Angela và Rex sắp tới khiến Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc và Cố Khê đều rất khẩn trương, nhất là Cố Khê. Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ có ngày được gặp một người giống mình, một đồng loại cũng sinh ra một đôi song sinh…
Cũng không vì chuyện kia mà thay đổi kế hoạch đi chơi, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đưa hai con trai vẫn chưa biết gì đến công viên giải trí. Dọc đường đi dễ dàng nhận ra ba ba lơ đễnh, Dương Dương và Nhạc Nhạc rất lo lắng.
Thắt lưng Cố Khê không tốt nên thời gian đi chơi không thể quá dài, hai cậu nhóc chơi đến ba giờ chiều là đã đòi về nhà. Vì không ăn tối bên ngoài, nên Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đến McDonald mua mấy suất ăn nhanh mà ba cha con Cố Khê chưa ăn bao giờ để thử thưởng thức, rồi lái xe về biệt thự.
Về đến nhà Từ Mạn Mạn còn chưa tan làm, nghe cô nói là phải tăng ca.
Cố Khê ngồi với cha mẹ nuôi trong phòng khách, còn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lấy lý do đi tắm để đưa hai con trai lên lầu.
Vừa vào trong phòng, Dương Dương lập tức hỏi: “Ba Triển, ba Kiều, ba ba có chuyện gì vậy ạ?”
“Ba ba có phải bị mệt không?” Nhạc Nhạc thực lo lắng.
Hai người ôm chúng ngồi xuống sofa, Triển Tô Nam nói: “Dương Dương Nhạc Nhạc, mấy ngày nữa nhà mình sẽ có mấy vị khách rất quan trọng đến thăm. Ách, chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, ba Triển sẽ giải thích cặn kẽ mọi chuyện cho hai con nghe.”
Hai cậu nhóc gật đầu, chăm chú lắng nghe.
Không bao lâu sau, trong phòng vang lên những tiếng thốt kinh ngạc..
Đợi đến khi Triển Tô Nam kể hết câu chuyện, Dương Dương và Nhạc Nhạc khẩn cấp hỏi: “ Vậy là Tom cùng Thomas giống bọn con, cũng là do cha hai cậu bé đó sinh ra?!!”
“Đúng vậy.”
“A!”
Trong mắt hai đứa ánh lên sự hưng phấn khi tìm được đồng loại.
Kiều Thiệu Bắc mở laptop cho bọn nhỏ xem ảnh chụp của Angela, Rex và hai con trai. Dương Dương và Nhạc Nhạc lập tức thích cặp sinh đôi con lai này.
Kiều Thiệu Bắc bổ sung thêm: “Angela và Rex trước kia là cha con nuôi, nhưng giờ họ là vợ chồng, giống mối quan hệ giữa ba Triển, ba Kiều và ba ba. Tuy rằng đối với các con mà nói thì còn rất miễn cưỡng, nhưng ba Kiều vẫn hy vọng hai con có thể tiếp nhận bọn họ.”
“Họ là cha con?” Dương Dương không tin nổi.
“Cha con có thể làm vợ chồng sao?” Nhạc Nhạc hơi hoang mang.
“Bọn họ là cha con “nuôi”, Angela được Rex nhận nuôi. Theo nguyên văn những lời Rex nói thì anh ấy nhất kiến chung tình với Angela, nhưng vì lớn hơn rất nhiều tuổi so với cậu ấy nên Angela đã gọi anh ta là cha.” Kiều Thiệu Bắc giải thích. Và đương nhiên hắn sẽ không nói cho con trai biết, hắn cũng cảm thấy Rex quá biến thái khi vừa gặp Angela mới lọt lòng mà đã bị sét đánh; mặc dù ở ngoài đời, Rex quả thực là một tên biến thái.
“Hừm……” Biểu cảm của hai cậu nhóc rất nghiêm túc.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không chút lo lắng, bọn hắn tin tưởng con trai sẽ tiếp nhận được.
Quả nhiên, nghe thấy Dương Dương nói: “Ba Kiều, tuy con không hiểu rõ lắm, nhưng con rất hoan nghênh Angela thúc thúc và Rex thúc thúc, cũng rất hoan nghênh Tom cùng Thomas.”
“Ba Kiều, con giống anh.”
“Con trai ngoan.”
Hung hăng hôn hai đứa một cái, tâm tình của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thả lỏng, đưa con trai đi tắm. Bọn họ lo lắng hơi thừa về việc Dương Dương và Nhạc Nhạc có lẽ không thể tiếp nhận được chuyện Angela và Rex từng là cha con rồi lại thành vợ chồng. Con trai bọn hắn hơn hẳn những con cái nhà khác mà.
