.
Kiều Thiệu Bắc ôn hòa nói với Từ nãi nãi đứng ngồi không yên, “Bác gái, đây là nhà của con và Tô Nam, nhưng lại đứng tên Tiểu Hà, cho nên sau này, nơi đây cũng là nhà của bác và bác trai. Bác ở chỗ này đừng khách sáo, có gì cần cứ phân phó cho người giúp việc làm là được. Đợi Mạn Mạn tới đây, chúng ta sẽ đi bệnh viện. Kết quả kiểm tra của bác trai đã có, không nghiêm trọng lắm đâu ạ; chỉ cần làm một cuộc phẫu thuật nhỏ là ổn. Cũng nhân cơ hội này, bác nên kiểm tra sức khỏe, phòng ngừa luôn.”
Từ nãi nãi khẩn trương nhìn Cố Khê, cậu trấn an: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm ở đây. Thắt lưng mẹ không tốt, cũng nên đi khám. Thân thể ba có chút vấn đề, nhưng cũng chỉ do ba đã lớn tuổi nên mới ngất xỉu. Bác sĩ nói không nguy hiểm đến tính mạng.”
Từ nãi nãi rất tin tưởng Cố Khê, cậu đã nói thế thì bà cũng yên tâm phần nào. Nắm chặt tay Cố Khê, Từ nãi nãi nói với Kiều Thiệu Bắc: “Thiệu Bắc, gia đình bác làm phiền cháu và Tô Nam nhiều quá, lần này lại còn phiền toái thế này. Cháu đừng nhọc công tìm người chăm sóc cho bác làm gì, cũng đừng bắt người ta gọi bác là lão phu nhân này nọ; bác chỉ là một bà lão đến từ nông thôn mà thôi.”
Đúng lúc này, có người bưng điểm tâm vào, là hai người giúp việc. Họ đặt đĩa điểm tâm lên bàn rồi im lặng lui xuống theo ý Kiều Thiệu Bắc. Hắn cười nhẹ, nói với Từ nãi nãi: “Bác gái, những người này không phải con cố ý tìm tới đâu ạ. Bác cũng thấy đấy, căn nhà này lớn quá, cần có người dọn dẹp. Trong nhà có tất cả người giúp việc, sáng tối đều làm việc, luôn có mặt trong nhà. Bác là mẹ của Tiểu Hà, sau này cũng chính là mẹ của con và Tô Nam, gọi bác một tiếng lão phu nhân cũng không quá đáng.”
Cố Khê đột nhiên dùng sức nắm chặt tay mẹ nuôi, Từ nãi nãi kinh ngạc nhìn cậu. Cố Khê mím môi, Từ nãi nãi nhìn cậu rồi lại nhìn Kiều Thiệu Bắc; Kiều Thiệu Bắc cười cười với bà, thân thiết cầm tay Cố Khê; hết thảy mọi chuyện đều diễn ra trong im lặng.
Từ nãi nãi nhìn chăm chú vào tay hai người; một lát sau, bà thở hắt một hơi, vỗ vỗ tay Cố Khê, hành động này cũng diễn ra trong im lặng. Kiều Thiệu Bắc thấy thế, nét cười trên mặt càng rõ rệt, thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được, nói: “Bác gái, cảm ơn bác.”
Từ nãi nãi chỉ nói: “Bác không được học hành nhiều, cũng chẳng hiểu biết nhiều như vậy; chỉ cần đừng khiến Tiểu Hà và hai thằng bé ‘lại’ phải chịu ủy khuất là được.”
“Mẹ….” Cố Khê rút tay đang bị Kiều Thiệu Bắc nắm ra; hai tay nắm chặt tay mẹ nuôi.
Từ nãi nãi vỗ vỗ cậu, ngữ điệu mang thâm ý, nói: “Nhanh ăn cơm đi. Những lời mẹ từng nói với con, con phải nhớ kỹ trong lòng.”
Cố Khê nhịn không được lại nắm chặt tay Từ nãi nãi thêm một lát rồi mới buông tay mẹ nuôi, cầm đũa.
Điểm tâm thật phong phú, trứng luộc, thịt hun khói, bánh bao, bánh mỳ bơ, dưa, cháo còn có cả sữa tươi. Kiều Thiệu Bắc bóc vỏ trứng, đặt vào bát Cố Khê; lại gắp một miếng thịt hun khói cho cậu, rồi bản thân mới bắt đầu ăn. Cố Khê không cự tuyệt, cũng không nói gì, yên lặng ăn điểm tâm.
