Sau hai ngày đêm miệt mài chạy hết tốc lực, quân Định Hi sắp tới chỗ Cao Long cùng Dung Tầm tách ra.
Tướng quân Dung An đi lên hỏi ý kiến Viên Tri Mạch, xem đi thẳng diệt Đông Việt, hay là đi tìm Dung Tầm.
Dung An lo sợ bất an chờ mệnh lệnh Viên Tri Mạch. Tuy rằng hắn cảm thấy không yên tâm nhưng lão vương gia đã nói qua, quyền chỉ huy hành động lần này toàn bộ giao cho vị Viên công tử này.
Viên Tri Mạch trầm mặc một lát, đôi mắt trong trẻo nhưng chứa đựng rất nhiều ý phức tạp, đáy mắt đã không còn thuần túy, lại càng thêm kiên định.
“Dung tướng quân, nếu ba vạn quân đều giao cho ngài, ngài có nắm chắc hoàn toàn tiêu diệt Đông Việt hay không?”
Lòng Dung An trầm xuống, ngẩng đầu nhìn Viên Tri Mạch.
“Hi vọng có thể.”
“Diệt hoàn toàn?”
Viên Tri Mạch lại hỏi một lần.
Dung An cắn răng nói.
“Nếu Đông Việt có quân số thật sự như Cao Long nói thì ta nắm chắc.”
“Nếu là những đội quân khác thì sao?”
Dung An sửng sốt, rồi khẳng định.
“Quân Định Hi chúng ta cùng mấy bộ tộc thảo nguyên có tiếp xúc, đối với bọn họ có chút quen thuộc. Nếu là những người khác chỉ sợ khó đánh.”
“Như vậy……”
Đột nhiên Viên Tri Mạch gõ ngón tay lên mặt bàn một cái.
“Vậy tốt rồi, ta cho ngài hai vạn quân. Ngài mang đi tiêu diệt Đông Việt. Cần phải tiêu diệt hơn phân nửa thế lực Đông Việt, giết Đông Việt Vương A Khảm Mộc, nhưng có một người không thể động. Phải làm như vô ý cho Cách Mộc thoát khỏi vòng vây!”
Dung An giật mình khiếp sợ ngẩng đầu, không rõ nguyên do nhìn về phía Viên Tri Mạch.
“Chuyện này……”
“Tiêu diệt Đông Việt đối với Định Hi có chỗ nào tốt?”
Viên Tri Mạch lạnh lùng cười nói.
“Được cá quên nơm, môi hở răng lạnh là đạo lý thiên cổ bất biến. Đông Việt kéo dài hơi tàn đối với Định Hi tuyệt đối lợi nhiều hơn hại!”
Ngắn ngủn một câu bên trong bao hàm ý tứ thực sự phong phú. Phong phú đến thần sắc Dung An đột biến, biểu tình hỗn loạn sợ hãi cùng hưng phấn.
Hắn mấp máy môi, giọng nói run lên.
“Đây là…… ý của lão vương gia sao?”
“Không phải thì như thế nào?”
Thấy sắc mặt Dung An lại thay đổi, Viên Tri Mạch cười, ngẩng đầu nhìn thảo nguyên, thần sắc kiên định mà nghiêm nghị.
“Nếu vương gia đem các người giao cho ta, thì cũng sẽ không can thiệp quyết định của ta!”
Dung An có chút bất an.
“Nhưng……”
Lão vương gia tính tình ngay thẳng, đối với Đại Ung trước nay đều là trung thành và tận tâm. Nếu cho ông biết bọn họ bằng mặt không bằng lòng, chỉ sợ không đợi triều đình Đại Ung phán tội, lão vương gia đã dùng đại đao chém họ trước.
“Vậy ngài muốn cho lão Vương gia chết? Hay cho Định Hi bị người ta xẻ thịt? Hay là muốn cho Định Hi thản nhiên không bị người ngoài nhúng chàm!?”
Dung An rùng mình ngẩng đầu, sống lưng bỗng chốc lạnh buốt, mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Viên Tri Mạch.