Sau khi tắm rửa xong và được nếm thử đồ ăn nhanh McDonald, Dương Dương và Nhạc Nhạc liền lấy thước dây để đo đạc phòng ngủ của chúng. Ngày mai đồ sẽ được đưa tới, ba ba đã để hai đứa tự quyết việc sắp xếp nội thất trong phòng.
Kiều Thiệu Bắc lén báo cho Cố Khê rằng Dương Dương và Nhạc Nhạc đã biết chuyện Angela sắp đến. Không lo lắng như hai người bọn hắn lúc trước, vì rất hiểu con trai mình nên Cố Khê vô cùng tin tưởng chúng có thể thật lòng tiếp nhận chuyện này. Chỉ là từ sau khi biết tin Angela sẽ tới, cậu vẫn không thể bình tĩnh nổi.
Mệt mỏi vì đi chơi suốt một ngày, sau khi phác thảo xong bố cục phòng mình, Dương Dương liền tự giác ôm gối leo lên giường Cố Khê, còn bày ra biểu tình thúc giục ba ba mau mau đi ngủ, khiến cậu dở khóc dở cười. Quả thật Cố Khê cũng hơi mệt mỏi, tuy Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc đã cố gắng để cậu không đi lại nhiều, nhưng thắt lưng vẫn đau đớn.
Sau khi chăm sóc cha mẹ nuôi đi ngủ, Cố Khê đi tắm rửa rồi lên giường. Cậu vừa đặt lưng xuống thì con trai liền rúc vào hai bên, ôm chặt cậu.
Nằm trong lòng ba ba, nước mắt của Dương Dương Nhạc Nhạc thiếu chút nữa dâng trào. Vội vã nhắm mắt, chúc ba ba ngủ ngon, hai cậu nhóc giữ nguyên tư thế ôm này để ngủ.
Cố Khê cảm thấy thật bất đắc dĩ, dạo gần đây con trai còn bám cậu hơn cả trước kia. Không hề biết nguyên nhân khiến chúng thế này, Cố Khê mệt mỏi ôm Dương Dương Nhạc Nhạc, nhắm mắt.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nằm trên giường trừng to hai mắt không hề muốn ngủ, trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào khiến bọn hắn không sao thoải mái. Đặc biệt là Kiều Thiệu Bắc, từ khi trở về Doanh Hải, hầu như đêm nào hắn cũng được ôm Cố Khê ngủ, giờ trong lòng trống không khiến hắn rất trống trải.
Xoay ngang xoay dọc không biết bao lần, Triển Tô Nam nghiêng người: “Thiệu Bắc.”
“Hử?” Kiều Thiệu Bắc quay đầu, nhìn Triển Tô Nam.
Triển Tô Nam do dự hỏi: “Cậu nói…… Tiểu Hà có thể tiếp nhận được hai chúng ta không?”
Kiều Thiệu Bắc sửng sốt: “Chẳng nhẽ tối qua cậu và Tiểu Hà chưa làm? Thế mà cậu chịu đựng được á?”
“Không phải việc này.” Triển Tô Nam đột nhiên thấy miệng khô lưỡi khô, “Tối qua tôi không làm đến bước cuối cùng. Tôi sợ Tiểu Hà mang thai, đợi Angela đến xác định rõ ràng rồi tính sau. Ý tôi là…… Nếu Tiểu Hà không mang thai, cậu nói, em ấy có thể đồng thời tiếp nhận cái kia của tôi và cậu không?”
Điều vừa hỏi khiến Kiều Thiệu Bắc cảm thấy dục hỏa tra tấn dữ dội, hắn điều chỉnh tư thế nằm, giọng nói hơi khàn khàn: “Trở ngại tâm lý chắc chắn sẽ có, Tiểu Hà cũng không phải một người thoáng trong vấn đề này. Nếu không phải tôi và cậu chủ động tấn công, em ấy tuyệt đối sẽ không cùng chúng ta phát sinh quan hệ. Nhưng Tiểu Hà đã vượt qua được rào cản, em ấy còn rất lăn tăn liệu hai chúng ta có để ý việc này không. Em ấy hỏi tôi như thế đó, câu trả lời của tôi là tất nhiên không ngại. Cậu nên biết, Tiểu Hà rất tự ti về thân thể của mình, hơn nữa đối với những lời trước đây Tô Phàm từng mắng nhiếc, tuy em ấy không nói gì nhưng chắc chắn có ảnh hưởng sâu sắc đến tâm lý em ấy.”
