Hắn đứng trên mái đình trong một hoa viên. Tuyết mịn như muối phủ đầy núi giả, trắng cả mặt đất. Phóng tầm mắt nhìn ra xa đã nhìn thấy một thiếu niên chậm rãi đi tới. Bộ dáng thiếu niên khoảng mười ba bốn tuổi, trong tay là một bức hoạ cuộn tròn. Áo xanh xinh đẹp nho nhã, thân hình gầy gầy, khuôn mặt thanh tuấn mang theo nụ cười nhàn nhạt, lại không biết đang cười cái gì. Vô duyên vô cớ lại làm người nào đó cảm thấy thoải mái.
Người xinh đẹp phong nhã như vậy, hắn còn chưa có gặp qua, không nghĩ tới Đại Ung cũng có nhân vật như vậy?
Đây là con Viên thái phó sao? Nếu đúng vậy thì thật là làm người ta cảm thấy kinh ngạc. Viên thái phó là một người cổ hủ cứng nhắc cũng có thể sinh ra đứa con xinh đẹp như vậy?!
Người nọ bỗng trượt chân, ngã lăn ra đất!
Hắn trước nay đều yêu thích sắc đẹp, lập tức muốn đến giúp đỡ. Mặc kệ thiếu niên này là con nhà ai, Dung Tầm đã thật vừa ý.
Còn chưa tiến lên, thiếu niên ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, ánh mắt trong trẻo rực rỡ lấp lánh. Giống chó con lăn một cái trên mặt đất, tựa như muốn mượn thế đứng lên. Đáng tiếc thật sự đánh giá sai tình thế, đã quên phía sau chính là hồ. Lăn một cái!
“Ùm! ”
Thiếu niên lăn vào trong hồ!
“Phụt! ”
Hắn cố không cười, liền muốn từ nóc nhà xuống hỗ trợ. Hắn hoàn toàn đã quên mình mới vừa thiêu Tàng Họa Các của Viên phủ, trước mắt còn bị phụ vương nhà mình tróc nã.
Hắn còn chưa có rời khỏi nóc nhà, trong hồ rầm một tiếng, thiếu niên đột nhiên từ trong nước đứng lên. Tóc ướt dầm dề rối tung. Quần áo ướt dán toàn bộ ở trên người làm lộ ra thân hình mảnh khảnh. Khuôn mặt nhỏ. Mắt to đen sáng kinh người.
Thiếu niên dùng sức vỗ vỗ mặt hồ.
“ A Yến đáng chết, cái gì mà phá chiêu, rõ ràng là lừa gạt ta!”
Dung Tầm chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mắt hắn là một đôi mắt nhỏ đen. Đôi mắt nhỏ sáng ngời yên lặng đối diện một lát, đáy mắt không có bất cứ kinh sợ gì, thoạt nhìn nhu thuận.
Nhưng ngay sau đó nó liền cúi đầu, từ từ bò xuống. Cái mũi phấn hồng ướt át nhẹ nhàng cọ cọ, tựa như ngửi được cái gì. Lắc lư mông nhỏ tung ta tung tăng bò đến bên gối đầu, móng vuốt nho nhỏ không chút khách khí chụp lên cái chén sứ để bên cạnh gối!
Đáng tiếc nó thật sự là quá nhỏ, cái chén sứ quá lớn.
Xoảng một tiếng, nước thuốc màu đen trong chén văng ra tung tóe, tưới ướt người nó, lông ướt dầm dề dán ở trên người. Nó không vui lắc mạnh thân mình, lông ướt dựng thẳng. Nó phát ra một tiếng gầm gừ phẫn nộ nhẹ.
Thật giống....
Khóe môi Dung Tầm cong cong...
