Năm nay là năm thứ ba Triển Chiêu đến thế kỷ . Trải qua cuộc khảo nghiệm sinh tử một năm trước, cậu và Bạch Ngọc Đường đều đang còn sống. Ngay cả vị Nhạc sư huynh của Đinh Nguyệt Hoa, bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất thành phố D cũng phải nói, đây thực sự là một kỳ tích.
Mà một kỳ tích khác chỉ có hai người bọn họ biết chính là hai linh hồn khi trở về thân xác, đều đang mang theo ký ức ban đầu của chính bản thân họ. Nói cách khác, chuyện tình Đại Tống đối với Bạch Ngọc Đường hiện nay, không còn là một câu chuyện kể nữa, hắn có thể dùng toàn bộ những gì đã trải qua để cảm nhận nỗi cô đơn của Triển Chiêu. Những điều này là vì sao? Giống như việc vì sao Triển Chiêu lại đến một ngàn năm sau là một câu đố lớn, nhưng lại không có ai đáp. Ít nhất nhìn vào hiện tại, bọn họ tương đối hài lòng với tình trạng này.
“Bạch Ngọc Đường, lật lọng, nói không giữ lời, cậu có còn là đàn ông không vậy?!”
Giọng nữ ôn nhu hướng về điện thoại rống to hơn, thực sự là khiến người ta cảm thấy không hài hòa, huống chi cái cô gái đang quát thét này còn mặc trên người lễ phục cô dâu.
Toàn bộ thành phố D, có thể trong ngày kết hôn cãi nhau với Bạch Ngọc Đường cũng chỉ có một người phụ nữ duy nhất, chính là Đinh Nguyệt Hoa. Không sai, hôm nay chính là ngày đại hỉ của Đinh Nguyệt Hoa. Mà vị tân lang kia chính là người được Bạch Ngọc Đường gọi là người có tinh thần hi sinh lớn nhất đất nước Trung Quốc này, ân nhân cứu mạng của chính hắn và Triển Chiêu – Nhạc sư hynh của Đinh Nguyệt Hoa.
Nhưng ngày hôm nay, Đinh Nguyệt Hoa vô cùng mất hứng, ngày vui của cô, phù rể lại bị người lừa cướp đi mất. Có lá gan lớn cỡ đó, dám vào thời điểm trước khi hôn lễ mở màn bắt cóc mất phù rể của Đinh đại tiểu thư, toàn bộ thành phố D, sợ rằng chỉ có mình mình Bạch Ngọc Đường đi.
Kỳ thực Bạch Ngọc Đường cũng chẳng có hứng thú phá hoại hôn lễ của Đinh Nguyệt Hoa đâu, chỉ là hắn cực kỳ không thích dáng vẻ Triển Chiêu đứng bên cạnh Đinh Nguyệt Hoa mỉm cười.
Kể từ lần tìm được đường sống trong chỗ chết kia, Bạch Ngọc Đường khôi phục lại phần lớn ký ức thời Đại Tống, hắn nhớ rất rõ ý nghĩa của những người nhà họ Đinh đối với Triển Chiêu. Cho nên, hắn càng hiểu hơn vì sao từ nhỏ hắn cùng Đinh Nguyệt Hoa đã không thể vừa mắt nhau. Tuy rằng Đinh Nguyệt Hoa kết hôn, Bạch Ngọc Đường vô cùng hài lòng, chỉ là muốn chiếm lấy Mèo con của hắn để làm phù rể cho Đinh đại tiểu thư à, không biết xấu hổ, Bạch gia không đồng ý.