Nghĩ hai người này đã thông suốt, Từ nãi nãi vừa yên lòng nhưng vẫn có chút tiếc nuối.
Chuông cửa kêu, Kiều Thiệu Bắc và Cố Khê đồng loạt dừng động tác ăn sáng. Một người giúp việc ra mở cửa; lát sau vang lên tiếng bước chân, một cô gái chạy tới chỗ Cố Khê và Từ nãi nãi, thất thanh gọi: “Tiểu thúc, bà nội!”
“Mạn Mạn.”
Kiều Thiệu Bắc đứng dậy, nhường chỗ; Từ Mạn Mạn nhào vào lòng Cố Khê, khóc nức nở: “Tiểu thúc, ông nội……”
“Đừng khóc, đừng khóc, ăn sáng chưa? Đợi lát nữa chúng ta sẽ tới bệnh viện thăm ông nội.”
Đi theo Từ Mạn Mạn vào nhà, Ngụy Hải Trung ngồi ở bên kia bàn, nói: “Bọn anh chưa ăn. Nào, Mạn Mạn, ngồi ăn sáng đi đã; ông cháu không đáng lo lắm đâu.”
“Nào, ngồi xuống.”
Từ nãi nãi vỗ vỗ chỗ bên cạnh, Cố Khê tới ngồi. Người giúp việc mang thêm hai bộ bát đũa, đặt trước mặt Ngụy Hải Trung và Từ Mạn Mạn. Cố Khê xoa đầu Từ Mạn Mạn, nói: “Đừng để ông nội nhìn thấy cháu thế này, ông không có việc gì đâu.”
“Vâng.” Gặp được tiểu thúc nên Từ Mạn Mạn cũng an lòng không ít, cô lau khóe mắt, bắt đầu ăn sáng.
Ăn sáng xong, năm người đến thẳng bệnh viện. Lúc tới nơi, không thấy Từ lão gia trong phòng bệnh, ông được đưa đi làm các xét nghiệm. Cố Khê, Từ nãi nãi và Từ Mạn Mạn đứng ngoài phòng bệnh nôn nóng chờ đợi, còn Kiều Thiệu Bắc và Ngụy Hải Trung vì rất tin tưởng vào y thuật của Roger nên khá bình tĩnh.
Khoảng nửa tiếng sau, Từ lão gia được đưa ra ngoài. Vừa nhìn thấy cha nuôi, Cố Khê vội vã chạy tới, cầm tay ông.
“ÔNG NỘI!” Thấy ông nội tỉnh, Từ Mạn Mạn suýt bật khóc. Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi.
Nhìn vợ mình và cháu gái, Từ lão gia gắng gượng cầm tay Cố Khê, khó nhọc nói: “Tiểu…… Hà……”
Cố Khê miễn cưỡng cười, giọng nói run run: “Ba, nơi này là bệnh viện ở Doanh Hải. Ba không bị bệnh gì nặng đâu, đừng lo lắng, đừng nên lo lắng.” ”
Từ lão gia thở hổn hển, nắm chặt các khớp tay Cố Khê.
“Cái ông già này, ông làm tôi sợ gần chết!” Từ nãi nãi quệt nước mắt.
Y tá đẩy Từ lão gia về phòng bệnh, Cố Khê vẫn một mực nắm tay cha nuôi đi theo.
Từ Mạn Mạn bị kích động, cùng Từ nãi nãi ngồi xuống sofa trong phòng bệnh. Ngụy Hải Trung và Kiều Thiệu Bắc hỗ trợ y tá nâng Từ lão gia vào giường bệnh. Roger cùng một vài bác sĩ hội chẩn cho Từ lão gia cũng vào phòng. Y tá treo bình truyền lên giá, đeo ống thở cho ông, cắm máy theo dõi nhịp tim; Roger lên tiếng cảm ơn y tá rồi ngồi một bên giường bệnh, khom người, rất ôn hòa nói với Từ lão gia: “Bác trai, bác có nghe thấy cháu nói gì không ạ?”
Từ lão gia khẽ gật đầu. Chưa từng thấy cha nuôi suy yếu thế này, trong lòng Cố Khê vô cùng khó chịu. Kiều Thiệu Bắc đưa tới cho cậu một chiếc khăn mặt, Cố Khê nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cha nuôi.
Roger mỉm cười khích lệ Từ lão gia: “Bác trai, bác đừng lo lắng gì cả. Bác sẽ nhanh chóng khôi phục sức khỏe. Để làm được điều đó, bác nhất định phải phối hợp với sự điều trị của chúng cháu, được không bác?” Từ lão gia nhìn về phía Cố Khê, cậu kiên định gật đầu đáp lại, ông lại đưa mắt nhìn Roger, gật đầu.