Tiểu động vật nhỏ trước mắt này thật giống Tiểu Mạch Nhi trong mơ. Đều là nho nhỏ, nhu thuận, rất có tinh thần. Rất khác Viên Tri Mạch ẩn nhẫn trong ấn tượng. Thiếu niên kia hoàn toàn đầy tinh thần phấn chấn cùng sức sống, khi vui vẻ hay giận dỗi đều làm người ta cười……
“Con chó đáng chết này!”
Một tiếng rít gào đột nhiên vang lên, một người cao lớn giận dữ đi lại đây.
“Không muốn sống nữa à! Đây là thuốc ta nấu! Thuốc thì làm sao ngươi có thể uống được!”
“A?”
Âm thanh nhẹ nhàng, yếu ớt vang lên ngay sau đó, ở trong yên tĩnh lại như sấm vang.
Cao Long cứng đờ, khiếp sợ nhìn nam nhân gầy gò nằm trên giường. Hắn hung hăng quăng chú chó nhỏ, chạy lại. Người xưa nay bình tĩnh kiên nhẫn trong nháy mắt hốc mắt đã hơi hơi đỏ, giọng cũng mang theo chút nghẹn ngào.
“Chủ tử! Cuối cùng.... Cuối cùng ngài đã tỉnh!”
Dung Tầm nhìn thuộc hạ trung thành và tận tâm trước mắt. Ánh mắt hơi nhu hòa, mấp máy môi, mới định mở miệng nói chuyện, đột nhiên ngửi được một mùi hương.....
Hắn quay đầu đã thấy.... Gương mặt tái nhợt vì mất máu lập tức lộ ra thần sắc không biết nên khóc hay cười, còn có nhàn nhạt bất đắc dĩ.
Cao Long nhìn theo ánh mắt của hắn, trong phút chốc mặt đen một nửa.
Kia là một cái mông chó dẩu lên, chân sau giơ lên, chuẩn bị tiểu vào chén sứ!
Cao Long hùng hổ đi đem con chó xách ra ngoài.
Dung Tầm có chút mỏi mệt, lại không dám ngủ. Hắn sợ hắn ngủ rồi sẽ lại chìm vào giấc mộng quá chân thật làm người ta kinh tâm kia.
Một giấc mơ dài. Cảnh trong mơ chuyển động không ngừng, có quyền lực, có mộng tưởng, có tiền tài, quyền thế, cừu hận, phản bội. Giống một vòng quay lớn chuyển động trên trục, khép kín, hết phần này đến phần khác. Vốn tưởng rằng đã tới giới hạn đau khổ rồi, xoay người mới phát hiện có nhiều thống khổ hơn đang chờ.
Đau đến khắc sâu trong xương cốt. Tương ái tương sát đến tuyệt vọng. Tự sa ngã ẩn nhẫn, lê thê dài dòng làm hắn cảm thấy hận chính mình không thể lập tức chết đi. May mắn, cảnh cuối cùng trong mơ hắn thật sự đã chết.
Mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng kỳ thật cũng coi như là hoàn toàn trừ tận gốc thống khổ. Nhưng người nọ thật đáng thương, bị bỏ lại một mình vĩnh viễn chịu thống khổ. Đây là chuyện bọn họ đã sớm rõ ràng.
May mắn…… Kia chỉ là mộng. May mắn…… Cảnh trong mơ không có trở thành hiện thực.
Hiện giờ hắn lại là người chờ đợi, người nọ thật sự rời khỏi hắn trước. Người nọ rời đi có thể nói là chôn vùi hy vọng của hắn.
Tuy rằng đau lòng như đao đâm, nhưng có chút cảm thấy vớ vẩn, lúc này đi cũng tốt, tỉnh lại đối mặt nhiều thống khổ giày vò như vậy.
Cảnh trong mơ hắn xem rất rõ ràng, người nọ rất thống khổ, khó xử bước đi. Hắn cũng cảm thấy chính mình thật sự là quá tàn nhẫn, sao nhẫn tâm làm người mình yêu phải gian nan lựa chọn từng bước đi trên con đường đầy máu?