Thế nhưng Triển Chiêu sẽ không nhẫn tâm khiến Đinh Nguyệt Hoa thất vọng, Bạch Ngọc Đường lại không đành lòng nhìn Triển Chiêu buồn bực, cho nên lại xung phong nhận việc thay Đinh Nguyệt Hoa thông báo cho Triển Chiêu biết chuyện cô nhờ làm phù rể. Tuy nhiên căn bản hắn cũng không hề nói Triển Chiêu biết chuyện này, mà đi tìm người khác đến thế chỗ Triển Chiêu. Về phần cái người thế chỗ đáng thương kia sao ——
“Tiểu Bạch, nhất định phải như vầy à?” Gương mặt lạnh như băng, biểu tình trên mặt lại là dở khóc dở cười.
“Ha ha, nhị ca, là chính anh nói còn gì, chỉ cần Triển Chiêu tha thứ cho anh, anh sẽ đáp ứng cậu ấy bất cứ chuyện gì. Sao hả, có một chuyện nhỏ như vậy cũng không giúp được?”
Bạch Ngọc Đường cười đến giảo hoạt, Hàn Chương âm thầm nghiến răng, dùng cái lỗ tai nghĩ cũng biết đây tuyệt đối không thể nào là chủ ý của Triển Chiêu, nhất định đây là trò của thằng nhóc Tiểu Bạch thối này.
“Ha ha, nhị ca, hôn lễ cũng sắp bắt đầu, nếu anh muốn hủy hẹn với Đinh nha đầu kia, tự anh suy nghĩ về hậu quả một chút đi.”
Hàn Chương nhướng mày, Tiểu Bạch nói không sai, nếu cái con bé họ Đinh kia nếu đã nổi đóa, trên cơ bản so với chuyện phù rể này còn kinh khủng hơn nhiều.
“Thằng nhóc này ——” Hàn Chương bất đắc dĩ đưa mắt liếc Bạch Ngọc Đường, “Cậu còn chưa nói cho anh biết chừng nào cậu mới quay trở về thành phố D đây? Cứ ở bên ngoài bay nhảy mãi cũng không phải cách giải quyết a.”
“Ha ha, nhị ca, có Triển Chiêu bên cạnh em, lại bay khắp nơi một trận cũng chẳng sao. Dù sao đi nữa Bạch thị là kinh doanh ngoài nước, em ở ngoại quốc khảo sát thị trường cho mấy anh không được sao?”
Hàn Chương trợn mắt một cái, ai mà không hiểu thằng nhóc này hay lấy việc công làm việc tư, cùng Triển Chiêu du lịch thế giới còn muốn dùng danh nghĩa vì công ty khảo sát thị trường. Thằng nhỏ Triển Chiêu kia cũng bị nó làm hư luôn, cứ điên chung với nó như thế. Hàn Chương lúc này thật đúng là vô cùng hoài niệm Triển Chiêu một năm trước, ít nhất còn quan tâm với công việc của công ty hơn Tiểu Bạch. Nhưng bây giờ thì, ai, cậu ta còn hận không thể phá bằng Tiểu Bạch, cứ như xưa nay chưa từng chơi đùa vậy, đi đâu cũng đều nhiệt tình hết sức.
“Tiểu Bạch, cũng không phải nhị ca lắm miệng, các cậu chơi thì chơi, nhưng ngàn vạn lần đừng chạy qua nước Mỹ. Gặp lại hai chú cháu nhà kia thì sao.” Nhớ tới chuyện một năm trước, trong lòng Hàn Chương vẫn vô cùng khổ sở và lo sợ.
“Sợ bọn họ?!” Đôi môi đẹp của hắn hơi cong lên, “Bọn họ có lợi hại hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ là kẻ trộm. Một kẻ không dám đặt cược, đáng sợ chỗ nào. Vốn dĩ không phải em xem thường bọn họ, với bản lĩnh của họ, căn bản không phải đối thủ của Bạch gia và Triển Chiêu.”
“Tiểu Bạch,” Hàn Chương nhướng mày, “Tại sao từ sau khi xảy ra chuyện đến nay, tính tình của cậu lại trở nên lớn như vậy, kiểu như không sợ trời không sợ đấy ấy, cậu cứ thế bọn anh làm sao yên tâm để các cậu bay nhảy bên ngoài được?”