“Viên công tử có ý gì?”
“Ta có ý gì Dung tướng quân trong lòng rõ ràng!”
“Nhưng Vương gia sẽ không đồng ý!”
“Vậy làm cho Vương gia không thể không đồng ý!”
“Công tử điên rồi!”
“Ta không điên! Ta làm người luôn do dự không quyết đoán luôn là sợ trước lo sau. Nhưng ta có ưu điểm, chỉ cần ta quyết định chuyện gì, dù phía trước là núi đao biển lửa ta cũng sẽ không từ bỏ!”
Đời trước Viên Tri Mạch lựa chọn đại nghĩa cho nên đối đầu Dung Tầm, dù tim bị đau như cắt cũng có thể ra tay tàn nhẫn. Hiện giờ Viên Tri Mạch lựa chọn đứng về phía Định Hi, dù sau này bị người đời phỉ nhổ châm chọc cũng không tiếc!
Dung An khiếp sợ nhìn Viên Tri Mạch. Trong khoảnh khắc gió lạnh quét toàn thân, hắn đột nhiên cầm trường kiếm bên hông, toàn thân cứng còng lãnh ngạnh. Mắt hổ hơi hơi sung huyết, trên mặt tất cả đều là do dự!
Hắn là tướng quân Định Hi, cũng là tướng lãnh Đại Ung. Nếu là mệnh lệnh của lão vương gia hắn còn có thể phục tùng. Nhưng đây rõ ràng là ý nguyện của cá nhân Viên công tử. Hắn đáp ứng, nếu không người truy cứu còn có thể bình an không có việc gì, nếu chuyện bại sự lộ, hắn cùng nghìn người để tiếng xấu muôn đời. Nhưng nếu không đáp ứng……
Viên Tri Mạch lẳng lặng nhìn Dung An trước mặt đang giãy giụa do dự cũng không có thúc giục.
Chuyện này quá mức trọng đại, Dung An giãy giụa do dự cũng là có lý. Viên Tri Mạch cho hắn thời gian suy xét, nhưng tuyệt đối không cho phép nửa đường đổi ý.
Thời gian chậm rãi trôi đi, trời đã lạnh nhưng trán Dung An đã đổ mồ hôi. Sau một lúc lâu, hắn hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói.
“Viên công tử đừng quên, phụ thân mình chính là Viên thái phó. Đến lúc đó phát sinh chuyện gì, người đứng mũi chịu sào……”
Ngực Viên Tri Mạch nhói đau, đáy mắt lướt qua một tia phức tạp, trầm giọng nói.
“Chuyện này ta tất nhiên rõ, ta tự sẽ có biện pháp giải quyết.”
“Được.”
Dung An lại hít một hơi thật sâu, thân thể bỗng chốc thẳng tắp, nói ra từng câu từng chữ.
“Ta hiểu rồi! Đợi lát nữa ta sẽ lĩnh hai vạn quân tiêu diệt Đông Việt, tất nhiên không phụ ủy thác!”
Trong lòng Viên Tri Mạch buông lỏng, thành tâm thành ý đứng dậy, khom người trước mặt vị tướng quân hơn bốn mươi tuổi.
“Dung tướng quân, đa tạ.”
Dung An bị dọa nhảy dựng, không ngừng thối lui, co quắp bất an, gãi gãi đầu.
“Viên công tử... ta là một người thô kệch, kém xa người có học thức nhiều. Công tử bái ta, ta nhận không nổi.”
Ánh mắt Dung An lập loè, có chút ngượng ngùng, đáy mắt ẩn ẩn có chút chờ mong.
“Dung Tầm gọi ta là An thúc……”
Dung An chần chờ, hạ bả vai, ấp úng nói.
“Vẫn là thôi đi, Dung Tầm cũng không biết…… Công tử còn trẻ……”
Lời còn chưa dứt, Viên Tri Mạch lưu loát kêu một tiếng.
“An thúc!”
Hơi hơi mỉm cười, ánh mắt kiên định mà thong dong, Viên Tri Mạch nhẹ giọng nói.