Như vậy cũng tốt, từ đây về sau, hắn có thể tiếp tục đi làm xong những chuyện trong mơ chưa làm xong.
Chỉ là không biết hắn có phải vất vả hay không?
Khi một lớp đất dày đè xuống nhất định rất thống khổ. Đường Đường nhìn quật cường, kỳ thật rất nhát gan, sợ tối, sợ xã giao, sợ những nữ nhân hắn cố ý cưới trở về, sợ hắn chân trong chân ngoài, sợ hắn thật sự đi trên tuyệt lộ. Nhưng cho dù luôn sợ như vậy, Đường Đường luôn giả bộ một bộ dạng vân đạm phong khinh khiến người khác nhìn không thấu. Khiến hắn mỗi lần đều hận đến ngứa răng, luôn hận không thể xé rách mặt nạ kia.
Tiểu Mạch Nhi chờ ta thêm mấy năm đi. Chờ ta mấy năm, ta sẽ đi tìm ngươi. Ngươi phải ngoan ngoãn chờ ta, bằng không kiếp sau ta nhất định không tha cho ngươi.
Trở lại nơi đóng quân, trong một lều trại phía nam, Viên Tri Mạch đang kể về chuyện đời trước cho Mộ Dung Đan Thanh nghe.
“Ta kỳ thật biết Dung Tầm là cố ý chọc giận ta, những nữ nhân đó đều là bài trí. Nếu hắn muốn cưới nữ nhân, tội gì mặt dày mày dạn làm mọi cách cưới ta? Hắn chỉ thích xem bộ dáng ta tức giận, kỳ thật Dung Tầm là người yếu đuối. Hắn nhìn rất mạnh mẽ cường đại, trong lòng lại có chỗ hổng. Hắn hy vọng ta có thể lấp đầy chỗ hổng đó. Nhưng khi đó ta cũng thực cứng nhắc, dù hiểu rõ cũng không chịu cùng hắn trò chuyện. Cho dù biết rõ hắn lập tức phải xuất chinh cũng không chịu gặp hắn.”
Mộ Dung Đan Thanh gõ cây quạt, rũ mắt. Khi đáy mắt khiếp sợ đã chậm rãi rút đi, hắn nhíu mày nói.
“Sau đó hắn gặp nguy hiểm ở Định Hi?”
Viên Tri Mạch xoa xoa huyệt Thái Dương, trong mắt là ngọn lửa sát khí.
“ Lần đó ở Định Hi, Dung Tầm thập tử nhất sinh, may mắn có Tô Nhã Nhi cứu hắn. Trên người sát thủ có ấn ký Đông Việt, hẳn là người Đông Việt.”
“Hẳn là?”
“Ta cũng không hoàn toàn tin tưởng đó là thật”
Viên Tri Mạch trầm mặc một lát mới nói.
“Ngươi cũng biết triều đình đối với Định Hi như hổ rình mồi. Trừ khử Dung Tầm tất cả bọn họ rất có lợi. Vụ án kia trước khi ta chết cũng chỉ treo ở đó, rất giống với vụ án ở hiện tại.”
Ánh mắt Mộ Dung Đan Thanh có chút thay đổi, cây quạt gõ xuống lòng bàn tay, phát ra một tiếng vang nhỏ.
“Cho nên ngươi quyết định đối phó Đông Việt trước, thay thế Dung Tầm báo thù?”
Hắn dừng một chút, không đợi Viên Tri Mạch trả lời, liền sắc bén nhìn qua.
“Vậy đối phó xong Đông Việt thì như thế nào? Ngươi muốn bắt tay với Nam Việt lạo lực lượng cho chúng ta, hay muốn lợi dụng dẫn dụ hung thủ ra? Nếu thật sự là triều đình làm, ngươi đối kháng là sẽ đi theo con đường của Dung Tầm, nếu im lặng thì cái gọi là báo thù không có một chút ý nghĩa.”