Bạch Ngọc Đường nghĩ thầm không ổn, lập tức cười cười.
“Nhị ca, anh không cần lo lắng. Trước đây một con dao găm của Triển Chiêu cũng khiến Triệu Trinh bị thương không nhẹ, hắn phải học được một bài học rồi. Cho dù bọn họ là xã hội đen, nhưng cũng là người làm ăn, sao có thể làm chuyện bất lợi cho bản thân được? Cho dù bọn họ trước đây không có điểm yếu, nhưng một phát súng Triệu Trinh bắn Triển Chiêu, cộng với một phát của Triệu Giác tặng em, bọn họ đều đã động tới pháp luật của Trung Quốc, không dám lộ diện ở Trung Quốc nữa. Yên tâm, bọn em sẽ không chủ động trêu chọc họ.”
Không đợi Hàn Chương trả lời, phía sau vang đến một tiếng gọi lớn.
“Ngọc Đường,” Triển Chiêu nét mặt tươi cười, ôn hòa nhìn Bạch Ngọc Đường, “Chào nhị ca.”
“Ừ, chào.”
Hàn Chương vẫn còn có chút ngại ngùng khi đối mặt với Triển Chiêu, tuy rằng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cho tới giờ cũng chưa từng trách cứ anh, nhưng muốn mình có thái độ như hồi ban đầu, vẫn còn có chút thẹn thùng.
“Hai đứa nói chuyện đi, anh đi tìm Nguyệt Hoa và tiểu Nhạc.” Hàn Chương cười cười, rời khỏi hai người kia.
“Lúc nhị ca gặp tôi vẫn không được tự nhiên đi.” Triển Chiêu nhìn bóng lưng Hàn Chương, nhẹ nhàng nói.
“Mèo con,” Bạch Ngọc Đường nhướng mày, hơi kéo tay Triển Chiêu, khiến cậu chuyển lực chú ý về phía mình, “Em đừng suy nghĩ nhiều, cho nhị ca chút thời gian, ảnh sẽ hiểu rõ thôi.”
“Ừ,” Triển Chiêu cười cười, “Ngọc Đường, tôi không sao.”
“Hai người vừa nãy đang nói gì?” Triển Chiêu cười hỏi.
“À,” Bạch Ngọc Đường híp đôi mắt phượng, “Ha ha, bọn tôi đang nói chuyện nhị ca làm phù rể đó.”
“Ừ phải,” Triển Chiêu hơi nghiêng về phía Hàn Chương nhìn một cái, “Lúc vừa tới có gặp Nguyệt Hoa, anh không cho tôi qua gặp. Nhưng hình như cô ấy bực bội, ở bên đó ồn ào chuyện phù rể gì đó. Sao vậy, nhị ca chọc Nguyệt Hoa tức giận à?”
“Ha ha,” Bạch Ngọc Đường ngượng ngùng nói, “Không có, là con bé ấy ưu sầu ngày cưới, tìm người trút giận, cho nên tôi mới không cho em qua, đỡ phải làm pháo hôi.”
“Ưu sầu ngày cưới?” Triển Chiêu nhíu mày, cậu vẫn không rõ hết từ ngữ hiện đại.
Bạch Ngọc Đường chớp chớp mắt, mỉm cười nói: “Chiêu, chúng ta tham gia hôn lễ này xong, đi đâu chơi tiếp?”
“Ngoc Đường,” Triển Chiêu bất đắc dĩ cười cười, “Chơi cả nửa năm rồi, có phải chúng ta nên nghĩ lại xem sau này làm gì.”
“Chiêu, chúng ta vất vả biết bao nhiêu mới có cơ hội ở bên nhau, nửa năm làm sao đủ, ít nhất cũng phải được một năm.”
