Viễn Khê

chương 67

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lo lắng Cố Khê có thể mang thai nên dù nói thế nào, Kiều Thiệu Bắc cũng không chịu để mỗi ngày cậu đưa Từ nãi nãi đến bệnh viện chăm sóc Từ lão gia. Nhưng Cố Khê lại không muốn cha mẹ nuôi lo lắng, hơn nữa cậu cũng nghĩ rằng không nhất thiết phải làm quá lên như vậy. Hồi xưa tình cảnh khó khăn như vậy mà Dương Dương Nhạc Nhạc còn có thể bình an trưởng thành, huống chi bây giờ mọi thứ đều bình thản, dễ chịu như này. Thân thể cha nuôi đã dần dần hồi phục, thắt lưng của mẹ nuôi cũng tốt lên rất nhiều, mối quan hệ với Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam cũng tiến vào giai đoạn ổn định, cuộc sống của Cố Khê rất thoải mái. Mà có mang thai hay không cũng chưa thể biết chắc. Đối với Kiều Thiệu Bắc cứ hơi tý là cẩn thận, sợ sệt thế này, Cố Khê đành thỏa hiệp, cậu chỉ lo phần ở bệnh viện chăm sóc Từ lão gia, về nhà sẽ nghỉ ngơi, không làm thêm bất cứ việc gì nữa.

Cứ cách vài ngày, Kiều Thiệu Bắc sẽ trở về nhà cùng cha mình và Triển thúc. Triển Khôn không biết vì sao mà tâm tình rất không tốt, đưa cả vợ mình đến ở nhà Kiều Tác Hành. Triển Tô Nam vẫn cố chấp chưa chịu gọi bất cứ cuộc điện thoại nào cho cha mình; càng sống bên con trai lâu, hắn càng tức cha và tức em trai. Kiều Thiệu Bắc cũng không khuyên nhủ bên nào, nhưng hắn vẫn tận lực thay Triển Tô Nam bày tỏ lòng hiếu thảo. Kết quả kiểm tra sức khỏe của Kiều lão gia cùng Triển lão gia đã có, ngoài việc huyết áp hơi bị cao ra thì không bị bệnh gì quá nguy hiểm. Nhưng dù sao hai ông tuổi cũng đã cao, vẫn nên chú ý nhiều.

Nằm viện hơn một tháng, Từ lão gia cuối cùng cũng được xuất viện như ý nguyện. Vốn Roger đề nghị ông nên đợi bệnh trúng gió thuyên giảm hẳn rồi hãy xuất viện, nhưng Từ lão gia nhất quyết không chịu. Tuy Kiều Thiệu Bắc bảo bệnh viện này là của nhà, nhưng ông không muốn tốn kém, không thể lại tiếp tục nợ ân tình của đối phương được nữa. Ông ra viện sớm ngày nào thì bệnh viện sẽ giảm thiểu được chi phí ngày đó. Và điều quan trọng là, nếu ông còn nằm viện thì mỗi ngày Cố Khê phải tới chăm sóc ông, rất vất vả.

Ngày Từ lão gia xuất viện, Kiều Thiệu Bắc đặt riêng một giỏ hoa chào mừng, khiến ông thụ sủng nhược kinh. Đã là người sắp xuống mồ, lần đầu tiên ông được tặng hoa. Hoa rất đẹp, Từ lão gia rất thích. Nhưng nếu ông biết chỉ một giỏ hoa kia cũng vài trăm đồng thì chắc chắn Từ lão gia sẽ không thích nổi cho xem.

Đến Doanh Hải đã bị đưa thẳng vào bệnh viện nên đối với nơi này Từ lão gia chẳng biết chút gì. Kiều Thiệu Bắc lái xe, đưa ông đi một vòng trong nội thành Doanh Hải rồi mới đưa mọi người về nhà. Từ lão gia cuối cùng cũng hiểu được vì sao ai ai cũng muốn đến Doanh Hải một lần trong đời, thành phố lớn quả nhiên không thể dùng một thị trấn nhỏ để so bì.