“Thằng khốn này.” Triển Tô Nam nghiến răng nghiến lợi, “Tôi nhất định phải xách cổ nó đến quỳ gối trước mặt Tiểu Hà để sám hối!”
Kiều Thiệu Bắc tức giận: “Trước khi bị chúng ta ép phải bỏ đi, Tiểu Hà đã biết mình mang thai. Cứ nghĩ đến đó tôi càng hận chết bản thân.”
“CÁI GÌ?!” Chưa biết chuyện này nên trái tim Triển Tô Nam co rúm lại đầy đau đớn. Bọn hắn vẫn nghĩ Cố Khê rời khỏi Doanh Hải mới biết mình mang thai.
Kiều Thiệu Bắc thở hắt ra, không buồn mở miệng….
Qua một lát, Triển Tô Nam gắt gao nhắm mắt, khóe mắt ướt át.
Kiều Thiệu Bắc vỗ vai hắn, hỏi: “Cậu thấy vết sẹo ở chỗ kia của Tiểu Hà chưa?”
“…… Rồi.”
Triển Tô Nam mở mắt, hô hấp dị thường trầm trọng.
Kiều Thiệu Bắc thống khổ nói: “Dù chúng ta có móc trái tim ra cũng không thể bù đắp nổi những thương tổn đã gây ra cho Tiểu Hà. Vết sẹo xiêu vẹo kia, tôi thậm chí còn không dám tưởng tượng. Nhưng, dù sẽ đau đớn đến chết đi sống lại, tôi cũng muốn biết từ khi rời khỏi Quan Khánh, Tiểu Hà đã đi đâu, em ấy làm sao sinh hạ được hai con trai. Chúng ta phải biết. Tôi và cậu không thể chỉ vì thời khắc quá đỗi hạnh phúc này mà coi việc đó không tồn tại được.”
Mi tâm Triển Tô Nam bởi vì cực độ đau xót mà xoắn tít lại. “ Cậu định hỏi Tiểu Hà kiểu gì? Vết thương đó của em ấy, tôi cũng muốn biết; nhưng tôi không muốn em ấy lại tổn thương.”
Kiều Thiệu Bắc nghiến chặt răng: “Sáng mai tôi sẽ quay lại Phổ Hà một chuyến. Có lẽ trong phòng Tiểu Hà sẽ tìm được chút manh mối.”
Triển Tô Nam mở to mắt, Kiều Thiệu Bắc nói: “Tôi sẽ không đi hỏi Tiểu Hà, chúng ta sẽ tự mình tìm đáp án.”
Năm phút đồng hồ sau, Triển Tô Nam gật đầu: “Được.”
Sáng ngày hôm sau, Kiều Thiệu Bắc vắng mặt, Triển Tô Nam viện lý do là công ty có việc nên hắn phải đến giải quyết, không ai hoài nghi cả. Người của cửa hàng nội thất gọi điện đến báo một lúc nữa sẽ đưa hàng tới đây, những người khác đều tất bật đi sắp xếp phòng cho bọn nhỏ…
giờ sáng Kiều Thiệu Bắc đã về đến huyện Phổ Hà. Không muốn để Từ Khâu Lâm và Từ Khâu Thuật biết, Kiều Thiệu Bắc vừa xuống máy bay đã để Trang Phi Phi đưa thẳng đến nhà Từ nãi nãi.
Hàng xóm xung quanh đều nhận ra Trang Phi Phi nên khi thấy hắn ta đi vào nhà Từ nãi nãi, lên lầu mở cửa một phòng thì chẳng ai chú ý nhiều, họ chỉ nghĩ Trang Phi Phi đến lấy đồ như mọi khi.
Tranh thủ cơ hội này, Kiều Thiệu Bắc nhanh chóng đi vào phòng Cố Khê rồi khép cửa lại; còn Trang Phi Phi giả bộ đi xuống, vào phòng Từ nãi nãi và Từ lão gia.
Lại trở về phòng Cố Khê, tâm trạng Kiều Thiệu Bắc chất chứa thêm nhiều cảm xúc…Mặt bàn đã phủ một lớp tro bụi dày, hắn đứng ngây người trong phòng một lúc rồi từ trong túi áo lấy ra một chìa khóa vạn năng, mở ngăn kéo bị khóa trong bàn học – là nơi Cố Khê vẫn thường cất tiền tiết kiệm.
Kéo ngăn kéo ra, Kiều Thiệu Bắc cân nhắc, nhấc hộp đựng tiền lên, hắn sững người. Dưới chiếc hộp là một tấm ảnh, Kiều Thiệu Bắc cầm lên, hốc mắt nhất thời bỏng rát. Là tấm ảnh bọn hắn chụp chung với Cố Khê trước đây…… Không nghĩ tới người này vẫn giữ gìn.