Bạch Ngọc Đường đá chân mày một cái, chê cười, nhanh vậy đưa em về thành phố D, em còn không bị Bao đại nhân và cái tên nhóc Công Tôn kia lừa gạt lôi đến cục cảnh sát mới là lạ, Bạch gia mới không có đần như vậy.
Bất đắc dĩ nhìn Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu nhẹ nhàng cong môi, dáng vẻ tươi cười đầy cưng chiều.
“Được rồi, vẫn là câu nói đó, anh đi đến đâu, tôi liền theo đó.”
“Ừ, Mèo con, đi với anh không buồn đâu.” Bên mép Bạch Ngọc Đường lộ ra một tia cười giảo hoạt, Triển Chiêu hoàn toàn không để ý.
“Này, hai người các cậu! Còn chờ gì nữa, hôn lễ sắp bắt đầu rồi.”
“Tới liền!” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu, mỉm cười nói, “Mèo con, chúng ta đi thôi. Nếu đến muộn Nguyệt Hoa sẽ giết tôi mất.”
“Ngọc Đường,” Triển Chiêu nhăn mặt, “Ngày đại hỉ của Nguyệt Hoa, mấy chuyện phóng hỏa giết người này đừng nói lung tung.”
“Tuân lệnh, Triển đại nhân.” Bạch Ngọc Đường mỉm cười, “Chờ ngày đại hỉ của chúng ta, tôi bảo đảm một câu không cát lợi cũng không nói.”
“Con chuột thối, anh còn ăn nói bậy bạ gì vậy.” Gương mặt anh tuấn của Triển Chiêu thoáng chốc đỏ lên, cắn răng.
“Mèo con, em đừng bực a.” Bạch Ngọc Đường nhìn thần sắc bất thiện của Triển Chiêu, vội vàng nói, “Em không thích, tôi không nói là được. Bất quá, ha ha, Bạch gia muốn cùng em lo liệu việc vui, thì nhất định sẽ có biện pháp làm được.”
Nhìn vẻ tươi cười mười phần bỉ ổi của hắn, Triển Chiêu lắc đầu, chuột bạch chính là chuột bạch, muốn hắn đàng hoàng thật vô vọng mà.
Nụ cười bình thản nhẹ nhàng xuất hiện trên môi Triển Chiêu, khuôn mặt bình tĩnh ôn nhu khiến Bạch Ngọc Đường nhất thời hoảng hốt. Mấy ngày nay, Bạch Ngọc Đường luôn luôn cảm thấy mơ hồ giữa không gian và thời gian, không rõ rốt cuộc bọn họ liệu có phải đang ở thế kỷ hai mươi mốt. Chẳng qua hắn biết, tuy rằng Triển Chiêu không nói ra, nhưng chắc chắn cậu có tâm sự.
“Mèo con, nói nghiêm túc, có phải em vẫn không cách nào quên được số mệnh hay không?”
Triển Chiêu lại lắc đầu, bình thản đáp: “Kiếp trước kiếp này, sinh sinh tử tử, thực sự vốn không có gì, nguyên lai là do Triển Chiêu nhìn không ra.”
“Mèo con,” Bạch Ngọc Đường đưa hai tay nắm lấy tay Triển Chiêu, đôi mắt chăm chú nhìn vào mắt cậu, trịnh trọng nói, “Có nhìn ra hay không cũng không sao cả, tôi bồi em xem đến cùng.”
Trong lễ đường vang lên nhạc khúc hôn lễ, hoa tươi và những nụ cười chúc phúc cho tất cả những đôi tình nhân bình thường hoặc không bình thường trên đời đã có được nhau, đương nhiên cũng bao gồm cả một đôi bên ngoài lễ đường.
Không nhớ về quá khứ, cũng không cần nghĩ đến tương lai. Rất nhiều câu chuyện, quan trọng nhất không phải là kết quả cuối cùng.
(Toàn văn hoàn)