Khi ông về nơi gọi là ‘nhà’, phản ứng của Từ lão gia hoàn toàn giống của Từ nãi nãi lúc trước, há hốc mồm kinh ngạc. Đời này, ông chưa bao giờ được nhìn thấy ngôi nhà nào đẹp tới cỡ này, còn có cả vườn hoa nữa chứ!! Là một vườn hoa đích thực, không phải vườn đất chỉ toàn trồng rau! Trái tim Từ lão gia đập liên hồi, ông đây đúng là được lây phúc của con nuôi mà, chứ không thì làm sao có cơ hội tới Doanh Hải, càng không có cơ hội được nhìn thấy căn nhà to đẹp thế này, đã thế còn được vào ở nữa!

Từ lão gia xuất viện, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng sắp tham gia kỳ thi cuối kỳ. Tâm Từ lão gia không yên thì tâm Cố Khê làm sao yên nổi. Không lâu nữa, Triển Tô Nam sẽ trở lại, đến lúc đó……. Đang rán trứng cho cha nuôi, Cố Khê đưa tay sờ bụng, từ đêm đó đến nay đã được một tháng, nhưng thân thể không có biểu hiện gì đặc biệt. Từ hôm đó, Kiều Thiệu Bắc không chạm vào cậu nữa, mỗi đêm đi ngủ đều sờ bụng cậu rất lâu, vừa hy vọng cậu có, lại vừa sợ cậu có; thật mâu thuẫn mà. Thở dài, Cố Khê mở nắp vung nhìn trứng chín chưa. Điều sẽ đến thì ngăn không được, thôi thì thuận theo tự nhiên.

“Tiểu Hà, em đang làm gì thế?” Tan việc, Kiều Thiệu Bắc về đến nhà nghe Từ nãi nãi bảo Cố Khê đang trong bếp nên lập tức vào đây xem.

Cố Khê quay đầu, mỉm cười: “Rán trứng cho cha nuôi.”

“Em để người giúp việc làm là được rồi, không phải đã đồng ý với anh là về nhà sẽ chỉ nghỉ ngơi sao?” Kiều Thiệu Bắc không vui.

Cố Khê bất đắc dĩ nói: “Em có dọn dẹp nhà cửa đâu, chỉ rán mỗi quả trứng. Thiệu Bắc, đừng coi em là người tàn tật được không, giờ em không phải chạy đến bệnh viện mỗi ngày nữa. Chẳng nhẽ để em nhàn rỗi ở nhà thôi sao?” Cậu cứ ngơi tay là sẽ cảm thấy rất bức bối.

Kiều Thiệu Bắc thấy Cố Khê khó chịu thì mau chóng đầu hàng chịu trận: “Anh sai rồi, anh sai rồi. Anh quên mất em mà không làm gì thì sẽ buồn bực.” Hắn ôm eo cậu từ phía sau, sờ bụng cậu, ý hỏi rất rõ ràng.

Cố Khê vỗ vỗ tay hắn, nói: “Thực sự không có.”

“Anh biết, nhưng vẫn nên đề phòng.” Sau vài ngày chờ đợi, Kiều Thiệu Bắc đã hoàn toàn chuẩn bị sẵn tâm lý chấp nhận sự thật rồi. “Có muốn đi bệnh viện kiểm tra không? Bệnh viện của nhà nên đừng sợ.”

Cố Khê lại nói: “Đợi thêm một thời gian rồi đi khám.” Trong bệnh viện luôn có kẻ ra người vào, chỉ sợ có sơ sẩy.

Trong lòng biết rõ nỗi băn khoăn của Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc nói tiếp: “Chiều nay Tô Nam có gọi điện, nói cuối tuần này Dương Dương và Nhạc Nhạc đi thi. Hôm nay là thứ sáu, còn ba ngày nữa thôi.”

Cố Khê tắt bếp, hỏi: “Anh muốn đi đón sao?”

“Đi chứ, em và anh cùng đi. Tô Nam nói Dương Dương và Nhạc Nhạc thi xong thì ngay tối hôm đó họ sẽ tới đây. Kết quả của bọn trẻ thì để Trang Tử lấy.”