Nhìn tấm ảnh chụp kia thật lâu, Kiều Thiệu Bắc mới luyến tiếc đặt nó lại chỗ cũ, mở chiếc hộp kia ra. Bên trong hộp đã không còn tiền, nhưng vẫn còn ít giấy tờ. Kiều Thiệu Bắc cầm lên, phát hiện là một xập biên lai, từ mười mấy đồng đến mấy trăm đồng mỗi tháng. Bột mì, dầu ăn, thức ăn, muối, quần áo, giấy…… Tất cả đều là những thứ thiết yếu. Cố Khê phân loại đống biên lai này rất rõ ràng, còn ghi chú rõ biến động giá cả trên đó.
Tâm tình vô cùng nặng nề, Kiều Thiệu Bắc vứt chiếc hộp đó lên giường, với tay vào tận cùng ngăn kéo lôi ra một sổ ghi chép rất tầm thường. Nhưng khi mở ra, tâm trạng Kiều Thiệu Bắc càng tụt dốc, là sổ chi tiêu. Thời gian ghi chép bắt đầu từ khi Cố Khê bỏ đi được hai tháng.
Trong ngăn kéo còn có một phong thư, Kiều Thiệu Bắc cũng lấy ra. Phong thư có chút dày, hắn vừa mở, thấy ngay một đống ảnh. Khóe mắt Kiều Thiệu Bắc lại ươn ướt. Là ảnh của Dương Dương và Nhạc Nhạc, đều là những thứ vô cùng quý giá. Tuy cuộc sống khổ sở nhưng Cố Khê vẫn cố gắng lưu giữ lại ảnh chụp từng giai đoạn của Dương Dương Nhạc Nhạc. Ban đầu ảnh chụp vừa nhìn đã biết là chụp ở quán, trong ảnh là hình ảnh Cố Khê ôm hai con trai, trước đây Dương Dương Nhạc Nhạc rất giống Cố Khê, vô cùng khả ái.
Bàn tay Kiều Thiệu Bắc vuốt ve ảnh chụp từ từ run rẩy, nghẹn ngào…
Dần dần, bọn nhỏ trưởng thành, số lần Cố Khê xuất hiện càng ngày càng ít, đa số đều là chụp hai đứa. Đây là kho báu Cố Khê lưu lại cho con trai, chúng sẽ không còn tiếc nuối vì không lưu giữ được gì về tuổi thơ của mình nữa.
Xem thật chậm từng bức ảnh, Kiều Thiệu Bắc lại cất vào phong thư. Thấy trong ngăn kéo không còn gì nữa, hắn lại mở một ngăn kéo khác, bên trong đều là một ít đồ linh tinh, nhưng rất ngay ngắn chỉnh tề.
Kiểm tra xong các ngăn kéo, Kiều Thiệu Bắc lại mở tủ quần áo của Cố Khê. Trong tủ, quần áo ít ỏi đến đáng thương, cho dù tính cả số quần áo Cố Khê mang tới Doanh Hải thì chắc cũng chẳng khấm khá hơn là bao. Áp chế từng trận xót xa, Kiều Thiệu Bắc lục tìm trong tủ quần áo, vẫn không có tiến triển gì lớn. Lại kéo ngăn kéo tủ, vẫn không có phát hiện gì.
Lấy lại bình tĩnh, Kiều Thiệu Bắc cúi người nhìn xuống gầm giường, dưới đó có một chiếc hòm bị khóa. Kiều Thiệu Bắc lấy một đôi găng tay trắng từ trong túi rồi đeo vào, với tay kéo chiếc hòm kia ra. Bề mặt hòm phủ đầy bụi, Kiều Thiệu Bắc nhìn, hòm bị khóa, ổ khóa nhìn qua có vẻ khá lâu rồi.
Lấy một xâu chìa khóa vạn năng, tìm được chìa phù hợp, Kiều Thiệu Bắc mở khóa rất nhẹ nhàng. Khi hắn nín thở mở nắp hòm lên, khoảnh khắc ấy, tim như ngừng đập, hình như hắn đã tìm được thứ muốn tìm.
Trong hòm xếp ngay ngắn mấy quyển sách y học, giầy và quần áo trẻ con, một bó vải gì đó, một cuộn băng gạc, một đống mẩu báo bị cắt, mấy quyển vở, còn thêm một ít đồ lặt vặt. Kiều Thiệu Bắc khẽ khàng vuốt ve những thứ trong này, rồi đóng hòm, kéo ra ngoài cửa.