Sắc mặt Viên Tri Mạch hơi trắng bệch lại không nói lời nào, dưới ánh đèn có vẻ có chút chật vật.
Mộ Dung Đan Thanh đứng lên, nghiêm nghị nhìn về phía thiếu niên trầm mặc không nói.
“Viên Tri Mạch, ta mặc kệ ngươi nói những lời đó rốt cuộc có bao nhiêu phần là thật, cũng mặc kệ ngươi rốt cuộc có phải thật sự có tâm báo thù hay không. Nhưng ngươi hẳn là phải rõ, trước mắt chỉ có hai con đường để đi. Một, lợi dụng lực lượng ảnh vệ đánh xong trận này, sau đó về kinh thành an phận làm Viên Tam công tử, trung quân ái quốc bình an sống qua ngày. Hai, ngươi thay thế Dung Tầm, bất luận là vì báo thù hay là bảo vệ Định Hi, từ lúc này về sau chỉ có thể đối lập với triều đình, phản bội lại lời thề sống chết nguyện trung thành với Đại Ung. Đời trước, ngươi lựa chọn điều thứ nhất, đời này, ngươi chọn cái nào?”
Câu cuối cùng Mộ Dung Đan Thanh nói xong cũng không quay đầu mà đi thẳng ra ngoài. Đi ra ngoài, hắn liền thấy Dung Duyệt ngồi xổm phía trước, thân người nho nhỏ ở dưới ánh đèn tạo thành cái bóng thật dài. Hắn tiến lên ôm chặt, mới phát hiện sắc mặt Dung Duyệt hơi trắng bệch, đôi mắt cũng ướt.
Hắn thở dài, xoa xoa đầu Dung Duyệt.
“Đều nghe hết rồi?”
Dung Duyệt tội nghiệp gật gật đầu, mắt to ướt dầm dề thoạt nhìn hết sức đáng thương.
“Hiểu Đường ca nói chính là sự thật sao. Ta đời trước, thật sự chết sớm như vậy?”
Lòng Mộ Dung Đan Thanh như là kim đâm rất đau. Hắn nghĩ thôi đã đau thành như vậy. Nếu thật sự phát sinh hắn không dám tưởng tượng mình sẽ làm ra chuyện gì, hoặc là như Viên Tri Mạch nói, hắn thật sự sẽ nổi điên. Dù không thoải mái, trên mặt lại mang theo nụ cười an ủi.
“Những cái đó đều là thật sự, cũng là chuyện đời trước, với chúng ta có quan hệ gì?”
“Nhưng mà……”
Lời nói chưa xuất ra, âm thanh đã bị Mộ Dung Đan Thanh chặn lại. Ít khi cường ngạnh bá đạo lại làm như vậy cả Dung Duyệt cũng cảm nhận được hắn trong lòng bất an. Dung Duyệt giương mắt nhìn Mộ Dung Đan Thanh, nhu thuận ôm eo Mộ Dung Đan Thanh eo. Thậm chí học theo động tác của Mộ Dung Đan Thanh, vụng về lấy lòng gặm cắn cánh môi của hồ ly. Dung Duyệt hàm hồ nói.
“Ta sẽ không chết. Võ công ta cao như vậy, sao có thể chết?”
Mộ Dung Đan Thanh cười cười, ôm càng chặt.
“Đúng, chúng ta bất tử.”
Viên Tri Mạch ngơ ngẩn nhìn theo hai bóng người kia đi xa dần, có chút mỏi mệt nhắm mắt lại. Trên gương mặt thanh tuấn đã không còn một chút hồng hào.
Vận mệnh thật là kinh người, vòng đi vòng lại, đã chạy tới lối rẽ như đời trước. Đi con đường nào, đi như thế nào?
Vẫn cho rằng chính mình đã làm tốt, mà khi nghe Mộ Dung Đan Thanh nói một câu vô cùng đơn giản mới phát hiện chính mình vẫn yếu kém như cũ.