Trái tim Cố Khê khẽ run, gật gật đầu.

“Tiểu Hà.” Thanh âm Kiều Thiệu Bắc đột nhiên trầm thấp, trái tim Cố Khê càng run rẩy.

“Ừ?”

“Em, chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Kiều Thiệu Bắc ôm chặt eo Cố Khê. Cố Khê cảm thấy hơi ngột ngạt, cậu cho trứng ra đĩa, thổi thổi tay bị nóng. Kiều Thiệu Bắc kiên nhẫn đợi Cố Khê trả lời.

Mím môi, Cố Khê thấp giọng trả lời: “Em không biết. Thiệu Bắc, em không biết.”

“Anh xin lỗi, Tiểu Hà. Bọn anh nên cho em thêm chút thời gian.” Kiều Thiệu Bắc tự trách, điều hắn không muốn nhất chính là ép buộc người này. Nhưng hình như suốt thời gian qua, hắn vẫn luôn ép buộc Cố Khê thì phải.

Cố Khê nêm gia vị cho trứng rán xong, hít sâu một hơi, rồi thấp giọng nói: “Thiệu Bắc, việc này em chưa bao giờ tưởng tượng ra nổi, nếu có thể…… em sẽ không để bất cứ ai nhìn thấy cơ thể của mình…… nó, rất xấu xí.”

“TIỂU HÀ!” Kiều Thiệu Bắc để Cố Khê đối mặt với mình, muốn cậu nhìn vào hắn, “Chẳng nhẽ còn muốn anh dùng hành động để chứng minh thân thể em mê người cỡ nào sao?” Kiều Thiệu Bắc khom người thì thầm bên tai Cố Khê: “Anh đáp ứng Tô Nam đợi cậu ta về, lại lo lắng em có thể mang thai nên luôn đau khổ nhẫn nhịn. Nhưng nếu em cứ cố chấp nghĩ rằng thân thể của mình xấu xí. Tiểu Hà, anh muốn em, muốn em đến sắp điên rồi.”

Trái tim Cố Khê khẽ nhói, nếu không phải vì thân thể cậu rất xấu xí thì sao cậu lại tồn đọng một đống suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu được. “Thiệu Bắc…… Thật sự, không xấu sao?” Thân thể dị dạng này là nỗi đau cả đời trong lòng cậu.

“Em nghĩ thế nào?” Kiều Thiệu Bắc kéo tay Cố Khê đặt lên người anh em ngày nào cũng bừng bừng khí thế của mình. Tay Cố Khê như bị giật điện, vội rụt về, thở hổn hển đẩy Kiều Thiệu Bắc ra, bưng đồ vào nhà.

“Để anh.” Ngăn Cố Khê lại, Kiều Thiệu Bắc cầm lót tay, bưng bát đi ra ngoài.

Đứng ngây người ở bếp, Cố Khê hơi thất thần, lòng bàn tay vừa chạm vào nơi đó của Kiều Thiệu Bắc rất nóng.

Buổi tối, Kiều Thiệu Bắc ôm Cố Khê, quen tay xoa bóp eo cậu. Trời ấm áp, xương cốt Cố Khê không còn đau nhức nữa, nhưng eo thì vẫn đau. Trước kia, Kiều Thiệu Bắc chỉ dám bóp lúc Cố Khê đã ngủ, nhưng từ đêm đó, hắn đã quang minh chính đại làm.

Phần thắt lưng dễ chịu hơn rất nhiều, Cố Khê thiu thiu ngủ trong lòng Kiều Thiệu Bắc. Đè lại tay hắn, cậu mơ màng nói: “Đừng xoa nữa, ngủ đi.”

“Anh không mệt, em ngủ trước đi.” Kiều Thiệu Bắc đặt tay Cố Khê vòng qua lưng mình, tiếp tục bóp.

“Tiểu Hà.”

“Hử?”