Đánh điện cho Trang Phi Phi, Kiều Thiệu Bắc cất cả phong thư đựng ảnh vào hòm. Khi di động nháy máy ba tiếng, hắn nhanh chóng ra khỏi phòng Cố Khê, xuống lầu, lên xe.
Sau khi Kiều Thiệu Bắc vào xe, Trang Phi Phi lên lầu khóa cửa phòng Cố Khê, khóa cửa sắt, lái xe rời đi…
Trở lại căn nhà trước đây hắn và Triển Tô Nam thuê ở, dặn dò Trang Phi Phi tuyệt đối đừng để ai quấy rầy mình, Kiều Thiệu Bắc không kịp lau lớp bụi bám trên mặt hòm, vội vã mở hòm ra.
Ngồi bệt dưới đất, trước tiên Kiều Thiệu Bắc nhấc hai đôi giày len của trẻ sơ sinh, cẩn thận hôn chúng, rồi cầm đống quần áo trẻ con lên, cũng là hai bộ, hắn vuốt ve, áp tai vào, dường như mường tượng ra được bộ dạng kháu khỉnh của Dương Dương và Nhạc Nhạc lúc mới sinh.
Nhẹ nhàng đặt bộ quần áo và giày sang một bên, Kiều Thiệu Bắc lấy mấy quyển sách y học ra, trừ một quyển là kiến thức y học cơ bản thì ba quyển còn lại đều chuyên viết về việc sinh đẻ. Mở thử một quyển, trong sách ghi chi chít ghi chú, những nội dung quan trọng đều được gạch chân đánh dấu.
Lật từng tờ, từng tờ, Kiều Thiệu Bắc có thể cảm nhận được để chăm sóc cho bản thân đang bầu bí, Cố Khê đã phải gian nan tới cỡ nào, ấn bụng như thế nào để xác định được thai vị bình thường, tính toán thời gian đi bộ mỗi ngày bao lâu để đảm bảo em bé bình an ra đời…… Còn mỗi ngày cần hấp thụ bao lượng dinh dưỡng:: Đậu hủ, rau xanh, táo (ít nhất một ngày một thứ), trứng gà (một ngày một quả), thịt lợn (cố gắng ngày nào cũng phải ăn), còn cá.. – chữ hơi mờ, mấy chữ sau viết khá ngoáy — rất đắt, có thể thỉnh thoảng ăn một lần. Những thực phẩm khác, không cần lắm.
Kiều Thiệu Bắc ép chặt quyển sách vào ngực, cúi đầu, toàn thân cứng đờ. Giữ tư thế này thật lâu thật lâu, hắn mới nghiến răng xem tiếp…
Xem xong quyển sách này, hắn lại cầm một quyển có liên quan đến phương pháp mổ đẻ, đây là quyển sách Kiều Thiệu Bắc sợ xem nhất. Hắn chuẩn bị tâm lý rất lâu mới dám lật mở trang đầu tiên…
Khi nhìn thấy nội dung dòng đánh dấu bằng mực đỏ kia, Kiều Thiệu Bắc rốt cuộc nhịn không được đóng bộp cuốn sách lại. Ngón tay run rẩy cầm cuộn băng từ trong hòm, chậm rãi tháo ra, tay hắn càng ngày càng run rẩy, càng ngày càng tê dại. Bên trong là một con dao phẫu thuật, một cây kim phẫu thuật và một đoạn còn thừa của chỉ catgut xuất hiện trước mắt hắn. Toàn bộ cơ thể Kiều Thiệu Bắc run bần bật. Cố Khê dùng chính con dao này để rạch cơ thể mình, sinh ra hai con trai, rồi lại khổ sở khâu lại miệng vết thương….Đây là nguyên do của vết sẹo xiêu vẹo kia…..
(Chỉ catgut: một loại chỉ khâu tự tiêu được dùng trong ca phuẫn thuật để khâu lại miệng vết thương hở. Chỉ này sau một thời gian sẽ tự biến mất khi miệng vết thương khép miệng, thời gian tự tiêu của catgut thường là khoảng ngày.Hiện nay, catgut được làm từ ruột của gia súc có sừng hoặc cừu.Ưu điểm chung của chỉ catgut là: không phải cắt chỉ vết mổ – giảm được công chăm sóc vết mổ, người bệnh có thể ra viện sớm, ít gây sẹo mối khâu.)
Nhìn không nổi nữa rồi, đã không thể chịu đựng nổi nữa rồi, Kiều Thiệu Bắc hung hăng tát vào mặt mình hai cái, rồi che kín mặt. Hắn cúi đầu nghẹn ngào: “Tiểu Hà…… Tiểu Hà…… Tiểu Hà……”