Một bên là gia quốc. Một bên là thâm tình.
Không liên quan công bằng, không liên quan thị phi, chỉ là lựa chọn như thế nào mà thôi.
Hôm sau, năm vạn quân của Định Hi tới.
Ba ngày sau, hai mươi lăm vạn đại quân Đại Ung tiến vào thảo nguyên mênh mông!
Thảo nguyên nổi gió. Giáo khua. Ngựa hí. Sắp tới sẽ có một trận mưa máu gió tanh. Máu nhuộm đỏ một phần thảo nguyên!
Nửa tháng sau.
Cao Long xoa xoa tay khó xử nhìn người trước mặt, ôn tồn khuyên nhủ.
“Chủ tử, thương thế của ngài còn chưa có bình phục hoàn toàn. Ngài ở chỗ này chờ ta. Ta tìm kiệu lại đây, đường núi vừa mới thông, con đường gập ghềnh không dễ đi.”
Kỳ thật cũng không trách Cao Long lo lắng, Dung Tầm mới tỉnh nửa tháng, vết thương phía sau lưng miệng còn chưa có hoàn toàn khép lại, tổn thương nội tạng càng không cần phải nói. Lúc này đừng nói là đi, ngay cả đứng dậy cũng không nên! Dựa theo cách nói của Cao Long, nơi này tuy rằng đơn sơ, nhưng yên tĩnh, thảo dược đầy đủ hết. Chính là chỗ dưỡng thương tốt.
Dung Tầm không chút để ý, vỗ vỗ chú chó nhỏ trong lòng ngực.
“Tiểu Đường Đường, ngươi cảm thấy hắn nói có phải vô nghĩa hay không?”
“Gâu!”
Chú chó nhỏ từ cánh tay hắn ló đầu ra, dựng thẳng hai lỗ tai nho nhỏ, hướng về phía Cao Long hung tợn sủa lên. Nó đã được Dung Tầm nhận nuôi nhiều ngày qua, bây giờ đã trở nên mập mạp sạch sẽ.
“……”
Cao Long chửi rủa trong lòng.
"Mẹ nó, sớm biết vậy lúc trước nên làm thịt con súc sinh này, hiện tại đúng là chó cậy thế chủ!"
Tiểu Đường Đường cũng nhận thấy Cao Long có ác ý, hung hăng nhe răng ra!
Dung Tầm bình thản sờ đầu nó.
“Tiểu Đường Đường ngoan.”
Tiểu Đường Đường lập tức không còn sinh sự, vênh váo tự đắc trừng mắt nhìn Cao Long một cái, lại lấy lòng liếm liếm tay Dung Tầm, lùi về trong lòng ngực Dung Tầm ngủ nướng.
Cao Long rơi lệ trong lòng. Hắn bán rẻ tiếng cười còn chưa đủ, hiện tại còn phải bị một con chó khi dễ, còn có thiên lý hay không!
Dung Tầm cười càng sâu.
“Ngươi xem Tiểu Đường Đường cũng nói ngươi nhiều lời, còn không mau đi.”
Cao Long giật giật khóe miệng, thở dài, nhận lệnh dẫn đường.
Họ chậm rãi đi về phía trước, thôn nhỏ bị bỏ ở sau lưng. Dung Tầm đột nhiên quay đầu nhìn lại, nhìn thôn nhỏ vẫn an tĩnh như cũ. Hắn vỗ vỗ đầu Tiểu Đường Đường trong lòng ngực, nhẹ giọng nói.
“ Tiểu Đường Đường chào tạm biệt đi.”
Tiểu Đường Đường trong lòng ngực ló đầu ra, đôi mắt đen nhỏ nhìn chằm chằm thôn, sủa gâu gâu vài tiếng, cũng không biết nó nói cái gì.
Dung Tầm cười khẽ, xoa xoa đầu nó.
“Dù luyến tiếc cũng vô dụng, chúng ta phải xuất phát thôi.”