Thấy Cố Khê đang ngái ngủ, Kiều Thiệu Bắc nhân cơ hội hỏi: “Lúc em ra đi…… đã biết mình mang thai rồi sao?”

Cố Khê nhắm mắt, mơ mơ màng màng “Ừ” một tiếng, đầu óc trống rỗng nên không hề ý thức được câu trả lời của mình đã gây sóng gió dữ dội cỡ nào trong lòng Kiều Thiệu Bắc.

Gắt gao nghiến chặt khớp hàm, Kiều Thiệu Bắc hôn môi Cố Khê, ấm ách nói: “Ngủ đi.”

Cố Khê ngủ. Khi cậu đã say giấc, người nằm bên cạnh lặng lẽ xuống giường.

Trong phòng tập thể thao, có một người đang đấm không ngừng vào bao cát. Bọn hắn thật đáng chết, bọn hắn thật đáng chết! Khi đấy, người nọ sao có thể sống được, hắn không dám tưởng tượng nữa, cứ mỗi lần nghĩ đến là chỉ muốn chết đi thôi. Người nọ biết mình mang thai mà còn phải chịu đựng sự ghẻ lạnh của bọn hắn. Bọn hắn thật đáng chết!

Tốc độ ra quyền ngày càng chậm, Kiều Thiệu Bắc kiệt sức ngồi bệt xuống đất, đầu đầy mồ hôi. Hung hăng đập mạnh xuống mặt sàn, hắn thống khổ che mặt. Không thể tha thứ nổi cho bản thân, cho dù người nọ đã tha thứ cho hắn, nhưng Kiều Thiệu Bắc vĩnh viễn không thể tha thứ được cho mình. Có dùng cả kiếp sau bọn hắn cũng không thể bồi thường được những thương tổn đã gây ra cho Tiểu Hà.

Ngồi một lúc lâu, miễn cưỡng bình tĩnh lại, Kiều Thiệu Bắc đứng lên.

Nhẹ chân tiến vào phòng ngủ, nhìn người trên giường ngủ say, vẫn duy trì một tư thế khi hắn rời đi. Với tay lấy điện thoại, Kiều Thiệu Bắc vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nói chuyện thì thào.

“Angela, cha nuôi của Tiểu Hà bị trúng gió nên em ấy không đi được. Thực xin lỗi, phải phiền cậu tự mình tới đây một chuyến rồi.”

“Tôi đã thẳng thắn nói hết mọi chuyện về cậu, nhưng em ấy vẫn rất tự ti.”

“Nếu không có gì thay đổi, cuối tuần này Tô Nam sẽ trở về. Ừ, bọn nhỏ cũng về theo. Tiểu Hà và chúng đã đồng ý ở lại Doanh Hải.”

“Được, cảm ơn cậu. Angela, thật sự cảm ơn cậu. Ừ, ừ, được, hẹn gặp lại.”

Thở hắt ra, Kiều Thiệu Bắc để điện thoại sang một bên, mở vòi hoa sen, để nước lạnh xối vào đầu mình. Làm sao đem lại càng nhiều hạnh phúc cho Cố Khê và hai con trai, hắn cần phải suy tính kĩ càng thêm nữa.

Lúc sáng khi rời giường, Kiều Thiệu Bắc đã không còn bên cạnh, nhưng chỗ nằm của hắn vẫn còn ấm, nên chắc hắn chưa dậy lâu. Trước đây, chưa đến giờ sáng, Cố Khê đã tỉnh giấc, giờ thì ngủ đến khi tỉnh mới thôi. Vì được ăn ngủ đầy đủ nên sắc mặt cậu khá hơn rất nhiều, nét tang thương cũng vơi đi không ít.

Xuống giường, gấp gọn chăn chiếu, nhìn đồng hồ đã gần giờ, Cố Khê nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt. Kỳ quái, sao hôm nay lại ngủ dậy muộn thế nhỉ. Cậu không hề hay biết, Kiều Thiệu Bắc đã xoa bóp eo cậu gần như trọn một đêm.