“Tốt lắm, bác trai là bệnh nhân dễ chịu nhất cháu từng gặp.” Như dỗ trẻ con, Roger dụ dỗ: “Bác trai, vài ngày nữa chúng cháu sẽ tiến hành một cuộc phẫu thuật nhỏ với bác. Phẫu thuật xong, bác chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là có thể xuất viện rồi.”
Vừa nghe phải làm phẫu thuật, Từ lão gia sợ hãi, sống đến từng này tuổi, ông sợ nhất chính là mổ. Vạn nhất chết trên bàn mổ thì phải làm sao? Nghe người ta nói, ở những thành phố lớn, người vừa chết sẽ bị hỏa táng. Không, ông không muốn, không muốn bị đốt thành tro đâu.
Cố Khê đương nhiên biết rõ nỗi sợ hãi của cha nuôi, cậu trấn an: “Ba, bác sĩ không lừa ba đâu, thật sự chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ. Ba ngất xỉu khiến cả nhà hoảng sợ, Tô Nam và Thiệu Bắc sợ ba xảy ra chuyện nên đã đưa ba đi suốt đêm tới Doanh Hải bằng trực thăng. Tối qua, sau khi kiểm tra, bác sĩ nói ba vì bị huyết áp cao, gây đè nén động mạch nên mới bị ngất, chỉ cần làm một cuộc phẫu thuật nhỏ để giúp các mạch máu được tuần hoàn là sẽ không sao.”
“Tiểu Hà…… Ba…… không muốn…… bị thiêu…… ……”
Tuy chỉ mới bị trúng gió nhẹ nhưng Từ lão gia đã khó có thể nói chuyện lưu loát. Cố Khê nén đau thương, mỉm cười an ủi: “Ba, ba lại suy nghĩ linh tinh rồi, sẽ không đâu. Ba xem, con còn chưa gọi anh cả và anh hai tới đây. Nếu bệnh của ba thật sự rất nghiêm trọng, con sao có thể không gọi hai anh ấy tới được? Có phải không ba? Dương Dương và Nhạc Nhạc nghỉ hè sẽ tới đây. Đến lúc đó sức khỏe ba cũng gần hồi phục, cả nhà chúng ta sẽ cùng đi thăm các danh lam thắng cảnh, các chùa chiền, cùng tới thăm chỗ làm của Mạn Mạn.”
“Ông nội, ông không tin bác sĩ thì cũng phải tin lời tiểu thúc chứ ạ?” Từ Mạn Mạn làm bộ thoải mái, nói: “Trước kia, tiểu thúc từng học qua trường y. Lúc ông bị ngất xỉu cũng chính thúc ấy cứu ông về. Ông hãy tin lời tiểu thúc đi ạ.”
Từ nãi nãi cũng khuyên nhủ: “Ông nó, ông nghe theo Tiểu Hà đi, nó nói không sao thì chắc chắn sẽ không có việc gì.”
Roger mỉm cười thật tươi với Từ lão gia, nói đầy tủi thân: “Bác trai~, bác không thể vì thấy cháu là người ngoại quốc nên kỳ thị nha.”
Từ lão gia nhìn Cố Khê:“ Tiểu Hà…… Ba, không thể……chết ở……”
“Ba.” Cố Khê đánh gãy lời cha nuôi định nói, “Ba sẽ không sao đâu.”
“Con……” Từ lão gia muốn nắm tay Cố Khê nhưng lại không đủ sức.
Cố Khê nén xuống chua xót, hai tay nắm chặt tay cha nuôi: “Ba, con sẽ ở bên ba, đừng sợ.”
Từ lão gia suy yếu nhắm mắt lại; qua một lát, ông mở mắt, nhìn Roger, rồi chậm rãi gật đầu.
Roger rất khâm phục, liếc Cố Khê một cái, rồi nói: “Bác trai, bác cứ nghỉ ngơi thoải mái, đợi có thời gian phẫu thuật chính xác thì cháu sẽ báo lại với bác.”
Kiều Thiệu Bắc đánh mắt ra cửa, Roger cùng các bác sĩ, y tá đi ra ngoài, Cố Khê cũng định đi theo xem Roger nói gì, nhưng không thể để Từ lão gia ở lại một mình trong phòng bệnh nên thôi. Từ Mạn Mạn thừa dịp ông nội không chú ý, vội lẻn ra ngoài.