“An thúc, bất luận Dung Tầm thế nào, ta cùng Dung Tầm đời này không chia tay.”
Viên Tri Mạch làm bộ không có thấy ánh mắt Dung An chợt lóe lên vui mừng thoải mái. Trong lòng Viên Tri Mạch rất rõ ràng vị tướng quân này đang đòi hỏi hứa hẹn, không phải vì chính mình mà là vì Dung Tầm sinh tử chưa rõ.
Vị tướng quân này nghĩ dù Dung Tầm đã xảy ra chuyện, cũng muốn có người tưởng nhớ hắn.
Trong lòng có chút ấm áp, rồi cảm thấy chua xót.
Dung Tầm có nhiều người nhớ ngươi, ngươi nhất định phải cầm cự!
Ba vạn quân chia ra đường ai nấy đi. Dung An mang theo hai vạn quân thâm nhập thảo nguyên. Viên Tri Mạch dùng một vạn quân chia làm năm phương hướng đồng thời tìm Dung Tầm, cùng sử dụng khói thông báo liên lạc với nhau.
Viên Tri Mạch nhìn vầng thái dương ló dạng ở phía đông, đột nhiên vung roi quất ngựa, giục ngựa nhập vào bên trong thảo nguyên!
Viên Tri Mạch lại không biết, cùng lúc Đông Việt giằng co với đại quân viễn chinh Đại Ung, một vị khách quý đã tới đại doanh.
Khách quý thật sự là khách quý.
Tương lai là người kế thừa ngôi vị, đương kim Hoàng trưởng tôn, Dung Tuyển.
Trưởng Tôn Khải cùng Dung Khánh Uyên hai mặt nhìn nhau, lại không dám chậm trễ, vội vàng bỏ sự vụ đi nghênh đón Dung Tuyển.
Dung Tuyển thấy hai vị đại tướng ra nghênh đón, lập tức nghiêng người xuống ngựa. Trước khi họ hành lễ hắn đã chạy nhanh đến nâng họ dậy.
“Định Hi Vương là trưởng bối, luận theo lễ ta còn phải hướng ngài thỉnh an mới đúng. Trưởng Tôn tướng quân chinh chiến vất vả, Dung Tuyển thẹn không dám nhận.”
Hai người dẫn Dung Tuyển vào doanh trại. Sau khi mấy người họ ngồi ổn định rồi, Dung Tuyển nhìn chung quanh.
“Không biết Duệ Quận Vương ở nơi nào?”
Đáy lòng Dung Khánh Uyên run lên nhìn sang Trưởng Tôn Khải thần sắc không đổi.
“Mấy ngày trước đây nhận được tin tức, nói có người phát hiện tung tích Đông Việt Vương A Khảm Mộc, Dung Tầm mang theo người đi tìm kiếm.”
Dung Tuyển lộ vẻ vui mừng.
“Thật sự sao?”
Hắn dừng một chút, rồi mỉm cười.
“Nếu việc này thành, cũng có thể coi như niềm vui nhân đôi.”
“Hả?”
Dung Khánh Uyên trong lòng càng bồn chồn.
“Ở đâu ra niềm vui gấp đôi?”
Dung Tuyển cười cười.
“Nếu có thể bình phản loạn Đông Việt là một đại hỉ. Hoàng tổ phụ lần này để ta đến đây, không phải vì giám sát, mà là ban nhân duyên cho hoàng thúc. Nam Việt công chúa Tô Nhã Nhi là thiếu nữ xinh đẹp, tính tình đoan hậu. Nàng cùng hoàng thúc tính cách rất hợp. Không phải là một nhân duyên tốt sao?”
Trong thảo nguyên.
Viên Tri Mạch đột nhiên rùng mình một cái, kéo áo choàng trên người. Giáo úy bên cạnh khẩn trương thấp giọng hỏi.
“Viên công tử, ngài theo chúng ta tìm hơn nửa ngày. Hay ngài vào trong xe ngồi đi. Loại chuyện này để chúng ta làm được rồi. Nếu có tin tức, ta lập tức thông báo cho ngài là được.”