Từ nãi nãi và Từ lão gia đã thức dậy, sau khi Cố Khê ăn sáng xong liền đưa cha nuôi ra sân phơi nắng, vận động một chút.

Phần thân bên phải của Từ lão gia vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng tay chân thì đã có thể cử động. Cố Khê làm theo lời dặn của Roger là mỗi ngày dìu ông đi lại trong sân một tiếng, sáng tối một lần, xong thì mát xa cho ông. Tay trái của Từ lão gia vịn gậy, chậm rãi đi lại từng bước trong sân. Kiều Thiệu Bắc thuê hẳn hai hộ lý chuyên nghiệp đến hỗ trợ Cố Khê mỗi ngày. Còn hắn ngày nào cũng đưa Từ nãi nãi tới bệnh viện, buổi trưa thì đón bà về nhà. Cố Khê chỉ cần chuyên tâm ở nhà chăm sóc Từ lão gia là được.

Trước cổng trường tiểu học ở huyện Phổ Hà, Triển Tô Nam đang ngồi trong xe đợi Dương Dương và Nhạc Nhạc thi xong. Nhìn đồng hồ, buổi thi đã diễn ra được gần phút, dựa theo thời gian ngày hôm qua, hai con trai chắc sắp ra ngoài rồi.

Trên xe là mấy thùng bìa, chiều nay là buổi thi cuối cùng nên khi kết thúc, bọn hắn sẽ về thẳng Doanh Hải. Cứ nghĩ đến đó là Triển Tô Nam lại vô thức bồn chồn. Tay đập vào bánh lái nhịp nhàng đã thể hiện sự khẩn trương của hắn, Triển Tô Nam thỉnh thoảng lại hít sâu một hơi, toàn thân đều có chút khô nóng.

Chỉnh đốn lại tâm tư, Triển Tô Nam thấy bóng dáng quen thuộc của hai cậu bé đang chạy từ trường học ra, hắn vội xuống xe. Hai đứa trẻ bổ nhào vào lòng hắn, cũng rất nôn nóng: “Triển ba ba, bọn con thi xong rồi.”

“Ừ, chúng ta về nhà.” Triển Tô Nam bế hai con trai bảo bối lên xe. Từ hôm nay trở đi, Doanh Hải chính là ngôi nhà mới của chúng.

Đóng cửa xe, cài dây an toàn, Triển Tô Nam khởi động ô tô. Dương Dương và Nhạc Nhạc dựa lưng vào ghế, mắt mở to, tim đập thình thịch, chúng sắp đi Doanh Hải.

“Hai bảo bối, khi gặp ba ba, tuyệt đối không được để lộ mọi chuyện nhé.” Triển Tô Nam với tay xoa đầu chúng.

“Vâng.” Dương Dương và Nhạc Nhạc dùng sức gật đầu, bọn chúng không dám để lộ.

Ô tô chạy tới căn cứ không quân, trực thăng đang đợi sẵn ở đó.

Còn tại Doanh Hải, cũng có một người vừa gói sủi cảo vừa bồn chồn không yên. Mỗi lần tâm trí cậu hoảng loạn, Cố Khê sẽ dùng phương thức này để trấn tĩnh bản thân.

“Tiểu Hà, Tiểu Hà.”

Kiều Thiệu Bắc bước vào phòng khách, muốn thông báo tin tức Dương Dương và Nhạc Nhạc sẽ tới đây ngay lập tức.

Từ nãi nãi ngẩng đầu nói: “Tiểu Hà đang trong bếp, nó nói làm sủi cảo cho bữa tối.”

“Vậy cháu đi vào bếp tìm em ấy.”

Kiều Thiệu Bắc tới phòng bếp. Từ lão gia đưa mắt nhìn theo, trong lòng rất vui vẻ. Thấy Kiều Thiệu Bắc khẩn trương, thương yêu Cố Khê như vậy, cuối cùng nửa đời còn lại của cậu đã có ngày lành.

Đang trong bếp nghe thấy tiếng gọi của Kiều Thiệu Bắc, Cố Khê buông dao, xoay người. Đối phương vừa dịp đi tới: “Tiểu Hà, đi nào, đi đón Dương Dương và Nhạc Nhạc.”

Nhịp tim của Cố Khê lập tức chệch nhịp bình thường. Nhìn ra cậu rất hồi hộp, Kiều Thiệu Bắc bước đến ôm cậu, có điểm kích động nói: “Gia đình chúng ta đã có thể thực sự đoàn tụ.”

Những lời này khiến lòng Cố Khê xót xa, cậu vỗ lưng Kiều Thiệu Bắc: “Đi thôi.”

Kiều Thiệu Bắc buông Cố Khê ra, cởi tạp dề của cậu, không chút kiêng dè, nắm tay cậu đi ra ngoài. Cố Khê lên lầu thay quần áo, liền cùng Kiều Thiệu Bắc đi.

Hai người vừa đi, Từ lão gia liền cầm gậy gõ gõ vợ mình, nhỏ giọng nói: “Việc, Tiểu Hà, cùng hai cậu ấy, đừng nói với, bọn Khâu Lâm. Nói, nói lộ hết.”

Từ nãi nãi gật đầu, cũng thì thào: “Tôi biết, tôi sẽ không nói lung tung.”

Từ lão gia thở phào, vừa vì Cố Khê khổ tận cam lai, vừa vì lo lắng cho cậu. Gia thế của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc giàu có thế, liệu có thể đồng ý chuyện của ba người sao? Huống chi Tiểu Hà còn có hai đứa con riêng. Nhưng, Dương Dương và Nhạc Nhạc rốt cuộc là con ai? Vì sao lại giống Thiệu Bắc đến vậy?

Thời điểm đến căn cứ không quân, không ngờ đã thấy Ngụy Hải Trung ở đấy. Sau khi Kiều Thiệu Bắc dừng xe, hắn chạy đến mở cửa cho Cố Khê. Chuyển biến tốt đẹp trong quan hệ giữa Kiều Thiệu Bắc và Cố Khê, Ngụy Trung Hải đã được thông báo, tuy hắn chưa biết rõ ‘nội tình’, nhưng cũng đủ khiến hắn vui mừng.

Từ trên xe bước xuống, Cố Khê nói: “Anh Hải Trung, tối nay anh và chị dâu đến ăn cơm nhé, em làm sủi cảo.”

“Được, mấy tháng rồi chưa được ăn sủi cảo của em. Hồng Nhạn còn đang thèm thuồng.” Ngụy Hải Trung cười ha ha, tâm tình đã không còn nặng nề như trước.

Kiều Thiệu Bắc nhìn đồng hồ, nói với Cố Khê: “Nhiều nhất hai mươi phút nữa Tô Nam mới tới đây. Em có muốn ngồi đợi trong xe không?” Thắt lưng Cố Khê không tốt, hắn phải luôn cẩn trọng nhắc nhở.

“Không cần đâu.” Ngồi trong xe càng khiến cậu hoảng hốt. Cố Khê làm bộ ngó nghiêng xung quanh, lần tới đây thăm quan đã như chuyện từ kiếp trước.

“Đúng rồi, có chuyện quên nói với các em.” Tâm tình Ngụy Hải Trung vô cùng tốt: “Hồng Nhạn có bầu rồi, hôm qua vừa đi kiểm tra xong.”

“Thật sao?!” Xuất phát từ tâm tư nào đó, Kiều Thiệu Bắc sờ bụng Cố Khê, “Chúc mừng, chúc mừng anh. Anh Hải Trung, đây đúng là đại hỷ, xin chúc mừng!”

Cố Khê cũng rất vui vì chuyện của Ngụy Hải Trung, nhưng cậu nhớ rõ Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc từng nói anh Hải Trung và chị Hồng Nhạn chưa kết hôn. Cậu nhịn không được, hỏi: “ Anh Hải Trung, chị dâu mang thai, lúc nào anh chịu rước chị ấy vào nhà đây?”