“Không sao, đi nhanh lên.”
Viên Tri Mạch dùng hết sức lực toàn thân miễn cưỡng cười cười với Giáo úy kia. Trời biết đáy lòng Viên Tri Mạch nôn nóng kìm nén không được. Đã qua hơn nửa ngày, đến bây giờ vẫn tìm không thấy tung tích Dung Tầm, cứ như vậy……
Tuyệt vọng đã sớm lan tràn toàn thân, chỉ là còn mong đợi kéo dài hơi tàn. Tia lửa ít ỏi thắp sáng đêm tối lạnh giá.
Mới định vung roi, phía sau đột nhiên có người hô lên.
“Bên kia có khói báo động! Ba đạo! Tìm được rồi! Tìm được rồi!”
Giáo úy kinh hỉ, còn chưa kịp nói chuyện, chỉ cảm thấy bên cạnh có một luồng gió xẹt qua. Viên Tri Mạch đã phóng ngựa chạy về phía kia, tốc độ cực nhanh, chỉ giây lát đã thành một bóng đen nho nhỏ!
Giáo úy ngẩn ngơ, không dám chậm trễ, lập tức chạy nhanh đuổi theo sau!
Viên Tri Mạch liều mạng đá vào bụng ngựa, mặc kệ con ngựa có ném mình xuống đất hay không. Gió gào thét thổi căng áo choàng bay phần phật. Tốc độ cực nhanh nhưng Viên Tri Mạch cũng không cảm giác được, trong lòng chỉ có một ý niệm!
Đi về phía trước!
Đi về phía trước!
Dung Tầm ở phía trước!
Chờ khi nhìn thấy cách đó không xa có nhóm người tụ tập, Viên Tri Mạch bất chấp hô lớn. Đột nhiên vung roi quất ngựa.
Con ngựa bị đau hí lên một tiếng, nhảy vọt lên. Giống như bị tiếng sấm làm giật mình, hai chân trước giơ lên cao, vung vẩy loạn xạ. Khoảnh khắc khi hạ xuống đất, chân trước của nó hoàn toàn mềm nhũn quỳ thật mạnh, thân thể không tự chủ được bị sụp đổ, con ngựa ngã xuống đất!
Viên Tri Mạch không kịp phòng ngừa, chỉ cảm thấy thân thể bị một lực mạnh mẽ nhấc lên, trong phút chốc không tự chủ được bay đi. Ở giữa không trung một thân thể màu xanh bay theo đường vòng cung hướng về phía trước!
Mọi người cùng kêu lên!
Khi Viên Tri Mạch ở giữa không trung, trước mắt xuất hiện những cảnh tượng biến ảo thành đủ loại kiểu dáng tình huống. Thân thể như chim nhỏ uyển chuyển nhẹ nhàng, đầu choáng váng, đôi mắt lại mờ ảo cái gì cũng thấy không rõ!
Các loại ý niệm lướt qua trong đầu, nhắm mắt lại trong lòng đột nhiên hình thành một ý niệm. Cứ như vậy chết đi có lẽ cũng coi như là trước sau vẹn toàn.
Tuy rằng vẫn luôn kiên định cho rằng Dung Tầm còn sống. Nhưng đã qua năm ngày chỉ sợ dù là thần tiên cũng sống không nổi.
Có lẽ đây là số mệnh. Số mệnh định sẵn hai người phải cùng chết ở một chỗ!
Viên Tri Mạch nhẹ nhàng thở ra.
Bên tai là tiếng gió phập phồng làm người ta choáng váng. Viên Tri Mạch từ bỏ giãy giụa, chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn.
Đột nhiên bên tai có tiếng quát nhỏ. Trong tiếng ồn ào hỗn loạn lại có vẻ rõ ràng quen thuộc, theo bản năng Viên Tri Mạch mở mắt ra. Mí mắt còn chưa hoàn toàn mở, cả người liền đổ ập xuống, đâm vào trong lòng ngực của một người. Chấn động thật mạnh làm người nọ lui ra sau, hai người ngã thật mạnh trên mặt cỏ, thuận thế trượt đi một đoạn!
Mọi người không ngừng kinh hô.
Viên Tri Mạch mơ hồ từ trong lòng ngực người nọ ngẩng đầu.
Ông trời còn chưa muốn ta chết sao? Thật không hiểu là sủng ái hay là chọc ghẹo?
“A Yến, đa tạ.”
Trưởng Tôn Yến sắc mặt trắng bệch hung tợn trừng mắt nhìn Viên Tri Mạch. Đáy mắt như muốn phun ra lửa, như muốn cắn nuốt người. Viên Tri Mạch tự biết đuối lý, vội cười cười trấn an.
“Ta thật không phải cố ý, đừng nóng. Có việc gì hay không? Bị thương rồi sao?”
Trưởng Tôn Yến hé miệng phun ra ngụm máu tươi. Máu bắn đầy cổ Viên Tri Mạch. Trưởng Tôn Yến ngất đi.
“Người đâu! Người đâu!”
Viên Tri Mạch thất tha thất thểu đứng ở một bên. Một đống người kinh hoảng thất thố đem đỡ Trưởng Tôn Yến lên. Họ phát hiện Trưởng Tôn Yến toàn thân đầy máu, trên vai máu chảy đầm đìa, nhìn thấy ghê người! Trong đám người có người hô nhỏ.
“Không xong, miệng vết thương lại chảy máu!”
“Mau, mau cầm máu!”
“Mau tìm cáng! Mau cầm máu!”
Tiếng người ồn ào ngập trời. Huyệt Thái Dương của Viên Tri Mạch co rút đau đớn, chân tay luống cuống đứng bên ngoài, tâm tư đều đặt ở trên người Trưởng Tôn Yến đã hôn mê kia, khẩn trương cắn môi đến sắp chảy máu.
Cánh tay lại đột nhiên bị đẩy nhẹ nhàng, Viên Tri Mạch giận mà quay đầu lại.
“Lại làm gì vậy?”
Đã nhìn thấy Bách Uyên tội nghiệp.
“Viên công tử, tốt xấu gì cũng nên đi xem chủ tử.”
Viên Tri Mạch cứng đờ. Bỗng nhiên cảm thấy toàn thân như bị sét đánh trúng, không khống chế được rùng mình. Vừa rồi chỉ lo cho A Yến, trong lúc nhất thời đã quên Dung Tầm!
Dung Tầm…… Dung Tầm……
“Hắn……”
Bách Uyên liếc mắt một cái, nghiêng nửa thân mình.
Viên Tri Mạch ngẩng đầu. Cách đó không xa, một đôi mắt phượng quen thuộc đang nhìn lại đây!
Dung Tầm chật vật, gầy gò, tiều tụy kinh người, nhìn như người xa lạ. Trên người có thể thấy được áo khoác lam lũ rách nát. Chân trái bị băng bó, máu tươi thấm nước một mảng.
Hắn lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, khóe môi hơi hơi cong lên, mỏi mệt lại mỉm cười.
Viên Tri Mạch chỉ cảm thấy sức lực toàn thân bị hút hết, thân thể không tự chủ được nhũn ra. May mà có Bách Uyên đúng lúc đỡ lấy mới không ngã lăn trên mặt đất.
Ngày đêm mong mỏi, gọi tên vô số lần. Hiện giờ, hắn ở trước mặt mỉm cười lại lo sợ nghi hoặc. Nếu không chạy nhanh đến, người này có phải lại sẽ biến mất hay không?!
Viên Tri Mạch thở hổn hển, dùng sức đẩy Bách Uyên ra, thất tha thất thểu đi qua chỗ Dung Tầm. Ngắn ngủn mấy trượng lại như là chân trời góc biển, đi lại đi sao đi không đến vậy!
Người trước mặt cười một tiếng còn kèm theo vài tiếng ho khan thật mạnh.
“Ta còn tưởng rằng ngươi muốn ở bên kia cả đời.”