Kiều Thiệu Bắc cũng nhắc nhở: “Anh Hải Trung, thừa dịp bụng chị dâu còn chưa nổi rõ thì mau mau tiến hành đám cưới đi.” Nói xong, hắn khẽ dùng sức ôm chặt Cố Khê vào lòng, ý nói Ngụy Trung Hải không cần áy náy chuyện cũ nữa.

Bốn phía của căn cứ không quân đều có rất nhiều sĩ quan quân đội, Cố Khê thoáng bóp tay Kiều Thiệu Bắc, có chút ngượng ngùng.

Nhìn hình ảnh hài hòa của hai người, Ngụy Hải Trung cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm, hắn cười nói: “Ngày mai anh và cô ấy sẽ đi đăng kí. Em bé mới được hơn một tháng, Hồng Nhạn cũng chưa nghĩ đến hôn lễ, vội thì cũng hơi quá, nhưng giờ cô ấy đang mang thai, anh sợ cô ấy sẽ mệt. Hiện tại, cô ấy đã bắt đầu ốm nghén, anh nghĩ cứ đợi bé sinh ra rồi tính sau. Hồng Nhạn cũng nói, cô ấy quyết không vác bụng bầu mặc áo cưới.”

“Vậy sao được.” Kiều Thiệu Bắc không tán thành: “Chị dâu theo anh bao năm, không một lời oán trách, kiểu gì thì kiểu cũng phải có một hôn lễ để đời. Đám cưới để em và Tô Nam chuẩn bị, anh và chị dâu chỉ việc đi chụp ảnh cưới, lựa chọn địa điểm đi tuần trăng mật là được. Anh cứ nói với chị ấy, em làm, chị ấy muốn cưới lúc nào cũng không sao.”

Cố Khê cũng nói: “Hôn lễ nhất định phải có, bằng không sau này, khi chị dâu nhớ lại sẽ cảm thấy tiếc nuối.”

Ngụy Hải Trung gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Công việc của cô ấy dạo gần đây rất bận rộn, cô ấy đang phụ trách hai ca bệnh nhi khá nặng. Tối nay, anh sẽ thử bàn bạc với Hồng Nhạn xem, anh cũng sợ sau này cô ấy tiếc nuối, thầm oán anh thì chết.”

Kiều Thiệu Bắc đột nhiên rất nghiêm túc nói: “À, đúng rồi, nam hoa đồng đã có sẵn, anh chỉ cần tìm nữ hoa đồng là được.”

Ngụy Hải Trung bật cười: “Ha ha ha, em không nhắc anh cũng sẽ nhờ vả em, có hai cậu bé hoa đồng đẹp trai ngời ngời thế này, không tranh thủ hơi phí.”

Cố Khê lúc đầu không hiểu mô tê gì gì, nhưng sau một lúc, cậu cũng bật cười theo.

Phía xa xa chân trời vang tiếng ầm ầm, Cố Khê ngẩng lên nhìn, trái tim nhất thời đập dồn dập. Là trực thăng.

Kiều Thiệu Bắc tiến lên hai bước, nhìn trời, rồi nói: “ Là Tô Nam đến đấy. Tiểu Hà, chúng ta đi thôi.”

Rất tự nhiên nắm tay Cố Khê, hắn dắt cậu tới chỗ trực thăng hạ cánh. Trên đường gặp tốp binh lính, khi nhìn thấy Kiều Thiệu Bắc và Ngụy Hải Trung đều tự giác cúi đầu chào.

Gió tát mạnh vào mặt, trực thăng chậm rãi hạ cánh xuống, người bên cửa sổ ra sức vẫy vẫy tay báo hiệu với Cố Khê. Cố Khê nhìn thấy ba khuôn mặt quen thuộc trên cửa sổ, cũng vẫy tay đáp trả.

Năm phút sau, cửa trực thăng mở, hai cậu nhóc khẩn trương nhảy xuống, chạy thẳng tới chỗ Cố Khê.

Cố Khê dang rộng đôi tay, vô cùng phấn khích. Hai tháng không gặp mặt con trai, giờ khắc này, cậu mới phát hiện mình có bao nhiêu nhung nhớ chúng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio